Đặc Thù Không Gian

Chương 46: Q.6 - Chương 46: Chủ ý đánh vào tiên cảnh




Ads Thiên Nguyên vẫn cho rằng Ba Độ có thể đem những chuyện này xử lý thỏa đáng. Hắn thậm chí chắc chắn khi mình quay trở lại Huyền Cảnh, Long Vũ hẳn là đã chết rồi.

Nhưng hiện thực cùng với tưởng tượng của hắn khác nhau một trời một vực.

Long Vũ không có chết, thuộc hạ của Ba Độ là Tổ Vu Huyền Minh lại chết.

Căn cứ theo miêu tả của Ba Độ, La Lâm chỉ trong tích tắc có thể giết chết Huyền Minh, đem linh hồn của Huyền Minh từ trong cơ thể hắn lấy ra. Lúc này Thiên Nguyên liền kinh ngạc.

Có thể tách linh hồn của một Tổ Vu ra khỏi thân thể hắn, đây là dạng tu vi như thế nào? Cho dù là năm lệnh chủ Phương Thiên Địa cũng không cách nào làm được. Cách giải thích duy nhất chính là nữ tử tên La Lâm đã nắm giữ được cách vận dụng nguyên lực.

Chân mày Thiên Nguyên hơi nhíu lại, giờ phút này lo lắng trong lòng hắn đã thành sự thật. Long Vũ có khả năng là do Huyết Anh Đại Đế hay Quang Minh Tôn Thần phái đến.

Từ lúc ở Phượng Sào giao thủ với Long Vũ, hắn đã biết được Long Vũ được một người ở Thiên Ngoại Thiên âm thầm giúp đỡ. Vì thế, hắn lập tức trở về Thiên Ngoại Thiên cẩn thận kiểm tra mọi việc.

Tuy rằng tạm thời vẫn còn chưa tra được ra cái gì, nhưng hắn vẫn luôn nghi ngờ, suy đoán của hắn là chính xác.

Hiện giờ, căn cứ theo tin tức mà Ba Độ đưa đến, thì sự thực đúng là như vậy.

Một điều hiểu thì trăm sự cùng thông.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này. Thiên Nguyên kết luận việc mình rình coi quy luật Thiên Đạo làm cho khí tức của Huyết Anh Đại Đế và Quang Minh Tôn Thần bị bại lộ đã bị bọn họ biết được.

Chuyện cho tới nước này, Thiên Nguyên cũng không thể quay đầu lại được nữa.

Tuy rằng hắn thấy mình không phải với Quang Minh Tôn Thần, nhưng Huyết Anh Đại Đế lại là đối thủ của hắn. Nhưng bây giờ hắn có thể khẳng định, dù là Huyết Anh Đại Đế hay Quang Minh Tôn Thần cũng không thể xuất thủ.

Đến cấp bậc bọn hắn một khi xảy ra đại chiến đều phải xuất ra toàn lực. Mà khí tức của Quang Minh Tôn Thần, Huyết Anh Đại Đế đều dã bị lực lượng của Thiên Đạo giám sát. Nếu bọn họ cường hoành sử dụng lực lượng đại chiến với hắn. Chỉ có thể làm cho cảm ứng của Thiên Đạo trầm trọng hơn, trước khi giết được hắn thì bọn họ đã chấm dứt mạng sống rồi.

Với suy đoán như vậy, Thiên Nguyên cũng cảm thấy phù hợp việc bọn họ đến giúp đỡ Long Vũ.

Vừa nghĩ đến đây, Thiên Nguyên khinh thường cười một tiếng. Hắn thầm nghĩ:

- Hai lão gia hỏa ngu xuẩn này. Các ngươi tưởng bằng vào Long Vũ mà có thể cướp lại quy luật Thiên Đạo ở trong tay ta ư? Thật sự là quá buồn cười.

- Ba Độ, ta muốn ngươi đi giết Long Vũ…

Hừ lạnh một tiếng, Thiên Nguyên xuất ra một trường kiếm tỏa ra kim quang chói mắt, nói:

- Đây là Lục Thần kiếm, ngươi hãy cầm đi, nó có thể giúp ngươi gia tăng lực lượng… Ngươi hãy sử dụng thanh Lục Thần kiếm này chặt bỏ đầu của Long Vũ rồi mang đến cho ta. Sau khi việc này hoàn thành, ta sẽ có trọng thưởng. Nếu không, ngươi đừng có trở về gặp ta nữa.

Tiếp nhận thanh Lục Thần kiếm, trong lòng Ba Độ vẫn còn sợ hãi, nói:

- Thiên Nguyên đại nhân, tôi biết tôi không phải là đối thủ Long Vũ. Cũng không phải tôi lo lắng cho mình, chủ yếu là tôi cảm thấy việc mà đại nhân nhờ cậy tôi làm khó mà thành được. Ngài xem có nên an bài thêm ai khác giúp đỡ tôi hoặc là ngài tự mình xuất thủ, như vậy mới bảo đảm việc này chắc thắng.

- Đồ hỗn trướng!

Thiên Nguyên nổi giận mắng:

- Ba Độ, xem ngươi bị tên Long Vũ làm cho sợ hãi tới mức nào kìa, bộ dáng Huyền Cảnh đệ nhất cao thủ của ngươi đâu rồi? Ngươi hãy nghe lời ta nói, chỉ cần thanh Lục Thần kiếm này thôi là cũng đủ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ này rồi. Đương nhiên, nếu thật sự thất bại, việc chính của ngươi là bảo trì tính mạng của mình. Nhưng ngươi phải cùng với Long Vũ giao thủ, bởi vì ta muốn xem xem Long Vũ rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu lực lượng.

- Tôi hiểu rồi!

Trong lòng Ba Độ âm thầm tính toán, chỉ cần không phải đi chết, hắn thật sự cũng không lo lắng, chẳng qua làm bộ dáng như vậy thôi. Coi như hắn thật sự không phải đối thủ của Long Vũ, muốn chạy trốn khỏi tay Long Vũ hẳn cũng không phải việc gì khó khăn.

Thiên Nguyên mặc dù biết tâm tư của Ba Độ nhưng hắn cũng không nói gì.

Việc trước mắt hắn cần phải có một con chó ở Huyền Cảnh giúp đỡ hắn. Nếu không, sự tình quá nhiều thì hắn cũng không cách nào chiếu cố hết được.

