Ads Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cung Tử Loan
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Quang Minh Tôn Thần động lòng nói:
- Đây cũng là tâm nguyện của ta nhưng hiện tại ta lực bất tòng tâm.
- Ha ha, ta có thể giúp ngươi…
Bàn Chiến đáp:
- Sợ ngươi không đồng ý. Nếu ngươi có lời, ta sẽ giúp ngươi.
Quang Minh Tôn Thần lẳng lặng nhìn Bàn Chiến, bỗng hỏi:
- Ta đã thành phế nhân, hơn nữa ta đã chịu ơn ngươi.
Bàn Chiến nhìn Quang Minh Tôn Thần mỉm cười:
- Ngươi vẫn canh cánh trong lòng sao?
Quang Minh Tôn Thần cười đáp:
- Không phải sao? Nếu không nhờ ngươi, ta đâu có thành ra như thế này?
Quang Minh Tôn Thần cười lắc đầu:
- Hiện tại là không, ta thành ra như vậy không phải là do sự sắp đặt của ngươi sao?
Quang Minh Tôn Thần hạ xuống, phóng mắt đánh giá Bàn Chiến. Không khỏi lắc đầu cười:
- Ngươi không còn là ngươi của ngày xưa, tu vi của ngươi còn thấp hơn Long Vũ, sao ngươi có thể giúp ta?
Bàn Chiến cười nhạt, ngẩng đầu cười nói:
- Ngươi chỉ có thể thấy vẻ bề ngoài.
Quang Minh Tôn Thần cảm giác cuộc đối thoại này có vẻ nhàm chán, gian nan, lập tức hỏi ngay:
- Nói đi, ngươi cần ta làm gì? Làm xong chuyện ta được những thứ gì?
- Ta không biết. Ít nhất, tình cảnh của ngươi có thể được cải thiện.
Bàn Chiến cười.
Quang Minh Tôn Thần cười, đáp:
- Nghe khẩu khí biết mình dành được không ít lợi lộc rồi. Hơn nữa nghe ý ngươi, ta giống như chắc chắn phải hợp tác với ngươi.
Bàn Chiến cười cợt:
- Ngươi có sự lựa chọn khác sao?
Bàn Chiến cười xong lại nói tiếp:
- Ngươi là người hiểu chuyện, có khả năng. Ngươi cũng giống ta, chúng ta không thích người không có giá trị lợi dụng. Đúng không?
Quang Minh Tôn Thần cười khắc khổ:
- Ngươi đoán đúng ý ta.
Bàn Chiến mỉm cười:
- Thế nào? Ngươi quyết định sao? Thời gian của ta có hạn.
Quang Minh Tôn Thần bình tĩnh, trong lòng cảm giác có chút bất an. Cảm
giác Bàn Chiến là kẻ âm hiểm, giả dối nhưng cơ hội hiếm có được. Dù sao
còn cơ hội thì còn hi vọng. Hai tay Quang Minh Tôn Thần đặt trước đầu
gối:
- Ta đáp ứng ngươi, dù ngươi muốn ta làm gì, ta cũng không hối hận.
Bàn Chiến cười cười, cuối cùng hắn cũng đồng ý:
- Ta cần máu ngươi….Tốt nhất là một phần ba…
Dứt lời, Quang Minh Tôn Thần biến sắc:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi biết rõ ràng còn cố hỏi.
Bàn Chiến đáp:
- Ngươi cũng thấy sức mạnh của ta không bằng trước kia, mạng sống ngày
một bị ăn mòn. Nếu ta có thể phục hồi sức mạnh trước kia, ta cần hỗn độn nguyên dịch hỗ trợ. Mà thứ ấy chỉ có trong máu ngươi.
- Long Vũ cũng có…
Quang Minh Tôn Thần đáp.
- Ta biết, nhưng ngươi và ta không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa, ta và Long Vũ bây giờ hợp tác cùng nhau.
Bàn Chiến cười nói:
- Ai bảo ngươi làm phung phí sức mạnh của trời, còn chút nào để dành không đấy?
Quang Minh Tôn Thần cười khổ:
- Xem ra ta không có sự lựa chọn. Không thành vấn đề, lấy đi.
Trên thực tế, Quang Minh Tôn Thần rất rõ ràng. Nếu Bàn Chiến đã nói hẳn
là không còn cách nào khác. Chẳng thà hào phóng một chút, coi như đưa
cho một ân tình.
- Việc này không thể chậm trễ, ngươi động thủ đi…
Quang Minh Tôn Thần nói.
- Tốt lắm…
Bàn Chiến cười nói:
- Có ơn ta sẽ nhớ báo đáp, tin tưởng ta, ta sẽ báo đáp.
