“Chuyện gì vậy?” Lãnh Nguyệt tò mò hỏi. Tuy chưa có đáp án nhưng nhìn vẻ mặt của cô gái ngồi đối diện cũng biết là có chuyện không hay.
“Tôi quên chưa cho cô biết nghề nghiệp của tôi” mĩ nữ với nick Bạo Long dùng tay vuốt ngọn tóc rối trước trán, vừa rút ví ra trả tiền vừa thu dọn vội các thứ: “ Tôi là cảnh sát, tuy không làm việc tại thủ đô, nhưng cũng có trách nhiệm bảo vệ an toàn tài sản tính mạng cho công dân, bây giờ tôi cần xử lí một số chuyện, cô ở đây đợi tôi một lát, nửa tiếng sau tôi sẽ quay lại ngay”
“Tôi đi cùng cô!” Lãnh Nguyệt mỉm cười nói, quen biết chưa đến một ngày , không thể nói là hiểu nhau, nhưng Lãnh Nguyệt có thể hiểu được đôi nét về cô bạn mới quen này, sự thật không nhẹ nhàng như vậy, cảnh sát và quân nhân tuy là hai nghề hoàn toàn trái nhau, nhưng thời gian và biện pháp giống nhau, đại khái là lấy bạo ực áp chế bạo lực, dễ dàng tưởng tượng, chuyện Bạo Long cần giải quyết không có gì khác ngoài chuyện đánh đấm, mà đây lại là sở trường của mình.
Bạo Long nhìn lại thân hình bé nhỏ của Lãnh Nguyệt, sau khi xác nhận là không đến nỗi yếu đuối quá, cô mới gật đầu đồng ý. Đương nhiên cô không quá mong chờ người ta có thể giúp mình , chỉ vì mình chủ động hẹn người ta lại để người ta bơ vơ ngồi lại một mình thì ngại quá, đi cùng một chuyện cũng hay.
Chưa nói là giữa con gái với nhau, cho dù là giữa đội đặc công tinh nhuệ cô cũng cho rằng mình không có nhiều đối thủ, thậm chí là mấy người dạy bảo lúc ban đầu cô cũng không coi ra gì, chỉ có duy nhất nguời mà năng lực và gia cảnh không ăn khớp với nhau, dù lại võ công hay tranh cãi thì đành phải chịu thua.
Cao Văn Bân cả tối qua ngồi nghĩ xem báo thù thê nào, tiêu điểm bây giờ không còn là Hà Lạc nữa, tên học sinh trung học đó không xưng là đối thủ của nó, Diệp Phong mới là cái gai trong mắt nó. Hôm qua gặp lại bà chị họ lâu ngày khong găp, hắn mới chỉ có ý định, hôm nay tình cờ gặp Đường Phong lại khiến cho ý định đó lớn mạnh hơn.
Nói ra thì diễn xuất của hắn không tồi chút nào, chỉ là khóc lóc kể lể với vào chị Đoạn Băng đang gặp bạn qua điện thoại, tuy cũng là cảnh sát giống cha mình, nhưng tác phong hành động của bà chị họ này không giống cha mình chút nào. Nghe đồn Đoạn địa tiểu thư là đội trưởng đội đặc công của T vừa bị trọng thương trong một lần làm nhiệm vụ, suýt nữa thì mất cả tính mạng, lại bị ông cậu, chính là cha mình, triệu tập về thủ đô, gọi là nghỉ ngơi, thực ra là muốn chị tránh xa nơi hiểm nguy.
Nhưng có câu này nên nói ra, đó là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Cao Văn Bân tưởng rằng mình hiểu bà chị họ này, luôn dùng nắm đấm giải quyết mọi việc, bản thân nó cũng từng một lần nhìn thấy chị họ bắt tội phạm trên đường, thân thủ như vậy mà đối phó với Diệp Phong thì không có vấn đề gì, cho dù có chuyện gì thì cũng có ông già đỡ cho, cho dù là Chung Tân Dân cũng không dám ra mặt với đại tiểu thư nổi danh của Đoạn gia.
Nó đứng yên ở góc tường ngắm chiếc xe Jep giá trị kia, Cao Văn Bân hứng thú tưởng tượng ra cảnh chị họ xử trí tên kia, có điều dường như Diệp Phong hôm nay mang theo vệ sĩ thì phải, sau khi Diệp Phong ra khỏi tòa nhà, hắn dám đi lại quanh xe một vòng, trong xe còn có mấy người đeo kính đen trông rất ngầu. có điều vấn đề này không cần nó suy nghĩ làm gì, đến lúc đó chị họ khắc nghĩ cách trừng trị hắn.
Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại làm đứt đoạn suy nghĩ của nó, làm tên này giật mình, nhìn rõ số điện thoại nó mới thấy nhẹ nhõm hơn: “ chị họ, chị đến đây đi! Hình như tên hôm qua đánh em hôm nay lại đến tìm em nữa. hơn nữa còn mang theo tay chân nữa, hắn lái chiếc xe thể thao màu xanh lá cây, biển số axxxx, em không muốn bị hắn nhìn thấy, lần này vào viện là chắc rồi”
Đoạn Băng nghe giọng nói của em họ đã biết tình hình gấp thế nào, cô cũng không phải không biết gì về thằng em họ này, thi thoảng cũng nghe cô nói, Văn Bân thường đi lại với những người chả ra sao, lợi dụng danh tiếng của cha toàn làm những chuyện mất mặt, có thể làm cho nó ra nông nỗi đó chắc cũng không phải tầm thường, không chừng là bang phái địa phương nào, đây là đối tượng công việc của cô, dù là ở T hay ở thủ đô.
