Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 130: Chương 130: Tiếng động dị thường!






Cũng giống với bàn ăn của tối hôm qua, nhưng hôm nay đã được thay đổi bởi các món ăn mới khác, đây vốn là một việc vô cùng đơn giản trong làng ẩm thực Trung Quốc, cho dù những món ăn này đối với mấy người Diệp Phong và Hà Tích Phượng cũng chẳng có vẻ gì mới mẻ cả, nhưng đối với Gulina và đoàn khảo sát đi cùng cô ta thì lại ngon miệng, lạ mắt vô cùng, trong lịch sử nhân loại thời sơ khai thì ăn vốn là để tồn tại, còn khi con người đã cơm no áo ấm rồi thì ăn lại trở thành một thứ dùng để thưởng thức, Trung Quốc vốn là một nước đã sớm bước qua giai đoạn cơm no áo ấm từ rất lâu rồi, vì thế nên ẩm thực Trung Quốc mới có một lịch sử văn hóa lâu dài như vậy, dĩ nhiên những người đạt đến tầng lớp cơm no áo ấm thời xa xưa đó chẳng ai khác mà chính là những vương gia quý tộc.

Gulina vớ lấy chiếc khăn ướt lau đi cái miệng mỡ màng của mình, ánh mắt vẫn còn có chút thòm thèm, những món ăn mà hay ngày nay cô ta ăn, ngon hơn gấp trăm lần những món ăn mà cô ta vẫn ăn từ hai mươi mấy năm nay, tuy là ở nước G cô cũng có ra quán Trung Quốc ăn, nhưng vẫn không thể nào cảm thấy ngon như ở đây, có lẽ do hoàn cảnh môi trường mà ra cả, suy cho cùng vừa ăn vừa được nghe giải thích thì ngon hơn rất nhiều.

“Chị Hà! Cám ơn bữa tối của chị!” Gulina đưa mắt lên nhìn Hà Tích Phương ngượng ngùng nói: “Những món ăn này hấp dẫn quá, tôi rất muốn ở lại đây, cho đến khi tôi thưởng thức hết những món ăn ngon ở nơi này, nhưng thật đáng tiếc, việc này là việc không thể xảy ra!”

Hà Tích Phượng cũng đã quen với người phụ nữ hai mặt này rồi, mỗi khi ngồi vào bàn ăn là khác hẳn với lúc làm việc, tuy ngoài miệng nói là no rồi, nhưng tay thì vẫn cầm lấy đôi đũa gắp lấy găp để.

Chỉ có điều, mặc dù cô ta tham ăn như vậy, mà thân hình vẫn giữ được vẻ cân đối, đây là một việc vô cùng hiếm thấy. Khả năng ăn uống của Hà Tích Phượng rất kém, có thể nói là ăn rất ít, do vậy khi trông thấy Gulina ăn uống như vậy thì thấy rất ngưỡng mộ, suy cho cùng thì thân thể khỏe mạnh là cơ sở cho hiệu quả công việc, mình hay bị bệnh dạ dày hành hạ, có lẽ là do từ khi lập ra Hương Tạ Hiên đến nay, làm việc nhiều quá nên ăn uống thất thường mới thành ra bị bệnh dạ dày.

“Nếu như cô Gulina thích món ăn Trung Quốc như vậy thì có thể thường xuyên đến đây hơn!” Hà Tích Phượng đưa mắt lên nhìn bàn ăn giờ đây chỉ còn lèo tèo vài cọng rau, bèn mỉm cười nói: “Hương Tạ Hiên chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến, để thể hiện sự hợp tác của chúng ta là vô cùng mật thiết, tôi sẽ lo vấn đề vé máy bay cho cô!”

Sau khi tiếp xúc nhiều thì nói chuyện cũng sẽ tự nhiên hơn, thỉnh thoàng nói vài câu bông đùa sẽ làm cho tình cảm càng thêm sâu đậm, Gulina lại là một người vô cùng rạch ròi việc công với việc tư, cho dù là một người bạn thân thiết cô ta cũng làm theo nguyên tắc của công việc, không hề nể mặt ai cả.

