Ads - Không được đi
Tây Vương Mẫu quát lên.
- Thật xin lỗi. . . Mẹ thân ái, lần này con không thể nghe lời mẹ. . .
Thất công chúa quật cường nói:
- Mẫu thân, con phải vì Tiên Cảnh mà lưu lại một chút hương hỏa.
Sau đó, Thất công chúa nhìn Long Vũ một cái, nói:
- Anh Vũ, em muốn đi thế giới sự thật, hi vọng anh có thể an bài một chút.
- Có thể. . .
Long Vũ nói:
- Em cứ đi đi, sau khi đến đó, em đi tìm Kim Phượng, Thi Nhân. . . Anh nghĩ các em hẳn là tương đối quen thuộc. Các nàng có an bài thích đáng đối với các em.
- Cảm ơn!
Thất công chúa hướng về phía Long Vũ bái một cái thật sâu, sau đó hướng Tây Vương Mẫu nói:
- Mẫu thân, con hi vọng mẹ có thể theo con đi.
- Tiểu Thất, nếu như con không có lòng tin, như vậy con đi một mình đi. Nhớ kỹ, lúc đi chỉ cho con mang theo vệ đội của phụ thân, còn có nương tử của các tướng quân. Nhân thủ của mẹ một người cũng không được mang đi.
Tây Vương Mẫu lạnh giọng nói:
- Mẹ muốn chứng minh, chuyện này, mẹ không sai. .
Long Vũ nghe vậy, thở dài nói:
- Thất công chúa, thật đáng tiếc, em không cách nào cứu vớt càng nhiều tiên tướng của Tiên Cảnh. Nhưng em cũng vì Tiên Cảnh để lại một chút hương hỏa
- Đùng hòng hồ thuyết bát nháo.
Tây Vương Mẫu lạnh giọng phản bác một tiếng, nhưng ngay sau đó liền rời đi.
Long Vũ không có quay đầu nhìn Tây Vương Mẫu một cái, đem ánh mắt kia chuyển hướng Thất công chúa, thật tình nói:
- Đi đi, chậm một chút nữa sẽ không còn kịp rồi. Anh sẽ đem Ba Độ ngăn trở, để cho em tranh thủ chút thời gian. Trực tiếp đi thế giới thực . . sau khi Tiên Cảnh diệt vong tiếp theo chính là Huyền Cảnh, không nên dừng lại nơi đó.
- Vâng.
Thất công chúa nghiêm túc nói:
- Cảm ơn anh.
- Được rồi. Đi đi. . . Đừng khách khí với anh.
Khóe miệng Long Vũ lộ ra vẻ mỉm cười:
- Coi như là khách khí. Chờ tương lai kiếp nạn qua đi, em lại khách khí với anh cũng không muộn.
- Vâng.
Thất công chúa biết điều gật gật đầu. Nhưng ngay sau đó liền biến mất không thấy.
………………………………..
…………………………………..
Sau khi Vu Thần Ba Độ rời đi, lần nữa trở lại hạp cốc. Hắn rất muốn xác minh một chút những lời Long Vũ nói. Trong lòng hắn có một loại trực giác, hắn cảm giác Quang Minh Tôn Thần hẳn là ở đại hạp cốc chờ hắn.
Quả nhiên, khi hắn tiến vào hạp cốc, lập tức cảm giác được khí tức của Quang Minh Tôn Thần.
- Tôn Thần. . .
Thanh âm Vu Thần Ba Độ có chút thấp, thậm chí có chút khúm núm. Lúc trước nghĩ kỹ những lời đó, thế nhưng lúc này cũng không dám nói.
Một đôi mắt thâm thúy chậm rãi di chuyển qua, dừng lại trên người Vu Thần Ba Độ. Trong nháy mắt đó, trong lòng hắn run lên một cái.
- Tôn Thần. . . Ta. . .
Ba Độ muốn nói chuyện, nhưng là không biết nên nói cái gì thì tốt hơn.
Vẻ mặt Quang Minh Tôn Thần không thay đổi nhìn Vu Thần Ba Độ một cái, trong ánh mắt không có quá nhiều tức giận. Sắc mặt cùng ánh mắt hắn vô cùng tĩnh lặng giống như hồ nước. Vô cùng âm lãnh, vô cùng bình tĩnh.
Quanh thân hắn tỏa đầy một cỗ hàn khí.
Vu Thần Ba Độ cảm nhận được một nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm.
Nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng vang của Lôi Điện, nhưng trước mắt lại rất là yên tĩnh, thậm chí có loại cảm giác tĩnh mịch.
Trên thực tế, Quang Minh Tôn Thần biết tâm tư của Ba Độ, bởi vì trong ý thức của Ba Độ vốn là có một tia thần thức của hắn. Cũng chính tia thần thức kia đã áp chế Ba Độ điên cuồng. Thoáng nhìn qua hắn cũng giống như người bình thường, nhưng trên thực tế, Ba Độ cũng không phải là một người bình thường.
Dĩ nhiên, tu vi đến cảnh giới Vu Thần, tâm thần của Ba Độ cũng thập phần cường đại. Mặc dù đến tình trạng như vậy, nhưng hắn vẫn có được suy nghĩ tự lập.
Thật ra thì khống chế Ba Độ như vậy rất lao lực. Bất quá trước mắt, Ba Độ cũng là một công cụ tốt nhất của hắn.
Bởi vì có hắn, có thể thúc đẩy Long Vũ tăng lên tu vi.
Đáng tiếc tu vi Ba Độ đã mạnh mẽ tăng lên.
Đáng tiếc tu vi Ba Độ lại không được Thiên Đạo thừa nhận.
Nếu không, hắn nhất định sẽ là một người chết thế ngon lành cành đào.
Cho tới nay, Quang Minh Tôn Thần không thích người khác thoát khỏi khống chế của mình. Long Vũ, Thiên Nguyên thậm chí Huyết Anh đại Đế, đây đều là ngoài ý muốn.