Sau khi xác nhận vị trí, Đoạn Băng cúp máy, gương mặt trông bí hiểm lạ kì.
Cùng ngồi ở ghế sau trong taxi, Lãnh Nguyệt ngắm những hàng người đi lại, những tòa nhà, nhẹ nhàng nói với bác tài: “Bác ơi, bác lái nhanh lên một chút ạ”
Điều này khiến cho Đoạn Băng đang định lên tiếng thúc giục lại thôi.
Nhiều lúc nên chọn cách nhẹ nhàng để giải quyết vấn đề, đối với một yêu cầu như vậy, bất kì người đàn ông nào cũng không do dự, người lái xe lập tức tăng tốc, làm cho Đoạn Băng thường ngày thích dùng biện pháp bạo lực từ bỏ ý định vẽ rắn thêm chân, trong lòng thầm nhủ nếu mình có nói thêm gì thì cũng chỉ phản tác dụng mà thôi.
Từ xa Đoạn Băng đã nhìn thấy chiếc xe, biển số giống hệt với miêu tả của em họ, thâm tâm có chút hoài nghi, không phải cậu em mình đã gây sự với trùm xã hội đen đó chứ, có được chiếc xe đẳng cấp như thế này chắc không phải dạng tam mao bình thường.
Chiếc taxi dừng lại cách chiếc xe Jep hơn chục mét.
Đoạn Băng nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra quán café quanh đó, cô quay lại nói với Lãnh Nguyệt: “ Lãnh Nguyệt, cô hãy tạm sang bên kia ngồi đi, đợi tôi xong việc sẽ qua đó” dù sao đây cũng không phải gianh giới chấp pháp của mình, lúc cần thiết có thể nhờ đến cảnh sát địa phương, cô cũng không muốn cô gái hiền lành như Lãnh Nguyệt dính vào những chuyện như thế này, không chừng ngày nào đó rời T sẽ có người đến báo thù, mà lại liên lụy đến Lãnh Nguyệt, để cuộc sống của cô ấy gặp rắc rối, không nên để cô ấy lộ mặt thì hơn.
Từ đầu chí cuối Lãnh Nguyệt không hề hỏi là có chuyện gì, chỉ dựa vào biểu hiện hành động của đối phương, phán đoán theo kinh nghiệm, nhìn vào ánh mắt kiên định của Đoạn Băng. Cô lập tức hiểu được tâm ý của Đoạn Băng, chỉ “Ừ” một tiếng, rồi tiện dặn dò Đoạn Băng cẩn thận, sau đó đi vào quán café ở tầng 3 trong tòa nhà gần đó như Đoạn Băng bảo.
Sắp xếp ổn thỏa xong, Đoạn Băng mới phát hiện nhân vật chính của câu chuyện là thằng em họ Cao Văn Bân không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thì tắt máy, trong lòng bỗng có nghi ngờ, đi qua đường, đến gần chiếc xe Jep kia, định thần nhìn thì chỉ thấy có một thanh niên đeo kính đen trông rất nhàn rỗi, vì đối phương đeo kính đen nên không thể nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ âm nhạc lúc đó.
Người ăn mặc kiểu này Đoạn Băng đã thấy nhiều, gọi cho hoa mĩ là vệ sĩ, thực ra chỉ là tay chân của những người có tiền hoặc thế lực đen tối, dĩ nhiên là cô chẳng có nhiều thiện cảm với những người như thế này.
Cô đập mạnh hai cái vào cửa xe, nói: "Ra đây!"
Diệp Chí Tôn đang tính xem con trai có thể giải quyết chuyện trong bao nhiêu lâu thì bị làm cho giật mình tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa kính mới phát hiện ra là một cô gái vóc dáng khỏe mạnh đang tức giận nhìn vào. Lâu rồi không biết đến phụ nữ, hay nói cho chính xác hơn không muốn biết đến, Diệp Chí Tôn lắc đầu, nghĩ xem vị thần nào uống say rồi nên cho phụ nữ xuống mê hoặc ta chăng, may thay trong nhà có mẹ nó xinh đẹp hơn người, nếu là thời trai trẻ, có lẽ nên để bị mê hoặc một phen, cũng có một thời gian ông cũng thích những cô gái nóng tính một chút.
Nghĩ linh tinh một hồi, ông mới chậm rãi mở cửa xe, nhảy xuống, rồi nhìn đối phương lúc này cũng đang nhìn mình, đột nhiên thấy gương mặt này quen quen, ông cố nhớ lại, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Đoạn Băng chưa từng thấy tên xã hội đen này dám nhìn thẳng vào mình như vậy, thách thức sự tôn nghiêm của cảnh sát, nhưng chợt nhớ ra mình không mặc đồng phục, làm giảm bớt đi cái oai của mình, nhưng dù vậy vẫn có ưu thế hơn, cái này giống kẻ tám lạng người nửa cân vậy.
"Sếp ngươi đâu?" Đoạn Băng thôi nhìn chăm chăm vào đối phương nữa, hằn giọng hỏi, cô cũng không muốn tốn thời gian với hạng tép riu này, tối qua đã nghe em họ kể về chuyện bị đánh, thủ phạm chắc chắn là một thanh niên hơn 20 tuổi, nhưng người đang đứng trước mặt này thì không khớp với miêu tả chút nào.
Diệp Chí Tôn sững sờ, hình như con nha đầu này nhận nhầm người, ông bỏ kính ra, dụi mắt, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ tôi? Cô quen sao?"
"Phí lời, tôi không quen biết sao đến tìm được?" Đoạn Băng tức giận cắt ngang lời ông ta.