Dứt lời, Bàn Chiến sử dụng bí pháp lấy máu của Quang Minh Tôn Thần. Chỉ
cần tiêu hao chân nguyên vốn có thể làm Quang Minh Tôn Thần thoải mái
một chút nhưng hắn không làm, Quang Minh Tôn Thần cắn chặt môi, không
nói lên lời.
...
…
Trời nhanh sáng, Huyết Anh Đại Đế cảm ứng được nguyên lực của Quang Minh Tôn Thần qua khí tức. Y giật mình khi biết rằng sức mạnh của Quang Minh Tôn Thần đã thoát khỏi Cửu Châu Cự Long phong ấn. Nếu không có sự trợ
giúp từ bên ngoài, bản thân Quang Minh Tôn Thần không có khả năng đánh
vỡ phong ấn.
Cảm giác lo sợ, vội vã đi tới.
Khi chứng kiến Quang Minh Tôn Thần sóng vai đứng thẳng cùng lão già, chân tướng đã rõ.
Huyết Anh Đại Đế có hai phần trí nhớ, kiếp trước Huyết Anh hay đời sau
Dương Hoa. Hai đời trí nhớ cùng chung hòa một chỗ. Y có thể nhận ra lão
già chính là Bàn Cổ tộc trưởng Bàn Chiến.
Huyết Anh Đại Đế căm tức Quang Minh Tôn Thần, tàn nhẫn nói:
- Tôn Thần Đạo, ngươi còn muốn tiếp tục sai sao? Ta tưởng ngươi biết hối lỗi, ai ngờ ngươi cùng gian nhân cấu kết, thật sự làm ta rất thất vọng.
- Hừ…
Bàn Chiến hừ nhẹ:
- Nói vậy, ta chính là gian nhân sao?
Lực lượng trong lời nói của Bàn Chiến dồi dào, không hề che dấu chút tiêu điều, xơ xác nào.
Huyết Anh Đại Đế cảm giác sát khí của Bàn Chiến quá lớn, không khỏi âm thầm chuẩn bị lực lượng xuất chiến:
- Bàn Chiến, người khác không biết ngươi thế nào nhưng ta hiểu ngươi rất rõ. Người đúng là kẻ vô sỉ của Bàn Cổ tộc. Ngươi là gian tặc hại chết
mấy trăm tộc nhân.
- Ngươi biết sao?
Bàn Chiến biến sắc, giật mình:
- Không ngờ ngươi biết rõ đến vậy, muốn giữ ngươi lại cũng khó.
Nói xong, Bàn Chiến nhìn Huyết Anh Đại Đế, hồng quang bạo phát.
Huyết Anh Đại Đế lạnh ngắt, trong đầu cảm giác hôn mê, vận nội lực chống đỡ sức mạnh. Bàn Chiến hét lên một tiếng, nắm tay vung lên, lướt cuồng
phong, thẳng hướng Huyết Anh Đại Đế.
Huyết Anh Đại Đế im lặng một lúc lâu, giờ đột nhiên xuất thủ, trường kiếm trong tay cùng huyết quang đâm tới Bàn Chiến.
Bàn Chiến thu quyền, hai tay đẩy trường kiếm ra, trừng mắt nhìn Huyết Anh Đại Đế:
- Huyết Anh Đại Đế, nếu ngươi chịu quy thuận ta, cam tâm dâng một nửa máu cho ta, ta đảm bảo tha chết cho các phi tử của ngươi.
Quang Minh Tôn Thần cả giận nói:
- Bàn Chiến đại thần, nói nhiều làm gì, ngươi tránh ra, để ta…
Nói xong, vung tay lên, một ánh quang sắc bắn ra, thẳng hướng Huyết Anh Đại Đế.
Cổ tay Huyết Anh Đại Đế run run, huyết kiếm trong không gian vẽ ra một
ống kính khổng lồ, hướng ánh hào quang quấn đi. Hào quang như có linh
tính, đột nhiên di chuyển trên không trung, quay lại vọt hướng Huyết Anh Đại Đế đâm tới.
Cổ tay Huyết Anh Đại Đế run rẩy, huyết kiếm vẽ ra hơn mười huyết sắc
quang kiếm. Làm cho các đạo quang kia đâm trái đâm phải, quay đầu lại.
Quang Minh Tôn Thần sắc mặt trầm xuống, cười lạnh:
- Đại Đế, mấy năm nay ngươi tiến bộ không ngừng…
Hắn thả người, giương chân đá Huyết Anh Đại Đế.