…………………….

………………………

Cầm theo Lục Thần kiếm, Vu Thần Ba Độ bắt đầu tìm đến Long Vũ.

Vì không muốn Ba Độ gây tai vạ cho Phượng tộc, Long Vũ đành phải rời khỏi rừng Ngô Đồng, dẫn Ba Độ đến Luyện Ngục Sơn.

Đứng trên đỉnh núi, Long Vũ lẳng lặng chờ đợi Vu Thần Ba Độ. Ngay khi Ba Độ vừa xuất hiện, ánh mắt hai người nhất thời giao thoa, trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra vài phần hoảng sợ.

Long Vũ quét mắt khắp xung quanh một hồi, ánh mắt hắn cuối cùng cũng dừng lại tại trường kiếm trên tay Ba Độ. Hắn lạnh giọng nói:

- Ba Độ, trên tay ngươi hình như là Lục Thần kiếm. Xem ra ta đoán không sai, ngươi chính là tai sai của Thiên Nguyên. Đáng thương cho ngươi, đường đường là chí tôn ở Vu tộc, hiện giờ lại lưu lạc tới hoàn cảnh như vậy, đúng thật là đáng buồn.

Ba Độ cũng không phản bác, ánh mắt của hắn nhìn thật bình thản, nhưng nó chỉ là để che giấu sát khí vô tận của hắn mà thôi.

- Anh Vũ, để em tới giúp anh.

Phượng Hậu Thiên Âm khi biết được tin Ba Độ và Long Vũ cùng nhau rời đi, liền dựa theo khí tức mà truy tìm được tới đây.

Khi Phượng Hậu Thiên Âm đi ra, thì Long Vũ và Vu Thần Ba Độ đang so đấu khí thế. Kình khí vô hình sắc bén giang khắp nơi.

Thiên Âm nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Long Vũ, ngưng mắt nhìn Ba Độ.

- Thiên Âm, em lui ra phía sau vài bước đi, chú ý cảnh giác, anh có dự cảm Thiên Nguyên đang ở gần đây…

Long Vũ tuy không cảm giác được khí tức của Thiên Nguyên, nhưng trong lòng hắn luôn có cảm giác Thiên Nguyên chắc chắn đang ở gần đây.

Thiên Âm liền đáp ứng, lập tức lui lại phía sau vài bước, âm thầm cảnh giác xung quanh.

Trong nháy mắt khi Thiên Âm lùi lại, khí thế mãnh liệt như sét đánh do hai đại cao thủ phóng xuất ra liền đụng vào nhau, làm cho bụi đất bay khắp trời, trong nháy mắt đem cả đỉnh núi biến thành vùng đất bằng phẳng, giống như bị một cây thần binh chém xuống vậy.

Trong trận cuồng phong, hai người đồng thời lui lại.

Lần đọ sức đầu tiên này đúng là khó phân cao thấp, tâm thần Ba Độ và Long Vũ đều bị chấn động, không tự chủ được thối lui về phía sau.

Vu Thần Ba Độ âm trầm nhìn đối phương, lạnh lùng nói:

- Long Vũ, ngươi quả nhiên có được sự trợ giúp của Thiên Ngoại Thiên, xem ra Thiên Nguyên đại nhân nói không hề sai.

Long Vũ hừ lạnh, nói:

- Ngươi cũng không yếu, xem ra làm chó cũng được nhiều chỗ tốt.

Vu Thần Ba Độ cười khinh miệt, hỏi ngược lại:

- Ngươi có được sự trợ giúp của Thiên Ngoại Thiên, tự nhiên cũng vì bọn hắn mà làm việc. Trong vấn đề này ta và ngươi chẳng có ai cao thượng hơn ai đâu.

Sắc mặt Long Vũ liền trầm xuống, khẩu khí âm lãnh nói:

- Ta và ngươi thuộc về hai phạm trù khác nhau, ta vì chính nghĩ mà chiến. Còn ngươi, ngươi lại là vì tà ác mà đối đầu với ta.

Lời còn chưa dứt thì kiếm quang trong tay Long Vũ lớn dần lên, đồng thời quanh thân Long Vũ có tử quang nhàn nhạn, làm tăng sự uy nghiêm của hắn lên.

Con ngươi Ba Độ co rụt lại, hừ lạnh nói:

- Long Vũ, xuất ra toàn bộ bản lãnh của ngươi đi, ta thật sự muốn xem, ngươi lợi hại đến cỡ nào. Ta Vu Thần Ba Độ vĩnh viễn là người mạnh nhất tam giới.

Trong lúc Ba Độ nói chuyện, Lục Thần kiếm được sự kích thích của Vu lực trong cơ thể hắn liền kêu to không ngừng.

- Đỡ lấy một chiêu của ta!

Ba Độ quát lạnh một tiếng, hai tay cầm kiếm chém tới Long Vũ. Bên này Long Vũ cũng không khiếp sợ, giơ kiếm nghênh đón. Kiếm quang của hai người liền đụng vào nhau, bắn ra khí kình rung trời, khiến cho cả đỉnh núi sụp đổ. Kình phong như hàng vạn hàng ngàn cây kiếm cắt nhỏ từng tấc không gian chung quanh.

Hai người lúc này liền ngừng lại, kiếm thế chậm rãi tiêu tán. Sau khi ánh sáng dần đần mất đi, lần đầu tiên giao phong giữa hai người cũng cứ như vậy mà xong.

Mỗi người mỗi vẻ, trận chiến này bất phân thắng bại.

Long Vũ lạnh lùng nói:

- Lục Thần kiếm quả nhiên danh bất hư truyền.

Hai mắt Vu Thần Ba Độ híp lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn Long Vũ, quát lanh:

- Ngươi đang coi thường ta? Nếu ngươi vẫn không toàn lực thi triển… Cẩn thận đấy, nếu không ngươi sẽ hối hận.

Long Vũ liền quát lớn hỏi:

- Ba Độ, tâm tư của ngươi ta biết rõ, nếu ta đoán không sai mà nói, ngươi hẳn đang dùng chính tính mạng của mình để tìm hiểu thực lực chân chính của ta? Nếu suy đoán của ta là đúng, vậy thì lúc này Thiên Nguyên hẳn đang trốn đâu đó gần đây quan sát đại chiến giữa ta và ngươi, hắn chắc rất muốn biết ta đến tột cùng học được bao nhiêu bản lãnh.