"Hả..." Diệp Chí Tôn ngẩn người ra lúc lâu mới hoàn hồn lại " Đại tiểu thư ơi, tôi còn không biết ông chủ tôi là ai, sao cô biết được chứ?"
"Sao lại lắm lời thế nhỉ, không cho ông chút màu mè thì ông không chịu thôi lải nhải hả!" Đoạn Băng vì không gọi được cho Cao Văn Bân, trong lòng rối như tơ vò, vừa nói vừa nắm lấy cổ áo đối phương, cách tốt nhất để đối phó hạng người này là bạo lục, có chuyện gì sẽ nói ra hết.
Đoạn Băng không ngờ đối phương phản ứng nhanh vậy, không những không trốn tránh, thậm chí còn bạt được cả mu bàn tay mà mình đang định giơ lên nữa, chưa cần nhìn đã biết là tay mình có mấy vết đỏ ửng, trong lòng tức giận: " Ngươi dám đánh trả cảnh sát, để xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"
Đặc Công Xuất Ngũ
Chương 253 : Quả nhiên rất giống (1)
Tác giả: Lân Gia Tiểu Lục
Nguồn: Sưu tầm
n toàn là trên hết, Cao Văn Bân núp ở trong con hẻm nằm phía sau chiếc xe Jeep của Diệp Phong ước chừng khoảng mấy chục mét, cộng thêm những tiếng ồn của xe cộ qua lại, nên gã cũng không thể nào nghe rõ được những câu đối thoại của cô chị họ của gã với người đàn ông đeo kính đen kia. Nhưng, khi trông thấy hai bên động thủ với nhau, thì gã mừng rơn lên, vì đây đúng là điều mà gã đang mong đợi, bởi theo đúng như tính cách của bà chị họ Đoạn Băng này của gã, thì chắc chắn sẽ phải moi bằng được cái tên đại ca cầm đầu Diệp Phong kia ra mới thôi.
Đúng trong lúc Cao Văn Bân đang mơ mộng hoang tưởng đến cảnh Diệp Phong sẽ bị bà chị họ Đoạn Băng của mình hành hạ đau đớn như thế nào, thì điều kinh ngạc đã xảy ra.
Đoạn Băng định đưa nắm đấm lên nhưng bỗng nhiên khựng lại, rút tay về một cách vội vã.
“Chú Diệp! Tại sao chú lại ở đây vậy….?” Bây giờ mà có cái lỗ ở xung quanh đây thì chắc Đoạn Băng muốn chui luôn xuống dưới đó mất. Đoạn Băng không bao giờ ngờ được rằng, người đàn ông đeo kính đen trước mặt cô, bị cô tưởng nhầm là một đàn em của đại ca xã hội đen, ăn mặc ngầu ngầu này lại là cha của Diệp Phong, Diệp Tồn Chí. Có lẽ vì quá sốt ruột, hoặc có lẽ do cách ăn mặc Diệp Tồn Chí nên cô mới không nhận ra được ông.
Sau khi gỡ chiếc kính đen và chỉnh sửa lại cổ áo, thì Diệp Tồn Chí mới quay sang Đoạn Băng đang đỏ ửng cả mặt vì ngượng, nhoẻn miệng cười nói: “Xem ra mấy ông già như chú bây giờ chẳng có địa vị gì trong xã hội này nữa rồi, vừa mới ra ngoài đường một cái đã bị mấy đứa nhóc kéo ra định đập cho một trận! Lẽ nào cháu ở nhà cũng có thái độ này với lão Đoạn hay sao hả?”
“Dạ không, không phải đâu ạ! Cháu chỉ là…” Đoạn Băng hấp tấp vội vã lên tiếng giải thích, cô không cho rằng mình là một cô gái hiền lành, thục nữ, hơn nữa vì cái nghề cảnh sát của cô nên tính tình của cô trở nên mạnh mẽ và đầy nam tính. Vậy nhưng, để đến mức mà giơ nắm đấm ra nói chuyện với bậc cha chú, thì Đoạn Băng cũng thấy hành động của mình quá là lỗ mãng, làm mất hình tượng ngoan ngoãn vốn có của mình trong người khác, dĩ nhiên trong thâm tâm cô cũng thầm trách ông chú họ Diệp này, vì có những lúc ông và gã con trai quý tử của ông đều y hệt nhau, lúc nào cũng thích ăn mặc ngầu ngầu kiểu xã hội đen làm cho người ta dễ hiểu nhầm.
“Ố? Vậy theo ý của cháu là chỉ có những người như chú thì cháu mới nói chuyện bằng nắm đấm hả? Cháu làm như vậy mới tỏ đúng lòng kính trọng của cháu với chú hay sao?” Diệp Tồn Chí bất giác lên tiếng bông đùa, khi Đoạn Băng còn nhỏ thì ông cũng gặp qua cô mấy lần rồi, nhưng khi cô vào học trong trường học viện cảnh sát, thì ông không còn gặp mặt nữa. Lần trước vào trong viện thăm Đoạn Băng, vốn là ông cũng có cơ hội gặp mặt cô, nhưng ông lại nhường cơ hội đó cho cậu con trai của mình, vậy mà hôm nay khi vừa mới bước chân xuống dưới giường bệnh, Đoạn Băng đã thể hiện rõ bản chất cô nàng ngổ ngáo y như lời miêu tả của Đoạn Chính Thiên. Khi nãy, đòn thế Cầm Nã Thủ của Đoạn Băng tuy ông đã nhanh chóng tránh được một cách dễ dàng, nhưng ông vẫn vô cùng khâm phục tay nghề ra đòn của cô, cho dù có là mấy tên cảnh sát lâu năm trong nghề xuất thủ, có khi vẫn chưa bằng được một phần lực của cô, nếu như đem Đoạn Băng ra so sánh với ông bố Đoạn Chính Thiên của cô thì có lẽ Đoạn Chính Thiên chắc cũng phải chịu thua cô con gái của mình là cái chắc.
