Đại hội Hóa Thần của Nghiêm Sương hôm đó có rất nhiều tân khách đến, hơn phân nửa đều là người trong Thập tông của chính đạo, đương nhiên, trong lúc các đệ tử của các Tông khác còn đang khổ sở để Kết Anh, đại hội Hóa Thần này của Côn Lôn Tiên Tông cũng có chút kéo thêm thù hận.
Kỳ thật mà nói Kiếm Tu thường không tấn cấp nhanh như thế, dù sao Kiếm Tu không có yêu cầu gì về tâm tình, tu chỉ với một thanh kiếm trong tay, càng về sau, càng khiến người luyện lạnh băng giống như kiếm, đặc biệt là thực lực của Kiếm Tu quá mạnh mẽ, Vân Linh Tiên Tôn từng một người một kiếm chiến đấu bất bại với mấy thế lực lớn trong Lục đạo ma môn, những Kiếm Tu khác ít nhất cũng có thể toàn thắng người Đạo Tu cùng cấp với mình.
Nguồn gốc của thực lực cường đại là gian khổ và chăm chỉ, Đạo Tu coi trọng tâm, Kiếm Tu coi trọng thân thể, trên cơ bản kiếm tu tấn cấp lúc nào cũng muốn so với đạo tu chậm hơn rất nhiều so với Đạo Tu, nhưng lại cố tình lại mọc ra một vị Vân Linh Tiên Tôn, đến thu nhận đệ tử cũng là yêu nghiệt độc nhất vô nhị.
Khúc Linh Nhi rất không phục, trước kia nàng cũng chỉ là từ trong miệng người khác nghe được chuyện về Nghiêm Sương, nghe nhiều đến mức không thèm để ý, cũng có thể vì nàng đã nhìn rõ bộ mặt thật của vị được gọi là Tiên tử Chính đạo này, nghe nhiều cũng khó tránh khỏi có chút phiền chán, nhưng mà phương pháp Đạo Tâm Chủng Ma trước khó sau dễ dàng, trước khi nàng nhập ma, thì ai cũng không thể nhìn thấu tâm tư, ý định của nàng, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ.
Nghĩ đến đây, cái nhìn của nàng đối với Vân Linh Tiên Tôn cũng không hoàn toàn là tâm huyết dâng trào, d.đ/l3eequY//d0On nàng chướng mắt những lão ma đầu ở Ma Môn kia, nàng vừa tu luyện công pháp vừa muốn có một người có tu vi mạnh hơn nàng, song tu độ khí trong lúc nàng nhập ma, làm cho nàng không đến mức bị ma khí đánh thẳng vào, mà biến thành phế nhân.
Đừng nói đến Ma Môn, cho dù là chính đạo, cũng tìm không ra vài người có thể khiến nàng để mắt đến, chỉ có Vấn Linh Tiên Tôn mới không tính là bôi nhọ nàng, nàng khinh bỉ Nghiêm Sương, lại không cảm thấy nam tử phong lưu là chuyện xấu.
Đắc Kỷ rất nhạy cảm đối với ánh mắt nhìn của người khác, hơn nữ bản năng của Hồ ly chính là xu cát tị hung*, Khúc Linh Nhi tự cho là hoạt động quan sát của nàng ta không lộ dấu vết nhưng trong mắt nàng (chỉ Đăc Kỷ nhé) thì nó cũng chẳng khác với nhìn chằm chằm là mấy, nàng hơi đổi sắc mặt, hứng thú cũng có chút giảm đi.
*Xu cát tị hung: Tránh những điều không may, hướng đến những điều may mắn, thuận lợi, hóa giải điều xấu phát sinh trong đời sống
Lại là chuyện mỹ nữ ghen tị, lúc nào cũng đáng ghê tởm khó tả, hơn nữa hoàn toàn đem mình đặt ở hạ phong, càng lộ vẻ có chút vụng về.
Địa vị của Khúc Linh Nhi ở Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu không tính là quá cao, người trong Ma Môn phải che giấu thân phận, đương nhiên muốn không lộ ra ngoài, nhưng so với tu vi, nàng lại nổi danh là tài giỏi xinh đẹp, thậm chí còn có người nói, nếu như Nghiêm Sương không phải là xuất thân từ Côn Lôn Tiên Tông, tu vi cũng mạnh mẽ, có Chu cô nương của Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu trước, thì danh xưng Tiên tử Chính đạo cũng sẽ không phải là của một Kiếm Tu.
