Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 177: Chương 177: Ve sầu, Bọ ngựa và Phượng hoàng






Sau khi cùng mọi người nói chuyện một hồi, Gulina và john cùng nhau tiến vào phòng tiếp tân. Kiểu trang phục “huyết y” này của John thật không thể mặc được, may là chưa có người nào chú ý, nếu mà để cho mấy người kiểm tra nhìn thấy rất có thể hắn sẽ bị tạm giữ lại phi trường. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

“Vừa rồi ở bãi đỗ xe của phi trường có kẻ tập kích tôi, nhưng không thành công”. Gulina lấy từ trong hành lý của John một bộ quần áo đưa cho hắn, chợt nhìn toàn thân thể hắn suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói. Hôm nay, cô cũng đã cùng người đàn ông này thương lượng, bất luận là trong lòng Gulina có tồn tại thứ tình cảm gì đối với John không nhưng cô không thể nghi ngờ một điều rằng John luôn quyết tâm bảo vệ cô tới cùng, đó cũng là nguyên nhân khiến cô luôn cảm thấy áy náy.

John đang cởi áo bỗng lập tức dừng lại, trong đầu chợt ‘ầm’ lên một tiếng, khó khăn lắm hắn mới hạ được tên sát thủ áo đen, nhưng chiêu đó chỉ là điệu hổ ly sơn, mục tiêu chính của bọn hắn chính là người phụ nữ này? Nhưng lúc đó với thực lực của những người đó John cũng không thể không phản công, không nghĩ ra là bên cạnh Gulina ngoài hắn ra thì không có ai có thể ngăn cản sát thủ áo đen đánh lén cả. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, Gulina đứng trước mặt hắn hoàn toàn bình thường, không hề có bất cứ tổn thương gì.

“Có người cứu cô?” John trầm mặc trong chốc lát rồi vừa hỏi vừa chậm rãi tiếp tục thay quần áo.

“Đúng”. Gulina gật đầu, rồi chợt làm ra vẻ như thất vọng nói: “Đáng tiếc là tôi cũng không nhìn thấy ai cứu tôi. Sau khi tiếng súng vang lên thì đã thấy một con dao găm được phi trúng tim kẻ tập kích. Đến giờ, tôi cũng không nghĩ ra đao đó được phi từ đâu nữa”.

“Phi đao?” John có chút sửng sốt, ngay nửa giờ trước còn có một người đàn ông trung niên nói đến “Tiểu diệp phi đao”, mà chính John có thể đâm chết kẻ địch cũng là nhờ hắn đã kịp thời phi ra con dao đen thui đó. Cho dù không tận mắt chứng kiến cảnh Gulina bị tập kích và không thể đoán ra được ai trong thời khắc mấu chốt cứu được người phụ nữ này, nhưng hắn cũng biết chắc một điều lúc đó người đàn ông trung niên đó và người này có sự liên lạc với nhau. Có lẽ, bọn họ vốn cùng thuộc về một thế lực. John than nhẹ một tiếng rồi nói: “Tôi nghĩ là tôi đã biết được ai đã cứu cô!” Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

“Anh biết?” Lúc này Gulina chuyển từ lo lắng cho sự an toàn của John sang suy nghĩ về người đã phi đao, chợt bắt được tia đầu mối không khỏi có chút hưng phấn vội vàng xoay người hỏi gấp: “Người đó là ai? Tai sao lại muốn ra tay cứu tôi?” Sau khi nói ra câu hỏi, Gulina mới ý thức được rằng người đàn ông đang trong quá trình thay quần áo,, một cảnh tưởng khỏa thân lập tức hiện ra trước mắt cô. Thấy vậy, khuôn mặt xinh xắn của Gulina không khỏi xấu hổ mà đỏ bừng mặt lên, như tất cả máu trong người cô dồn cả lên mặt vậy, cô vội vàng quay lưng đi không nói thêm một lời nào nữa.

