Giọng nói của Lưu Doanh vô cùng ôn nhu dỗ dành Đắc Kỷ, cho dù trong lòng hắn cũng không tự chủ mang theo một chút run rẩy, nhưng cũng đủ khiến cho Đắc Kỷ hài lòng, nàng khẽ nâng mắt, khóc nói: “Thật là dọa người...”
Cung nhân đuổi theo đến bây giờ mới phản ứng lại nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nơi này là nhà cầu của cung nhân, bình thường chủ tử sẽ không bao giờ vào đây. “Người lợn” kia cũng mới được đưa đến không bao lâu, không có tứ chi, tai mắt mũi miệng đều đã hư, không thể làm ra bất kì động tĩnh gì, nhưng dù sao nhìn cũng vô cùng đáng sợ, trừ người đưa cơm một ngày hai bữa ra, bọn họ đều là có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, lần này là thật bất ngờ nên không kịp chuẩn bị.
Lưu Doanh chỉ liếc một cái liền nhận ra Thích phu nhân, người trong cung chưa bao giờ phải chịu hình phạt nào nghiêm trọng như thế này, còn khiến mọi người phải giữ bí mật, hơn nữa cho dù mũi bị cắt đi, con mắt bị móc mất, gò má cũng thối rữa, hắn vẫn có thể nhận ra đây chính là nữ nhân mà phụ hoàng đã sủng ái nửa đời, dù sao từ nhỏ hắn đã chứng kiến những trận chiến không đao của mẫu thân và Thích phu nhân- người được Phụ hoàng che chở này.
Lần cuối cùng Lưu Doanh gặp Thích phu nhân, có lẽ là khoảng hơn một năm trước đây, kỳ thật hắn cũng không đồng cảm với hai mẹ con Thích phu nhân như người ngoài vẫn nghĩ, chỉ vì lúc lâm chung Phụ hoàng không yên lòng nhất chính là Như Ý*, có rất nhiều chuyện hắn không thể làm, nhưng bảo vệ một đứa nhỏ dù sao cũng không có vấn đề gì, hắn biết rõ mẫu thân có nhiều chỗ vô cùng ủy khuất, cho nên hắn cũng chưa từng hỏi đến tình hình của Thích phu nhân, chỉ muốn bảo vệ Như Ý, đáng tiếc Như Ý vẫn không sống được.
*Lưu Như Ý: con trai của Lưu Bang và Thích phu nhân- em trai cùng cha khác mẹ với Lưu Doanh, do Lưu Bang quá sủng ái Thích phu nhân nến suýt nữa đã nghe lời bà phế Lưu Doanh, lập Như Ý làm thái tử. Sau khi lên ngôi thành Huệ Đế, Lưu Doanh vô cùng bảo vệ Như Ý, nhưng Lã thái hậu hết sức oán giận Thích phu nhân và người con của phu nhân là Triệu vương Lưu Như Ý, bèn sai giam Thích phu nhân ở cung Vĩnh Hạng và gọi Như Ý đến. Triệu vương đành phải ra đi. Chưa đến kinh đô thì Huệ Đế vốn là người nhân từ, biết Thái hậu giận, nên thân hành đón Như Ý ở Bá Thượng, rồi cùng vào cung, luôn luôn kèm Triệu vương, lúc Như Ý đi đứng, ăn uống, Huệ Đế đều ở bên cạnh, Thái hậu muốn giết Như Ý nhưng không có dịp nào.Tháng 12 năm 194 TCN, Huệ Đế buổi sớm ra đi săn bắn. Như Ý còn nhỏ, không thể dậy sớm. Thái hậu nghe tin Như Ý ở một mình, bèn sai người mang thuốc độc đến cho Như Ý uống. Lúc mờ sáng, Huệ Đế trở về thì Triệu vương Như Ý đã chết.
Ôm thân thể nhỏ bé ấm ấp trong ngực, đôi mắt của Lưu Doanh cụp xuống, lườm nhóm cung nhân đang liên tục khấu đầu bên cạnh,dienndnle,qu.y don nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Đắc Kỷ, an ủi: “Yên Nhi đừng sợ, cậu dẫn con đi về.”
Đắc Kỷ gật đầu trong lòng của Lưu Doanh, trong mắt vẫn còn hàm chứa nước mắt, giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: “Dẫn cả con Đại cẩu đáng yêu kia về nữa...”
Lưu Doanh đáp một tiếng, vì vậy tiểu cô nương liền nhu thuận ôm lấy cổ hắn, như một con chó nhỏ bị hù dọa, muốn có bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật.