Nhưng mà điểm này thì mọi người đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra nhưng đến khi Nghiêm Sương xuất hiện thì tất cả đều im bặt, rõ ràng chỉ là đồng phục giản dị tầm thường của Côn Lôn Tiên Tông, rõ ràng chỉ là mái tóc dài được buộc lên đơn giản nhất, rõ ràng vẫn là một thân hàn khí lạnh thấu đáy lòng, lại có thể... Vì cái gì chỉ như vậy cũng khiến người ta không dời mắt được?
V384 không khỏi nhớ tới kia chuyện trong bữa tiệc của Tần vương, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: “Trong đây mặc dù không có người nào có tài thông thiên triệt địa (hiểu rõ mọi sự trên trời dưới đất), nhưng ngươi cũng nên khiêm tốn một chút.”
Nhưng lần này là nó oan uổng Đắc Kỷ, Hồ Yêu đã luyện được chín đuôi, cũng tương tương với với đại tu sĩ Độ Kiếp Trung Kỳ, khi mọc đủ mười đuôi, mới là Hồ Tiên bất sinh bất tử bất diệt. Mặc dù ở trong thân thể đang ở kỳ Hóa Thần của Nghiêm Sương, nàng vẫn có thể dựa vào cảm giác của tu vi mà biết được ở trong Côn Lôn Tiên Tông có hai vị đại tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đang bế quan, đương nhiên sẽ không lộ dấu vết quá rõ, mấy người này phát sợ, nguyên nhân hoàn toàn là do bản thân Nghiêm Sương.
Ví như một người che mặt quanh năm, không biết đẹp xấu ra sao, thì cho dù nàng ta chỉ có ba phần nhan sắc, khi mạng che mặt được tháo xuống cũng có thể khiến người ta giật mình vài phần. Lại nói, Khúc Linh Nhi thực sự rất xinh đẹp, nhưng nàng ta lại nổi tiếng xinh đẹp, người khác gặp nàng ta, cho dù có đẹp đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ có một câu danh bất hư truyền mà thôi.
Nghiêm Sương là Kiếm Tu, vốn dĩ trong giới tu đạo của Cửu Vực thì Kiếm Tu được coi là dị đoan, ấn tượng của các tu sĩ đối với Kiếm Tu hơn phân nửa đều là nam tu râu ria xồm xàm mang theo đại kiếm, nơi nào có đánh nhau là nơi đó có mặt, nữ tu cũng không chút phấn son không có nhan sắc, giết người còn hung ác hơn nam tu. Huống chi Nghiêm Sương nổi danh là nhờ tu vi, mà không phải là nhan sắc, đột nhiên khiến người ta chú ý tới khuôn mặt không thua kém với bất kì mỹ nhân nào sẽ trở thành kinh diễm.
Vân Linh người vẫn chưa tới, nhưng lại có một tia thần niệm bám vào trên thân kiếm của Đắc Kỷ, nhìn thấy tình hình xung quanh, liền không nhịn được cau mày lại, đặc biệt là khi ánh mắt chạm phải cái nhìn nóng rực của một hòa thượng, nhớ lại ngày đó cái gọi là rượu Quy Y, trong nội tâm càng không được tự nhiên.
Người ái mộ Nghiêm Sương ban đầu chỉ có lác đác vài người, đa số là tôn kính, ngưỡng mộ sự kiên trì của nàng, tiếc nhân phẩm của nàng (mn vẫn nghĩ kiếm tu giết người như ngóe nên ms tiếc cho nhân phẩm của Nghiêm Sương), yêu thiên tư của nàng, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, qua Đại hội Hóa Thần lần này, ngưỡng cửa của Côn Lôn Tiên Tông cũng bị đạp phá hơn phân nửa.