John cũng có chút xấu hổ, cũng không hẳn là xấu hổ mà là hiện giờ trên người hắn toàn là vết thương, vết máu nhằng nhịt trên cơ thể. Đối với hắn, tính mạng của một quân nhân thì bị thương không phải là chuyện thể diện, nhưng không thể bị phụ nữ nhìn thấy, bị thương mang ý nghĩa xấu, bởi vì bất cứ người đàn ông nào cũng mong muốn uy phong lẫm liệt trước mặt người phụ nữ mình yêu, và John cũng không phải là một ngoại lệ.

Trong khoảnh khắc im lặng, John mở miệng nói: “Mới vừa rồi khi tôi đối phó với sát thủ, cũng gặp một người đàn ông phi đao, một mình hắn đã đối phó được năm tên sát thủ, năng lực còn tài giỏi hơn thế nữa, không thể không thừa nhận so với hắn thì năng lực của tôi còn thua kém rất nhiều. Mặc dù tôi không hỏi về thân phận của người đó, nhưng cũng nhìn ra chắc hắn có liên quan đến quân đội Trung Quốc, tôi nghĩ rằng người đã cứu cô chính là đồng bọn của hắn”.

Gulina im lặng nghe những phân tích của John, nhưng trong đầu cô vẫn đang hiện lên những vết sẹo trên cơ thể của hắn, hơn nữa vừa rồi lại có thêm vài vết thương mới nữa. Hít sâu vài cái, khóe mắt Gulina như sáng lên, trong lòng lập tức như hiểu ra nhiều chuyện mà nói: “Tôi nghĩ rằng chúng ta đang gặp phải lực lượng thần bí hùng mạnh nhất của Trung Quốc… Lãnh Tổ”.

Những người làm trong cục tình báo của nước G thì có một nửa là để dùng vào việc tìm hiểu về Trung Quốc, nên Gulina biết rất rõ điều đó.

Bình thường cô nắm bắt được rất nhiều thông tin cơ mật về Trung Quốc, và Lãnh Tổ là một trong những truyền thuyết đó.

Đây là lần đầu tiên John nghe thấy cái tên “Lãnh Tổ”, bất giác nói với giọng đầy hoài nghi: “Lãnh Tổ? đó là tổ chức nào vậy?”

“Rất khó nói”, Gulina lắc đầu, trả lời rất kiên quyết: “Tôi đã phải dùng ba năm trời lập kế hoạch điều tra về tổ chức này. Trong truyền thuyết, lực lượng này phải vào thời điểm vạn bất đắc dĩ mới gặp được, không dễ dàng gì mà gặp được. Về phần người sáng lập ra tổ chức đó thì hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ có thể xác định được một điều duy nhất chính là Lãnh Tổ do quân đội Trung Quốc khống chế, nhưng chỉ là quản lý về mặt chuyên môn thôi, còn về con người thì đến như chính phủ cấp cap cũng không có quyền điều động họ”.

Nét mặt John bỗng nhiên như nhảy lên, vốn hắn chưa từng biết sợ lời thách đấu của bất cứ quân nhân của quốc gia nào, vậy mà bây giờ cái danh từ đệ nhất quân nhân của nước G dường như đã bị thay thế, ngay cả khi cho rằng kiếp này rất khó có thể gặp lại được đối thủ đó, nhưng khi hôm nay gặp qua và biết thân pháp của người trung niên thì nghĩ đến cũng có chút sợ hãi, trong lòng dần nhận thực được rằng, cho dù đặt mình vào tình huống trong tay có cầm vũ khí cũng rất khó có thể ngăn cản được đòn tấn công của người đàn ông trung niên đó, nếu như đúng như phán đoán của Gulina thì có thể hắn chính là người tạo ra tổ chức Lãnh Tổ. Như vậy cũng có nghĩa là còn có rất nhiều người có trình độ như vậy nữa. Nghĩ đến đó, John chỉ có thể nói một từ về bản thân là ‘ếch ngồi đáy giếng’. Chẳng lẽ chính bản thân mình cũng cần phải chuẩn bị sao?

Quân nhân giữa các quốc gia cũng luôn luôn cạnh tranh với nhau, nhưng không hề có một chiến trường chính thức nào. Một số ít bộ đội đặc chủng tham gia vào những giải đấu lớn để có dịp thể hiện, khiến cho người thường phải sợ hãi năng lực của bọn họ mà khen không dứt lời. Nhưng trong mắt John, chuyện đó chỉ giống như những quả đấm bông mà thôi, nếu đi chiến đấu một cách thực sự thì những người đó sẽ không thể đủ sức chống chịu được thời gian lâu.

