Ads
Long Vũ vừa đi vừa ngắm nhìn khắp nơi, phát hiện ra nơi này muốn mua cái gì cũng có. Từ những thứ dành cho những người tu luyện như pháp kiếm, pháp khí đến những đồ dùng hàng ngày, thậm chí cả nội đan ma thú cũng được rao bán khắp nơi.
Long Vũ vốn chỉ đi với mục đích cưỡi ngựa xem hoa nhưng cũng phải hoa cả mắt lên. Trên đường phố cũng luôn bắt gặp những người than mặc chiến y, tay cầm pháp kiếm, tiên kiếm; chỉ nhìn qua trang phục chức nghiệp thì phần lớn họ đều là tam đỉnh kiếm tiên.
- Tiểu Vũ, xem ra lại sắp có chuyện lớn xảy ra. Nếu không thì thành Đoan Mộc không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều kiếm tiên đến như vậy…
Mã Chính Phong nói ra suy đoán của mình.
- Chẳng có nhẽ sắp có chiến tranh?
Long Vũ đoán mò.
- Không phải thế đâu.
Thiết Lang cũng tham gia bình luận.
- Theo ta thấy thì chắc là chức nghiệp công hội lại ra một nhiệm vụ nào đó. À đúng rồi, dọc đường ta thấy rất nhiều người cứ nhìn chằm chằm vào Thiên Dực Hổ của ngươi đó Tiểu Vũ. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, ta nghĩ nó sớm muộn gì cũng mang phiền phức đến cho chúng ta thôi.
Nghe xong, Mã Chính Phong cũng tỏ vẻ đồng ý:
- Đúng đó Tiểu Vũ, Thiên Dực Hổ của đệ thật sự rất dễ gây chú ý.
- Phốc.
Thiên Dực Hổ dường như cũng hiểu những điều họ nói, nhưng nó lắc đầu khinh thường. Đột nhiên nó hướng đến một chỗ không người, thân hình chợt loé lên, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
- Không thấy Tiểu Hổ đâu cả?
Long Vũ cũng vừa lao tới nhưng cũng không kịp thấy bóng dáng của Thiên Dực Hổ ở đâu.
- Meow….!
Đúng lúc này lại có một tiếng mèo kêu làm cho Long Vũ chú ý. Hướng về phía phát ra âm thanh thì thấy phía trước không xa, có một con mèo nhỏ lông trắng đang đứng nhìn hắn, từ trong đôi mắt tựa hồ thấy chút thân thiết.
- Là ngươi à Tiểu Hổ đẹp trai?
Long Vũ cảm ứng được từ trên người con mèo trắng khí tức của Thiên Dực Hổ.
- Meow….!
Tiểu bạch miêu phát ra một tiếng kêu nhỏ, thân hình lập tức thoáng động, rồi đột nhiên xuất hiện trên vai của Long Vũ, thè cái đầu lưỡi nho nhỏ liếm cổ hắn.
- Haha….
Long Vũ liền nở nụ cười. Lúc trước hắn còn lo lắng làm sao để mang Tiểu Hổ đi ra ngoài. Nếu lấy cái bộ dạng quá mức dễ gây chú ý của Thiên Dực Hổ mà xuất hiện ở trong thế giới thật, khi đó chắc chắn sẽ phát sinh những phiền toái không cần thiết. Tuy nhiên hiện tại thì không cần lo lắng nữa, với bộ dáng nhỏ bé đáng yêu như thế này thì bất kể là ở trong Huyền Cảnh hay trong thế giới thật cũng ít có khả năng khiến cho người khác chú ý.
Mã Chính Phong quay đầu lại nhìn Long Vũ, cười nói:
- Tiểu Vũ, hôm nay mới phát hiện ra Thiên Dực Hổ của ngươi là một bảo bối đó.
Tại Huyền Cảnh, ma thú có thể tuỳ ý biến hoá chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mặt khác, Mã Chính Phong thậm chí còn hoài nghi Thiên Dực Hổ chưa chắc đã phải là sinh vật Huyền Cảnh.
Trong trí nhớ của hắn, Huyền Cảnh căn bản không có bất kỳ một loại ma thú họ Hổ nào như vậy.
Chỉ là Long Vũ cũng không có giải thích về việc này nên hắn cũng không mặt dày mà hỏi tiếp.
Nói cách khác, trên người Long Vũ còn tồn tại rất nhiều bí mật.
Sau khi Thiên Dực Hổ biến thành bộ dạng của một chú tiểu miêu ghé đầu vào vai Long Vũ, đoàn người tiếp tục di chuyển, quả nhiên việc này đã làm giảm đi ánh mắt nhìn ngó của mọi người đi đường.
Nhưng mà vẫn nó không thể thoát được tất cả sự chú ý. Lý do đơn giản là bộ dáng tiểu miêu của Thiên Dực Hổ quả thực rất đáng yêu. Nhất là khi nó làm động tác giơ chân lên vuốt mặt lại càng làm cho những đứa trẻ chú ý, đặc biệt là mấy bé gái.
- Này, tiểu tử kia dừng lại…
Đột nhiên có một tiếng quát lớn từ phía sau Long Vũ truyền đến:
- Ta cho ngươi mười huyền tệ, người đem con mèo nhỏ đó cho ta…
Long Vũ nghe thấy có người gọi, theo bản năng cũng dừng bước.
