Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 190: Chương 190: Sự thật là như thế






Chính Thiên bất đắc dĩ cười, đem điện thoại đưa cho ông bạn. Tình cảm giữa hai người này còn sâu đậm hơn với Tiêu Vạn Sơn, hơn nữa trong chuyện này Tiêu Chí Hạo sai, chẳng trách Diệp Tồn Chí không chịu buông tha, tóm giữ công tử nhà Tiêu gia, nhưng xử lí thế nào vẫn còn phải xem ý của người đàn ông đối diện ra sao. Nếu như hắn cáu giận, thì ngay cả thả người thì ông ta cũng sẽ tìm đến tận nhà gây rối.

“Ông chủ Tiêu sao lại rảnh dỗi gọi cho ông Đoàn vậy? Có phải là gặp chuyện phiền toái, cần giúp đỡ không?” Diệp Tồn Chí dựa lưng vào sô pha, nhẹ nhàng ấn phím nói chuyện, không chờ đối phương mở miệng đã hỏi.

Tiêu Vạn Sơn hơi sững sờ, rất rõ ràng đây không phải là chủ nhân của chiếc điện thoại này nhưng giọng nói có chút quen thuộc bèn hỏi:“Anh là ai?”

“Diệp Tồn Chí......” Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng cười, liếc nhìn Đoạn Chính Thiên bên cạnh, nhẹ giọng nói tên mình, tiếp đó bưng tách trà lên, chờ xem phản ứng của đối phương.

Nghe được ba chữ này, Tiêu Vạn Sơn sắc mặt hơi đổi. Nếu như không phải con hắn bị giam vào tù, thì hắn cũng sẽ khôn gọi cho Đoạn Chính Thiên dù sao vừa rồi cũng vừa có chút chuyện không hay xảy ra, giờ đã lại gọi điện nhờ người ta giúp đúng là có chút mất mặt. Nhưng khi biết rõ người bắt con mình là cấp dưới lão Đoạn mang đến thành phố T thì hắn nhận ra rằng một khi để bọn họ để ý đến con trai mình thì phiền phức to, bởi vậy mới gọi điện cho Đoạn Chính Thiên.

Chuyện có lớn đến mấy hắn chỉ cần dặn dò một câu là xong. Quen biết nhau bao năm chẳng nhẽ chuyện nhỏ này lại không thể giúp được. Nhưng mà sau khi nhận ra Diệp Tồn Chí nghe điện thoại, hắn cũng cảm thấy có chút bất an. Đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ thân thế của Diệp gia, hơn nữa những người Đoạn Chính Thiên mang tới thường không phải là những nhân vật tầm thường. Hôm nay hắn lại nhận điện thoại của bộ trưởng bộ công an, đủ thấy quan hệ của hai người không phải là đơn giản.

Hắn nhẫn nhịn hỏi: “ Hóa ra là anh Diệp, tôi tìm Đoạn bộ trưởng có chút chuyện, phiền anh chuyển điện thoại cho ông ấy.Cảm ơn.”

Ngữ khí nhã nhặn như vậy nhưng cũng không thể làm cho Diệp Tồn Chí bớt giận, lãnh đạm nói: “ Một giờ năm mươi tám phút trước ông không nói chuyện tử tế như thế này, ông nói tôi có nên học theo ông lúc đó không cho người khác cơ hội được nói?” Cũng đã từng làm tổng giám đốc doanh nghiệp nên cũng hiểu chút ít về tính cách của những thương nhân giàu có, bọn họ luôn thích tiền bạc, giàu sang. Bởi vậy đối với những người có thể giúp, họ sẵn sàng bỏ ra rất nhiều, do đó mới có tình trạng các quan chức câu kết. Đối với một số kẻ có quyền lực hắn thấy rất chướng mắt, nhất là thương nhân, đặc biệt là tỉ phú giàu nhất Trung Quốc này.

Tiêu Vạn Sơn cố nén tức giận, trầm giọng nói:“Xin chờ chút. Tôi tìm ông ấy có chuyện quan trọng, không thể chậm trễ dù chỉ một giây, nếu như ông ấy đang ngồi cạnh anh thì xin hãy chuyển máy cho ông ấy.”