Có đặt cược cũng không thể trở thành người mạnh nhất được, ai cũng đều biết đến đạo lý này. Dường như mỗi nước duyệt binh đều chỉ là muốn biểu diễn những trang thiết bị vũ khí của quốc gia mình mà thôi, rồi nhân tiện dò xét những công nghệ tiên tiến của quốc gia khác. Về điểm này thì không thể nghi ngờ Trung Quốc làm những chuyện bí mật là tốt nhất. Vài chục năm gần đây, trong lúc hai quốc gia có tranh đấu gay gắt không ngừng, Trung Quốc không có lý do mà đưa lực lượng tinh nhuệ ra đến canh chừng những nhân viên đặc thù của quốc gia đối phương.

John không khỏi nghi hoặc nói: “nếu đúng như lời cô nói thì vừa rồi tại sao Lãnh Tổ lại phái người đến trợ giúp chúng ta, sao chuyện này không được thông suốt?”

“Có lẽ, mục đích của bọn họ không phải là cứu người mà là giết người!” Bất cứ lúc nào Gulina cũng có thể giữ được sự tỉnh táo mà suy nghĩ, cũng vì lẽ đó mà cô có thể suy xét sâu sắc mọi chuyện, sau một hồi phân tích mọi nghi vấn cũng dần dần được sáng rõ. Trung Quốc có câu gọi là ‘phượng hoàng phía sau bọ ngựa, ve sầu’, rất rõ ràng chính bọn họ là ve sầu, sát thủ giống như bọ ngựa, còn Lạnh Tổ cũng chính là phượng hoàng. Mục tiêu của phượng hoàng chính là bọ ngựa, chỉ là nhân tiện thì cứu mạng ve sầu mà thôi. Đương nhiên, nếu một khi phượng hoàng mà đói đến cực điểm cũng không thể không có khả năng ăn tươi nuốt sống ve sầu.

John cũng không hiểu rõ cho lắm, nhưng dù sao hắn cũng không phải là người bày mưu nghĩ kế, hơn nữa hắn cũng rất ít khi phân tích kỹ mọi chuyện, ánh mắt hắn như mê man ngắm nhìn người phụ nữ đang suy tư với đầy hàm ý.

Gulina cũng không muốn thừa nước đục thả câu nên lập tức giải thích thêm: “Ý tôi muốn nói là, sở dĩ Lãnh Tổ cũng không nhằm vào chúng ta mà giết người của chúng ta, mục đích của bọn họ chính là giết những tên sát thủ này, việc cứu chúng ta chỉ là nhân tiện thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ không ra từ lúc nào mà chúng ta lại có kẻ thù hùng mạnh như vậy. Dường như rất ít các thế lực kinh khủng trên thế giới này lại dám gây chuyện tại Trung Quốc”.

Nói thật là đối với sự kiên bị đánh lén ở bãi đỗ xa, Gulina cũng không lo lắng lắm, với thủ đoạn cầm súng bắn lén xem ra năng lực hiển nhiên cũng chỉ là hạng thường, cùng lắm cũng chỉ xem như là một sát thủ bình thường cầm súng trên tay bắn loạn xạ mà thôi. Trên thế giới này, phần lớn những thế lực vũ trang kinh khủng rất ít được qua quá trình huấn luyện chính quy. Nhưng người đàn ông mặc áo đen trên đường cao tốc kia thì không giống như vậy, có thể làm cho John bị thương, tất nhiên năng lực không phải loại thường. Trong đầu Gulina cố gắng lục lọi lại nhiều lần mà cũng không thể nghĩ ra được người nào như vậy. Điều mấu chốt chính là tên sát thủ áo đen đó là người phương đông, mà những kẻ thù của cô thì vốn không hề có ai là người phương đông cả.