Đang trong lúc Đoạn Băng ngơ ngác không biết giải thích thế nào cho phải, thì cô lập tức để ý đến một bóng người từ bên kia đường phóng thẳng về phía bên này, tốc độ kinh người như vậy thì Đoạn Băng chưa bao giờ chứng kiến cả, chỉ mỗi vài cái lách người thôi mà bóng người đó đã lạng lách qua hàng loạt làn xe qua lại dầy đặc, cộng thêm với những lan can chắn đường phóng tới bên cạnh Diệp Tồn Chí. Có lẽ đến cả những người lái xe trên đường khi nãy cũng chẳng kịp trông thấy bóng người phóng vụt qua đường ban nãy là nam hay là nữ nữa.
Cho đến khi bóng người đó dừng chân đứng lại xong đâu đấy rồi, thì những tiếng phanh xe gấp gáp mới vang lên một cách rộn rã, cũng may mà nơi đây là trung tâm thành phố sầm uất, nên người xe qua lại khá dầy, chính vì vậy mà tốc độ điều khiển của xe cộ cũng không nhanh, nếu không thì chắc sẽ xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn vô cùng khủng khiếp.
Lãnh Nguyệt vốn lúc đầu làm theo ý của Đoạn Băng là lên tầng ba của tiệm cà phê, nhưng sau khi cô chọn cà phê xong rồi, thì khi trông qua tấm cửa kính đã nhìn thấy bóng dáng chiếc xe việt dã quen thuộc của Diệp Phong và bóng hình của Diệp Tồn Chí, sau đó lại trông thấy người bạn mới quen của cô chạy tới tranh chấp với ông bố chồng tương lai của mình, thì cô lập tức đứng thẳng người dậy hành động mau chóng.
Lãnh Nguyệt dĩ nhiên không phải lo lắng cho Diệp Tồn Chí mà mới hành động như vậy, vì cô biết rằng danh tiếng của ông khi xưa so với cậu con trai của ông không hề kém cạnh một chút nào, cho dù bây giờ ông đã ngoài năm mươi, nhưng cũng không tệ đến mức để một đứa cảnh sát nhãi nhép như Đoạn Băng bắt nạt một cách dễ dàng, mà ngược lại Lãnh Nguyệt hành động như vậy là vì cô lo lắng cho sự lỗ mãng của cô bạn Đoạn Băng mới quen của mình dẫn đến một hậu quả khủng khiếp. Chính vì vậy mà cô mới phóng người sang phía bên này với tốc độ nhanh nhất, thậm chí cô còn lựa chọn phương pháp xuống lầu vô cùng cực đoan, làm cho mọi người trông thấy ai nấy cũng đều mắt tròn mắt dẹt mà kinh ngạc.
“Cậu là vận động viên chạy nước rút hả?” Đoạn Băng nhất thời quên mất người đàn ông ăn mặc ngầu ngầu đứng ở ngay bên cạnh mình, mà đưa mắt lên nhìn Lãnh Nguyệt với một con mắt kinh ngạc. Trong tiềm thức của Đoạn Băng thì chỉ có những vận động viên chạy nước rút siêu hạng mới có được tốc độ kinh người như vậy. Chính vì vẻ ngoài nhu mì, yếu đuối của Lãnh Nguyệt đã làm cho Đoạn Băng mới không thể tưởng tượng nổi cô lại có một tốc độ ghê ghớm đến thế.
Lãnh Nguyệt không ngờ sự việc lại thay đổi quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ như vậy, lúc nãy cả hai người dường như còn muốn động thủ đập nhau đến nơi, vậy mà bây giờ cả hai đều tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, chỉnh sửa lại áo quần ngay ngắn hẳn hoi xong, thì Lãnh Nguyệt liền bước tới bên Diệp Tồn Chí, nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Cha! Sao cha lại ở đây vậy?” Diệp Tồn Chí vì cái câu gọi này mà ông đã bỏ ra quá nhiều công sức để có được nó.
Vốn là khi mới gặp mặt, theo ý của Diệp Phong và Lãnh Nguyệt thì cả hai cảm thấy kêu Diệp Tồn Chí là bác, hoặc là chú thì sẽ thích hợp hơn với cả thân phận của hai người, vậy nhưng Diệp Tồn Chí nhất quyết không chịu, ông còn đưa ra rất nhiều chứng cứ để bắt Lãnh Nguyệt phải gọi ông là cha, điều thứ nhất là Lãnh Nguyệt mấy tháng trước đã gọi ông bà Diệp Phong là ông bà nội rất thân thiện, và cả hai đứa cũng được ông bà nội đồng ý về chuyện hôn sự rồi, điều thứ hai là ông đã nghe thấy Lãnh Nguyệt gọi Diệp Phong là chồng yêu, chính vì vậy mà Diệp Tồn Chí khăng khăng đòi Lãnh Nguyệt phải gọi ông bằng cha mới thôi. Còn một điều quan trọng nữa là ông đã mong có cháu bế cháu bồng mấy năm nay rồi, để Lãnh Nguyệt gọi mình bằng cha như vậy, thì cũng đồng nghĩa với việc ông sắp có cháu nội rồi.