“Ông ấy đang ngồi cạnh tôi xem tôi và anh nói chuyện, chỉ là ông ấy không muốn trực tiếp nhận điện thoại mà thôi.” Diệp Tồn Chí ha ha cười, một lát sau mới dừng lại cười nói:“Về phần chuyện gấp của ông tôi nghĩ là tôi có thể giúp được. Cứ để con trai ông ngồi tù vài ngày, đằng nào ông cũng không thể dạy được con vậy thì để những người thực thi pháp luật dạy dỗ hộ. Không biết chừng lại thành một hình tượng thanh niên mẫu mực.”

Tiêu Vạn Sơn lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, nghe giọng là biết Diệp Tồn Chí nhúng tay vào chuyện này và Đoạn Chính Thiên cũng đã sớm biết mọi chuyện, ngại giáp mặt nên mới không nhận điện thoại. Để cho hắn nhận điện thoại cũng có nghĩa là dung túng cho hành động của hắn, vốn không có ý định nhúng tay vào.

Hắn cũng không thể tìm ra người nào khác có thể đưa con trai ra bèn cáu giận nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Không có gì, chỉ là muốn thấy ông khó chịu thôi.” Diệp Tồn Chí cúp điện thoại tiến đến bên cạnh Diệp Tồn Chí, nhưng không trả điện thoại lại cho hắn.

Đoạn Chính Thiên không đoán ra ý đồ của hắn bèn nghi ngờ nói:“Lão Diệp, không phải ông muốn cùng Tiêu Vạn Sơn đối đầu thật chứ? Tiêu Chi Hạo cũng đâu có gây ra chuyện gì to tát, tôi không thể giam hắn vô thời hạn được. Tôi cũng không thể gây rối cùng ông đâu.”

“Tôi cũng không có ý kéo ông vào, chiều nay không phải ông định về thủ đô sao, bận thì cứ đi đi......” Diệp Tồn Chí vỗ vai Đoạn Chính cười nói.

Đoạn Chính Thiên lập tức giận tái mặt,hắn không nhận ra đối phương đang có ý đuổi mình đi, nếu như không có ai ở cạnh thì không biết hắn còn gây ra chuyện gì nữa. Chính trị của Tiêu Vạn Sơn so với Diệp gia còn kém rất nhiều, nhưng dù sao hắn cũng là tỉ phú giàu nhất Trung Quốc, nhất cử nhất động của hắn đều được giới truyền thông bám sát, nếu như thật muốn gây chuyện lớn, nhất định sẽ ảnh hưởng đầu tư nước ngoài.

“Yên tâm đi,” Diệp Tồn Chí dường như nhận ra sự lo lắng của người đàn ông bên cạnh bèn nói:“Tôi chỉ muốn dạy cho Tiêu gia một bài học, sẽ không để cho ông phải khó xử. Ông ta đã không cho tôi cơ hội nói chuyện, thì tôi cũng chỉ có thể dùng cách của mình để nói chuyện thôi, dám động tới Hương Tạ Hiên, thì phải nghĩ tới hậu quả.”

“Ông cùng Hà Tích Phượng rốt cuộc có quan hệ gì? Đáng làm vậy sao?” Đoạn Chính Thiên xoay xoay chén nước trong tay, chậm rãi ngẩng đầu, hoài nghi nói:“Không phải chỉ là vì con ông là phó tổng của Hương Tạ Hiên chứ hả? Chẳng lẽ Hà Tích Phượng sắp thành con dâu Diệp gia?”

Diệp Tồn Chí nghiêm nghị phản bác “Con dâu của Diệp gia chúng ta đã chọn xong từ lâu rồi, tên nó là Đoạn Băng, ông không biết sao?”

“Cút đi......” Không ngờ đến lúc này mà ông ta vẫn muốn trêu đùa mình, Đoạn Chính Thiên chân mày lập tức dựng lên, nhìn Diệp Tồn Chí từ trên xuống dưới, muốn mắng hắn một trận, nhưng mà lý trí vẫn nói cho hắn biết, vô luận là chơi chữ, hay cái khác, mình cũng không phải đối thủ.