Biểu tình của Quang Minh Tôn Thần hờ hững, trong nháy mắt nhớ lại rất nhiều chuyện. Sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu. Khi đôi mục quang bình tĩnh mà thâm thúy kia của hắn lần nữa rơi vào người Ba Độ, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên phức tạp.
- Tôn Thần. . . Có phải ta đã làm gì sai rồi ?
Thanh âm Ba Độ run rẩy vang lên. Không phải là hắn cố ý muốn dùng loại thanh âm sợ hãi này để diễn tả ý coi trọng đối với Quang Minh Tôn Thần, mà chẳng qua là giờ phút này quanh thân Quang Minh Tôn Thần tự nhiên phát ra một cổ hàn ý. Đã khống chế được tâm cảnh của hắn.
- Ngươi không có làm gì sai. . .
Quang Minh Tôn Thần chậm rãi mở miệng.
Ba Độ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thoáng qua Tôn Thần không nói gì, chẳng qua là trong lòng thở dài. Trước mắt thời gian này trôi qua quá chậm.
Quang Minh Tôn Thần lẳng lặng yên nhìn Ba Độ trước mắt.
Không biết nhìn bao lâu, cho đến khi trên mặt Vu Thần Ba Độ xuất hiện thần sắc kinh khủng, sắp quỳ xuống đất, hắn mới sâu kín nói:
- Ba Độ. . . Long Vũ nói cho ngươi những lời đó, ta cũng biết. Tâm tư của ngươi ta cũng biết. . . Nhưng ta sẽ không trách tội ngươi. . . Ngươi có ý thức, tư tưởng của riêng mình nên ngươi nghĩ như vậy, cũng là rất bình thường. . .
Ba Độ cho là Quang Minh Tôn Thần sẽ trừng phạt mình, lại không nghĩ rằng hữu kinh vô hiểm.
Phun ra một bãi nước miếng, Vu Thần Ba Độ khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu thành khẩn nói:
- Tôn Thần, thật ra thì ta cũng không tin những lời đó của Long Vũ, bất kể hắn nói như thế nào, ta cũng không tin. Ta tin chắc Tôn Thần sẽ đối tốt với ta. . .
Quang Minh Tôn Thần gật đầu, tay áo vung lên, một chén quỳnh tương ngọc dịch nhất thời hiện ra trước mặt Vu Thần Ba Độ.
- Nếm thử đi. . . Đây là rượu trái cây tự ta chế ra. . . Bên trong có Hỗn Độn nguyên dịch. . . Cho dù là người có tu vi như ta uống vào, đối với thân thể cũng có chỗ tốt rất lớn.
Quang Minh Tôn Thần nghiêm túc nói.
Vu Thần Ba Độ nhận lấy, gật đầu cung kính hành lễ, nắm chén quỳnh tương ngọc dịch kia, trong lòng ấm áp nói:
- Cảm ơn Tôn Thần. . .
Lúc này, trong tay Quang Minh Tôn Thần cũng bưng một chén quỳnh tương ngọc dịch, khẽ nếm một ngụm, hắn bình tĩnh nói:
- Ba Độ, nếu như ta cho ngươi biết, những lời Long Vũ nói là thật. . . Ngươi sẽ làm gì?
Vu Thần Ba Độ lắc đầu. Nói:
- Sẽ không đâu, những thứ kia… sao có thể là thật…
Mí mắt Quang Minh Tôn Thần cụp xuống, lộ ra một tia giễu cợt nói:
- Ta không biết ngươi là cố ý giả bộ ngu, hay là sự thật như vậy. . . Ngươi là người đối với nhân phẩm của ta rất có lòng tin.
Bộ mặt Vu Thần Ba Độ không đổi sắc, khẽ cúi đầu, nhàn nhạt nói:
- Ta nói rồi, ta tin tưởng Tôn Thần sẽ không gia hại ta. . .
- Dĩ nhiên!
Quang Minh Tôn Thần ngó chừng Vu Thần Ba Độ nói:
- Một khi ngươi còn có giá trị lợi dụng, ta tự nhiên sẽ để ngươi sống.
- Tôn Thần, ta. . .
Vu Thần Ba Độ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó nhìn thẳng ánh mắt lạnh lùng của Quang Minh Tôn Thần ánh mắt. Từng chữ từng câu nói:
- Tôn Thần, ngươi xác định ngươi không có nói chơi.
Ánh mắt Quang Minh Tôn Thần bỗng nhiên trở nên sắc bén, nói:
- Đúng vậy. . . Nói thật cho ngươi biết thì sao? Chuyện Long Vũ nói với ngươi, tất cả đều là sự thật. Giá trị tồn tại hiện nay của ngươi chính là thúc giục Long Vũ, sớm muộn cũng có một ngày, Long Vũ sẽ mạnh hơn ngươi, ngươi vội gì. . .
Vu Thần Ba Độ nhìn Quang Minh Tôn Thần, hồi lâu sau mới chậm rãi nói:
- Tôn Thần, ngươi đã nói lời nói thật. . . Nhưng ta không rõ, tại sao muốn nói cho ta biết những thứ này. Chẳng lẽ ngươi không sợ sau khi ta biết những điều này rồi, thì sẽ không còn làm theo sắp xếp của ngươi nữa?
Quang Minh Tôn Thần trầm mặc lại, ánh mắt hơi yên tĩnh, tựa hồ còn đang thưởng thức những lời nói của Vu Thần Ba Độ, ánh mắt sắc bén càng trở nên sắc bén.
Một lúc lâu, khóe môi Quang Minh Tôn Thần nhếch nhẹ. Giễu cợt nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi có lá gan đó sao?
- Ta có. . . Ta Vu Thần Ba Độ dẫu gì trước đây cũng là bá chủ một phương. Cho đến bây giờ ta còn là vị thần duy nhất của cả cả Vu tộc, ta có tôn nghiêm của ta. . .