Đắc Kỷ đến đây chỉ là đi ngang qua, vốn cũng chỉ muốn nhìn xem vị yêu nữ cô nương kia còn có thể xuất ra chiêu gì, nhưng khi gặp bộ dáng ghen tị khó tả của Khúc Linh Nhi, lập tức mất đi hào hứng, sau vài bài thuyết giảng, cũng đứng dậy rời đi.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, sau lưng liền truyền đến giọng nói của Khúc Linh Nhi, sắc mặt nàng hơi biến đổi, quay đầu lại, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt của Nghiêm Sương như trước, ngược lại Khúc Linh Nhi cười như hoa xuân, gương mặt xinh đẹp.
“Nghiêm sư tỷ, chuyện lần trước ta còn chưa tạ ơn tỷ, vốn dĩ nên sớm đến bái kiến sư tỷ, nhưng mà sơn môn không nhận ngọc phù mà Vân Linh tiên tô đưa, cho nên mới chậm trễ đến tận hôm nay.”
Đắc Kỷ liếc nàng một cái, giọng nói của Khúc Linh Nhi không quá lớn, nhưng ở đây có ai không phải là người tu tiên, một câu “ ngọc phù mà Vân Linh tiên tôn đưa” cũng kiến Thái thượng trưởng lão của Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu cũng hơi nhướn mày.
“Sư tôn không tu bùa, ta cũng chưa từng thấy ngươi, vị sư muội này, ngươi có lẽ là đã nhận lầm người.” Đắc Kỷ dùng giọng điệu cứng ngắc nói.
Khúc Linh Nhi ngẩn người, án mắt của mọi người ở đây lập tức có chút quái dị, nếu nói đều có diện mạo xinh đẹp, ai đẹp nhất còn cần phải bàn bạc lại, nhưng nhân phẩm của ai tốt hơn cũng giống như tu vi của ai cao hơn, là chuyện không thể thay đổi, từ trước tới giờ Nghiêm Sương chưa từng nói dối, vậy thì vị đệ tử xinh đẹp của Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu này, nàng đến cùng là muốn làm gì?
“Nghiêm sư tỷ, tỷ không nhớ ta sao?” sắc mặt Khúc Linh Nhi trắng nhợt, biết mình bị Nghiêm Sương hãm hại, nhưng cũng không thể để mất mặt trước mặt mọi người, cố gắng cười nói: “Nửa tháng trước, ở Băng Nguyên Hãn Hải, ta vô ý rơi vào bẫy rập, là Vân Linh tiên tôn và Nghiêm sư tỷ đã cứu ta, sao có thể chỉ chớp mắt đã quên ?”
Đắc Kỷ hơi hơi nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Vị sư muội này, đúng là nửa tháng trước ta cùng sư tôn đi Băng Nguyên Hãn Hải, nhưng cũng không cứu ngươi, ngươi có lẽ đã gặp tu sĩ yêu thích dịch dung cứu.”
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, đây là Đắc Kỷ hạ một bậc thang cho Khúc Linh Nhi, ánh mắt của mọi người nhìn mọi người thấy Khúc Linh đều không thích hợp, huống chi cho dù người ta thật sự cứu ngươi, thì trước mặt nhiều người như vậy, đến một phần tạ lễ cũng không có, cảm tạ ngoài miệng thôi sao ?
Khúc Linh Nhi cắn răng, trên mặt lộ ra một chút thần sắc khó xử, lập tức hành lễ tạ ơn, quay về chỗ ngồi.
Đắc Kỷ biết, đây là Khúc Linh Nhi đã cùng đường, cầm ngọc phù mà Vân Linh tự tay cấp, lại không ai tin nàng ta, một Đại Thừa Tu sĩ bế quan một cái là vài chục năm, nếu bỏ qua hôm nay, thì rất khó có cơ hội tiếp xúc với Vân Linh, nhưng có lẽ nàng ta không nghĩ tới nàng còn có thể mở to mắt nói lời bịa đặt.
Nếu nàng còn cảm thấy hứng thú đối với yêu nữ này, đương nhiên sẽ không ngại tiễn nàng ta một đoạn đường, nhưng mà mong muốn lại chênh lệch quá lớn cùng với thực tế, bươm bướm bay xung quanh người đương nhiên là rất đẹp, nhưng nếu đổi thành ruồi bọ, cũng có chút phiền chán.
