Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 199: Chương 199: Nhiệm vụ đặc biệt






Diệp Phong đương nhiên biết ông già đáng biến hình cổ vũ mình, một diễn viên giỏi không thể tự mình diễn kịch , mà còn phải xem người khác diễn, mà cách nghĩ của ông già sợ là muốn mình khôi phục lại sự kiêu ngạo của lão năm ấy, sớm đã nghe ông nội kể lại, trước khi gặp mẹ, người này cũng có tiếng là tàn ác, mấy anh công tử có tên tuổi ở thủ đô đa số khuất phục lão, mà mỗi lần đánh người xong đều phủi mông đi, tìm cuộc sống ung dung tự tại. Khi đó chỉ là người chèo chống Diệp gia với chức trung tướng, vì thế, bà cũng không ít mắng lão Diệp, cho nên Tiểu Diệp đương nhiên sẽ không chọn pham vào cái lỗi đơn giản đó.

“Tôi đi chịng tác” Diệp Phong cắn miếng táo, nói mập mờ không rõ: “Chứ không giống như môt số người cả ngày không có việc gì để làm, tìm cớ sinh sự”.

Diệp Tồn Chí giả bộ trầm ngâm nủa ngày, không ngờ tiểu tử nhà mình cũng không cho là gì, lão cũng ngồi thẳng dậy, thò tay ra cướp lấy quả táo mình mất bao nhiêu thời gian mới gọt xong, mắt lộ vẻ cáu giận nói: “Tao nhớ có một lão đại từng nói,người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta ắt phạm người. Tao lăn lộn ở đó bao nhiêu năm còn không biết sao? Luôn có những người đui mù, đừng trách tao không nhắc mày”.

Diệp Phong cười. Tuy rằng mình chưa kết hôn, cũng chưa có con nhưng cũng có thể hiểu được tấm lòng của cha mẹ, đặc biệt là ông bố anh dũng thế này, ví dụ con mình đánh con nhà người ta, bị phụ huynh nhà người ta gõ cửa, trước mặt người ta có thể sẽ đánh con mình vài cái để nhận lỗi nhưng trong lòng thì ngược lại,thế mới là con trai ta.

Khu Dân Phong đều đối xử với con cái bằng cách này, trẻ con đánh nhau không có đúng sai nói được, cho nên thà bồi thường tiền thuốc men cho người ta, cũng không chấp nhận con mình bị thương, thất bại. Trong thời hòa bình, tâm lý bạo lực của đàn ông thường ẩn náu rất sâu, chỉ có chuyện như kiểu thế này mới lộ ra.

Đương nhiên, Diệp Tồn Chí là người nhanh mồm nhanh miệng, nên cách đây bao nhiêu năm , mỗi khi hàng xóm dẫn con mặt mũi sưng vù đến nhà hỏi tội thì lão đều khen ngợi Diệp Phong vài câu , sau đó mừng vui khấp khởi bồi thường tiền thuốc men cho người ta. Nhưng kết quả đa phần là đối phương vứt tiền xuống đất, phẩy tay giận dữ bỏ đi, tiện thể nói mấy câu bất đắc dĩ kiểu cha nào con nấy.

Diệp Phong biết nói thêm nữa, bố già sẽ muốn truyền thụ kinh nghiệm thời trai tráng cho, nên tùy tiện lấy cớ mình không khỏe, trở về phòng. Thật ra, những gì lão già nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, trong thành phố T nhỏ bé còn có cả một thủ đô của nhân vật lớn Trung Quốc, nghe nói lúc đầu chuyển đổi tổ chức, nhân mạch địa phương đều bị cắt đứt, vì vậy dùng mông để nghĩ cũng biết nhất định sẽ xuất hiện những nhân vật nhận bảo vệ, về giải quyết thế nào thì còn phải tiến hành theo tình hình.

Một đêm không nói, lúc tinh mơ, Diệp Phong dậy sơm nhất như bình thường, sau khi rửa mạt xong xuôi, thì lái xe đến Hương Tạ Hiên. Trên đường dừng mấy lần mới mua đầy thức ăn. Nếu như chỉ có mình, thì hắn thế nào cũng được, đằng này từ sau lần mang bữa sáng đến cho Hà Tích Phượng, chị ấy lại mê cái món kiểu sủi cảo hấp, mì vằn thắn ấy. Là một cấp dưới có khả năng tùy cơ ứng biến , hắn rõ ràng gánh nhiệm vụ mang cơm cho bà chủ.