“Chị Hà! Câu nói này của chị tôi ghi nhớ trong lòng rồi, sau này có khi hứng lên tôi sẽ đến đây, lúc đó tôi sẽ gọi trước cho chị từ nước G, lúc đó chị đừng có quên câu nói ngày hôm nay đấy, mọi người ở đây đều làm chứng cả rồi nhé!” Gương mặt của Gulina làm ra vẻ nghiêm túc, tay xoa xoa vào cái bụng của mình, nhưng ánh mắt không có vẻ gì sát khí như trong lúc cô ta làm việc cả.

Những người ngồi ăn cùng bên cạnh cũng đang ngồi làm quen dần dần với nhau, khi bọn họ nghe thấy hai vị sếp của bọn họ đang nói giỡn nhau như vậy, thì đều đưa mắt nhìn nhau rồi hiểu ý nhoẻn miệng lên cười, duy chỉ có một người duy nhất ngồi giữa Gulina và Hà Tích Phượng là Diệp Phong không hề cười lên chút nào cả, sau khi hắn biết thân phận của Jonh xong thì biết ngay người đàn ông trước mặt hắn là một kẻ vô cùng nguy hiểm, còn sau màn đấu rượu tối hôm qua thì Jonh cũng coi Diệp Phong là đối thủ hàng đầu của gã tại Trung Quốc, tuy đó chỉ là một màn đọ tửu lượng với nhau, nhưng đó cũng là một thử thách không nhỏ với một người vốn rất tự tin như hắn, nếu như hôm nay không có Gulina ra ý thì hắn và Diệp Phong chắc lại mở màn cho một cuộc so kè tửu lượng lần thứ hai.

“Jonh tiên sinh hình như có huyết thống của người phương đông thì phải!” Rất lâu không thấy ai nói gì thì Lưu Nghị bèn lên tiếng nói: “Không biết là tiên sinh từ nhỏ lớn lên ở nước G hay là về sau mới di dân đến đó vậy?” Là một phó tổng giám đốc điều hành của Hương Tạ Hiên, ông ta vốn cũng nên phải năng động hơn một chút, nhưng lại bị Diệp Phong biểu hiện hơn hẳn ông, nên ông cũng có ý để mặc cho một mình Diệp Phong thể hiện, đây cũng là một cách để ông ta lấy lòng Diệp Phong.

Một người có mắt tinh đời như Lưu Nhị biết rằng sau buổi tối hôm qua thì Jonh và Diệp Phong vẫn còn có ý thù địch nhau, thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt thách thức, khiêu khích lẫn nhau.

Do vậy hiện giờ bất kỳ một hành động nhỏ nào cũng đủ dẫn đến vết rạn nứt vô cùng lớn giữa hai người, hơn nữa Jonh lại là nhân vật quan trọng thứ hai sau Gulina, chính vì vậy mà giải quyết tốt việc quan hệ với Jonh là một việc làm rất có lợi cho Hương Tạ Hiên, do vậy Lưu Nghị bèn đứng ra nói vài câu về gia đình nhằm hòa hoãn lại không khí căng thẳng, chuyển hướng chú ý của Jonh sang phía khác.

Nhưng Lưu Nghị lại không ngờ câu hỏi đó là câu hỏi mà Jonh ghét nhất.

“Tôi là người của nước G, tôi sinh tại nước G, trưởng thành tại nước G” Jonh cũng chẳng thèm nể mặt mọi người đang ngồi xung quanh đây nữa, hắn ta xẵng giọng nói thêm: “Nếu mà có thể thay đổi thì tôi hy vọng mình không có dòng máu của người phương đông chảy trong cơ thể của tôi!”

Người cha mà hắn chưa từng gặp mặt đó chính là nỗi đau khổ lớn nhất trong lòng của hắn, hắn chỉ biết một điều duy nhất đó chính là người đàn ông đó đã về Trung Quốc trước khi hắn được sinh ra, bỏ mặc hai mẹ con hắn bơ vơ ở lại.

Tuy rằng mẹ của hắn luôn nói với hắn rằng ông ấy là một người đàn ông tốt, nhưng Jonh lại luôn cho rằng một người đàn ông mà bỏ rơi vợ con mình thì không xứng đáng với danh hiệu đó chút nào.