Vu Thần Ba Độ tựa hồ đang nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, khoan thai thở dài nói:
- Nếu như cho ta thêm lựa chọn..., ta tình nguyện làm thần của Vu tộc.
- Đáng tiếc ngươi đã không còn lựa chọn.
Quang Minh Tôn Thần nhíu mày nói:
- Hôm nay, con đường này cũng là do ngươi chọn. . . Ban đầu khi ngươi tìm đến Thiên Nguyên nương tựa, ngươi cũng đã là một con chó rồi. Ngươi đã bỏ đi tôn nghiêm vốn có của Vu Thần tôn quý rồi. . .
- Tin tưởng ngươi hôm nay cũng sẽ không sinh ra tâm tư phản kháng nào. . .
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
- Ta thích nghe lời nói của chó. . .
Câu này vừa ra khỏi miệng, Vu Thần Ba Độ cùng Quang Minh Tôn Thần đồng thời trầm mặc.
Hồi lâu sau, Vu Thần Ba Độ mới nhẹ nhàng thở dài nói:
- Xem ra, ta đã đi vào trong âm mưu mà ngươi đã sắp xếp sẵn rồi . .
Vẻ mặt Quang Minh Tôn Thần dần dần trở nên nhu hòa, ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm, sâu kín nói:
- Bất kể có phải là âm mưu hay không, tóm lại, con đường này là do ngươi chọn. . .
Nói xong câu đó, ánh mắt hắn có chút dừng lại, khẽ cười nói:
- Ba Độ, ta hỏi ngươi, ngươi có thể có dũng khí tự bạo không? Ta nghĩ hẳn là không có. Nếu như ngươi ngay cả dũng khí tự bạo cũng không có, vậy ngươi tự nhiên sẽ chịu không được thủ đoạn của ta. Cho nên, ngươi hẳn là tự biết rõ, tiếp tục làm chó. . .
- Đúng rồi, ý thức thanh tỉnh của ngươi, cũng là do ta giúp ngươi điên cuồng trấn áp. . . Nếu không, ngươi cũng sẽ vẫn giống như cũ chỉ là một hành thi tẩu nhục. . .
Quang Minh Tôn Thần nói.
- Tôn Thần. . . Ta. . .
Vu Thần Ba Độ oán hận nói:
- Tại sao lại đối với ta như vậy. . . Mặc dù không bị ngươi quản chế, ta cũng sẽ không phản bội ngươi.
Quang Minh Tôn Thần thở dài nói:
- Ai, không liên quan đến ngươi, chủ yếu là ta, ta thích khống chế người khác, ngươi hiểu chưa? Ta không hi vọng sẽ có người thoát khỏi khống chế của ta.
- Bao gồm Huyết Anh Đại Đế?
Ba Độ hỏi.
- Ha hả…
Quang Minh Tôn Thần nhìn Vu Thần Ba Độ, nói:
- Dĩ nhiên. . . Ta thích quyền uy tuyệt đối, quyền lợi tuyệt đối. . .
Vu Thần Ba Độ bình tĩnh đáp:
- Ta hi vọng dùng giá trị lợi dụng của mình sẽ có thể đổi lấy tự do trong tương lai . .
Quang Minh Tôn Thần trào phúng cười, híp hai mắt vừa nhìn thoáng qua Ba Độ, nói:
- Ngươi xứng sao?
Nghe được lời như thế trong mắt Vu Thần Ba Độ hiện lên một đạo sát khí, một cỗ sát khí mang đậm gió tanh mưa máu dần dần tràn ngập. Song Quang Minh Tôn Thần giống như là không biết gì cả. Lạnh lùng trả lời:
- Lấy tình huống của ngươi bây giờ, làm một con chó cũng đã không sai. . . Không cần có quá nhiều yêu cầu xa vời, đối ngươi như vậy không tốt.
Ánh mắt Quang Minh Tôn Thần ngó chừng vẻ mặt tức giận của Vu Thần Ba Độ, sau một hồi trầm mặc mới bình tỉnh nói:.
- Ta có thể làm cho ngươi sống không bằng chết. . Có phải là thủ đoạn của ta so sánh với thần hình câu diệt còn muốn thê thảm? Ba Độ, không cần có bất kỳ hy vọng xa vời nào, hảo hảo làm đi, ngươi có lẽ còn có cơ hội.
Vu Thần Ba Độ không có mở miệng trả lời.
- Ngươi thật sự muốn tự do như vậy sao?
Quang Minh Tôn Thần hỏi.
- Đúng vậy. . . Nhưng, hiện tại lại không muốn. . .
Vu Thần Ba Độ miệng nói không muốn, trên thực tế trong lòng vẫn đang suy nghĩ.
Quang Minh Tôn Thần nhắm hai mắt lại. Suy nghĩ một chút, nói:
- Như vậy đi, nói cho ngươi hay, trong cả vũ trụ này, trừ ta ra, cũng không có bất kỳ người nào có thể có tự do.
Ánh mắt Vu Thần Ba Độ nhìn Quang Minh Tôn Thần, nụ cười trong khóe mắt càng ngày càng thịnh. Vô cùng cô đơn. Trong nỗi cô đơn còn có một tia giễu cợt.
Một lúc lâu, hắn mới lên tiếng:
- Tôn thần, muốn nghe đánh giá của ta về ngươi không. . Ngươi là một tên biến thái.
Vẻ mặt Vu Thần Ba Độ bình tĩnh lại:
- Ngươi so sánh với Thiên Nguyên đáng sợ nhiều, ngươi rõ ràng chính là một ác ma. Nếu như ban đầu ta biết ngươi là người như vậy, ta tình nguyện lựa chọn tử vong.
Hắn nhìn Quang Minh Tôn Thần lãnh mạc nói:
- Nhưng mà hôm nay, ta đã không có đường rút lui, đúng như ngươi nói. . . Đường là do ta chọn.
- Yên tâm đi, ta sẽ làm một con chó nghe lời. . . Để đổi lấy cái được gọi là an lạc.