Trong chốc lát, chuyện gặp “Người lợn” đã truyền đến tai Lữ Hậu, bà có chút đau đầu nâng tay đè lên thái dương, chờ nhi tử nhà mình đến khởi binh vấn tội, nhưng mà chờ gần nửa canh giờ rồi cũng không trông thấy người đâu, phái người đi tìm hiểu lại mang về một tin tức còn tệ hơn.
Yên Nhi bị dọa đến sinh bệnh.
Lữ Hậu nhất thời cũng có chút luống cuống, bà chỉ có một đôi tử nữ là Lưu Doanh và Lỗ Nguyên Công chúa, không giống như Thích phu nhân, từ sau khi bà được gả cho Tiên đế, gần như không có trải qua qua một ngày tốt lành, hơn nửa đời bà trôi giạt khắp nơi, không biết đã ăn bao nhiêu đau khổ, đã thay đổi không biết bao nhiêu triều đại nhưng không có thê tử của quân chủ khai quốc nào khổ như nàng, đến cùng công sức của bà lại không sánh bằng một tiếng cười, vài giọt nước mắt của mỹ nhân.
Nhi tử dần dần lớn lên, cũng khiến bà dần mất đi uy tín, quyền hành bất ổn, đối với nữ nhi, bà chỉ có đau lòng thương yêu, nhưng tính tình của Lỗ Nguyên quả thực không đáng giá đau lòng, hiền lành, chậm chạp đến giống như không phải là do bà sinh ra.
Đoạn thời gian con rể bà mắc tội bị giáng chức kia, cũng là thời điểm mối quan hệ giữa bà và Tiên đến căng thẳng nhất, khi đó Lỗ Nguyên mang Yên Nhi đến ngày đêm làm bạn cùng bà, khi đó bà thật sự đã yêu thương Yên Nhi như ngoại tôn nữ của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đắc Kỷ đỏ bừng, hô hấp nóng bỏng, nhưng vẫn là nắm tay áo Lưu Doanh thật chặt không chịu buông tay, trong miệng mơ hồ kêu muốn Đại cẩu, khiến Lưu Doanh vừa thấy đau lòng vừa không biết phải là sao, đưa tay sờ trán của nàng, nhẹ giọng thở dài.
V384 cũng có chút bất đắc dĩ, ban đầu nó cho rằng lần này lại là chiêu số của Đắc Kỷ, nhưng mà không nghĩ tới, lần này thật sự không liên quan đến Đắc Kỷ, thân thể Trương Yên yếu ớt, vốn dĩ mùa đông sẽ dễ dàng phát bệnh, dfienddn lieqiudoon...hơn nữa mấy ngày nay vẫn luôn một mình ở trong cung, tâm tình buồn bực, lại chịu thêm một trận kinh hách... Mặc dù mấy chuyện này đối với Đắc Kỷ mà nói căn bản không tính là cái gì, nhưng bản năng của thân thể lại có thể áp chế mọi chuyện.
Lúc Lữ Hậu đến, liền thấy tiểu cô nương đang nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt, bà vội vàng tiến lên vài bước, lại như nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Lưu Doanh, Lưu Doanh ngừng một chút, thấp giọng kêu Mẫu hậu.
“Y quan nói Yên Nhi chỉ là phát tác cũ bệnh, mấy ngày này nàng ở trong cung không quá vui vẻ...” Lưu Doanh chỉ nói nửa câu, đôi mắt liền rũ xuống.
Lữ Hậu há to miệng, lại không biết mình nên nói cái gì, bà cũng không cảm thấy những chuyện mình làm là sai trái, bà chỉ hối hận không sai người trong coi nghiêm mật hơn (chặt chẽ, bí mật), khiến Yên Nhi trông thấy.
Tình mẫu tử nhiều năm, Lưu Doanh cũng thật sự rất hiểu tâm tư của mẫu thân mình, hắn thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, ta sai người ta đưa Thích phu nhân rời đi.”
Lữ Hậu ngừng lại, nhìn về phía Lưu Doanh, Lưu Doanh mím môi, nói: “Cho dù có hành hạ bà ấy nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Không nhìn thấy, không nghe được, nói không ra, trừ thân thể còn sống ra, bà ấy cũng không được coi là người.”
Lữ Hậu nhìn Lưu Doanh, Lưu Doanh cũng nhìn Lữ Hậu, Tiên đế thường nói Lưu Doanh không giống hắn, mà lại giống Lữ Hậu nhiều hơn, lông mày nhỏ nhắn mắt phượng nếu là nữ tử thì có vẻ bén nhọn, nhưng ở trên thân nam tử lại lộ vẻ ôn hòa.