Bàn Chiến thấy hai người giao chiến, liền hướng tới Huyết Anh Đại Đế đánh tới.
Nếu giờ phút này, một đấu một với Huyết Anh Đại Đế, hai người họ không
có khả năng thắng lợi. Sức mạnh Quang Minh Tôn Thần mới khôi phục không
lâu, Bàn Chiến còn chưa hấp thụ hết sức mạnh.
Quang Minh Tôn Thần tự hồ dốc toàn lực ứng phó, làm cho Huyết Anh Đại Đế chống cự, không còn sức để đối phó với Bàn Chiến ở dưới.
Huyết Anh Đại Đế thấy thể nhanh chóng chuyển kiếm, thả người nhảy tới
bên cạnh Bàn Chiến, Bàn Chiến tung quyền chống đỡ. Huyết Anh Đại Đế thét lên một tiếng:
- Hai ngươi liên thủ ngay cả ta cũng đấu không lại, đúng là lũ phế nhân, còn chưa mau cút đi.
Dứt lời, Bàn Chiến, Quang Minh Tôn Thần cùng nhau đánh về phía Huyết Anh Đại Đế, đồng thời triển khai công kích. Huyết Anh Đại Đế một đánh hai
nên đã cố hết sức, cũng may Bàn Chiến phát hư chiêu, không dùng sức nếu
không Huyết Anh Đại Đế đã bại từ đầu.
Bàn Chiến vẫn chưa xuất thủ, làm cho Huyết Anh Đại Đế chống đỡ liên tục, chính mình lấy một địch hai, Huyết Anh Đại Đế dần dần chống đỡ không
nổi, không khỏi nôn nóng, lắc hai kiếm từ phía sau đâm ra, thân hình
uyển chuyển, hóa thành một đạo huyết quang như lưu tinh bắn thẳng về
phía Bàn Chiến và Quang Minh Tôn Thần. Hai người thấy sát chiêu hung
mãnh, vội vàng tránh gấp sang một bên.
Huyết Anh Đại Đế trên không trung uyển chuyển, lập tức vọt tới. Quang
Minh Tôn Thần kinh hãi, bỏ Bàn Chiến, lập tức lui về sau. Bàn Chiến
không chút ngần ngại, hai chân chụm lại, hướng thẳng Huyết Anh Đại Đế
như mũi tên, quanh thân tỏa ánh kim sắc. Một luồng huyết quang, một
luồng kim quang đâm thẳng vào nhau tạo ra một tiếng vang thật lớn, khí
kình tỏa ra bốn phía, Bàn Chiến như diều đứt dây, ngã xuống, miễn cưỡng
đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng có một màu đỏ thẫm, có vẻ đã bị nội thương.
Huyết Anh Đại Đế thì phiêu nhiêu rơi xuông đất, khí định thần nhàn, tóc
tai không tổn hao gì, y cười lạnh, thong thả chậm rãi hướng tới gần Bàn
Chiến.
Lúc này, Bàn Chiến trong tình cảnh khó khăn, trong lòng Quang Minh Tôn
Thần không khỏi lo ngại, cắn răng đem toàn bộ sức mạnh còn trong cơ thể
đây lên cao nhất, rồng ngầm một tiếng, Đại Quang Minh Thánh Kiếm đâm tới Huyết Anh Đại Đế.
Huyết Anh Đại Đế không khỏi khinh sắc, chỉ thấy một đạo kiếm quang cuồn
cuộn tỏa kim sắc nổi lên, như Cự Long nhiễu trụ xoay tròn mà đến, thế
như lôi đình, gió thổi cỏ rạp.
Uy lực chiêu này gấp mấy lần trước kia.
Hiển nhiên cùng Bàn Chiến liên thủ, Quang Minh Tôn Thần cũng che giấu
thực lực của mình. Huyết Anh Đại Đế không dám đỡ đòn, nhảy ra tránh
chiêu. Kiếm quang quét qua, bụi vàng đầy trời, một thoáng không gian làm cả hai kinh ngạc.
Huyết Anh Đại Đế tránh né công kích, nheo hai mắt, vận lực toàn thân, chuẩn bị tiếp chiêu Quang Minh Tôn Thần.
Bụi bay đầy trời, Quang Minh Tôn Thần đưa mắt nhìn, dậm chân một cái, cả giận nói:
- Đại Đế, ngươi có bổn sự của cả hai kiếp. Nếu ta không ra bản lãnh thật sự, e là để ngươi chạy thoát.
- Bàn Chiến đại thần, trò chơi nên dừng lại, chúng ta nên thi triển toàn lực, ngươi thấy sao?
Quang Minh Tôn Thần nói.
- Được.