Nói xong câu này, Long Vũ khẽ cười một tiếng, Quang Minh nguyên lực trong cơ thể kích phát ra, hình thành một quàng sáng quanh thân mình. Lúc này, ánh mắt hắn lạnh lùng, khí thế toàn thân như cuồng phong bão táp, Thiên Sư pháp kiếm mang theo lực lượng như hủy diệt cả trời đất chém xuống Ba Độ.

Đối mặt với công kích kinh người của Long Vũ, sắc mặt Ba Độ liền ngưng trọng, lúc này hắn không dám có một chút do dự nào, hai tay nắm chặt Lục Thần kiếm đón nhận công kích của Long Vũ.

Kiếm thế hai người lại chạm vào nhau. Theo đó là từng trận sấm sét vang lên, cả trời đất lúc này đều xơ xác tiêu điều.

Nhìn trận chiến kinh hãi trước mắt, giọng Phượng Hậu Thiên Âm cũng run lên:

- Thật khiến cho người khác khó có thể quên được, đây mới thực sự là cuộc chiến của cường giả…

Thiên Nguyên đang ẩn thân trong đám mây trắng, sắc mặt hắn cuối cùng cũng trở nên ngưng trọng. Từ lúc Long Vũ công kích, hắn thấy được Quang Minh nguyên lực trong người Long Vũ. Không hề nghi ngờ nữa, chính là lão giả Quang Minh Tôn Thần kia đang âm thầm trợ giúp Long Vũ.

Hắn oán hận nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lão già, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu…

Trước đó không lâu, Quang Minh Tôn Thần là người mà hắn thân cận nhất. Nhưng hiện giờ thì…

Thế sự vô thường.

Trong lòng Phượng Hậu Thiên Âm cũng có chút lo lắng, nàng có thể nhìn ra trường kiếm trong tay Vu Thần Ba Độ uy lực rất lớn. Nếu không, hắn cũng không thể chiến đấu cùng với Long Vũ đến tình trạng như thế này.

Cùng vào lúc đó, khi Vu Thần Ba Độ và Long Vũ đang giao tranh kịch liệt, Kim Phượng, Thi Nhân, Hình Thiên cũng xuất hiện trên đỉnh Luyện Ngục Sơn.

Bọn họ cùng với Thiên Âm tụ lại một chỗ, đứng đằng sau Long Vũ lược trận.

Nhìn chăm chú vào trận giao chiến đang kịch liệt, Hình Thiên kinh hô:

- Không thể tưởng tượng được, sau một thời gian ngắn không gặp mà tu vi Long Vũ lại đạt tới mực này, buồn cười cho ta trước đây vẫn còn muốn cùng hắn quyết chiến. Xem ra ta còn cần phải cố gắng thật nhiều…

Trong lòng Thi Nhân là Thiên Dực Hổ, giờ phút này bàn tay nhỏ bé của nàng đang nhẹ nhàng xoa nắn cái đầu nhỏ của Thiên Dực Hổ, ý muốn bảo nó im lặng không nên náo động.

- Yên tâm đi, anh Vũ không có việc gì đâu.

Thi Nhân an ủi nói.

- Mọi người cẩn thận, lúc nãy anh Vũ đã cảnh báo với ta, Thiên Nguyên có thể đang ở gần đây.

Thiên Âm nhắc nhở một câu. Mọi người nghe vậy liền vội vàng cảnh giới.

Kim Phượng tiến đến an ủi:

- Mọi người không cần lo lắng, cho dù Thiên Nguyên có xuất hiện, có anh Vũ ở bên cạnh, chúng ta không cần quá mức sợ hãi.

Tuy rằng Kim Phượng đã an ủi, nhưng mọi người ai cũng không dám sơ suất.

Giao chiến giữa không trung càng lúc càng kịch liệt.

Lúc này toàn thân Vu Thần Ba Độ bị hắc khí đen như mực bao phủ, Lục Thần kiếm trong tay cũng sáng hẳn lên. Hiển nhiên, hắn đang được ngoại lực tương trợ chống đỡ.

Long Vũ cảnh giác nhìn hắc vụ xung quanh Ba Độ, nhạy bén phát hiện một tia khí tức khác thường. Sâu trong lòng hắn liền có chút trầm trọng.

Không cần phải hỏi, Long Vũ chắc chắn là Thiên Nguyên đã ra tay.

Trước kia chỉ là đoán, còn hiện giờ đã có chứng cớ xác thực.

Thiên Sư pháp kiếm hung hăng chém tới, khí thế kinh người không ngừng tuôn ra, chỉ trong chốc lát đã đem hắc vụ giữa không trung toàn bộ xua tan hết. Quang Minh nguyên lực trắng tinh đã thay thế hoàn toàn cho nguyên lực màu tím. Khí thế của Long Vũ lúc này mang theo vô thượng uy nghiêm.

Ba Độ được Thiên Nguyên âm thầm tương trợ, khí thế không ngừng tăng lên.

Rốt cuộc, khí thế của hai người cứ thế mà bám víu vào nhau, Ba Độ lại lần nữa xuất thủ trước, chỉ thấy hắn giữa không trung chém ra một đạo kiếm quang màu đen, mang theo khí thế cắn nuốt tất cả hướng về phía Long Vũ.

Cùng lúc đó, Long Vũ giận dữ hét lên tận trời cao, hai tay nắm chặt Thiên Sư pháp kiếm hung hăng chém ra ngoài. Kiếm thế hai người lại đụng vào nhau, trong nháy mắt liền xuất hiện hàng ngàn hàng vạn đóa hoa lửa.

Trong khoảnh khắc này, không khí xung quanh di động một cách nhanh chóng, tiếng gió gào thét mang theo lực phá hoại đáng sợ tung hoành khắp nơi, mang theo quang mang chói mắt cùng lực lượng khủng bố, tùy ý phá hư cây cối, núi đá xung quanh.

Thiên Âm liền vội vàng kéo theo mọi người lui về phía sau.