“Cẩu cẩu...” Trên giường tiểu cô nương lẩm bẩm một tiếng, dời sự chú ý của hai mẫu tử đang nhìn nhau kia đi, cũng xoa dịu vài phần bầu không khí ngưng trệ trong điện.Lưu Doanh trấn an sờ đầu Đắc Kỷ, sắc mặt Lữ Hậu hoãn hoãn, nhẹ nói: “Mọi chuyện con đã làm rồi, còn hỏi lại mẫu hậu làm gì.” Giọng nói lại là bình thản.
Đắc Kỷ uống thuốc xong, chỉ một lát sau đã hạ sốt, Lữ Hậu chỉ lưu lại nửa canh giờ liền rời đi, chỉ cách một lát sẽ cho người qua đây hỏi thăm tình hình một lần, Lưu Doanh ngược lại một tấc cũng không rời. Nói lại Đắc Kỷ nhìn thấy “người lợn” trước hắn, lại sợ hãi kêu lên khiến cho lòng hắn có bản năng hắn phòng bị, nàng lại dùng bộ dáng yếu thế dời đi sự chú ý của hắn, mặc dù vẫn nhìn thấy bộ dáng “người lợn” đáng sợ như cũ, nhưng lần này Lưu Doanh cũng không phải chịu quá nhiều kinh hãi.
Thân thể của Trương Yên vẫn luôn tốt tốt xấu xấu như vậy, bệnh tốt lên so với người thường cũng nhanh hơn, Lưu Doanh ở cạnh nàng hai ngày, ngày thứ ba nàng đã có thể ngồi dậy tự mình uống thuốc .
Hắc Cẩu Vương cuối cùng vẫn được đưa tới, Lưu Doanh sợ gặp chuyện không may, mặc dù đã được nhốt ở trong lồng, vẫn sai người chế tạo một sợi xích bằng sắt, lại làm thêm một cái lồng nữa, phòng ngừa Hắc Cẩu Vương cắn người, Đắc Kỷ thò tay qua lồng sắt vuốt vuốt bộ lông trơn bóng của Hắc Cẩu Vương, cười đến vô cùng sáng lạn.
Hắc Cẩu Vương cao đến nửa người kia lại bất động nằm sấp ở trong lồng, cho phép bàn tay ngọc bạch nhỏ bé không ngừng vuốt ve, chơi đùa bộ lông của nó, đuôi ở sau lưng còn khẽ quơ quơ, khiến cho cung nhân hầu hạ bên cạnh thấy kinh ngạc không thôi.
Gần đây, chó cũng biết thân cận với mỹ nhân sao.
Trương Yên thật sự rất đẹp, lúc nàng còn nhỏ, cũng chính là lúc Thích phu nhân được sủng ái nhất, Tiên đế không chỉ một lần tán thưởng tướng mạo của Thích phu nhân, còn làm thơ cho bà ấy, nói rằng bà ấy chính là mỹ nhân tuyệt sắc trong các mỹ nhân, nhưng đến khi gặp Trương Yên, cũng không nhịn được liên tục tán thưởng, nói với Thích phu nhân rằng, sau này nhất định nàng còn đẹp hơn bà ấy nhiều.
Nghiêm túc mà nói, Lữ Hậu và Lỗ Nguyên Công chúa cũng không tính là mỹ nhân, có câu con gái giống cha giàu ba họ, tướng mạo của Lữ Hậu bén nhọn, tướng mạo của Lỗ Nguyên Công chúa giống mẫu thân, nhưng không bén nhọn bằng, chỉ thấy ngốc, Trương Yên cũng có bảy phần giống Triệu vương Trương Ngao*.
*Trương Ngao (chữ Hán: 張敖; ?-184 TCN) là vua chư hầu nước Triệu đầu thời nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông tham gia cuộc chiến lật đổ nhà Tần và trở thành phò mã đầu tiên của nhà Hán. Truyện được đăng miễn phí và nhanh nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn các trang khác chỉ là copy không phép
Trương Ngao là con trai của Trương Nhĩ, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, Lỗ Nguyên Công chúa và hắn đã thành hôn nhiều năm rồi, vẫn còn thường xuyên ngắm nhìn hắn mà ngẩn người, tự ti mặc cảm. Nàng không giống thân đệ đệ của mình, nàng hiểu chuyện rất sớm, cho dù sau này được làm công chúa, trong lòng nàng nghĩ mình là tiểu nha đầu nhà nông được mẫu thân thả ở đầu ruộng nghịch bùn, có thể gả cho Trương Ngao là chuyện nàng nằm mơ cũng chưa từng mơ tới, mặc dù Trương Ngao không thích nàng, nạp thiếp thất người sau xinh đẹp hơn người trước.