Khi hắn vừa nói xong thì mới để ý thấy ở bàn này có một nửa số người là người phương đông, trong lời nói của hắn đã vô tình chạm vào lòng tự trọng của hầu hết những người ngồi ở đây, nhưng đối với loại người như hắn thì chuyện này chẳng là cái thá gì cả.

Bên Hương Tạ Hiên có mấy người trẻ tuổi nhất thời đều cảm thấy vô cùng tức giận, hợp tác là một chuyện, còn bị xúc phạm đến danh dự lại là một chuyện khác, mọi người đều biết người phương tây vẫn còn có ý thù địch với người phương đông, nhất là với Trung Quốc, nhưng ngày hôm nay mới tận mắt chứng kiến, nếu hôm nay không phải là buổi gặp mặt trang trọng như thế này, mà là ở ngoài đường thì bọn họ chắc đã xông lên úp sọt thằng ranh trước mặt mình, rồi sau đó nói cho nó biết rằng dòng máu của người phương đông là dòng máu cao quý nhất, đừng có mà khinh thường!

Còn Diệp Phong thì cũng chẳng cảm thấy tức giận như mấy người kia, nhưng hắn cũng hơi cau mày lại, lời nói của Jonh đúng là làm hắn cảm thấy khó chịu, tuy hắn biết gia đình của Jonh không được êm ấm, luôn có sự thù địch với người Trung Quốc, nhưng lại không ngờ hắn lại nói toẹt điều này ra giữa bữa cơm như vậy.

Người khó xử nhất lúc này có lẽ là Lưu mập, ông ta chỉ muốn làm cho vấn đề trở nên tốt đẹp hơn vậy mà kết quả thu được lại ngoài sức tưởng tượng, ông chỉ hỏi có một câu thông thường như vậy thế mà lại làm cho Jonh tức như thế, hắn tưởng hắn là ai chứ, nếu không phải xem hắn là thành viên quan trọng của đội khảo sát thì chắc chắn ông sẽ lên lớp cho hắn một bài về quan niệm sắc tộc, nói cho hắn biết hắn có một đôi mắt đen là một điều rất đáng tự hào.

Thấy không khí của bữa ăn bỗng chốc trở nên ngưng đọng, Gulina cũng chẳng biết nên giải quyết ra sao, trước mặt cô thì Jonh là người khá nhã nhặn, nhưng hắn vốn nổi tiếng là người nóng tính khi còn ở trong quân đội, hơn nữa hắn lại có vấn đề về gia đình, nên cũng hiểu được sự tức giận của hắn.

Nếu là chuyện khác thì chắc Gulina đã mắng cho Jonh một trận thậm tệ rồi, nhưng vấn đề này thì phải cẩn thận xử lý cho đúng mực, phải làm sao để cho mấy người bên Hương Tạ Hiên không phật lòng, cũng không làm cho Jonh không vui.

“Lưu tổng…” Gulina cũng được coi là đã quen biết gã béo lùn này rồi, sự rắc rối bắt đầu từ ông ta nên cũng phải giải thích cho ông ta hiểu: “Xin ông đừng hiểu lầm! Vấn đề huyết thống và thân thế là chuyện đời tư của Jonh, không tiện nói ra, lời nói lúc nãy mà anh ta vừa nói cũng chỉ là nói bản thân anh ta mà thôi, không hề có ý xúc phạm gì đến quý quốc cả, mong mọi người thông cảm!”

Sau khi giải thích xong thì mọi người cùng Lưu Nghị đều hiểu ra vấn đề, ai cũng nghĩ trong đầu có lẽ là do cha mẹ của Jonh có vấn đề nên hắn mới có phản ứng như vậy, có người có trí tưởng tượng phong phú hơn thì lại nghĩ cha mẹ của hắn li dị nhau, hoặc là các nguyên do khác nên mới làm cho Jonh thù địch với Trung Quốc như vậy.

Nhưng mà cho dù như vậy trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy có chút gì đó không vui, bất kể ai nghe câu nói của Jonh cũng đều cảm thấy khó chịu cả.