Không lôi thôi. Xong chuyện, hai người triển khai công kích Huyết Anh Đại Đế.
Đối mặt với sự tấn công của hai người, Huyết Anh Đại Đế không chút sững
người, lộ ra sự kinh hoang. Ngược lại, Huyết Anh Đại Đế lại tươi cười.
Huyết Anh Đại Đế thoáng cười, chân phải bước lên trước. Lúc này đây, hai người toàn lực tấn công Huyết Anh Đại Đế.
Huyết Anh Đại Đế bước lên trước, lấy chân phải làm trụ, thân hình xoay
tròn cực nhanh, hai huyết kiếm trong tay bổ ra xung quanh, bốn phía nhất thời một cổ quỷ dị huyết bao phủ.
Cũng thời khắc đó, Quang Minh Tôn Thần cảm giác máu trong người cơ hồ
đóng băng. Trong lúc nguy cấp này, chỉ có thể dốc toàn lực, hơi nghiêng
mình, như tia chớp hướng tới, liên hồi nhằm hướng Huyết Anh Đại Đế tấm
công.
- Dừng!
Một tiếng âm vang, hai luồng khí kình chạm nhau vang lên, hai người đánh giáp lá cà. Trong lúc nổ tung, Quang Minh Tôn Thần như điện giật chấn
động toàn thân, cấp tốc lùi ra phía sau.
Bàn Chiến thấy thể, vội chìa tay phải, đỡ Quang Minh Tôn Thần. Trong
nháy mắt, hai người hợp công đã bị Huyết Anh Đại Đế hóa giải.
Huyết Anh Đại Đế sở dĩ có thể đánh bại người dễ dàng như vậy cũng là do y có thể điều khiển máu trong cơ thể người khác. Đương nhiên, đối với
Quang Minh Tôn Thần và Bàn Chiến, cũng khó điều khiển như ý được nhưng
cũng làm ảnh hưởng đôi chút.
Cao thủ tranh đấu, đó là một lợi thế lớn sẽ tác động đến kết quả.
Kết quả cũng làm cho Bàn Chiến không khỏi giận dữ, toàn thân không những phát ra quỉ dị tà khí, khuôn mặt cũng trở lên cứng ngắc, đôi mắt chậm
dãi ban đầu giờ đã chứa đầy thú tình, hừng hừng sát khí. Nhìn y bây giờ, quả thực rất đáng sợ.
Huyết Anh Đại Đế nhìn Bàn Chiến lúc bấy giờ cảm giác sức mạnh đang đánh
lại chình mình, làm cho nội tâm y suất hiện nhiều cảm giác kì lạ. Trong
mắt Huyết Anh Đại Đế, cảm thấy sự hung mãnh của Bàn Chiến, phảng phất
hình ảnh Chiến Thần, thân tỏa ra vô khối luồng sát khí, tuy rằng chưa
cảm thấy sợ hãi nhưng có những ý niệm trong đầu dâng lên mà không thể
chống cự.
Cỏ cây chẳng biết đã cháy đen, càng làm Huyết Anh Đại Đế kinh ngạc. Cảm
giác toàn bộ sự sống bị hút ra ngoài, khung cảnh khô đen tĩnh mịch.
Lúc này, chỉ thấy tay Bàn Chiến hơi mở ra, sát khí nồng nặc, tà khí bốn
phía bị hút lại. Lúc này, hai mắt Bàn Chiến như quỷ dị tà địa mang tình, trông rất giống quỷ.
Huyết Anh Đại Đế thấy thế, vội vàng chuẩn bị công kích Bàn Chiến.
- Huyết Anh Đại Đế, ngươi hãy nhìn xem, đây chính là chân lý của Bàn Cổ tộc!
Khóe miệng Bàn Chiến lộ ra một tia cười tà.
Không lâu sau, thân hình cao lớn của Bàn Chiến biến mất, chỉ thấy một luồng sát khí cuốn tới phía Huyết Anh Đại Đế.
Huyết Anh Đại Đế cảm giác như bị một cơn bão quật vu hồi, một luồng sát
khí quấn lấy toàn thân, trong đầu đau nhức. Huyết Anh Đại Đế kinh hãi,
lập tức mất kiểm soát thoái lui.
Đúng lúc này, toàn cơ thể bí bách, mỗi một tấc cơ thể đều ẩn chứa kình
lực kinh người, nhằm hướng Huyết Anh Đại Đế mà đánh, cương mãnh vô cùng. Tay phải Bàn Chiến tung quyền từ một góc chết trúng bụng Huyết Anh Đại
Đế.
Lúc này, Huyết Anh Đại Đế cũng không thể tránh khỏi.