Thân thể Vu Thần Ba Độ run rẩy dữ dội, lực phản chấn đáng sợ làm cho nghịch chuyển khí huyết của hắn, phòng ngự quanh thân hắn liền tiêu tan. Lúc này tiếng nổ mạnh rung trời khiến cho luồng khí lưu bị khuấy động, thân thể liên tục bị thương nặng mấy lần, cuối cùng dưới lực lượng cuồng loạn bị chấn bay ra ngoài.

Mà Long Vũ thì vẫn đững vững vàng tại chỗ.

Thiên Nguyên luôn chăm chú nhìn vào đại chiến của hai người, sắc mặt liền thay đổi. Sự tình so với hắn tưởng tượng còn muốn khó giải quyết hơn. Long Vũ đã được truyền thừa của Quang Minh Tôn Thần là việc không thể chối cãi được nữa.

Thực sự giờ phút này dù hắn có đi xuống, hắn cũng không nắm chắc chiến thắng được Long Vũ.

Vẻ mặt đoàn người Thiên Âm thì rung động, nhìn hai người giao chiến khiến người khác khó có thể tưởng tượng được tu vi của bọn họ đến mức nào.

Sau khi trời yên biển lặng, sắc mặt Vu Thần Ba Độ thống khổ, oán hận nhìn Long Vũ.

Mà Long Vũ thì cười lạnh nhìn Ba Độ. Ánh mắt hai người giao nhau, ai cũng không mở miệng, cứ như vậy nhìn lẫn nhau, ánh mắt rất cổ quái.

Lúc lâu sau, Ba Độ dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn thoáng qua đám mây trên bầu trời, âm trầm nói:

- Xem ra dù ta có Lục Thần kiếm trong tay, ta cũng không có chút cơ may chiến thắng nào… Ngươi nói đúng không?

Long Vũ cười lạnh nói:

- Ngươi là đang nói chuyện với Thiên Nguyên đúng không?

Vu Thần Ba Độ hừ lạnh nói:

- Ta nói chuyện với ai, cũng không cần ngươi quản tới…

Long Vũ nhìn lên bầu trời, cười thâm ý:

- Ngươi đã thấy hết chưa? Có cảm tưởng gì…

Lúc này Thiên Âm, Thi Nhân, Kim Phượng, Hình Thiên cùng nhau phi thân đến bên Long Vũ, sóng vai đứng cùng một chỗ với Long Vũ, cùng đề phòng kẻ địch. Ánh mắt Vu Thần Ba Độ âm lãnh, cẩn thận lưu ý đám mây phía trên, tức giận nói:

- Các ngươi là muốn vây công ta sao?

Long Vũ cũng không trả lời, ánh mắt nhìn thoáng qua đám mây, trầm ngâm nói:

- Ba Độ, ta hỏi ngươi, ngươi thực sự cam tâm tình nguyện bị người khác lợi dụng?

Vu Thần Ba Độ tức giận mắng:

- Ngươi chẳng phải cũng là bị người ta lợi dụng đó sao? Ta nói rồi, ngươi so với ta cũng chẳng cao thượng hơn đâu, chủ tử của ngươi là Quang Minh Tôn Thần, mà người hợp tác với ta là Thiên Nguyên đại nhân. Chúng ta đều vì người khác mà làm việc, từ bọn hắn mà được một số chỗ tốt, ta và ngươi thực ra đều giống nhau thôi.

Long Vũ cũng không tức giận, ngược lại cười nói:

- Ngươi đã một mực u mê không chịu tỉnh ngộ, như vậy ngươi cũng đừng có trách ta không khách khí.

Ánh mắt Vu Thần Ba Độ liền biến đổi, ngưng mắt nhìn Long Vũ nói:

- Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng giết ta sao?

Long Vũ cười nói:

- Chỉ cần ta muốn, không gì là không thể.

Vu Thần Ba Độ cười nói:

- Không bằng ngươi tới đây thử một chút xem…

Long Vũ cười thần bí:

- Ngươi nghĩ rằng Thiên Nguyên sẽ tới cứu ngươi, đúng không? Nói thật, nếu hắn cảm thấy mình không thể chiến thắng ta, hắn nhất định sẽ buông tha ngươi.

Vu Thần Ba Độ liền cả kinh, phẫn nộ trừng mắt nhìn đám mây, cũng không nói câu nào.

Long Vũ cười tà nói:

- Bản thân ta muốn nhìn xem, chủ tử của ngươi cứu ngươi như thế nào…

Đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên, Phượng Hậu Thiên Âm nói:

- Thiên Nguyên, chúng ta biết ngươi đang ở gần đây, nếu ngươi còn là đàn ông thì mau hiện thân đi…

Lãnh đạm nhìn xuống phía dưới, trong đôi mắt của Thiên Nguyên hiện lên một đạo sát khí. Sự khiêu khích của Thiên Âm khiến cho hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng, hắn hận không thể đi ra ngay bây giờ để hiếp chết Thiên Âm.

Nhưng hắn biết rõ, dù mình có đi ra thì cũng không nắm chắc được phần thắng.

Hơn nữa, ở phía dưới ngoại trừ Long Vũ ra, còn có rất nhiều người.

Long Vũ quay đầu lại, ánh mắt cổ quái nhìn Thiên Âm, nói:

- Thiên Âm, các ngươi trở về trước đi, chuyện ở nơi này để ta tự mình xử lý.

Nói xong, Long Vũ nắm chặt Thiên Sư pháp kiếm trong tay, hướng về phía Vu Thần Ba Độ căm hận chém tới. Thiên Âm, Hình Thiên, Thi Nhân, Kim Phượng đều gắt gao nhìn chằm chằm Ba Độ, xem hắn cuối cùng có kết cục như thế nào.

- Có bản tôn ở đây, nào có thể để cho các ngươi càn rỡ!

Ngay khi mũi kiếm của Long Vũ sắp chém trúng Ba Độ, ở giữa không trung vang lên một giọng nói to như sấm.

Ngay sau đó, một bàn tay màu vàng từ trên trời giáng xuống, đánh nát kiếm quang của Long Vũ. Sau đó, lợi dụng lúc Long Vũ chưa kịp phản ứng. Bàn tay kia liền kéo theo Ba Độ, trong nháy mắt liền biến mất.

- Long Vũ, ta và ngươi còn một trận chiến khó có thể tránh khỏi, ngươi tự thu xếp cho tốt đi, ta sẽ tới tìm ngươi.

Giữa không trung lại vang lên giọng nói của Thiên Nguyên.