Ánh mắt Vu Thần Ba Độ híp lại. Nhàn nhạt giễu cợt nói:
- Có lẽ đây chính là báo ứng.
- Trong lòng ngươi không tức giận sao?
Âm thanh Quang Minh Tôn Thần lạnh như băng lên, ánh mắt rừng rực, ngó chừng Vu Thần Ba Độ, giống như là ngó chừng một người chết:
- Ba Độ. Tâm tình của ngươi quá mâu thuẫn. . . Thật ra thì ngươi nên nghĩ như vậy, coi như là làm chó, cũng là hết đường. . . Thật ra thì ta là một người hay xử trí theo cảm tính, coi như là chó, thời gian lâu dài rồi, ta cũng sẽ có cảm tình. Nói không chừng, ngươi sẽ nhận được thứ ngươi muốn. . .
Vu Thần Ba Độ lạnh lùng nhìn lại Quang Minh Tôn Thần, từng chữ từng câu nói:
- Ta không tin ngươi. .
- Thật to gan. . .
Quang Minh Tôn Thần giận dữ quát.
Sau đó cười to một tiếng. Tiếng cười bay ra khỏi đại hạp cốc, truyền tới rất xa rất xa. Một lúc lâu, Quang Minh Tôn Thần nói:
- Không nên bày ra bộ dáng không một chút sợ hãi đó với ta. . . hôm nay ta thẳng thắn nói với ngươi, đó là bởi vì ta thưởng thức ngươi, bởi vì ngươi còn có giá trị lợi dụng. Nếu không nghe lời, ngươi cho rằng ta sẽ cùng ngươi ở nơi này lãng phí thời gian sao?
Ánh mắt Quang Minh Tôn Thần trở nên cực kỳ âm lãnh. Hắn ngó chừng Vu Thần Ba Độ, từng chữ từng câu nói:
- Ta hỏi ngươi, ngươi đã biết tâm tư của ta rồi chứ?
Ba Độ gật đầu:
- Biết. . . Ngươi nói cho ta biết những thứ này, là muốn cho ta hiểu được tâm tư của ngươi, kế hoạch của ngươi. . . Ta cũng sẽ không sai lầm. Bởi vì ngươi biết, ta hận không được lập tức ăn tươi, uống máu Long Vũ.
- Tôn Thần. . . Trước kia Long Vũ đã hỏi ta, ta không có tình cảm, không có thân nhân, không có bằng hữu. . . Hắn nói ta sống như vậy thì còn ý nghĩa gì? Hiện tại, đối với ngươi, ta cũng có câu hỏi giống như vậy.
Nói xong, Vu Thần Ba Độ nhìn Quang Minh Tôn Thần sâu kín nói:
- Không biết tại sao, hôm nay ta cũng thấy Long Vũ trước đây nói đúng?
- Đồ hỗn trướng. Ba Độ, ngươi thật to gan, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy
Không biết tại sao, lời của lại khiến cho Tôn Thần trở nên căm phẫn giận dữ.
Khóe miệng Ba Độ hiện lên một nụ cười.
Hắn đã không có bao nhiêu hi vọng rồi. Nhưng sau khi hắn phát hiện Quang Minh Tôn Thần tức giận, trong lòng thậm chí có chút khoái ý.
- Hừ. . . Ta là Chí Tôn trong vũ trụ. . . Những thứ gọi là tình cảm, bằng hữu kia bất quá chỉ là thứ của xã hội loài người tạo ra. . .
Quang Minh Tôn Thần bình tĩnh lại, lạnh lùng xuống. Từ cái trong vẻ khó chịu tức giận kia hồi phục lại, một vị Chí Tôn của vũ trụ, lại trước mặt Vu Thần Ba Độ, lộ ra tâm tình giống như một người phàm nhân bình thường.
Hắn lạnh lùng nhìn Vu Thần Ba Độ. Nói:
- Ba Độ, ngươi biết không? Chỉ bằng những lời vừa rồi, ta có thể làm cho ngươi sống không bằng chết. . .
- Sẽ không đâu…
Ba Độ cười nói:
- Hiện tại ta dám khẳng định, ngươi sẽ không để cho ta sống không bằng chết, bởi vì ngươi cần ta. . . Chức trách của ta là giúp Long Vũ đề thăng tu vi. Mặc dù ta không biết ngươi tại sao muốn trăm phương ngàn kế giúp Long Vũ đề thăng tu vi, nhưng ta biết, đây là điều nhất định phải làm. . .
- Ngươi không biết?
Quang Minh Tôn Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Nếu Long Vũ đã nói tất cả, ngươi làm sao có thể không biết?
- Ba Độ, ta lần nữa nhắc lại một lần, những lời Long Vũ nói hoàn toàn là sự thật.
Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng nhìn hắn, trong cặp mắt sâu xa yên lặng hiện lên vẻ vô cùng uy lực:
- Thật sự là ta e ngại Thiên Đạo, nhưng ngoại trừ Thiên Đạo ra, hết thảy trong mắt ta cũng đều là con kiến hôi. Vận mệnh của ngươi nằm trong tay ta, muốn ngươi sống, ngươi sẽ sống, muốn ngươi chết, ngươi liền chết. . .
Hai mắt Vu Thần Ba Độ như đao. Ngó chừng Quang Minh Tôn Thần từng chữ từng câu hỏi:
- Tôn Thần, cho tới bây giờ, ta cũng vậy không hề muốn nói cái gì nữa, ta chỉ là muốn biết. . .. . . Nếu như ta thật sự hoàn thành nhiệm vụ gươi giao cho, đến lúc đó ngươi sẽ an bài ta như thế nào?
- Tiếp tục làm chó…
Quang Minh Tôn Thần nhàn nhạt nói.