- Dừng…
Một tiếng nổ mạnh từ bụng Huyết Anh Đại Đế, tiếng nổ lớn vang vọng bốn phía.
Bị Bàn Chiến đánh trúng trong tích tắc, thân mình Huyết Anh Đại Đế như
nổ tung, trong miệng tuôn máu tươi không dứt, dính đầy trên mặt, thân
mình bị bắn ngược trở lại, đập trúng cây đại thụ. Cây đại thụ mười mấy
ngươi ôn không xuể nổ tung, vỡ vụn, bắn vụn gỗ ra xung quanh, thân mình
còn bật về sau trăm mét, đập trúng núi đã mới thôi.
Có thể thấy rõ, uy lực sát chiêu của Bàn Chiến kinh khủng đến như thế nào.
Huyết Anh Đại Đế ngã ra đất, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái mét, máu tươi không ngừng chảy ra, không biết là còn sống hay đã chết.
Chứng kiến tình cảnh bi thảm của Huyết Anh Đại Đế, Bàn Chiến thoáng hiện vẻ tà ác tươi cười:
- Ta còn tường ngươi thế nào? Không thể chống cự lại một Bàn Cổ quyền, ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi…
Chứng kiến Bàn Chiến ra tay ác độc, Quang Minh Tôn Thần không hỏi kinh hãi:
- Thật sự hôm nay ta được mở rộng tầm mắt.
Nghe Quang Minh Tôn Thần bơm xăng, Bàn Chiến có chút khoái trí, nhưng lập tức phản sắc, hừ lạnh một tiếng:
- Đi xem hắn chết chưa?
Quang Minh Tôn Thần lập tức chạy tới.
Đi được vài bước, Quang minh Tôn Thần cảm thấy bất an.
Bàn Chiến cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
- Dừng lại!
Bàn Chiến quát.
Lúc bấy giờ, Quang Minh Tôn Thần mới cảm thấy có gì đó lạ, chỉ thấy trên mặt đất, toàn thân Huyết Anh Đại Đế gắn một mảnh huyết sắc từ bao giờ.
Lúc này, Quang Minh Tôn Thần đã cảm thấy sự nguy hiểm rõ ràng, lập tực
tụ khí, nhanh chóng lùi về sau.
Vừa chuyển mình, toàn bộ huyết quang bùng nổ.
Một luồng máu tươi nhanh như chớp, bắn nhanh tới Quang Minh Tôn Thần, không kịp phản ứng, lồng ngực đã bị đánh trúng tức khắc.
Bị máu tươi đánh trúng, Quang Minh Tôn Thần cảm thấy có một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể mình.
Cảm giác đau đớn không thể tả được, y cảm tưởng như toàn bộ kinh mạch
trong người bị đóng băng. Không nhịn nổi đau đớn, y thảm thiết hét, thân hình lập tức ngã quỵ.
Đứng ngoài nhìn, thân thể Huyết Anh Đại Đế đón nhận luồng huyết hàn, cơ thể đóng băng, Bàn Chiến thất thanh:
- Đây là hàn băng huyết khí…
Huyết Anh Đại Đế cười lớn đứng lên, y khẽ nói:
- Chết ta cũng phải lôi các ngươi theo.
Bàn Chiến cười:
- Ta không phải là Quang Minh Tôn Thần, chiêu đó đối với ta là vô dụng.
- Lại một quyền…
Bàn Chiến tức giận, toàn thân phát lực, tung ra một quyền cực mạnh.
Huyết Anh Đại Đế vội tránh né, lúc trước dính một quyền, bốn bề bị tàn
phá hoang tàn, khiến cho người ta cảm thấy cực kì sợ hãi.
- A!
Quang Minh Tôn Thần gào lên, thái dương bỗng phát sáng. Trong lúc này, y như thể hóa thú. Đôi mắt rực lửa như ma thần, toàn thần ngập tràn sát
khí.
Quang Minh Tôn Thần tỏa sát khí, ngay cả Bàn Chiến cũng cảm thấy kinh sợ. Huyết Anh Đại Đế càng hoảng sợ, cảm thấy đã hết đường.
- Ngươi đã đốtn ngọn lửa trong cơ thể?
Huyết Anh Đại Đế nở nụ cười:
- Ta thua nhưng các ngươi cũng không thắng, không có hỏa chủng trong người, xem như ngươi đã tận số.
Hỏa chủng chính là sự sống của Quang Minh Tôn Thần, hắn đã dùng toàn bộ
sức mạnh trong cơ thể phát quang thái dương. Đây chính là nguyên hình
của Quang Minh Tôn Thần. Có thể nói, nguồn lửa cùng mặt trời là đồng
dạng nhưng còn mạnh hơn rất nhiều.