Phòng làm việc của hai người cùng một tần, không cách xa nhau, Diệp Phong nhìn đồng hồ, chị ấy đáng nhẽ giờ này phải đến rồi, nên cũng không vào phòng của mình mà đi thẳng qua, gõ cửa phòng tổng giám đốc

Hà Tích Phượng vừa mới đặt túi lên bàn, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, hơi suy nghĩ.cũng biết một ai đó mang cơm tới, mặt liền ửng đỏ , không thể không nói, ở một phương diện nào đó, chị ấy là người rất lười, mỗi ngày vì ngủ thêm một chút mà bỏ luôn bữa sáng quan trọng nhất, thậm chí ngay cả món bánh bao tiện nhất cũng không ăn được một miếng. Bây giờ cuộc sống kiểu cơm đến tận miệng là trước đây chưa từng trải qua, khi hưởng thụ sự thoải mái, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, một người con trai vì một người con gái mà ân cần chuẩn bị bữa sáng .Chuyện thế này giống như chỉ trong tình yêu mới có.

Ngẩn người chốc lát, nhanh bước tới trước cửa, quả nhiên, đứng bên ngoài chính là Diệp Phong , nét chữ trên túi trong tay hắn giống như mọi ngày, chỉ dựa và đó, Hà Tích Phượng đã đoán ra mấy thứ thức ăn. Mặc dù không đi tới những quán ăn đó nhưng ít nhiêu cũng nghe người thanh niên nhắc qua, đến đâu mua cái gì, chị cũng có hiểu biết ít nhiều.

Đưa tay đón cái túi thuộc về mình đó, Hà Tích Phượng vẻ mặt ngại ngùng nói: “Nếu không, cùng ăn nhé? Nhân tiện nói chuyện”.

Diệp Phong tất nhiên không biết cách nghĩ của phụ nữ, không chần chừ bước vào trong phòng. Hắn vì Hương Tạ Hiên vì Hà Tích Phượng làm bất cứ việc gì đều là để đạt được nguyện vọng xây dựng đất nước, ích kỷ một chút chính là xóa bỏ sự áy náy tự trách trong lòng. Thật không ngờ, hành động như vậy đã vô ý vượt qua phạm trù bạn bè bình thường giữa cấp trên và cấp dưới.

“Cậu có thời gian thì đi vào viện thăm Băng Băng, chị ấy thường nhắc đến cậu”.Hà Tích Phượng thu dọn bàn, xếp các thứ trong túi ra, khẽ ngửi mùi hương tỏa ra, thình lình hỏi Diệp Phong một câu.

Phong tay cứng đờ, suýt chút nữa thì làm rơi hộp thức ăn vừa cầm lên, bất kỳ ai cũng không thể bình thản mà ăn gì, hắn liền cười khổ: “Tôi thấy hay là miễn đi! Không cần đoán, cũng biết chị gái ấy nhất định không nói gì hay ho về tôi, hay là đợi chị ấy phục hồi sức khỏe, tôi sẽ đi giải thích hiểu nhầm, hiện giờ chị ấy là người bị thương, một khi không tốt với bà chị ấy, tôi chắc không chịu nổi trách nhiệm, cha chị ta đường đường là bộ trưởng bộ quốc phòng, còn không vứt tôi vào trại tạm giam ấy chứ”.

“A, sao cậu biết cha của Đoạn Băng là bộ trưởng bộ quốc phòng?”. Theo như mình biết, lần trước đến bệnh viện, Diệp Phong và Đoạn Băng đã gặp nhau một lần, theo lý mà nói, hắn không thể chắc chắn thế được. Hà Tích Phượng vẻ mặt không khỏi hoài nghi, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh với ánh mắt khó tin.

“Hic…” Diệp Phong thuận miệng nói. Không ngờ chị ấy lại nắm được kẽ hở, hắn không phải muốn giấu quan hệ với Đoạn gia, có điều cho tới bây giờ cũng chưa có ý định để Hà Tích Phượng biết quá nhiều về nhà mình, không khỏi cười thần bí nói: “Chị nghĩ lại chuyện điều tra thư tống tiền mấy hôm trước thì biết tah sao tôi biết thân phận của cha Đoạn Băng, hơn nữa, với một người thường xuyên đọc báo xem đài mà nói, vốn không cần mất nhiều chịng sức là có thể làm rõ các tài liệu tin tức

Hà Tích Phượng suy nghĩ một chút cũng thấy giải thích hợp tình hợp lý, vì thế cũng không truy đến cùng.