Ngừng một chút, hắn lại nói:
- Làm chó đã là không tệ. Dõi mắt trong vũ trụ mà xem, ngoại trừ Huyết Anh Đại Đế ra, tất cả mọi sinh vật trong mắt ta cũng đều giống như kiến hôi cả thôi. Ngươi có thể làm chó, đã chứng minh ngươi so với bọn hắn mạnh hơn rất nhiều.
- Còn Long Vũ?
Ba Độ nói:
- Ngươi đối với hắn, đánh giá như thế nào?
- Không biết.
Quang Minh Tôn Thần nói:
- Hắn phải chết. . . Hắn phải chết dưới uy nghiêm của Thiên Đạo. Cho nên đối với hắn, ta không làm bất kỳ đánh giá nào.
Ba Độ nghe vậy, một nữa không nói gì.
Quang Minh Tôn Thần cũng không nói gì thêm.
Bốn phía lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Một lúc lâu, Ba Độ khom người nói:
- Tôn Thần, ta đều hiểu. Ngươi yên tâm đi, ta đã hiểu rất rõ ràng chức trách của mình, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.
- Ha ha…
Khóe miệng Quang Minh Tôn Thần hiện lên một tia mỉm cười khinh miệt nói:
- Ba Độ, mọi chuyện ta đã nói rõ, từ giờ trở đi, vận mệnh của ngươi một nửa là của ngươi, một nửa là của ta. Hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt. . .
……………………………….
……………………………….
Ba Độ rất bất đắc dĩ, nhưng hắn không có lựa chọn khác.
Đúng như Quang Minh Tôn Thần nói, đường là hắn chọn, đi cho tới hôm nay một bước này người nào cũng không thể trách. Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính hắn.
Vì đem tất cả đè nén trong lòng phát tiết ra ngoài, trong khoảng thời gian này, hắn điên cuồng hủy diệt Tiên Cảnh, bất kể là Tây Vương Mẫu hay là Tán tiên, đối với hắn đều không khác biệt gì nhau đều mạnh mẽ công kích.
Đối với lần này, Tây Vương Mẫu có liên lạc với Quang Minh Tôn Thần hơn nữa còn to gan làm ra kháng nghị. Nhưng vẫn như trước hoàn toàn vô bổ. Theo Quang Minh Tôn Thần nói, Tam Giới phải một lần nữa được bài tẩy, đây là một lần kiếp nạng dù là ai cũng không thể tránh được.
Bất quá Quang Minh Tôn Thần vẫn hứa hẹn với Tây Vương Mẫu, nàng tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Chuyện đến tình trạng như vậy, Tây Vương Mẫu chỉ có than thở. Trên thực tế, Long Vũ đã đúng. Phán đoán của hắn so với thực tế hoàn toàn thống nhất.
Ở trong mắt Quang Minh Tôn Thần, nàng căn bản chả là cái gì.
Ba Độ ngoại trừ hủy diệt Tiên Cảnh, việc thích làm nhất chính là đánh một trận với Long Vũ. Bất quá mỗi lần hạ thủ cũng rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới tánh mạng hắn. Thậm chí cũng sẽ không để cho hắn trọng thương.
Mặc dù, hắn rất muốn đem Long Vũ giết chết, nhưng hắn không dám. Kể từ khi Quang Minh Tôn Thần cùng hắn thổ lộ, hắn bắt đầu trở nên cẩn thận.
Nói cách khác là hắn có chút sợ sệt.
Bất quá, quá trình hủy diệt cũng rất vui vẻ. Ba Độ hiện tại đã thích hủy diệt.
Nếu cứ theo tốc độ bây giờ, không bao lâu nữa, Tiên Cảnh sẽ triệt để bị hủy diệt. Đến lúc đó, mục tiêu của Ba Độ sẽ chuyển sang Huyền Cảnh, hoặc là trực tiếp tiến vào thế giới sự thật.
Dùng lời của Quang Minh Tôn Thần nói, chỉ có thế giới sự thật mới có thể chạm đến giới hạn của Long Vũ, giới hạn lớn nhất kích thích Long Vũ đi tu luyện. Nhưng Ba Độ không muốn làm như vậy. Đối với Long Vũ quá kích thích, thì đối với hắn chính là tự sát. Mặc dù hắn vẫn tự tin mình hiện tại rất lợi hại. Nhưng theo như Quang Minh Tôn Thần nói, Long Vũ tuyệt đối có thực lực đánh chết hắn.
Chết tử tế không bằng sống nhờ vả.
Ba Độ sớm đã buông tha thân phận, địa vị của mình. . . Giống như Quang Minh Tôn Thần nói, hắn hiện tại chính là một con chó.
Làm chó, phải có giác ngộ của chó.Đêm khuya, Long Vũ ngồi trong lương đình ở Dao Trì lẳng lặng ngẩn người. Đối với Ba Độ xúi giục thất bại, trên thực tế, hắn sớm đã biết sẽ là như vậy. Quang Minh Tôn Thần, người này luôn là kẻ gian trá, hắn đã sớm nghĩ đến, hắn đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.
Thế cục bây giờ thật không tốt.
Hắn tất phải mau chóng làm ra lựa chọn.
- Sao vậy? Có tâm sự sao?
Tây Vương Mẫu chẳng biết lúc nào đã đứng phía sau Long Vũ. Khóe miệng của nàng nổi lên một tia cười lạnh:
- Ngươi sợ. . . Trong lòng nhất định là đang lo lắng, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Thật ra thì ngươi cũng sợ chết, đúng không?
Long Vũ vốn có chút phiền lòng nên nóng nảy, nghe Tây Vương Mẫu một trận chê cười trong lòng nhất thời có chút tức giận:
- Tiện nhân, ngươi so với ta thì tốt hơn sao? Chủ tử của ngươi đã từ bỏ ngươi, ngươi xem một chút, hiện tại Tiên Cảnh đã ra sao? Trừ Dao Trì ra, những chỗ khác đã hoàn toàn bị hủy diệt, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đau lòng cùng cùng hối hận chút nào sao? Ta đã sớm nói, là một tay ngươi hủy diệt Tiên Cảnh.