“Jonh tiên sinh! Coi như là tôi đã lắm chuyện, hỏi những thứ không nên hỏi!” Lão Lưu Nghị lưu manh cáo già này rất biết cách kết thúc sự hiểu nhầm, gã nói xong liền đưa tay lên rót đầy cốc rượu của mình: “Tôi tự phạt mình một cốc, gọi là xin lỗi!”

Không chờ cho Jonh kịp phản ứng lại, Lưu Nghị đã ngửa cổ tu cạn chén rượu thể hiện lòng thành của mình, nhưng thực ra trong bụng của lão lúc này thì lại tỏ ra khinh thường, chửi thầm, ông mày hỏi mày thì đã làm sao chứ, ông mày xem trọng mày nên mới hỏi mày, mày tưởng mày là ai chứ thằng khốn. Nhưng Lưu Nghị vì Hương Tạ Hiên mà ngoài mặt vẫn cứ tươi cười, làm bộ trước mặt người khác là sở trường của lão ta mà, ngoài ra cũng vì hôm qua hai người so tài uống rượu với nhau mà suýt xảy ra chuyện, cho nên hai sếp hai bên đã ra ý là uống ít rượu thôi, chính vì thế mà bữa ăn hôm nay cũng chỉ uống rất ít, Lưu Nghị lại đang thèm rượu, lão cũng nhân cơ hội xin lỗi này mà được uống thêm hẳn một cốc nữa.

Jonh trông thấy lão già béo lùn trước mặt mình thành khẩn như vậy, cũng ý thức được rằng mình cũng hơi quá đáng, nhưng mà xin lỗi người khác là việc hắn chưa bao giờ và sẽ không bao giờ làm, chính vì vậy Jonh cũng chỉ đổ đầy cốc rượu rồi đưa lên miệng nốc cạn thể hiện sự đồng ý, có vậy thôi.

Vẻ kiêu ngạo của Jonh lại một lần nữa làm cho nhiều người ở đây nóng mặt, nhưng lúc này ngại vì có Hà Tích Phượng ngồi ở đây nên không ai tiện ra mặt cả, một bữa ăn tối vốn rất vui vẻ nhưng cuối cùng thì lại làm cho mọi người không vui mà ra về, nhưng Hà Tích Phượng và Gulina thì vẫn nói chuyện cười đùa vui vẻ với nhau, dường như chuyện không vui ngày hôm nay chẳng có gì ảnh hưởng tới hai người bọn họ vậy.

Đây chính là khoảng cách giữa người với người, Hà Tích Phượng tuy không biết cách giả bộ, nhưng cũng cố gắng kìm nén sự bất mãn ở trong lòng lại, khi mới gặp Jonh nàng thấy hắn cũng khá giống với Diệp Phong, nên cũng có ấn tượng khá tốt, nhưng bây giờ ấn tượng tốt đó đã trở thành dĩ vãng, mà thay vào đó là một sự kinh thường.

Tuy biết rằng hành động của Jonh làm mất lòng Hương Tạ Hiên, làm cho quan hệ song phương trở nên xấu đi rất nhiều, nhưng Gulina cũng không hề muốn trách hắn ta, là một đội trưởng đội tình báo, cô hiểu rất rõ cảm giác bị cha ruột của mình bỏ rơi nó như thế nào, hắn đã bị tổn thương lắm rồi mình cũng không nên sát muối thêm vào nỗi đau của hắn làm gì nữa, chỉ hy vọng rằng sự việc ngày hôm nay qua đi nhanh chóng, Jonh cũng quên chuyện ngày hôm nay, bước ra khỏi nỗi đau khổ trong quá khứ.

Sau khi tan tiệc, Hà Tích Phượng đưa Gulina về khách sạn nghỉ, sau khi hàn huyên vài câu, liền cáo từ ra về, còn Gulina sau một ngày làm việc mệt mỏi cũng muốn nghỉ sớm nên cũng đóng cửa phòng lại chuẩn bị đi tắm trước khi ngủ, thì đột nhiên nghe thế một tiếng động dị thường từ trong phòng tắm phát ra, cùng lúc đó cánh cửa thủy tinh cũng từ từ hé mở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.