Ăn bữa sáng nóng hầm hập, trong lòng cũng khá lên nhiều, Hà Tích Phượng đã nửa tháng không đi làm, dức khỏe điều chỉnh cũng không tệ, ít nhất bệnh dạ dày đã lâu rồi không bị, về một trình độ nào đó, cái này chịng còn thuộc về Diệp Phong , là hắn khuyên mình từ bỏ lối sinh hoạt rối tung mười năm nay, trên mặt lộ ra vẻ biết ơn , liền nói: “Diệp Phong , cậu xem tôi có nên thăng thêm cho cậu chức trợ lý ăn uống, hàng ngày mang cho tôi nhiều điểm tâm thế này, thật xấu hổ”.

Những lời cảm ơn thế này, Diệp Phong đã nghe không dưới mười lần, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, móc ta giấy ăn ra lau miệng nói: “Nếu bà chủ đã nói như vậy, thì thêm đi, một hai trăm không chê ít, một hai vạn không chê nhiều, dù sao mấy hôm nữa tôi muốn mang bữa sáng đến cho chị cũng không được”.

Hà Tích Phượng khẽ gật đầu, về pháp luật mà nói, Thính Vũ Các hiện giờ đã trở thành tài sản dưới tên mình, chỉ là chưa chính thức giao nhận mà thôi, Theo kế hoạch, tuần sau, Diệp Phong sẽ lên thủ đô,trong lòng nghĩ bữa sáng sau này sẽ không có và cũng lo ở nơi lạ lẫm ấy, người con trai có thể sống như ở thành phố T không.

“Vé máy bay đã đặt xong rồi, bên đó sẽ có người đón”. Hà Tích Phượng bỗng nhớ đến vấn đề hành trình. Vứt đũa xuống, mở ngăn kéo trước mặt, lấy vé máy bay đưa ra trước mặt đối phương “ Nhưng tôi nghĩ ngoài mười người đã định từ đầu ra, cho thêm mấy người nữa. Cậu cũng biết quy mô Thính Vũ Các không nhỏ, nhiều ban nghành, muốn tiếp quản cũng không phải chuyện quá dễ dàng, muốn khống chế sự xao động khi giảm biên thì cần nhiều người chúng ta bên này một chút.

Diệp Phong nhận vé máy bay, khẽ cười nói: “Tôi muốn đúng là cần thêm nhân viên nhưng một người là đủ rồi”. Tối qua nhìn thấy Tần Khải có thể nói có ấn tượng với mình. Mặc dù người đó xem ra cũng không hiểu nhân tình nhưng đầu óc bình tĩnh của hắn là quan trọng nhất. Chuyện giải quyết cả Hương Tạ Hiên mấy ngày hôm này cũng đã đại thể hiểu được nguyên tắc quản lý của câu lạc bộ,cũng không phải đổi hai nhân viên quản lý là có thể thu về được lợi nhuận, về nguyên nhân muốn đem theo Tần Khải chính là để hắn giải quyết những một số chuyện không thể làm sáng tỏ

Cái giá hôm qua đưa ra nhất định đánh động đến người đàn ông lạnh lùng đó, vì thế Diệp Phong tin chắc hôm nay Tần Khải sẽ xuất hiện trong Hương Tạ Hiên

Hà Tích Phượng không rõ còn có chuyện gì, nghe thấy cách nghĩ của đối phương, cũng vuốt cằm suy nghĩ, thản nhiên nói: “Cậu cảm thấy đem ai theo thì tốt? Lăng Thông thế nào, mặc dù anh ta nói không nhiều, ít khi bày tỏ quan điểm nhưng lại rất hiểu cách điều hành câu lạc bộ. Cái này cũng là lí do tôi kiên trì để anh ta giữ chức phó tổng Hương Tạ Hiên. Tôi tin có anh ấy bên cạnh cậu, nhất định sẽ rất có tác dụng”.

“Không cần”.