Lỗ Nguyên Công chúa không có nhi tử, nàng tự mình đi thỉnh phong hầu tước cho hai thứ tử của Trương Ngao, cho phép thiếp thất trong phủ tranh thủ tình cảm, thỉnh thoảng Trương Ngao sẽ đến chỗ nàng một lần, liếc nhìn nàng một cái, nàng đều cảm thấy đó là một niềm hạnh phúc lớn lao.
Nhưng mà sau khi Yên Nhi tiến cung, Trương Ngao cũng không còn chịu đến gặp nàng nữa, nàng do dự, sợ hãi, ủy khuất, nhưng cũng không có cách nào khiến nàng không thể nhớ hắn.
Lão ma ma xuất giá theo nàng theo nàng không muốn thấy bộ dáng chịu đựng nhẫn nhục này của nàng, nhíu mi nói: “Điện hạ là quân, Hầu gia là thần, Điện hạ muốn gặp Hầu gia, vậy thì trực tiếp tuyên hắn lại đây, tội gì phải như vậy?”
Nước mắt của Lỗ Nguyên Công chúa rớt xuống đất, nàng không ngừng cúi đầu dùng khăn lau, nhưng cũng không nói lời nào, lão ma ma cũng có chút bất đắc dĩ .
“Điện hạ, ngài xem có vị công chúa của triều đại nào phải chịu khổ như người không? Hầu gia đối với người như thế, Thái hậu làm chủ cho người, người không cần, nhiều lần khiến Thái hậu lạnh tâm, bây giờ rơi vào tình cảnh này rồi, còn không biết hối hận sao?”
Lỗ Nguyên công chúa chỉ khóc Die nd da nl e q uu ydo n, nói: “Cuộc đời này ta chỉ thích một người như vậy, vậy thì ta có cái gì phải hối hận? Ta chỉ hận mình không tốt, không xinh đẹp bằng Triệu Cơ, không thể khiến cho hắn nhìn ta nhiều hơn vài lần.”
Lão ma ma làm sao mà không hiểu tính tình dịu dàng của Công chúa nhà mình đây, đau lòng nói: “Điện hạ, người rốt cuộc là...”
“Ma ma, ngươi đừng nói nữa” Lỗ Nguyên Công chúa khóc nói: “Ta biết phu quân tức giận việc Mẫu hậu gả Yên Nhi cho đệ đệ, nhưng ta cũng không có cách nào, chuyện Mẫu hậu đã quyết định, người khác có thể sửa đổi sao? Ta không biết hắn phát giận với ta tới khi nào, ta thật sự rất sợ, sợ rằng cả đời này hắn cũng không chịu tới gặp ta nữa.”
Lão ma ma cũng không có cách nào, Lỗ Nguyên Công chúa liền khóc suốt, một lát sau, nàng đột nhiên lắp bắp nói: “Ma ma, ngươi nói... Nếu như, nếu như ta nói chuyện năm đó với phu quân, hắn có tức giận hay không?”
“Điện hạ!” Lão ma ma bị hù dọa đến nhảy dựng, giống như trộm nhìn gian ngoài, thấy không có người nào, mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Lỗ Nguyên Công chúa: “Chuyện năm đó cũng đã làm rồi, cho dù Điện hạ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nếu để cho Hầu gia biết thân thế của nữ lang*, nhiều lắm là trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn chút ít, nhưng khẳng định là hắn sẽ chán gét Điện hạ!”
*Nữ lang: cách gọi cũ của cô bé, cô gái ở đây chỉ Trương Yên
Lỗ Nguyên Công chúa lại thương tâm, cuộc đời này của nàng chỉ làm một việc duy nhất trái với lương tâm chính là khi phu quân chinh chiến, che giấu chuyện một hầu thiếp trong phủ có thai, giả thành chính mình mang thai, nàng vốn nghe lời ma ma, cho hầu thiếp kia trăm lạng vàng, thỉnh cầu nàng ta giao hài tử cho mình nuôi, hầu thiếp kia cũng đáp ứng, không ngờ sau đó hầu thiếp khó sinh mà chết, nàng ôm Yên Nhi coi nhữ là nữ nhi thân sinh của mình, hiện giờ cho dù có một trăm cái miệng cũng không nói rõ.
Đang khóc, gian ngoài thông báo một tiếng, nói là Hầu gia đến, Lỗ Nguyên Công chúa vội vàng xoa xoa nước mắt, cũng bất chấp phấn trang điểm loang lổ trên mặt, bước nhanh đi ra ngoài đón.