Vậy nhưng, Đoạn Băng đứng ở bên cạnh khi nghe thấy Lãnh Nguyệt kêu Diệp Tồn Chí là cha như vậy, thì cô suýt ngã ngửa người vì kinh hoảng. Đoạn Băng nghe nói Diệp Tồn Chí là một người đàn ông rất chung tình, hơn nữa ông cũng rất yêu Tôn Thi Lam, vậy mà hôm nay cô không ngờ tất cả những điều cô biết đều chỉ là bề ngoài của ông, một người đàn ông mẫu mực như Diệp Tồn Chí, vậy mà không ngờ đột nhiên lại tòi ra một cô con gái trong ngày hôm nay, nếu như để cho gia đình của ông biết được, thì chắc chắn sẽ có một cuộc chiến gia đình nổ ra.
Theo như mối ‘giao tình’ của cô với Diệp Phong, thì chế nhạo về hoàn cảnh gia đình của hắn đối với cô là một biện pháp trả thù vô cùng đắc ý. Nhưng suy đi nghĩ lại, Đoạn Băng lại nghĩ cha của cô có mối giao tình rất mật thiết với Diệp Tồn Chí, chính vì vậy mà cô cũng không muốn bêu rếu thói xấu của bạn cha mình ra ngoài. Oan có đầu, nợ có chủ, ngô ra ngô khoai ra khoai, cho dù mình rất căm ghét cái gã Diệp Phong kia, nhưng mà cũng không nên vì thế mà đi bêu xấu Diệp Tồn Chí, vì dù sao Diệp Phong cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này cả.
Suy đi tính lại một hồi, Đoạn Băng liền tiến tới kéo Diệp Tồn Chí sang hẳn một bên, lén lút, thậm thụt nói: “Chú Diệp! Chuyện của ngày hôm nay coi như cháu không nhìn thấy gì hết cả, nhưng chú về sau cũng nên chú ý một chút mới được, nếu như mà để cho cô Tôn biết được chú có con riêng ở bên ngoài thế này, thì hậu quả nghiêm trọng ra sao, cháu nghĩ chắc chú phải biết rõ hơn cháu, chính vì thế mà…”
Đoạn Băng đang định thao thao bất tuyệt nói một thôi một hồi , thì bất chợt để ý thấy gương mặt của Diệp Tồn Chí từ trắng chuyển sang đỏ, sau đó lại chuyển sang ma mãnh, giảo quyệt lạ thường.
Thấy Đoạn Băng cứ ngơ ngác như vậy, thì Diệp Tồn Chí liền cố gắng nhịn cười, lắc lắc đầu nói: “Chú bây giờ không thể không thán phục cái gen phá án di truyền của Đoạn Chính Thiên truyền cho cháu, không thể ngờ được cháu lại có thể dựa vào một câu chào hỏi của người ta mà đã nghĩ ngợi sâu xa đến vậy, thật là đáng phục! Nhưng, chú vẫn phải nhắc cho cháu nhớ một điều này, bất kể cháu suy đoán thế nào đi chăng nữa, thì cháu vẫn phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật về lối suy nghĩ của mình đấy!”
“Chú Diệp! Thôi chú đừng có cãi cố nữa, cháu biết thường thì ai làm những chuyện như thế này rồi thì cũng đều lắc đầu nguây nguẩy không chịu nhận! Cháu cũng không muốn tiến hành điều tra làm gì cho mệt, cháu chỉ là muốn nhắc nhở cho chú biết, có vậy thôi!” Tuy đối phương đáng tuổi bậc cha chú của mình, nhưng Đoạn Băng vẫn chửi thầm trong bụng rằng đàn ông toàn là những hạng trăng hoa, chẳng ra gì . Cô bất giác ngoái đầu lại nhìn vào Lãnh Nguyệt thì bất giác cảm thấy thương hại cho Lãnh Nguyệt vô cùng. Lãnh Nguyệt là một cô gái dễ thương hiền lành như vậy, thế mà lại có một hoàn cảnh gia đình đáng thương, tội nghiệp như thế, ông trời thật có mắt như mù.
“Cháu quen với Lãnh Nguyệt hả?” Những kiểu người ma mãnh như Diệp Tồn Chí thì ông chỉ cần nhìn qua tình hình thôi là cũng đủ biết hai cô nàng chắc chắn là quen nhau, chính vì vậy mà ông quyết định đem trọng trách giải thích sự hiểu nhầm này đặt lên vai của cô con dâu tương lai của mình nói: “Cháu đi hỏi nó xem, rốt cục chú và nó có quan hệ gì với nhau!”
Đoạn Băng sau một hồi quan sát sắc thái nét mặt của đối phương, thì cảm thấy dường như đúng là Diệp Tồn Chí cảm thấy oan ức thực sự, nhưng khi nãy Lãnh Nguyệt gọi ông ta là gì thì mặc dù tiếng nói có nhỏ, nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một không thể sai được. Còn Lãnh Nguyệt lúc này vẫn đứng trơ ở đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, lúc nãy cả hai người Đoạn Băng và Diệp Tồn Chí còn hung hăng, hung hổ với nhau, vậy mà chỉ trong chớp mắt cả hai đã biến thành bạn bè, hơn nữa lại còn kéo nhau ra một chỗ riêng thì thào to nhỏ với nhau.
Đang trong lúc Lãnh Nguyệt ngơ ngác chưa hiểu tình hình, thì Đoạn Băng lại dùng đúng thủ pháp vừa nãy khi cô lôi kéo Diệp Tồn Chí ra một góc, kéo Lãnh Nguyệt sang một bên, sau đó nét mặt ra vẻ ngập ngừng, được khoảng mấy phút sau, thì cô mới lên tiếng nói: “Lãnh Nguyệt! Mình biết cậu quen mình chưa được lâu lắm, mình cũng không nên can thiệp vào những chuyện riêng tư của cậu như thế này, nhưng mà mình buộc phải chưng cầu ý kiến của cậu một lần nữa, khi nãy cậu gọi chú Diệp là cha phải không?”