- Nhưng là ta còn sống. . .
Tây Vương Mẫu quật cường nói.
- Nói như c… ấy…
Long Vũ giễu cợt nói:
- Ngươi thật sự còn sống, nhưng ta biết, sẽ nhanh thôi ngươi cũng sẽ không thể vui mừng nổi nữa đâu. Bởi vì chủ tử của ngươi đã từ bỏ ngươi, hắn cũng không có tuân thủ lời hứa đối với ngươi. Ta nghĩ ngươi hiện tại nhất định đang suy nghĩ, hắn rốt cuộc tại sao lại làm vậy với người? Tiện nhân, ngươi hẳn là may mắn, nữ nhi của ngươi đã sớm rời khỏi Tiên Cảnh, như vậy hương hỏa của Tiên Cảnh vẫn còn chưa hoàn toàn bị diệt.
- Không sai, ngươi thật sự có thể giễu cợt ta. . . Nhưng ngươi không được quên, tình cảnh của ngươi bây giờ cũng không tốt hơn ta. Ngươi là một đại nam nhân, ngoại trừ bị Ba Độ đánh cho như một con chó, ngươi còn có thể làm cái gì?
Tây Vương Mẫu chất vấn:
- Đối diện với tình trạng Tiên Cảnh bị hủy, ngươi đã làm cái gì?
- Tại sao ta cần phải làm cái gì?
Long Vũ khinh miệt nói:
- Tiên Cảnh cùng ta có quan hệ gì? Ta tại sao cần phải quan tâm tới Tiên Cảnh?
- Không có nghĩa khí của tiểu nam nhân.
Tây Vương Mẫu tàn bạo nói.
- Tiện nhân. . . Ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu, đáng tiếc ngươi không nên tới trêu chọc ta. . .
Khóe miệng Long Vũ đột nhiên nổi lên một tia cười xấu xa, ngay sau đó, hắn đi lên phía trước, một tay ôm lấy Tây Vương Mẫu nói:
- Ta cần phát tiết. . . Ngươi chính là đối tượng phát tiết tốt nhất của ta.
Tây Vương Mẫu nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bàn tay của Long Vũ, thấp giọng nói:
- Đừng chạm vào ta. . .
Long Vũ lạnh lùng cười nói:
- Ngươi không thể nào lựa chọn. . .
Tây Vương Mẫu tức giận nói:
- Có bản lãnh ngươi hướng Ba Độ, hướng Quang Minh Tôn Thần mà phát tiết đi. . .
- Ta không phải là đồng tính luyến ái, ta chỉ thích sỉ nhục nữ nhân. . . Nhất là loại người thân phận cao quý như ngươi .
Nói xong, bàn tay to của Long Vũ lại lần nữa kéo Tây Vương Mẫu lại.
Khuông mặt Tây Vương Mẫu nhất thời đò hồng, nhịp tim nhất thời tăng lên.
Long Vũ nói:
- Tiện nhân, đừng giả bộ giống như thánh nhân, trong lòng ngươi chính là hạ tiện. Thật ra thì ngươi rất thích bị ta khi dễ, đúng không?
Tây Vương Mẫu dùng sức cắn cắn môi dưới nói:
- Ngươi nói nhăng gì đó. . . Ngươi không cảm thấy bởi vì lo âu trong lòng mà ngươi đã có chút ít biến thái sao?
- Vậy sao?
Long Vũ đột nhiên bắt được bờ vai thơm của nàng, dung sức ôm nàng vào trong lòng.
Tây Vương Mẫu liều mạng tránh thoát, thậm chí chửi ầm lên giống như mẹ con đánh ghen đang hot trên Youtube, nhưng lại bị Long Vũ dùng miệng ngăn nàng lại. Hơi thở mang mùi đàn hương từ miệng nàng tỏa ra, tay phải vén váy nàng lên, vuốt ve bờ mông căng mịn của nàng.
Đôi mắt Tây Vương Mẫu bởi vì hoảng sợ mà trợn to, Long Vũ vội vàng lấy Hỗn Độn nguyên lực phong ấn lực lượng trong cơ thể nàng lại, một tay nhấc váy nàng lên, giật nội y của nàng, vuốt ve đùi trắng của nàng.
Tây Vương Mẫu cố hết sức né tránh, nhưng nàng cũng như một người bình thường, lực lượng của nàng căn bản không thể đối với Long Vũ sinh ra bất kỳ uy hiếp gì. Long Vũ tàn bạo ôm lấy vòng eo của nàng, thân thể từ sau tiến vào bên trong khu vực cấm địa ướt át của nàng.
Đột nhiên bị đau đớn khiến cho Tây Vương Mẫu phải phát ra một tiếng rên.
- Tiện nhân, đây chính là hậu quả mà ngươi trêu chọc ta. . .
Long Vũ liều mạng, hạ thân cấp tốc nhấp nhổm.
Tây Vương Mẫu căn bản vô lực chống lại, không thể làm gì khác hơn là mặc cho hắn làm gì thì làm. Thân thể nàng đã dần trở nên mềm mại theo từng động tác của nam nhân . Mà lúc này đây, cảm nhận được sự sung sướng, Tây Vương Mẫu dần dần thả lỏng, kìm lòng không đậu, nàng mở ra đôi chân tuyết trắng thon dài , hơn nữa còn đem bờ mông đẫy đà hẩy ngược lại phía sau, nghênh hợp với động tác của nam nhân.
- Tiện nhân, có phải là rất thoải mái phải không?
Trả lời Long Vũ chính là tiếng rên kiều mị lẫn trong hơi thở của nàng.
Rất nhanh, thân thể mềm mại của Tây Vương Mẫu dưới tùng động tác của nam nhân, bắt đầu phát ra từng đợt run rẩy. Từ trong cổ của nàng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Lúc này, nét hoảng sợ trong mắt Tây Vương Mẫu đã không còn, nét mặt của nàng cực kỳ phức tạp, ngượng ngùng cùng hưng phấn hòa chung một chỗ.