Ai ngờ Diệp Tồn Chí sắc mặt dần dần nghiêm nghị, ung dung thở dài, nói:“Lão Đoàn. Anh của Hà Tích Phượng là bạn của tôi, chắc hẳn ông cũng có biết, Hà Kiến Quốc chết trong vụ máy bay gặp sự cố hồi đầu năm......”

“Hà Kiến Quốc?” Đoạn Chính Thiên khẽ nhắc lại tên, mơ hồ cũng là có chút ít ấn tượng, tuy không phải cùng một bộ, nhưng mà nhân vật có chức tước gặp chuyện không may thì vẫn có tin tức truyền tới, về phần có thực hay không chuyện máy bay gặp sự cố thì không ai biết, tình báo của bộ công an cũng không có tin tức chính xác. Nếu như đoán không lầm thì cái chết của Hà Kiến Quốc có gì đó kỳ quặc.

-

Về phần mối quan hệ giữa Diệp Tồn Chí cùng Hà Kiến Quốc e rằng không đơn giản như vậy. Nhìn chung Diệp Tồn Chí suốt hai mươi năm nay hành động đều rất cẩn thận, không vô cớ khiêu khích gây sự, huống hồ đối thủ lần này là Tiêu Vạn Sơn, thực lực của hắn không nhỏ, vì em của bạn mà làm như vậy chứng tỏ người bạn này có quan hệ rất thân thiết. Tình cảm giữa quân nhân rất khó mà nắm bắt được, có lẽ Diệp Tồn Chí và Hà Kiến Quốc là bạn vào sinh ra tử.

“Tôi cũng mới nghe Diệp Phong nói, biết được Hà Tích Phượng những năm gần đây bị người nhà Tiêu gia gây khó dễ. Anh của cô ấy đã mất,tôi chính là anh trai của cô ấy. Nếu như em gái gặp phải chuyện như vậy, ông sẽ làm thế nào? Thật ra, với tích cách của tôi mà nói, hiện tại đã là nhẫn nhịn lắm rồi.” Diệp Tồn Chí nhẹ giọng giải thích. Nếu như chỉ là em gái của huynh đệ cũng không cần phải như thế, mấu chốt là bởi vì cái chết của Hà Kiến Quốc là vì quốc gia, coi như mình lúc trước không quen biết, nhưng cũng làm một người lính, thì hắn cũng có nghĩa vụ giúp đỡ thân nhân chiến hữu. Đổi lại nếu như hắn chết trên sa trường, cũng sẽ có người như hắn giúp đỡ gia đình hắn.

Đoạn Chính Thiên im lặng, sống hơn nửa đời người, mấy lần lên chức nhưng vẫn chưa nếm trải chuyện sinh li từ biệt, nói thật, hắn cũng không thể xác định rõ nguyên nhân tình cảm của Diệp Tồn Chí nhưng mà nghĩ đến những liệt sĩ đã chết trong phim hoặc là trong tiểu thuyết, hắn không khỏi xúc động.

“Tùy ông vậy. Có chuyện gì trực tiếp tìm La Hoành, hắn sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa, tôi đã tới đây vài ngày , không thể ở lại nữa.” Đoạn Chính Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nói. Nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ tận lực trợ giúp người nhà của huynh đệ đã qua đời.

“Như vậy là tốt nhất.” Diệp Tồn Chí mỉm cười, làm cho người ta thấy hoài nghi vừa rồi liệu có phải là diễn kịch hay là nói dối,“Trở về cho gửi lời hỏi thăm vợ ông, đúng rồi, ngươi không nói chuyện Băng Băng bị thương cho bà ấy đúng không? Như vậy cũng tốt, sau này chuyện của con gái ông đã có con trai tôi Diệp Phong lo liệu, đảm bảo lần sau khi gặp ông, con bé sẽ lại có thể đánh đấm như thường.”