Đó là khắc tinh của lực lượng âm nhu Huyết Anh…. Huyết Anh Đại Đế nói đã bại.
- Quỳ xuống xin tha mạng sao?
Quang Minh Tôn Thần điên cuồng.
Huyết Anh Đại Đế đặt tay trước ngực, nhưng tự hàn băng huyết khí trong tay hắn chậm rãi hình thành.
- Hừ!
Bàn Chiến khẽ quát:
- Muốn đồng quy vu tân ư, ngươi quá xem thường ta.
Quang Minh Tôn Thần tốc độ cực nhanh, dấy lên hỏa diệm trong tay phá hàn băng huyết khí trong tay Huyết Anh Đại Đế.
Bàn Chiến dương tay đánh ra một đạo thất thải hà quang:
- Tôn Thần, chú tránh ra…
Quang Minh Tôn Thần vội vàng thối lui.
Thất hải hà quang bao phủ toàn bộ Huyết Anh Đại Đế, ngay sau đó, y hóa đá. Chẳng mấy chốc biến thành một cự thạch.
- Đây là Bổ Thiên Thạch?
Bàn Chiến cười:
- Ta vốn định đối phó với Long Vũ không ngờ phải dùng với hắn.
Quang Minh Tôn Thần nổi giận:
- Vì sao?
Nếu Bàn Chiến sớm sử dụng, hắn cũng không phải thiêu đốt chân nguyên, làm uổng phí ngàn năm tu luyện.
- Thế nào?
Bàn Chiến lạnh tanh:
- Ngươi có ý gì…Ngươi đang nghi ngờ ta sao? Vì sao ta không sử dụng Bổ Thiên thạch trước?
Bàn Chiến nói:
- Bổ Thiên Thạch để đối phó với Long Vũ không có ích hơn sao?
- Không có gì.
Quang Minh Tôn Thần biết trước như thế, giữ mình, tính chuyện tiếp theo.
- Huyết Anh Đại Đế tạm thời đã hóa đá, ngươi có thể nắm quyền Thiên
Ngoại Thiên. Ta hi vọng ngươi mau chóng nắm quyền Thiên Ngoại Thiên, huy động toàn bộ lực lượng tấn công Long Vũ. Ngươi phải nhớ, tuyệt đối
không để hắn biết ta tham gia.
Bàn Chiến nói.
- Được…
Quang Minh Tôn Thần nghiêm túc gật đầu:
- Ngươi yên tâm, ta biết phải làm sao.
- Ha ha….
Bàn Chiến khẽ cười:
- Biết thế là tốt, mong là ngươi không để ta thất vọng. Quang Minh Tôn Thần, ta rất xem trọng ngươi…
…
….
Long Vũ cũng hề biết có chuyện gì ở Thiên Ngoại Thiên.
Trở về từ thành phố Thiên Hải, hắn chỉ muốn báo chuyện Hàn Hùng chịu tu đạo cho Hàn Duyệt càng nhanh càng tốt.
Hàn Duyệt khẽ cáu:
- Anh muốn hồi báo gì? Không phải đã nói rồi sao? Mọi chuyện anh tự lo liệu. Xem như không có chuyện gì xảy ra?
Long Vũ cười:
- Lấy thân báo đáp sao? Anh đã giúp em một việc rất lớn.
Hàn Duyệt nhìn Long Vũ băn khoăn, biết rõ tâm tư của hắn. Hai người là
vợ chồng, đây vốn chuyện bình thường, nhưng nàng lại đỏ mặt, cáu giận:
- Anh muốn nhân cơ hội chiếm đoạt em.
Long Vũ ngồi trên giường, cười như không cười:
- Không thể nói như vậy, chuyện này chúng ta đều có lợi, không ai lợi dụng ai.
- Anh phải đi Thiên Ngoại Thiên vài ngày. Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy bất an.
Long Vũ nói:
- Em yên tâm, anh sẽ thu xếp ổn thỏa việc của cha em.
Hàn Duyệt tò mò:
- Anh định làm gì? Lo lắng cho các phi tử của Huyết Anh Đại Đế? Hay lo trong lúc đó có chuyện gì phát sinh.
Long Vũ nhẹ giọng:
- Hiện tại anh cũng không rõ…. Anh chỉ cảm thấy trong lòng bất an.
- Oh…
Hàn Duyệt lên tiếng, đánh lạc hướng:
- Anh tính ai sẽ lo liệu việc cha tu đạo.