Long Vũ thì tận tình phát tiết, hưởng thụ, động tác càng ngày càng kịch liệt. Rốt cục, hắn cũng không cách nào khống chế mình được nữa, gầm nhẹ một tiếng, ái dục tận tình buông thả trong cơ thể của nàng.
Ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Tây Vương Mẫu, Long Vũ hưởng thụ sự sung sướng từ những hành động ngọ nguậy của nàng.
Tây Vương Mẫu nằm trong lòng nam nhân động khóc nức nở.
- Ta sai rồi. . . Ta sớm nên nghe theo đề nghị của ngươi mang theo tiên tướng của Tiên Cảnh rời đi. . . Ngươi nói đúng, Tiên Cành là một tay ta hủy diệt.
Tây Vương Mẫu nhẹ giọng nói. Trong đôi mắt đẹp đã không còn có bất kỳ ý cừu hận nào.
Có lẽ là sau khi được ăn xúc xích đã khiến cho Tây Vương Mẫu bỏ xuống vẻ tỉnh táo ngụy trang lúc trước. Nàng lại lần đầu tiên thừa nhận sự thất bại của mình. Vẻ mặt nàng lãnh mạc cùng hối hận.
Long Vũ mỉm cười nói:
- Ngươi rốt cuộc cũng hiểu rồi. . .
Long Vũ hôn nhẹ vào vành tai nàng nói:
- Nhưng ngươi không cảm thấy ngươi hiểu ra thì đã muộn sao?
Đầu Tây Vương Mẫu vùi vào trong lòng ngực Long Vũ, nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, đã là quá muộn. Tiên Cảnh đã hoàn toàn bị hủy diệt, ta muốn báo thù. . .
- Bằng vào ngươi. . .
Bàn tay Long Vũ vổ lên kiều đồn nàng mấy cái, khinh thường cười cười nói:
- Ngươi cảm thấy lấy tu vi của ngươi, có thể báo thù sao?
- Ta bất kể. . .
Trong mắt Tây Vương Mẫu hiện lên một đạo sát khí, tàn bạo nói:
- Ta nhất định phải giết Ba Độ vì tất tiên tướng đã chết của Tiên Cảnh mà báo thù.
- Hừ!
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
- Đã đến lúc này rồi, ngươi lại còn không có giác ngộ. Mọi tội lỗi là do Quang Minh Tôn Thần, không phải là Ba Độ. Ba Độ bất quá chỉ là nghe lệnh của y.
- Ta biết!
Thần sắc của Tây Vương Mẫu có chút thay đổi.
- Nhưng đối mặt với Tôn Thần, ta ngay cả dũng khí báo thù cũng không có. Hận ý chỉ đành ký thác vào người Ba Độ mà thôi. ( Dịch: Cái này gọi là giận chủ đánh chó nhỉ )
- Trên thực tế, mặc dù đối mặt với Ba Độ, ngươi cũng không có bất kỳ phần thắng nào.
Long Vũ khinh thường nói:
- Nếu như ngươi chính diện đối kháng với Ba Độ, ngươi sẽ hiểu rõ. Ngươi hối hận cũng đã muộn rồi.
- Ta biết. . . Cái gì cũng biết. . . Nhưng ta cầu xin ngươi, không nên nói nữa.
Tây Vương Mẫu lộ ra vẻ phiền não, tâm tình cũng cực kỳ không bình tĩnh:
- Chẳng lẽ ngươi không thể để cho ta có một tỉa ảo tưởng trong lòng sao?
Nói xong, Tây Vương Mẫu lại khóc ồ lên.
Long Vũ sửng sốt một chút, hắn vạn lần không ngờ, nữ nhân kiên cường giống như nàng cũng sẽ rơi lệ.
Nước mắt của nữ nhân luôn có thể đánh động lòng người.
Long Vũ cũng không ngoại lệ.
Không biết tại sao, nghe Tây Vương Mẫu khóc, trong lòng Long Vũ đột nhiên mềm nhũn.
Bàn tay to ở trên tuyết đồn vuốt ve mấy cái, Long Vũ thấp giọng nói:
- Không cần thương tâm, Ba Độ sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay ta. Về phần Quang Minh Tôn Thần. . . Hừ hừ. . .
Tây Vương Mẫu ngẩng đầu nói:
- Cảm ơn. . .
- Ngươi không cần cám ơn ta. Ta cùng Ba Độ vốn là cừu địch không chết không thôi.
Long Vũ thở dài nói:
- Như vậy đi, ngươi rời khỏi Tiên Cảnh đi, đi đến thế giới sự thật tìm Thất công chúa, nơi đó là nơi an toàn. Thật ra thì ngươi cũng biết, thế giới sự thật chính là giới hạn của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho phép Ba Độ đến đó phá hư.
- Nói như vậy, ngươi quyết định rồi?
Tây Vương Mẫu ngẩng đầu hỏi.
- Từ đầu đến cuối, ta chưa hề do dự. Bất quá chỉ là đang chờ thời cơ.
Khóe miệng Long Vũ nổi lên một nụ cười khinh thường:
- Muốn ta làm người chết thế, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.
Tây Vương Mẫu hơi kinh hãi:
- Chẳng lẻ ngươi đã có đối sách?
- Ha ha, cái này không thể nói.
Long Vũ cười nói
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Ta chắc chắn, tất cả mọi người sẽ thấy được một vở kịch hay.
- Được rồi, mặc quần áo tử tế vào, ta sẽ đi ngay bây giờ , thời gian không đợi người.
Long Vũ nói.
Tây Vương Mẫu hàng phục gật gật đầu, từ trong ngực Long Vũ ngồi dậy, sửa sang lại quần áo bị hắn làm loạn.
- Thoải mái không? Nói cho ta biết ý nghĩ thật sự trong lòng ngươi đi.