Đoạn Chính Thiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của hắn rõ ràng là muốn đưa dê vào miệng cọp đây mà. Diệp Phong cũng không tồi, nhưng mà Diệp Tồn Chí không dễ đoán biết như vậy, nếu như hắn đã nhắm ai, thì rất khó đào thoát. Tính ra , ở thành phố t này hắn cũng chỉ quen có hai cha con bọn họ, đồng sự ở cảnh đội cũng thay nhau chăm sóc cho con gái nên cũng không cần phải lo lắng. Nếu như không phải bệnh tim của vợ không tốt, không thể bị kích động thì hẳn là hắn cũng muốn cho đi cùng, trước mắt cứ giấu đã, chứ không lại vừa mới một người khỏe lại thêm một người nằm viện.

Bởi vì Tôn Thi Lam mới nhậm chức, tất nhiên không thể tự mình làm cơm, cho nên hai người cùng nhau tìm một cửa hàng, kêu vài món thưởng thức. Chỉ là trong bữa tiệc rượu, Diệp Tồn Chí có chút băn khoăn, Tiêu Vạn Sơn chẳng lẻ còn có con át chủ bài khác, đến nay vẫn chưa gọi điện thoại lại? Theo suy đoán, hắn chắc chắn sẽ phải nhờ mình giúp đỡ, không có lệnh của Đoạn Chính Thiên, La Hoành không thể thả người ......

.................................

Diệp Phong làm xong ghi chép đi ra khỏi đồn cảnh sát, đang định gọi điện thoại, hỏi cha hành động tiếp theo thế nào thì xa xa đã trông thấy một người phụ nữ hấp tấp chạy tới, không chờ Diệp Phong mở miệng, liền nắm tay hắn, ân cần nói:“Diệp Phong, cậu không sao chớ?”

Diệp Phong ngây ra, không biết vì sao Hà Tích Phượng lại biểu hiện vậy, nhẹ nhàng cười nói:“Tôi đường đường chính chính đứng ở chỗ này, chị Phượng sao lại nói tôi có chuyện gì? Mà sao chị lại chạy đến nỗi đầm đìa mồ hôi vậy, xảy ra chuyện gì à?” Tiếp đó hắn lây từ trong túi áo ra chiếc khăn giấy.

“Hô......” Hà Tích Phượng lập tức thở dài nhẹ nhõm, nhận ra hành động bất lịch sự của mình trước mặt mọi người, bèn bối rối lui về phía sau một bước, trên mặt cảm kích cầm lấy khăn giấy, lau sạch nhè nhẹ chóp mũi đầy mồ hôi, không ngừng nói,“Lưu Nghị gọi điện thoại cho tôi nói, Tiêu Chi Hạo mang theo hơn mười người đến Hương Tạ Hiên quấy rối, sau đó cậu lại dẫn bọn họ đi vào, cuối cùng đã bị cảnh sát bắt, tôi còn tưởng cậu bị đám người kia.....”

Không thể không nói, ngôn ngữ tư duy biểu đạt của Lưu Nghị có vấn đề. Rõ ràng, hắn cũng không nói mình dẫn Tiêu Chi Hạo vào trong Hương Tạ Hiên cùng với hơn hai trăm người khác, đến ngay cả người bình thường cũng có thể đếm được hai trăm người đấu lại bốn mươi người. Là thủ lĩnh của hai trăm người mà bị thương thì đúng là hoang đường.

“Tôi bị đám người đó làm gì? Đả thương , đánh cho tàn tật ?” Diệp Phong ha ha cười, chợt nắm lấy tay cô ta nói,“Chớ quên, tôi là cao thủ võ công.”

“Nhưng bọn họ có hơn mười người......” Hà Tích Phượng tựa hồ cũng không phục, biểu hiện của Diệp Phong hôm đó đúng là rất đáng kinh ngạc, nhưng mà đối mặt mặt với một đám người thì e rằng cũng khó.

“Nhưng tôi có hai trăm người mà!!” Diệp Phong hít một tiếng, hắn không thích xưng anh hùng, từ đầu đến cuối mình cũng không có ra tay, không khỏi hoài nghi Lưu mập nịnh nọt nên mới không nói toạc ra, làm cho Hà Tích Phượng tưởng rằng Diệp Phong một mình đánh mười tên. Tuy nhiên, hắn hoàn toàn có thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.