- Nguy hiểm thật!

Long Vũ thở dài nói.

Thi Nhân đi tới hỏi:

- Anh Vũ, nếu anh đối phó với Thiên Nguyên thì có mấy phần nắm chắc?

- Không nắm chắc chút nào!

Long Vũ nói:

- Ban đầu anh tính làm việc một cách khiêm tốn, nhưng khi biết được Thiên Nguyên muốn thử tu vi của anh, anh buộc phải xuất ra toàn bộ. Một kích lúc nãy anh đã vận dụng hết nguyên lực trong cơ thể, may mắn là hắn đã bỏ đi, nếu không…

Giữa lưng chừng trời, Vu Thần Ba Độ cười lạnh nói với Thiên Nguyên:

- Ngươi lại có thể không buông bỏ ta, thật sự là khó có được…

- Được rồi, ngươi đừng châm chọc ta nữa… Bản tôn tự nhiên sẽ tới cứu ngươi. Trước mắt, ngươi còn có giá trị lợi dụng, ta sẽ không để ngươi bị giết dễ dàng như vậy đâu.

Nói tới đây, Thiên Nguyên cười lạnh nói:

- Ba Độ, ngươi biết không? Sự tình hôm nay ngươi làm rất khá, vốn ta tính khen ngợi ngươi một chút, nhưng mà ngươi lại cố ý chờ chết, cố ý khảo nghiệm mức độ coi trọng của ta đối với ngươi. Hành vi này khiến ta rất chán ghét… Vì vậy, ta sẽ hủy bỏ khen ngợi đối với ngươi.

Vu Thần Ba Độ nghe vậy, cả người liền ngẩn ra.

Đúng vậy, lúc nãy đúng là hắn thật sự cố ý.

Tuy rằng hắn cũng không thể đánh bại được Long Vũ, nhưng hắn cũng không đến mức chỉ có mấy chiêu liền bại trong tay Long Vũ. Nếu hắn xuất toàn lực ứng phó, hắn vẫn có thể liều mạng cùng Long Vũ.

Đương nhiên, lúc sau Long Vũ sử dụng nguyên lực càng ngày càng thuận lợi cũng không thể bài trừ khả năng trong vòng mười chiêu có thể giết chết Vu Thần Ba Độ.

- Ba Độ, ngươi hiện giờ theo ta đi tới Tiên Cảnh…

Thiên Nguyên nói:

- Sự tình càng ngày càng khó giải quyết, chúng ta phải thuyết phục Tiên Cảnh đứng về phía chúng ta.

Ba Độ kinh ngạc nói:

- Điều này có thể sao? Lão già Tử Vi kia từ trước tới nay không thèm hợp tác với ai, duy ngã độc tôn. Huống hồ, năm đó Tử Vi cùng Hậu Thổ có mối quan hệ không tệ, ta xem ngài hay là buông bỏ ý đồ này đi.

- Ngươi sai rồi… Ta đã từng nghe ngóng qua, Tử Vi Đại Đế có cừu hận đối với Long Vũ.

Thiên Nguyên cười nói:

- Tử Vi có một danh tướng tên là Nam Cung Ngự Phong, ngươi có biết không? Lúc trước Long Vũ mạnh mẽ xông vào Tiên Cảnh, không để ý tới việc Tử Vi cầu tình, trực tiếp giết chết hắn. Vì thế mà bây giờ Tử Vi rất oán hận Long Vũ.Thất công chúa một thân quần áo trắng tinh ngồi cạnh Dao Trì, ở chỗ mặt nước không gợn sóng có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp của chính mình, mi như núi xa, làn da trắng như tuyết, ánh mắt như làn nước. Nhưng trong ánh mắt của Thất công chúa có chứa một chút thương cảm, thậm chí trên mặt nàng còn có vẻ lo lắng, u sầu.

Ở sau lưng nàng là hai nữ tiên quan, bọn họ có chút không biết phải làm gì cho đúng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không biết phải làm cách nào để an ủi nàng.

Hai người biết Thất công chúa mấy ngày nay vẫn luôn như vậy. Bao giờ cũng đau khổ, tinh thần ảm đạm. Dù có nói với nàng thì nàng cũng không để ý, hai người nhìn mà thấy đau lòng.

Rốt cuộc, một trong hai nữ tiên quan nhịn không được cúi thân xuống, đến bên cạnh Thất công chúa nhẹ nhàng nói:

- Công chúa, người rốt cuộc có tâm sự gì vậy, xin hãy nói ra với chúng tôi, tuy rằng chúng tôi tiên lực thấp kém không giúp gì được cho người, nhưng chúng tôi có thể nghe người tâm sự…

Thất công chúa giống như không nghe thấy gì, phản ứng gì cũng không có, vẫn yên lặng ngẩn người nhìn mặt hồ.

Nữ tiên quan kia giờ phút này cũng muốn khóc, nắm lấy đồng bạn, nhỏ giọng nói:

- Làm sao bây giờ, công chúa nếu cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng sẽ sinh bệnh mất thôi. Ngươi nói nên làm thế nào bây giờ?

Nữ tiên quan kia cũng trầm mặc không nói nhìn Thất công chúa, hít sau một hơi nói:

- Ta cung không biết nữa… Bất quá ta có một chút manh mối, nhưng mà không biết có đúng là thật hay không?

Nữ tiên quan đầu tiên vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ngươi mau mau nói đi?

- Ngươi còn nhớ rõ tên lần trước xông vào Tiên Cung, độc chiến mười đại chiến tướng không?

Nữ tiên quan nhẹ giọng nói:

- Ta xem, công chúa tám phần là…

- Ngươi nói bậy bạ gì đó…

Nữ tiên quan đầu tiên vội vàng sẵng giọng nói:

- Không được nói bậy.

Nữ tiên quan kia đang muốn nói nữa thì từ cửa truyền đến tiếng bước chân, hai nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Tử Vi Trung Thiên Đại Đế xuất hiện. Hai nàng liền hoảng sợ, đang muốn hành lễ bái kiến thì bị Tử Vi Đại Đế xua tay ngăn cản.

Bước nhanh tới, sắc mặt Tử Vi Đại Đế đầy uy nghiêm, người mặc tử kim chiến bào, thấp giọng hỏi:

- Thất công chúa hay rầu rĩ không vui sao? Đã nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ các ngươi vẫn không biết rõ là nàng ấy rốt cuộc có chuyện gì sao?