Trong lòng John chợt sáng lên, mới lúc nãy hắn đã gỡ trên người tên sát thủ áo đen một vật gì đó giống như là một dấu hiệu của một tổ chức, có lẽ người phụ nữ trước mặt hắn có thể nhận ra. Nghĩ vậy, John vội vàng móc từ trong túi áo vừa cởi ra một vật thể bằng kim loại có hình dạnh rất kỳ lạ, rồi đưa ro trước mặt Gulina mà nói: “Đây là vật tôi lấy từ ngực áo của tên sát thủ áo đen, cô hãy xem chút đi, có lẽ nó cũng là một đầu mối”.

Ánh mắt Gulina như sáng ngời lên, một cảm giác quen thuộc dấy lên trong lòng. Tiếp nhận vật thể kia từ tay John, Gulina cố gắng quan sát đánh giá thật kỹ, cố gắng nhớ lại những thông tin liên quan, rồi như chợt nhớ được điều gì đó liên quan đến vật thể này,không nhịn được sự kinh hãi mà hét lên: “Gia tộc Tử Xuyên!”.

Cho dù John chuyên làm công việc tình báo nhưng đối với những thế lực nổi danh thì hắn cũng chỉ là biết đại khái thôi, ví như gia tộc Tử Xuyên này là một gia tộc thuộc hàng đại gia, khiến hắn cũng tỏ ra kinh hãi, khóe miệng có chút rung lên, trầm giọng hỏi: “Cô nói vật này chính là biểu tượng của gia tộc Tử Xuyên sao?” Một cảm giác không tốt lập tức lan tỏa, nếu thật sự người của gia tộc Tử Xuyên đã bị giết thì sẽ có phiền toái lớn. Quan hệ giữa nước G và nước R rất lạ lùng, hai nước cùng hỗ trợ gắn bó, dựa vào nhau cùng phát triển nhưng cũng luôn đố kỵ nhau. Vì nước R có gia tộc Tử Xuyên là lực lượng trụ cột nên quân đội của nước G đã hạ lệnh cấm trêu chọc đối phương.

“Không hề sai”. Gulina cẩn thận quan sát kỹ lại lần nữa, rồi xác nhận: “Đây chính là dấu hiện nhận biết những thành viên trong gia tộc Tử Xuyên và thuộc hạ của họ cũng phải đeo vật này bên mình”.

Trước kia cô cũng không hề biết gia tộc Tử Xuyên còn có quy định này, nhưng mấy tháng trước, sau khi cô nhận được thông tin tình báo đã tiêu diệt một người của một tập đoàn rất kinh khủng và binh lính đã lục soát được trên thi thể một đồ vật cũng giống hệt vật màu tím mà cô đang cầm trên tay lúc này. Cũng xuất phát từ sự tò mò mà cô mới cố gắng hao tâm tổn khí điều tra vật đó có ý nghĩa gì, nhưng bởi vì lúc đó bận rộn với những chuyện về Ảnh Phong nên không còn tập trung vào chuyện điều tra đó nữa, thế cho nên sau một thời gian cô vẫn chưa nghĩ ra hắn làm vậy là muốn gì, đến hôm nay xem ra kẻ thù cuối cùng cũng đã tìm tới cửa rồi. Truyện "Đặc Công Xuất Ngũ "

Nhìn nét mặt u buồn của Gulina, John rất nhanh chóng mà đoán được nguyên nhân. Cho dù người nào gặp phải gia tộc Tử Xuyên thì cũng không hề dễ dàng mà đối phó được. Theo như tương truyền rằng, đó là một gia tộc xã hội đen luôn trả thù một cách vô cùng độc ác, một khi bọn chúng đã chú ý đến người nào đó rồi thì có nghĩa là người đó chuẩn bị nhận lấy cái chết. Mặc dù không biết Gulina đã làm gì mà phải gặp một thế lực kinh khủng như vậy, nhưng để đối phương phái những sát thủ cao cường như vậy cũng có thể thấy được dường như Tử Xuyên quyết tâm dồn Gulina vào đường chết.

Trong tình cảnh đó…, một bàn tay chợt nhẹ nhàng đặt lên vai Gulina, ôn nhu nhưng cũng không thiếu phần kiên nghị mà nói: “Bất luận kẻ thù của cô là ai, tôi cũng vẫn sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô, bảo vệ cô cho đến hơi thở cuối cùng!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.