Diệp Phong khoát tay, nói: “Tôi có sự lựa chọn thích hợp hơn, lát nữa người đó đến Hương Tạ Hiên, tôi sẽ dẫn anh ta qua”. Sau khi Điền Á Phỉ rời khỏi Hương Tạ Hiên, các thế lực rơi vào tình trạng cắt cứ đang lặng lẽ cải biến, có mình ở đây, bất kể là Lưu Nghị hay là Lăng Thông đều không thể có hàng động lớn được, nhưng một khi mình mang đi một người, thì còn lại nhất định sẽ không bình tĩnh được.Đối mặt với sự mê hoặc của tiền bạc, rất ít người có khả năng phản kháng,người ta xác định được nguy hiểm mà họ có thể phải gánh chịu nhưng có được tài sản lớn như Hương Tạ Hiên đủ có thể khiến một người bình thường liều mạng. Chính như trong lý luận giá trị thặng dư, chỉ cần đạt đượclợi nhuận ba trăm phần trăm, nhà tư bản chắc chắn nói các thương nhân sẽ bỏ luôn cái đạo đức pháp luật cơ bản nhất.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Hà Tích Phượng đã dần dần nhận ra, về một số chuyện nào đó, cách làm của Diệp Phong mặc dù vượt qua sự hiểu biết của mình nhưng kết quả lại thực sự không tồi, bản thân mình mặc dù rất tò mò cậu ta đã mua chuộc được nhân tài nào nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, tiện nói: “Tự cậu quyết định đi! Với con mắt của cậu, tôi khá là tin tưởng, nhưng vẫn còn một chuyện quan trọng cần cậu giải quyết “.

“Hả, chuyện gì?”. Diệp Phong nhìn người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc, hơi thắc mắc. Mấy lần ăn cơm này, chị ấy chưa từng có vẻ mặt như thế.

Nói chuyện chịng việc, cũng có không khí rất thoải mái.

“Đó là cậu phải dành thời gian đưa tôi đến mấy chỗ mua đồ ăn sáng. Tôi cũng không muốn cậu lên thủ đô, vì thế thì tôi không có cơm ăn rồi”. Hà Tích Phượng thấy trò đùa hình như thành chịng, ánh mặt lộ vẻ hả hê, đắc ý, hơi có vẻ giống một tiểu chị nương tinh nghịch

Diệp Phong hơi sửng sốt, chợt hiểu ra, chị ấy cố ý ra vẻ nghiêm túc, cũng nảy ý muốn trêu đùa, vẻ mặt khó khăn nói: “Nhưng, mấy quán và sạp hàng nhỏ đó chỉ mở vào buổi sáng”.

“Vậy thì có liên quan gì?” Hà Tích Phượng nghiêng đầu, không rõ muốn hắn đưa mình đến những chỗ đó thì có liên quan gì đến thời gian mở cửa hàng .

“Tôi chỉ là lo chị có thể dậy sớm được không.Theo như tôi biết chị Hà của chúng ta từ trước tới nay chưa bao giờ tới muộn nhưng cũng chưa bao giờ tới sớm, số lần chị điều nghiên địa hình câu lạc bô hình như còn nhiều hơn tôi”. Diệp Phong cười ha hả nói ra lí do, rồi xem phản ứng của bên kia.

Y như sự đoán, Hà Tích Phượng mắc cỡ đỏ cả mặt. Bất kỳ cô gái nào cũng muốn thể hiện ra mặt tốt nhất nhưng không thể không công nhận, không có ai hoàn hảo, hoặc ít hoặc nhiều đều có khuyết điểm. Với mình mà nói, mỗi sáng dậy sớm là một thách thức lớn, bị vạch trần trước mặt người ta cũng không khỏi bối rối.

Há miệng muốn cãi lại mấy câu nhưng lại không biết nói từ đâu

Diệp Phong cười bất đắc dĩ, Hà Tích Phượng nổi tiếng trước bao người,mà hôm nay lại mắc kẹt trong tình huống này, nhưng một khi nói đến những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, cô ấy trái lại có rất nhiều vấn đề. Đây chính là cái gọi là đại trí giả ngu sao? Giống như mấy nhân vật có tiếng,về sinh hoạt thì quả thật là lộn xộn, thậm chí căn bản là không thể tự mình giải quyết được.

“Được rồi, trưa nay tôi sẽ dẫn chị đến đó, thực ra chị đi từ nhà đến câu lạc bộ cũng đi qua chỗ đó chỉ quành vào một đoạn là đến”. Diệp Phong nhìn vẻ xấu hổ của cô gái, vừa dọn dẹp đống hiện trường trên bàn vừa hứa

“Không…”Hà Tích Phượng ánh mắt dứt khoát, từ chối: “Sáng mai gọi điện cho tôi, chúng ta cùng đi mua bữa sáng”.