Hai nữ tiên quan vội vàng gật đầu rồi lại lắc đầu.

- Hồi bẩm Tử Vi Đại Đế, là chúng thần vô năng, công chúa đã nhiều ngày như vậy không nói gì, chúng thần tuy rằng sốt ruột nhưng vẫn không hỏi ra được chuyện gì… Xin ngài trách phạt.

Nói xong, hai nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Tử Vi Đại Đế đau lòng một hồi, quay đầu nhìn hai nàng nói:

- Được rồi, sự tình không liên quan tới các ngươi, các ngươi trước tiên cứ đứng dậy đi…

Ngừng lại một chút, Tử Vi Đại Đế cười khổ nói:

- Aiz, đứa con gái này… Xem ra phải mở đại hội đại biểu nhân gian, để đoán tâm tư của nó như thế nào mất thôi.

Nói tới đây, Tử Vi Đại Đế lại tiến gần một chút, nói:

- Thất nhi, con rốt cuộc là vì chuyện gì mà phiền não, bản tôn là chúa tể tam giới, chẳng lẽ lại không thể thực hiện tâm nguyện của con hay sao?

- Phụ thân đại nhân!

Thất công chúa cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, sau khi nàng hướng tới Tử Vi Đại Đế chào hỏi, thì lại ngưng mắt nhìn, không nói gì nữa.

Tử Vi Đại Đế nhìn thấy vậy liền có chút không đành lòng, vỗ nhẹ bả vai nàng, an ủi:

- Không có việc gì, không quản con gặp việc gì khó khăn, con cũng có thể nói với ta, ta sẽ vì con mà làm chủ.

Thất công chúa ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn lẹ, u oán nói:

- Phụ thân đại nhân, chuyện của con người quản không được, mà người cũng không giúp gì được cho con.

Tử Vi Đại Đế khẽ cười nói:

- Trong tam giới, còn có chuyện có thể làm khó ta sao.

Thất công chúa còn đang muốn thanh minh thì Tây Vương Mẫu lại đến.

- Mẫu thân, con muốn đánh người!

Thất công chúa mắt thấy Tây Vương Mẫu đang tiến lại đây, liền đánh tới, nàng xúc động nói:

- Mẫu thân, người rốt cuộc cũng đến nhìn Thất nhi…

Đúng vậy, Thất công chúa chính là kết tinh tình yêu của Tử Vi Đại Đế cùng Tây Vương Mẫu, nhưng quan hệ vợ chồng của hai người từ hơn ngàn năm trước đã chỉ là ngoài mặt.

Hiện giờ Tây Vương Mẫu luôn luôn ở núi Côn Lôn tu luyện.

Lần này nếu không phải biết được tin con gái xảy ra sự cố, nàng tuyệt đối sẽ không quay trở về.

Khi nàng nhìn thấy từng tơ máu trong đôi mắt của Thất công chúa thì lòng lại quặn đau, đem Thất công chúa ôm vào ngực, Tây Vương Mẫu xúc động nói:

- Hài tử, để con chịu khổ rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thất công chúa nằm yên trong lòng Tây Vương Mẫu, khóe mắt có chút ướt át, nhẹ giọng nói:

- Mẫu thân, con đang yêu một người…

Trong lòng Tây Vương Mẫu liền chấn động, đang muốn mở miệng hỏi thì Tử Vi Đại Đế khẽ quát một tiếng:

- Thất nhi, con có phải hay không yêu tên tiểu tử Long Vũ đó…

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tây Vương Mẫu liền biến đổi, nói:

- Tử Vi, ông đừng có hô to gọi nhỏ đối với Thất nhi. Thích một ngươi không phải là sai, yêu một người cũng không phải sai. Sai chính là ông, ta nghĩ chính ông nhất quyết không đồng ý chuyện tình cảm của Thất nhi, đúng không?

- Tây Vương Mẫu!

Tử Vi Đại Đế tức giận nói:

- Bà có thể hay không trước tiên biết rõ ràng mọi chuyện… Bà có biết tên Long Vũ kia là ai không? Hắn chính là người tự ý xông vào Tiên Cảnh, trước mặt ta giết chết chiến tướng Nam Cung Ngự Phong. Đây là việc đại nghịch bất đạo tới bực nào, mấy ngày nay ta đang cân nhắc làm như thế nào để bắt hắn đem về quy án…

Nghe xong lời Tử Vi Đại Đế nói, Tây Vương Mẫu liền nở nụ cười:

- Có thể một mình xông Tiên Cảnh giết người, xem ra hắn cũng là một bậc anh hùng, ánh mắt Thất nhi nhà ta quả nhiên không tồi.

- Tây Vương Mẫu, bà đừng có ở trong này mà giễu cợt. Tôi hỏi bà, bà rốt cuộc là có ý gì? Tôi mời bà tới đây, chính là vì muốn bà khuyên bảo Thất nhi, chứ không phải bảo bà tới đây giễu cợt.

Tử Vi Đại Đế tức giận nói.

Ngừng lại một chút, Tử Vi Đại Đế lại nói:

- Thất nhi, cho dù hôm nay con làm trò trước mặt mẫu thân con, thì vẫn phải cho ta một câu trả lời rõ ràng, con rốt cuộc có thể quên được hắn không?

Thất công chúa hiển nhiên có chút sợ hãi đối với Tử Vi Đại Đế, nàng rụt rè nói:

- Con thích hắn…(Cường Thuần Khiết: Một trận chiến mà cướp được luôn trái tim của bé gái này . Giá mà có chương miêu tả đoạn xông lên hổ báo với bọn này có phải hay không )

Tử Vi Đại Đế lắc đầu, cười nói:

- Thất nhi, làm sao con cuối cùng vẫn như vậy, còn làm bất cứ chuyện gì cũng không giống người bình thường. Trước đây, ta cho con nhiều lựa chọn như vậy, ai cũng đều là nhân trung chi long. Nhưng con vẫn luôn chướng mắt đối với bọn họ. Hiện giờ thì hay rồi, con lại có thể thích kẻ địch của Tiên Cảnh, còn phải để cho ta nói gì cho đúng đây…

Thất công chúa im lặng không nói, vẻ mặt càng sầu lo.