Trông ánh mắt của đối phương, Lãnh Nguyệt liền quay sang nhìn vào Diệp Tồn Chí đang đứng gần ở đó, nét mặt hơi ửng đỏ, đối với người mồ côi từ nhỏ như cô, thì cái danh từ cha này buột ra khỏi miệng của cô gượng gạo, ngượng ngùng vô cùng.
Đặc Công Xuất Ngũ
Chương 253 : Quả nhiên rất giống (2)
Tác giả: Lân Gia Tiểu Lục
Nguồn: Sưu tầm
Cho đến tận bây giờ, Lãnh Nguyệt thật lòng vẫn không quen lắm với kiểu xưng hô như thế này, vậy nhưng khi người bạn mới quen này đã lên tiếng hỏi như vậy, thì cô không còn cách nào khác, chỉ biết gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Nét mặt của Đoạn Băng sau khi nhận được câu trả lời như thế này, thì gương mặt giãn ra, trở nên sung sướng khác người, đây đúng là biểu cảm của cô khi vạch trần được sự dối trá của người khác. Đoạn Băng liền quay sang phía Diệp Tồn Chí với vẻ hung hăng, khiêu khích, vẫy vẫy tay nói: “Chú Diệp! Chú nghe Lãnh Nguyệt nói rồi đấy chứ! Chú có thể không nhận người con gái này, nhưng một người con gái ngoan hiền như Lãnh Nguyệt lại không thể nào từ bỏ người cha của mình dễ dàng như thế đâu!”
Lãnh Nguyệt vốn lúc đầu nghe Đoạn Băng nói thì vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo câu chuyện ra sao, nhưng lúc này thì cô mới chợt hiểu tại sao Đoạn Băng lại nói như vậy. Cô biết Đoạn Băng bây giờ đang hiểu nhầm quan hệ của mình với Diệp Tồn Chí, nghe cô gọi bố chồng của mình là chú Diệp một cách thân mật như vậy, thì chắc chắn đó phải là người vô cùng thân quen với Diệp Tồn Chí.
Còn Diệp Tồn Chí cũng hiểu biện pháp, thủ đoạn dụ dỗ để tội phạm phải công khai tội lỗi của mình, nên ông biết Đoạn Băng đang sử dụng phương pháp đó với mình, trong câu hỏi của Đoạn Băng chỉ có thể trả lời đúng, hoặc không đúng mà thôi. Những tên tội phạm mà không có kinh nghiệm, thì chắc chắn sẽ bị những câu hỏi kiểu này làm cho mất phương hướng mà trả lời lung tung. Nhưng rất tiếc, Diệp Tồn Chí là một nhân vật cỡ như thế nào, mà lại không biết cái trò vặt này, hơn nữa cây ngay không sợ chết đứng, ông không làm gì có lỗi thì cũng chẳng việc gì phải lo sợ, chính vì vậy mà Diệp Tồn Chí rất ung dung hóa giải câu hỏi này của Đoạn Băng.
“Con bé họ Đoạn này! Không biết cháu đã nghe cha của cháu kể cho cháu nghe một chuyện từ thời xưa không biết nữa!” Diệp Tồn Chí không muốn mất thời gian giải thích nhiều cho lằng nhằng, mà ông quay ngoắt lại hỏi Đoạn Băng, sau đó giảng giải một cách tỉ mỉ: “Khoảng hai mươi sáu năm về trước, cha của cháu và một người bạn tốt nhất của ông ta có hẹn với nhau rằng, hai người về sau mà có con, nếu là một nam một nữ thì sẽ cho hai đứa chúng nó kết làm vợ chồng, nói cho nó dân dã một chút thì là tảo hôn, nhưng hiện thực cũng giống như những gì mà cả hai người mong đợi, người bạn thân của cha cháu đúng là đã sinh hạ được một thằng cu, và điều đó có nghĩa là, cháu, con nhóc này đã được gả cho người khác rồi đấy!”
Đoạn Băng khi ở nhà cũng thường nghe cha của mình nhắc nhở chuyện hôn nhân của mình, nhưng như câu chuyện của ông chú họ Diệp này vừa kể thì cô chẳng biết một tẹo nào, thậm chí cô còn hoài nghi tính xác thực trong câu chuyện của ông ta vừa kể. Nhưng, xem nét mặt của ông ta thì dường như không phải là giả, có lẽ là do khả năng diễn xuất của Diệp Tồn Chí quá cao, hoặc đúng là có chuyện này thật, vì cô không thấy có gì khác thường trong cách ăn nói của ông ta.
“Chú đừng có đánh trống lảng sang chuyện khác như thế chứ!” Đoạn Băng ngây người ra một lúc mới sực tỉnh, ông chú này là một người gian manh, ma mãnh vô cùng, nhớ hồi trước ông ta cũng là một chính khách khét tiếng, chỉ cần nội bộ có mâu thuẫn không thể giải quyết được, thì ông liền quay mũi sang chuyện khác, nhằm chuyển hướng chú ý của nhân dân, ví dụ như Thế Chiến thứ nhất và thứ hai đều có những nhân tố giống nhau tồn tại vậy.