Đối với cách làm của Đắc Kỷ, Vân Linh không có ý kiến gì, ngược lại rất vui mừng, tâm tư người đệ tử này của hắn quá đơn thuần, dễ dàng bị người lợi dụng (ai ms đơn thuần dễ bị lợi dụng đây???), loại chuyện làm mất mặt trước mặt mọi người này, nếu như đổi với người khác hắn cũng là không tán thành, nhưng nữ tử kia rõ ràng sắp nhập ma, tiếp cận đệ tử đương nhiên là có dụng ý khác, có thể để cho nàng ta lui bước là chuyện tốt.
Nói đến đây, tâm tình Vân Linh lại có một chút nặng nề, đệ tử quá mức ưu tú, không riêng gì nam tu chạy theo như vịt, đến nữ tu cũng đều mang lòng gây rối đối với nàng, rời khỏi tầm mắt của hắn, cũng không biết sẽ gặp được bao nhiêu ong bướm, hắn tuân thủ danh phận sư đồ không dám vượt qua, nhưng những người kia đến da mặt cũng không cần .
Thiên tư của đệ tử rất tốt, chỉ cần hơn ba trăm năm nữa là có thể tấn cấp Hóa Thần, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, sau này nhất định sẽ phi thăng, tu sĩ kết thành đạo lữ, sẽ có được Xích Long và Bạch Hổ, nam tu có được Bạch Hổ nặng nhất là tổn hại tu vi, nữ tu có thêm Xích Long, giống như đạt thêm được một cảnh giới lớn, mặc dù song tu có lợi, nhưng dù sao cũng kém hơn so với đứng đắn tu luyện.
Đặc biệt là phương pháp song tu rất có lợi đối với những người cấp thấp hơn, trong những người cùng trang lứa, tu vi của đệ tử là cao nhất, nếu bị những người có rắp tâm đen tối lừa đi, thì tương đương với chuyện mất đi cơ duyên.
Vân Linh càng nghĩ càng lo, cho dù trong lòng mơ hồ có chút ý do dự ở trong đầu, cũng bị hắn đè xuống giống như không nhìn thấy.
Đắc Kỷ vừa trở lại Lạc Anh Phong, liền gặp Vân Linh đang đợi nàng ở cửa động phủ, ngày thường đều là Tông Môn chuẩn bị quần áo cho Vân Linh, phần lớn y phục đều là màu trắng thuần, lần này lại đổi thành một thân huyền y (áo đen) có thêm hoa văn đỏ.
“Lần trước con nói muốn rượu, vừa vặn trăm năm trước ta có ủ rất nhiều rượu trong hầm, coi như là lễ vật mừng con tấn cấp.” Giọng nói của Vân Linh nghe không ra dao động gì, hắn khoát tay, cửa động phủ đã bị đủ loại vò rượu chất đầy.
Đắc Kỷ hơi dừng một chút, trong mi mắt mang theo chút ý cười, nhẹ giọng nói: “Vậy thì đa tạ Sư Tôn, trước đây con còn không biết, hóa ra rượu quý mà các trưởng lão cất giấu, phần lớn đều là sư tôn ủ.”
Cặp mắt phượng trong suốt của Vân Linh cũng có ý cười lướt qua theo, hắn cố làm ra vẻ lơ đãng nói: “Chuyện vừa rồi, ta có nghe nói .”
Đây chính xác là trợn mắt nói dối, trên Lạc Anh Phong trừ hai Tiểu Đạo Đồng, thì đến con hạc tiên cũng không thèm bay qua đây, mà hai Tiểu Đạo Đồng kia, người nào cũng không có gan dám nói chuyện bát quát với Vân Linh, Đắc Kỷ lại gật đầu.
“Sư tôn phân phó con không nên thân thiết với vị Chu sư muội kia, trước mặt nhiều người như vậy nàng quấn lấy, con chỉ có thể nói rằng chưa từng gặp nàng ...”
Nói xong, tựa như có chút bất an nhìn Vân Linh, Vân Linh chỉ cảm giác trong lòng mình giống như là bị một cái lông nhẹ nhàng quét qua, có chút ngứa, lại có chút kỳ quái , một chút cảm giác này nổi lên, khiến thần sắc của hắn lập tức trở nên ôn nhu.
Lời của Linh lảm nhảm: có ai thấy Sư Tôn rất đáng yêu không, ta cực thích Sư Tôn nhé, mn thấy sao????