Khuôn mặt Tử Vi Đại Đế chợt nghiêm nghị, thản nhiên nói:

- Thất nhi, việc gì ta cũng có thể nghe theo con, nhưng chuyện này thì tuyết đối không thể, con vẫn nên từ bỏ hắn đi.

- Không! Người con thích chính là Long Vũ!

Thất công chúa bất thình lình cãi lại Tử Vi Đại Đế.

Tử Vi Đại Đế cực kỳ kinh hãi, hắn không thể ngờ được, đứa con gái nhỏ này lại cùng hắn tranh luận.

Dừng lại một chút, Tử Vi Đại Đế nhẹ giọng khuyên giải:

- Thất nhi, còn làm sao mà mãi không chịu hiểu? Tên Long Vũ kia cả gan xông vào Tiên Cảnh giết người, thậm chí không thèm để ý tới mặt mũi của ta, con nói người như vậy, ta có thể cho con đi theo hắn sao? Hơn nữa, Long Vũ là ai con còn không rõ sao? Mấy ngày ta đã tìm hiểu qua, nữ nhân bên cạnh Long Vũ rất nhiều, hắn hoàn toàn chỉ là một tên công tử nhà giàu mà thôi, đi theo hắn con tuyệt đối không có hạnh phúc.

Đôi mi thanh tú của Thất công chúa khẽ nhíu lại, nói:

- Nhưng mà con cảm thấy hắn là người tốt, Nam Cung Ngự Phong bị hắn giết là đúng.

- Con nói bậy bạ cái gì đó?

Tử Vi Đại Đế cả giận nói:

- Ta không cho phép con nói xằng nói bậy như vậy.

- Phụ Thân, lúc trước Nam Cung Ngự Phong vì muốn tiến vào Tiên Cảnh nên đã từ bỏ người mình yêu. Hắn không chỉ từ bỏ mà còn nhẫn tâm cướp đoạt pháp bảo Ngô Đồng Thần Mộc mà nàng ta cực khổ luyện chế. Đối với dạng đàn ông như thế, chẳng lẽ hắn không đáng chết sao?

Giọng nói của Thất công chúa càng lúc càng lớn.

Tây Vương Mẫu vẫn luôn im lặng, đột nhiên hỏi:

- Điều Thất nhi nói có đúng sự thật hay không?

Tử Vi Đại Đế khoát tay áo, thản nhiên nói:

- Chuyện này cũng không đơn giản như con nghĩ đâu, lui một bước mà nghĩ thử xem, coi như Nam Cung Ngự Phong thực sự đáng chết, thì cũng không phải là bị Long Vũ giết chết. Hành vi của Long Vũ chính là đang khiêu khích quyền uy cùng uy nghiêm Tiên Cảnh chúng ta, chuyện này ta nhất định sẽ không từ bỏ. Tây Vương Mẫu, bà là người hiểu chuyện, chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào? Tôi nghĩ trong lòng bà cũng hiểu được… Thất nhi giờ giao lại cho bà, bà cố gắng khuyên nhủ nó, tôi còn một số việc cần phải xử lý.

Nói xong, Tử Vi Đại Đế liền rời đi

Lúc sắp ra khỏi cửa, hắn thở dài sâu kín một hơi.

…………………………..

……………………………

Vài ngày sau, Tiên Cảnh tổ chức thượng triều. Tử Vi Đại Đế ngồi trên tòa đế vị cao nhất, một đám quan lại Tiên Cảnh theo thứ tự cấp bậc tự mình bước vào chỗ, đứng trang nghiêm trong đại điện. Tây Vương Mẫu cả người mặc chiến y màu tím, lễ độ tao nhã ngồi bên cạnh Tử Vi Đế Vương, khiến cho người ta cảm nhận được một loại mỹ cảm kinh diễm thánh khiết.

Vẻ mặt Tử Vi Đại Đế không chút thay đổi, nhìn mọi người trong đại điện im lặng đứng trang nghiêm, hắn thản nhiên nói:

- Chư vị, theo như hồi báo từ linh tướng Nam Thiên Môn, Vu Thần muốn hợp tác cùng chúng ta, cùng nhau đối phó với tên Long Vũ, người đã cả gan làm loạn Tiên Cảnh. Các ngươi có ý kiến như thế nào về việc này?

- Đại Đế, Ba Độ đối nhân xử thế luôn quỷ quyệt, ta cảm thấy rằng việc này không thể nào dễ dàng tin lời của hắn được, cũng không thể cùng hợp tác với hắn.

Người vừa nói chính là Tây Vương Mẫu.

Tử Vi Đại Đế dựa vào chỗ ngồi, híp con mắt lại, không chút để ý nói:

- Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu… Ba Độ nhân phẩm đúng là không ra gì, nhưng hắn cùng với chúng ta lại có chung một mục đích.

Tây Vương Mẫu dường như sớm đã có chuẩn bị, cao giọng nói:

- Đại Đế, ta hỏi ngài, ngài có biết Ba Độ đang cùng một chỗ với ai không?

Trong mắt Tử Vi Đại Đế hiện lên một tia tinh quang, hỏi:

- Ai?

Tây Vương Mẫu nói:

- Chính là Thiên Nguyên của Thiên Ngoại Thiên, ngài còn nhỡ rõ chứ?

Lời này vừa nói ra, Tử Vi Đại Đế liền cả kinh:

- Ý ngươi muốn nói Ba Độ cùng Thiên Nguyên đang hợp mưu tính kế Tiên Cảnh chúng ta. Vì cái gì mà Huyết Anh Đại Đế không xử tử Thiên Nguyên?

- Hừ!

Tây Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu ngài còn nhớ rõ Huyết Anh Đại Đế Dương Hoa… Năm đó, Tiên Cảnh chúng ta chịu không ít ơn trạch của Huyết Anh Đại Đế. Bây giờ Thiên Nguyên đối đầu với Huyết Anh Đại Đế, Ba Độ lại hỗn cùng với hắn, ngài cảm thấy rằng chúng ta có thể cùng hợp tác với Ba Độ sao?

- Việc này?

Tử Vi Đại Đế dường như có chút do dự.

Thấy Tử Vi Đại Đế mãi vẫn không nói được, Tây Vương Mẫu lại nói:

- Lúc này đại loạn đã buông xuống, ta khuyên ngài tốt nhất là hãy giữ mình đi… Nếu không, ngài sẽ mang tới cho Tiên Cảnh một đại phiền toái.