“Hic…” trong công việc Diệp Phong đã biết được sự cố chấp của bà chủ này, không có tình cảnh này , cô ấy lại bỗng dưng pahst cáu. Nhìn vẻ vẻ mặt, đúng là có kiểu không chết không ngừng.hắn gãi gãi mũi suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nghi ngờ, Hà Tích Phượng liệu có nghị lực dậy sớm nửa tiếng không?

Hà Tích Phượng lại đang thầm nghĩ, có mua thêm mấy cái đồng hồ báo thức để bắt mình phải thắng lợi trong cuộc chiến không lười biếng không.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Diệp Phong liếc nhìn thấy Triệu Bằng và Tần Khải đang đợi mình trước cửa phòng làm việc, xem ra nhân vật mình xem trọng đã đến như mong đợi.

Nhưng sau khi chú ý thấy vẻ mập mờ trong mắt Triệu Bằng, lập tức cũng hiểu ra mình đã để hắn nắm được thiếu sót. Đoán là không lâu nữa trong Hương Tạ Hiên sẽ truyền tin phó tổng Diệp và tổng giám đốc Hà đã bước vào quan hệ cùng ăn sáng với nhau. Trong lòng thầm than thở, mở cửa phòng, để hai người cùng vào.

“Suy nghĩ thế nào?” sau khi ngồi vào chỗ, Diệp Phong thò người lên bàn làm việc từ từ hỏi. Thật ra, hắn đã đoán ra sơ sơ câu trả lời.

“Làm trợ lý cho anh Diệp, anh ấy sao lại không muốn chứ?” Triệu Bằng cướp lời nói. Tối qua khi về ép hỏi mãi Tần Khải mới nói ra được một câu, đại khái biết Diệp Phong gọi anh họ ra ngoài nói chuyện riêng, thực tế là mời công tác, cho ông lớn này làm trợ lý, còn tối hơn một số giám đốc ban ngành nào đó, ai không biết Diệp Phong là cấp dưới mà Hà Tích Phượng trọng dụng, khó tránh khỏi đến lúc nào đó tiền tài mỹ nhân đều có, Hương Tạ Hiên cũng cần đổi lại trên Diệp

“Tôi có hỏi cậu đâu?”Diệp Phong không để ý đến Triệu bằng thao thao bất tuyệt, quay đầu nhìn Tần Khải , hỏi lại “Nếu còn có yêu cầu khác thì có thể nói tại đây”.

“Không có yêu cầu khác” lời nói vủa Tần Khải vẫn lạnh lùng như cũ, không cảm thấy có bất cứ sự cảm kích gì. Khi mới vào bộ đội, luôn nghĩ cho người nhà, cho rằng như thế cũng không phải gánh nặng cho họ.Nhưng bây giờ mình vẫn là một gánh nặng cho nhà dì, phân tích những lời của Diệp Phong và những gì đã hứa, quyết định cuối cùng là vào Hương Tạ Hiên. Cái này không liên quan gì đến những lời khuyên lải nhải của Triệu Bằng ,may mà hắn cho rằng nhờ có mình mới làm lay động anh họ vốn không hứng thú với công việc

Diệp Phong thì thích kiểu trả lời không nói này, từ từ gật đầu nói: “Tiểu Bằng, cậu đi làm việc đi nhé. Tôi sẽ bố trí công việc cụ thể công việc cho Tần Khải , mấy hôm nữa anh ta sẽ không về, tôi có nhiệm vụ đặc biết giao cho anh ta.

Mặc dù Triệu Bằng rất tò mò với cái gọi là nhiệm vụ đặc biệt, nhưng cũng không hỏi nhiều, lại dặn dò bên tai Tần Khải vài câu rồi mở cửa đi ra.

Nhìn em họ đi ra, Tần Khải mới quay đầu lại , trầm giọng nói: “Nhiệm vụ đặc biệt gì?” Thực ra ,đến bây giờ hắn vẫn chưa biết mình đến câu lạc bộ này làm gì, cảm giác duy nhất là không hợp nhau, tám năm của cuôc sống quân hành khiến hắn ngoài đánh úp giết địch ra thì cũng không tìm ra được năng lực sở trường gì đủ để mưu sinh

“Thực ra với anh mà nói, hẳn không phải là đặc biệt, đó là công việc là trước đây anh làm hàng ngày, vô cùng bình thường”. Diệp Phong tủm tỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, từ từ nhả ra hai chữ: “Đánh lén…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.