Diệp Tồn Chí nghe Đoạn Băng nói vậy, thì ngán ngẩm lắc lắc đầu nói: “Chú nói cho cháu biết rõ việc này là vì chú thật lòng muốn xin lỗi cháu, chú chính là người bạn tốt đó của cha cháu, nhưng bây giờ chú lại là người không giữ đúng lời ước hẹn đó, chồng chưa cưới của cháu bây giờ đã kết hôn rồi, và cô dâu dĩ nhiên không phải là cháu, mà là Lãnh Nguyệt, đây chính là lý do tại sao Lãnh Nguyệt lại gọi chú là cha, cháu đã hiểu rồi chứ?”
“Chú chờ cháu một chút, cho cháu một ít thời gian để lấy lại bình tĩnh!” Đoạn Băng khoát khoát tay, sau đó vuốt cằm suy nghĩ một lát, lẩm bẩm nói: “Chú Diệp! Theo ý của chú thì chồng chưa cưới của cháu đúng là thằng ranh Diệp Phong đúng không? Sau đóchú đã hủy bỏ lời hẹn ước, vậy có nghĩa là cháu và Diệp Phong không còn có một chút quan hệ gì với nhau nữa phải không? Không biết cháu nói vậy có gì sai không nhỉ?”
“Không….sai” Trông nét mặt của Đoạn Băng thì câu trả lời của Diệp Tồn Chí trở nên chần chừ, do dự, lời nói lúc nãy của ông chỉ là một câu nói bông đùa mà thôi, chứ thực ra ông cũng coi lời hẹn ước khi xưa chỉ là câu chuyện trên bàn rượu, ngay cả Đoạn Chính Thiên còn quên nữa là. Chính vì vậy mà ông cũng không coi nó là chuyện gì trọng đại cả, mà chỉ là thi thoảng đem nó ra bông đùa cho vui, hơn nữa sau khi ở thành phố T ông trông thấy thái độ thù nghịch của Đoạn Băng và Diệp Phong, thì ông biết cho dù ông có nỗ lực tác hợp cho hai đứa thế nào đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ thành công được cả. Vậy nhưng, giờ đây khi ông nhìn thấy thái độ của Đoạn Băng thì lại cảm thấy hối hận, có câu ghét của nào trời trao của nấy, lẽ nào Đoạn Băng đã thích Diệp Phong thật rồi sao? Nếu không phải như vậy thì tại sao cô đến lúc này vẫn chưa có ai cả.
Đang trong lúc Diệp Tồn Chí thấp thỏm bất an, thì Đoạn Băng lại cảm thấy hòn đá đè nặng lên trái tim của cô bao lâu nay, cuối cùng cũng đã được dỡ xuống.
“Cám ơn chú! Thành thật cám ơn chú nhiều lắm!” Đoạn Băng vô cùng cảm kích nắm lấy tay của ông chú họ Diệp lại, luôn miệng cảm ơn: “Đây vốn là một lời hẹn ước sai lầm, chú bây giờ sửa lỗi cũng rất vừa vặn, kịp thời, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là một tin vui tốt nhất từ trước đến giờ cháu nhận được!”
“Đối với tôi mà nói, thì tôi cũng cảm thấy y cô như vậy! Thật là một tin tức tốt lành!” Không biết tự lúc nào mà Diệp Phong đã xuất hiện ở bên cạnh ba người, lên tiếng nói.
Không cần nhìn mặt, chỉ cần nghe thấy tiếng thôi là Đoạn Băng cũng đã nhận ra được kẻ thù không đội trời chung của mình____ Diệp Phong, có lẽ cho dù hắn có biến thành tro bụi cô cũng nhận ra hắn. Nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ có Diệp Phong mới có thể để lại cho cô bao nhiêu ấn tượng sâu sắc đến như vậy.
Sau khi ở viện, được Hà Tích Phượng lựa lời khuyên nhủ, nên Đoạn Băng cũng đã không còn cái kiểu trông thấy Diệp Phong là lao vào ăn thua như ngày trước nữa. Hơn nữa, lúc này lại còn có Diệp Tồn Chí ở bên cạnh, cho dù cô có muốn phát tác thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó. Nhưng đây cũng không phải là lý do mà cô phải khách khí với Diệp Phong lúc này, sau ba bốn giây sững người im lặng, Đoạn Băng liền chầm chậm quay người ra phía Diệp Phong trợn mắt đe dọa hắn một cái, coi như đó là một câu chào hỏi của cô đối với hắn.
Còn Diệp Phong thì ngược lại, sau khi nhận được cái trừng mắt đó, thì hắn vẫn thể hiện phong thái vô cùng lịch lãm, mỉm cười đáp trả.
Chuyện Lãnh Nguyệt xuất hiện cùng với Đoạn Băng ở cùng một chỗ như thế này làm cho Diệp Phong vô cùng kinh ngạc, theo như hắn biết thì Lãnh Nguyệt và Đoạn Băng dường như chẳng có quan hệ gì với nhau cả, nhưng sau một hồi suy xét thì bộ não của hắn lập tức liên hệ với trò chơi mà hôm qua Lãnh Nguyệt ngồi chơi, Diệp Phong nghĩ đến đây thì bất giác lên tiến hỏi: “Đoạn đại tỷ! Không biết có phải hôm qua cô lại dùng nick Bạo Long luyện một nhân vật ở trong sever mới phải không?”
“Phải thì làm sao chứ? Không được phép tạo nick mới để chơi sao?” Đoạn Băng cũng không quên trợn mắt lên hỏi lại, nhưng sau đó cô liền lập tức chuyển sự chú ý của mình lên thân hình của Lãnh Nguyệt đang đứng ngay bên cạnh Diệp Phong, phải công nhận cặp đôi này đúng là hoàn mỹ, trai tài gái sắc.