Long Vũ đột nhiên cầm lấy tay Tây Vương Mẫu hỏi.
Ánh mắt Tây Vương Mẫu rơi vào trên mặt Long Vũ. Khuôn mặt đỏ lên, dùng sức rút bàn tay nhỏ bé ra. Đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại nhẹ nhàng đánh lên ngực hắn một cái.
Long Vũ lần nữa bắt được ngón tay nàng nói:
- Nói cho ta biết đi.
Tây Vương Mẫu nhẹ giọng nói:
- Ngươi quả nhiên không phải là một người tốt. . . Hiện tại ta không thể trả lời ngươi vấn đề này, chờ sau này đi. . . Chờ chúng ta gặp nhau ở thế giới sự thật, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Long Vũ ha ha cười, ôm vai nàng nói:
- Cho hôn thêm cái nữa nào…
Sau một phen dây dưa tình cảm, Tây Vương Mẫu đỏ mặt đi ra ngoài. Khi thân ảnh nàng sắp rời khỏi tầm mắt Long Vũ, khóe miệng nàng nổi lên một tia cười lạnh.
Đồng thời, Long Vũ cũng thấp giọng tự nói:
- Ta đã cho ngươi cơ hội. . .
…………………………..
…………………………..
Tốc độ phá hoại của Ba Độ không khác gì bom nguyên tử, chẳng mấy đã lan tới Huyền Cảnh. Mà Long Vũ cũng rời khỏi Dao Trì đi tới Huyền Cảnh. Bởi vì trước đó, Long Vũ đã báo cho năm lệnh chủ Phương Thiên Địa mang theo tinh nhuệ rút lui khỏi Huyền Cảnh. Hôm nay Huyền Cảnh, bất quá chỉ là một mảng không gian trống rỗng. Trừ những kiến trúc huy hoàng kia, cũng không có gì đáng giá để hủy diệt.
Tại đây, Ba Độ cùng Long Vũ mấy lần giao thủ.
Long Vũ vẫn như cũ không phải là đối thủ của Ba Độ. Nhưng Ba Độ cũng không dám làm trọng thương Long Vũ. Cứ như vậy, hai người cũng cảm thấy rất nhàm chán, rất bất đắc dĩ.
Thiên Nguyên vẫn như cũ, không có bất kỳ tin tức nào.
Hắn dường như đã biến mất khỏi Tam Giới.
Long Vũ phán đoán, hắn hẳn là núp ở một nơi nào đó rồi.
Bất quá đây không là vấn đề trọng điểm, tương lai một khi Long Vũ tu luyện Hỗn Độn Quyết đạt tới Thiên Cảnh. Chỉ cần Thiên Nguyên còn trong vũ trụ này, thì sẽ không có khả năng thoát được hắn truy tung.
Long Vũ vẫn cảm thấy hành động của Thiên Nguyên có chút tiểu nhân, thậm chí có chút xảo trá.
Hôm nay hắn rốt cục làm ra quyết định, toàn lực tu luyện Hỗn Độn Quyết. Nếu như còn do dự..., Ba Độ rất nhanh sẽ phá hủy Huyền Cảnh hướng đến thế giới sự thật.
Tại thế giới sự thật, Long Vũ có rất nhiều người hắn quan tâm.
Đang lúc này, Long Vũ đột nhiên giật mình, hắn cảm giác được có người đến.
Một đạo bạch quang hiện lên, người tới chính là Vu Thần Ba Độ.
Vu Thần Ba Độ liếc thấy Long Vũ, đã nhận ra trong lòng hắn đã có quyết định, bởi vì ánh mắt của hắn so với lúc trước thoải mái hơn rất nhiều. Trong lòng Ba Độ nhất thời cả kinh, phất tay bắn ra một đạo bạch quang hướng Long Vũ tấn công.
Long Vũ thấy thế, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Nhìn dáng dấp, thật ra thì Ba Độ cũng không muốn để cho mình tu luyện. Bởi vì từ độ mạnh yếu của công kích có thể nhận ra, hết sức lợi hại.
Mắt thấy bạch quang kia sẽ đánh lên người mình. Dưới tình huống khẩn cấp, tâm thần Long Vũ mạnh mẽ máy động, trong nháy mắt dời đi.
- Ba Độ, ngươi muốn ngăn cản ta?
Long Vũ hẵng giọng nói:
- Ngươi là lo lắng ta sẽ giết ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ Quang Minh Tôn Thần trừng phạt ngươi. . .
- Im miệng, nhận thêm của ta mấy chiêu.
Ba Độ nghe vậy, cũng không giải thích gì, lực công kích mỗi lúc một mạnh hơn.
Long Vũ cảm thấy ngày hôm nay Ba Độ là lạ, có nhiều chỗ rất không thích hợp.
Chẳng qua là chuyện xảy ra bất ngờ, Long Vũ không kịp suy nghĩ nhiều. Hỗn Độn nguyên lực trong cơ thể toàn lực kích phát ở quanh thân tạo thành một đạo phòng ngự cường đại. Mà lúc này đây, toàn bộ công kích của Ba Độ rơi vào trên người Long Vũ. Xung quanh Long Vũ phát ra một trận ba động quỷ dị, những bạch quang nhất thời một nữa liền biến mất đi.
Bất quá vẫn như cũ có một nửa lực lượng xảy ra tác dụng. Long Vũ nhất thời chỉ cảm thấy quanh thân một trận rung mạnh, thân hình bị đánh bay về phía sau.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cỗ sức lực tuôn vào thể nội, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Trong lòng Long Vũ vui mừng, mình cũng không có bị thương. Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng, lại cảm thấy đau đầu rồi. Thì ra là Long Vũ phát hiện Vu Thần Ba Độ vốn cũng không phải là hướng hắn công kích. Mà là đem lực lượng nào đó đã truyền vào trong cơ thể mình.
Không cần hỏi, đây cũng là Quang Minh Tôn Thần an bài.