Ngay lúc này, trên đại điện truyền đến từng trận không gian dao động.

Giọng Tử Vi Đại Đế vẫn thản nhiên truyền ra:

- Ba Độ, ngươi đã tới rồi sao?

Tây Vương Mẫu liền há to miệng, nhìn không gian dao động trước mặt.

Quả nhiên, một tiếng cười sang sảng vang lên, lập tức Vu Thần Ba Độ liền xuất hiện ở trong đại điện. Hắn mỉm cười, hướng tới Tử Vi Đại Đế nói:

- Đại Đế, đã lâu không gặp, tinh thần của ngươi càng ngày càng tốt nha.

Tây Vương Mẫu kinh ngạc nhìn Vu Thần Ba Độ, ngạc nhiên nói:

- Ngươi như thế nào có thể đi qua được Nam Thiên Môn…

Lời này vừa nói ra, cả đại điện liền ồ lên. Trên thực tế, mọi người ở đây ai cũng muốn biết đáp án này. Nhất là Tử Vi Đại Đế.

Tử Vi Đại Đế không để ý tới việc mọi người xôn xao tạo ra tiếng động lớn, tự mình nhắm mắt trầm tư. Trên thực tế, hắn đã sớm phát hiện ra hơi thở nguyên lực. Nếu suy đoán của hắn là đúng, vậy Vu Thần Ba Độ hẳn là đã có pháp quyết tu luyện nguyên lực.

Chúng tiên thấy Tử Vi Đại Đế không mở miệng, tiếng nghị luận cũng dần dần nhỏ xuống, cuối cùng toàn bộ im lặng. Thật lâu sau, dưới sự mong chờ của mọi người, Tử Vi Đại Đế chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thùy nhìn Ba Độ hỏi:

- Lời Tây Vương Mẫu vừa nói, ngươi không nghe thấy sao?

Vu Thần Ba Độ khẽ cười một tiếng, nói:

- Tử Vi Đại Đế, chuyện tình ở Thiên Ngoại Thiên ngươi biết có lẽ còn nhiều hơn ta, ta nghĩ giờ phút này sợ rằng ngươi đã biết rõ đáp án rồi chứ?

Ánh mắt Tử Vi Đại Đế sáng lên, thản nhiên nói:

- Xem ra, ngươi đúng là cùng với Thiên Nguyên hỗn cùng một chỗ.

Trong lòng Tây Vương Mẫu liền thở dài, nàng biết sự tình hôm nay sợ rằng là có chút phiền phức. Thiên Nguyên là người có thực lực như thế nào? Lúc trước, hắn có thể cùng đối kháng với Huyết Anh Đại Đế. Hiển nhiên là cả Tiên Cảnh này, dù là chính bản thân nàng cũng không phải là đối thủ của Thiên Nguyên.

- Không sai, ta đúng là đang hợp tác cùng với Thiên Nguyên đại nhân.

Vu Thần Ba Độ khẽ cười một tiếng, nói:

- Tử Vi Đại Đế, Tây Vương Mẫu, ta chuyến này đến đây chính là chuyển ý tứ của Thiên Nguyên đại nhân tới các ngươi, Thiên Nguyên đại nhân hy vọng có thể cùng Tiên Cảnh hợp tác, cùng nhau diệt trừ Long Vũ… Không biết ý các ngươi thì như thế nào?

Lẳng lặng nghe xong lời Ba Độ nói, Tử Vi Đại Đế khẽ gật đầu:

- Tên Long Vũ đúng thật là một tên yêu nghiệt. Bất quá ta lại không có hứng thú cùng với các ngươi hợp tác. Tiên Cảnh chúng ta có thể tự mình ứng phó được.

Chúng tiên đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng đưa ánh mắt nhìn phản ứng của Vu Thần Ba Độ.

- Ha ha!

Vu Thần Ba Độ khẽ cười một tiếng, nói:

- Thiên Nguyên đại nhân sớm đã đoán được các ngươi sẽ cự tuyệt. Nói thật cho các ngươi biết, hôm nay ta tới đây chính là để thúc đẩy chuyện này. Tử Vi Đại Đế, chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được pháp môn tu luyện nguyên lực sao?

Lời này vừa nói ra, trong mắt Tử Vi Đại Đế liền hiện lên một tia tinh quang. Nhìn bộ dạng mà nói, có vẻ lời nói của Ba Độ vẫn có một chút lực hấp dẫn đối với hắn.

- Tử Vi Đại Đế, ta nghĩ ngươi và ta lúc trước đều giống nhau, tu vi đã đạt với bình cảnh, muốn đột phá được, ngươi buộc phải có pháp môn tu luyện nguyên lực.

Ba Độ cười nói:

- Cơ hội ở ngay trước mắt ngươi, chính là ngươi tự mình suy xét đi.

Nói đến đây, Ba Độ đưa mắt nhìn sang Tây Vương Mẫu:

- Tây Vương Mẫu, ta nghĩ ngươi và Tử Vi Đại Đế cũng đều gặp phải bình cảnh, chỉ cần các ngươi chịu hợp tác với chúng ta, các ngươi sẽ đạt được pháp môn tu luyện nguyên lực.

Sắc mặt Tây Vương Mẫu liền phát lạnh, đang định cự tuyệt thì lại bị Tử Vi Đại Đế nói trước:

- Chuyện này chúng ta cần phải cẩn thận suy nghĩ…

- Không thành vấn đề!

Ba Độ cười nói:

- Trong vòng mười ngày, hy vọng sau mười ngày các ngươi sẽ cho ta một câu trả lời thuyết phục.

…………………..

…………………….

Ngay lúc Ba Độ, Thiên Nguyên liên kết tính kế lên người Long Vũ. Thì Long Vũ đã tiến vào thế giới hiện đại, lúc này Long Vũ tiến vào thế giới sự thật hoàn toàn chỉ là để thăm người thân.

Từ lần sum họp trước đây, Long Thiên Diệu, Thủy Tiên, cùng với Long Thiên Trạch, Tuyết Cơ đều về Huyền Môn ở thế giới sự thật. Đã lâu rồi không gặp, Long Vũ cũng có chút nhớ tới ngươi thân của mình.

Diệt Hồng Trần


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.