Trước lúc này, thì Đoạn Băng đối với người con gái đã tước đoạt Diệp Phong từ trong tay của Hà Tích Phượng có thể dùng hai chữ căm hận để hình dung, có lẽ là do cô vì quá thương bạn nên mới như vậy. Thậm chí, Đoạn Băng còn có lúc muốn dùng thủ đoạn nào đó để cho cô nàng cướp Diệp Phong kia còn phải tự động rút lui trong ê chề. Vậy nhưng, sau khi Đoạn Băng gặp gỡ Lãnh Nguyệt xong, thì cô mới phát hiện ra là cô gái này không nên là đối tượng để cho cô phải ra tay hạ sát như vậy.
Trên thế gian này tồn tại rất nhiều những định luật không thể sửa đổi được, sự thù hận cũng như vậy, sự thù hận luôn luôn được tích tụ ngày càng dầy thêm, chính vì vậy mà tất cả những sự căm hận của Đoạn Băng với Diệp Phong giờ đây ngày càng sâu đậm thêm. Đoạn Băng không thể nào hiểu nổi, những cô gái ưu tú như Lãnh Nguyệt, Hà Tích Phượng lại có thể yêu thích một người đàn ông đốn mạt, khốn nạn như gã Diệp Phong này. Điều giải thích duy nhất giành cho cô, đó chính là tên Diệp Phong này có rất nhiều thủ đoạn hơn người, chính vì vậy mà cả hai người Lãnh Nguyệt và Hà Tích Phượng mới yêu hắn chết đi sống lại như vậy. Ngay cả khi cảm thấy mình không còn có thể chiếm đoạt được trái tim gã như Hà Tích Phượng giờ đây cũng một mực bênh vực cho cái gã trai hèn hạ này.
“Không ngờ một người nửa nam nửa nữ kiên định như cô mà cũng chọn một nhân vật nữ để chơi như vậy, thật đúng là cô đã chuyển đổi giới tính rồi đúng không?” Diệp Phong liếc mắt sang nhìn Đoạn Băng, khích bác nói.
“Hôm qua anh cũng ngồi đó hả?” Nghĩ tới mối quan hệ của Diệp Phong và Lãnh Nguyệt, Đoạn Băng ngay lập tức nghĩ ngay tới nhân vật nữ trong game dễ thương kia có thể không phải là Lãnh Nguyệt, mà lại là tên khốn giả gái Diệp Phong này, nếu không phải như vậy thì sao nhân vật nữ pháp sư hôm qua lại có trình điều khiển điêu luyện như vậy được? Ít ra thì có lẽ Diệp Phong cũng ngồi bên cạnh theo dõi chỉ trỏ cho Lãnh Nguyệt, xem ra hôm qua những câu nói chỉ có những chị em ngồi bàn tán với nhau thì tên khốn này cũng đã đọc được hết cả rồi, nghĩ tới đây Đoạn Băng bất giác cảm thấy ghê tởm cái tên khốn Diệp Phong đến lợm giọng.
“Dĩ nhiên!” Diệp Phong dường như nhìn xuyên suốt được ý nghĩ trong đầu của Đoạn Băng, hắn mỉm cười nói: “Cái tên Bạo Long của cô đúng là rất làm cho người khác phải chú ý đến, chỉ nhìn một cái thôi là tôi không thể dịch chuyển sang chỗ khác được, chỉ tiếc là nhân vật hôm qua cô chọn lại là nữ, nếu như là nam thì công nhận rất hợp với cái tên Bạo Long đó, nếu như ngoài đời mà cô cũng như vậy thì quả là hoàn mỹ!”
“Buồn nôn!” Đoạn Băng thầm chửi trong bụng, cô chợt nhớ lại quãng thời gian cô cũng một thời giống với hắn, cũng là một gã Bạo Long hung hãn trong game, giờ đây lại đi chê trách hắn, cũng may mà Diệp Phong cũng nói có chừng mực, chính vì vậy mà Đoạn Băng lúc này vẫn kìm nén được lửa giận trong người của cô.
Sau khi bình tĩnh lại, lúc này Đoạn Băng mới chợt nhớ đến cô đến đây là báo thù cho ông em họ của mình, cô chợt nhớ đến nội dung cuộc nói chuyện qua điện thoại, thì phát giác ra màu sắc, kiểu dáng, cùng với biển số xe của Diệp Phong chẳng khác gì so với sự miêu tả của em họ mình. Nghĩ vậy nên Đoạn Băng liền tiến lên phía trước gằn giọng hỏi Diệp Phog: “Diệp Phong! Anh có quen người nào tên Cao Văn Bân không hả?”
“Ố! Là cái thằng nhãi hay lăng nhăng đó hả? Dĩ nhiên là tôi có quen rồi, hôm qua tôi còn lên lớp dạy cho nó một bài học nữa cơ! Nói thật nhé, thằng ranh đó đúng là một thằng cặn bã! Này, có phải cô cũng muốn đập thằng ranh đó một trận phải không? Thằng ranh đó đã từng phạm tội ở thành phố T, nên cô phải tới đây bắt nó hả?” Diệp Phong kinh ngạc hỏi.
“Tôi hôm nay đến đây làđể bắt anh! Anh nói cho tôi biết, anh đã dấu em họ của tôi ở đâu rồi, tại sao ta gọi cho nó lại không được hả?” Đoạn Băng thét lên.
“Hả…..Nó là em họ của cô sao?” Diệp Phong lần này thật sự kinh ngạc, một lúc sau hắn mới hoàn hồn lại, ngắm nghía Đoạn Băng một hồi, rồi thở dài khinh khỉnh nói: “Chả trách! Quả nhiên là giống nhau!”