- Thiên Cơ Tử…
Long Vũ nói:
- Hiện tại, đây là sự lựa chon tốt nhất. Cha sẽ bắt đầu từ đầu, chỉ cần
vài thứ, mọi việc sẽ ổn thỏa. Hơn nữa, sẽ để lại cho cha một chút đan
dược, mọi việc sẽ càng dễ dàng hơn.
- Em không thể sao?
Hàn Duyệt hỏi.
- Em… được sao?
Long Vũ cười nói:
- Chính em còn không đến đâu, còn đi muốn dậy người khác, đừng dậy hư học sinh. À nhầm làm chậm cha em.
Bị nói vậy, Hàn Duyệt bực mình, hờn dỗi:
- Anh nói gì đó, do em hay do người khác không chịu nổi.
Long Vũ thầm cười nhìn cô gái giận dữ:
- Sau khi song tu với anh tu vi của em đã hơn hẳn Thiên Cơ Tử, nhưng khả năng dạy người còn kém xa.
- Đi chết đi…
Hàn Duyệt vừa giận vừa cười :
- Ai nói tu vi của em là do song tu. Tuy là vậy, nhưng em đã rất cố gắng.
Long Vũ thừa cơ cầm tay Hàn Duyệt, áp vào trong lòng, ôm lấy nàng, khiến nàng không thoát ra được. Hàn Duyệt để yên, không chống cự, hai mắt
nhắm nghiền chờ mong.
Long Vũ lẳng lặng ôm nữ nhân, nhìn mà buồn cười.
Hàn Duyệt cảm thấy có gì không đúng, có chút thất vọng, mở to mắt, đối
diện một đôi mắt tràn ngập bỡn cợt ý cười. Thoáng chốc mặt nàng đỏ ửng,
đôi tay tùy ý thả lỏng ra.
Long Vũ nhìn hai má thẹn thùng thật dễ thương, lông mi thon dài, hơi run rẩy, quả thực làm người ta hết sức rung động, môi anh đào đỏ ửng tươi
đẹp giống như hút hồn. Long Vũ không khỏi nuốt nước miếng, hắn cúi đầu
nhẹ nhàng hôn môi nàng, tràn ngập nhục cảm.
Long Vũ nhanh dần, kéo thân thể nàng lại gần, sát mình. Tiếng nàng thở
không nên hơi càng làm tăng lên sự kích thích. Hai tay bắt đầu sờ soạn
toàn bộ cơ thể nàng, vuốt ve bầu ngực nở nang, tròn chịa mềm mại của
nàng.
Hàn Duyệt thân thể mềm mại, eo vặn vẹo, gò má hồng hồng, nhắm nhắt, đung đưa rên rỉ.
Long Vũ thấy nàng không chịu nỗi, ôm vai, đưa nàng lên giường…..
Đêm tối, cảnh xuân phong dào dạt.
Mỗi lần đều làm cho nữ nhân kiệt sức. Không chỉ hưởng thụ hắn còn nhớ song tu.
Hôm sau, ánh nắng vàng ngập tràn, Hàn Duyệt mở to mắt, Long Vũ đã đi mất.
Đúng lúc này, một người đẩy cửa vào, nói với Hàn Duyệt:
- Tiểu Vũ đã vội vàng phải đi, hắn nhờ chị nói với em một tiếng.
- Vâng.
Hàn Duyệt mặc quần áo, rửa mặt:
- Chị Tuyết Cơ, anh Vũ có nói chuyện gì cho chị biết không?
Tuyết Cơ gật đầu:
- Hẳn là vì chuyện tình ở Thiên Ngoại Thiên. Em yên tâm, tự hắn biết
giải quyết, chúng ta làm tốt việc của mình là được. Đừng làm quá, chúng
ta không đủ sức.
- Chúng ta nên tin tưởng nam nhân của mình.
Tuyết Cơ nói.
Nghe Tuyết Cơ nói như thế, Hàn Duyệt có vẻ an tâm:
- Anh ấy là người giỏi nhất.
- Ha ha, tối qua, tối qua rất thích sao?
Tuyết Cơ đột nhiên hỏi.
Hàn Duyệt đỏ mặt, tỏ vẻ u buồn:
- Không biết bao lâu nữa mới gặp lại?
Tuyết Cơ tinh ý, hiểu được tâm ý:
- Đừng lo, mọi chuyện kết thúc, Tiểu Vũ sẽ cùng chúng ta tru du bốn bể. Đến lúc đó không phải nhớ.
- Vâng.
Hàn Duyệt gật đầu.
Long Vũ đã an bài việc tu đạo của Hàn Hùng. Thiên Cơ Tử giúp sức truyền căn nguyên cho hắn.
Đồng thời an bài Huyền Môn giúp đỡ, trong thời gian ngắn, có thể nhận biết thế giới tu đạo.
Hàn Duyệt hết sức cảm động, đạo hiếu đã xong xuôi, nàng hôn môi báo đáp Long Vũ.
Buổi tối, Long Vũ cùng Hàn Duyệt và cha nàng mời khách đến nhà dùng cơm, nhân tiện xây dựng một chút thiện cảm.
Ngày hẹn càng đến gần, Long Vũ càng cảm thấy bất an. Long Vũ tính toán
ba ngày nữa có thể đến Thiên Ngoại Thiên. Đồng thời ghé qua chỗ La Lâm,
hỏi chút xem nàng cùng thần Vận Mệnh đã tìm ra giải quyết Ác Thần Cổ
chưa.
La Lâm hồi âm đã có chút tiến triển. Phải mất vài ngày mới xác định được.
Lần này, Long Vũ hi vọng nhìn thấy bọn họ cố gắng hết sức.
Mai là kì hạn ba ngày.
Sau ba ngày, Long Vũ hi vọng có thể tìm thấy cách giải Ác Thần Cổ tiến
đến Thiên Ngoại Thiên. Dù Huyết Anh Đại Đế có thể nắm quyền hay không y
có thể khống chế cục diện.
Huyết Anh Đại Đế chỉ là người trung gian.
Hắn sẽ hạn chế rủi do thấp nhất.
…
…
Không lâu sau, với sự giúp đỡ của Bàn Chiến, Quang Minh Tôn Thần nắm
toàn bộ Thiên Ngoại Thiên trong tay. Mà những nhân lực của Huyết Anh Đại Đế, bởi vì y cùng các phi tử mất tích, tất cả phải tạm thời thề trung
thành với Quang Minh Tôn Thần.
Cho tới bây giờ ân oán giữa Huyết Anh Đại Đế và Quang Minh Tôn Thần còn chưa rõ ràng.
Huyết Anh Đại Đế luôn muốn Thiên Ngoại Thiên tránh khỏi nội chiến nên mới nói dối, không ngờ tạo ra tình thế này.
Chuẩn bị không kịp.
Buổi tối, Quang Minh Tôn Thần mở yến tiệc, mừng vui chuyển bại thành thắng, đạt được thành công.
Cái gọi là yến tiệc chỉ là hắn cùng Bàn Chiến, hai người thưởng thức món ngon của Thiên Ngoại Thiên. Thực tế Quang Minh Tôn Thần còn nghi ngờ
nhưng vẫn vui vẻ, hai người đối thực vui vẻ nói chuyện.
Một buổi tối, quan hệ Quang Minh Tôn Thần và Bàn Chiến cũng dịu bớt.
Lo lắng an toàn bản thân, Bàn Chiến mau chóng từ biệt.
Quang Minh Tôn Thần vội vàng:
- Làm gì gấp vậy? Mười ngày hẹn gặp còn chưa đến, chúng ta còn nói chuyện kế hoạch đối phó với Long Vũ.
- Không được…
Bàn Chiến:
- Long Vũ chỉ là kẻ đầu đường xó chợ, ta có cảm giác hắn không kiên nhẫn đến đây. Có thể mai kia sẽ đến, chuyện này tuyệt đối giữ bí mật, không
thể để hắn biết.
Quang Minh Tôn Thần:
- Bàn Chiến, tất cả theo ý ngươi. Dồn toàn lực Thiên Ngoại Thiên cũng vô pháp giết chết Long Vũ, đúng không?
Bàn Chiến cười nói:
- Khó mà biết được.
- Nếu ngươi không tin.
Quang Minh Tôn Thần tiếp:
- Ngươi sẽ không sợ hắn biết chuyện.
- Không đơn giản như vậy.
Bàn Chiến nói:
- Ta tự có chủ ý. Hơn nữa tính toàn chi li, không được quên chừa lại cho mình một đường lui. Không phải sao?
- Ta hiểu.
Quang Minh Tôn Thần gật gật, không tiễn, chờ Bàn Chiến đi hẳn, thở dài.
- Tôn Thần, chúng ta cùng Long Vũ thực sự phải quyết tử chiến sao?
Hai môn đồ bền cạnh hầu rượu Quang Minh Nguyên Thần cung kính hỏi.
Quang Minh Tôn Thần mỉm cười:
- Đây chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta.
Nói xong, tỏ vẻ toan tính gì đó, cúi đầu, xua tay. Môn nhân biết chủ
nhân đang suy nghĩ đại sự không dám quấy nhanh chóng lặng lẽ rời đi.