Quay đầu nhìn lại, thấy một người trẻ tuổi mặc cẩm bào có bộ dáng công tử. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Dực Hổ, trong đó toát ra vẻ yêu thích vô cùng.
Công tử này diện mạo rất thanh tú gần giống như nữ nhân, Long Vũ để ý thấy ngón tay hắn có bộ dáng lan hoa chỉ, thanh âm thì nhỏ nhẹ, có điểm giống mấy cô nương.
- Thật xin lỗi, ta không bán.
Long Vũ đối với công tử có nét cô nương kia không có một chú hảo cảm, xoay người rời đi.
- Đứng lại.
Công tử có bộ dáng đàn bà kia nói:
- Tiểu tử ngươi thật không biết phải trái, ở thành Đoan Mộc này, ta nhìn trúng vật của ngươi là phúc khí cho ngươi lắm rồi, ngươi lại dám cự tuyệt ta?
Long Vũ đang định trả lời thì lại nghe Mã Chính Phong nói:
- Tiểu Vũ, đây là Đoan Mộc Hoa Đoan Mộc thiếu thành chủ, phụ thân là Đoan Mộc Liệt, thúc thúc của hắn là người lúc trước chúng ta đã gặp qua: Đoan Mộc Chính, đều là bát đỉnh kiếm tiên, uy lực không phải bình thường, chúng ta tuyệt không thể trêu chọc vào.
- A.
Long Vũ đáp lại một tiếng, cũng không muốn gây chuyện với hắn.
Nhưng Đoan Mộc Hoa kia lại không buông tha, chỉ thấy hắn phất tay một cái, lập tức từ trong đám người có hơn mười danh tứ đỉnh kiếm tiên xông ra đem đám người Long Vũ vây lại.
- Tiểu tử nhà ngươi đã ngang bướng như vậy thì ngay cả mười huyền tệ cũng không có đâu. Ngươi để con mèo nhỏ lại sau đó cút đi. Nếu không ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết…
Ngữ khí của Đoan Mộc Hoa trở nên vô cùng giận dữ.
Thiên Dực Hổ tuy biến thành tiểu miêu nhưng sự nóng nảy, cao ngạo của nó thì không hề thay đổi, nó hướng về phía Đoan Mộc Hoa nhe răng, làm ra tư thế như chuẩn bị công kích.
- Để ta xử lý.
Mã Chính Phong lo rằng Thiên Dực Hổ sẽ làm cho Đoan Mộc Hoa bị thương, rồi lại trêu chọc vào Đoan Mộc Liệt và Đoan Mộc Chính thì lại gây ra phiền toái lớn.
- Đoan Mộc thiếu gia, hy vọng ngươi đừng ép người quá đáng…
Mã Chính Phong tuy rằng không muốn đắc tội với người của Đoan Mộc gia nhưng vì chuyện đã đến bước này nên cũng không thể nhượng bộ. Vì để có thể khôi phục Mã gia, hắn phải cố gắng hết sức đảm bảo an toàn cho Long Vũ.
- Hừ.
Đoan Mộc Hoa liếc qua Mã Chính Phong, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường không chút che dấu:
- Ngươi thì có thể làm gì, dựa vào cái gì mà có thể nói chuyện với ta. A Đại, giáo huấn hắn cho ta.
Đoan Mộc Hoa vừa dứt lời, một tứ đỉnh kiếm tiên tay cầm tử pháp kiếm từ trong đội ngũ phóng ra, hướng tới tấn công Mã Chính Phong.
- Mời.
Mã Chính Phong biết sự tình hôm nay không thể giải quyết yên ổn được, trừ khi mình phải cho người ta thấy được thực lực của mình.
Quát lạnh một tiếng, hắn xuất ra pháp kiếm hướng đến A Đại mà công kích, kiếm chiêu tung ra quá nhanh, dù lấy tốc độ của quỷ thần cũng chưa chắc đã bằng.
A Đại thấy kiếm thế của Mã Chính Phong mang theo khí thế hung mãnh nhất thời hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh để ứng chiến. Hắn chỉ là tứ đỉnh còn Mã Chính Phong kia lại có tu vi ngũ đỉnh.
Do tu vi kém hơn nên A Đại bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
- Hảo kiếm pháp.
Mắt thấy Mã Chính Phong chiếm được thế thượng phong, Long Vũ nhịn không được sự vui mừng, thiếu chút nữa hô lên.
Một kích vừa xong, vẻ mặt A Đại trở nên nghiêm trọng hẳn lên. Hắn âm thầm đem khí tức đang hỗn loạn trong cơ thể áp chế xuống, sau đó lại tiếp tục xuất ra một kiếm.
Mã Chính Phong hướng lên trời kêu lên một tiếng nhỏ. Lực đạo dồn vào song chưởng, pháp kiếm trong tay giống như thiểm điện bắn ra. Tốc độ cùng uy lực của một kiếm này đều vượt xa kiếm trước đó.
Ngay sau A Đại là Đoan Mộc Hoa, nếu không có gì thay đổi thì khi một kiếm này chém xuống, chẳng những A Đại ngỏm mà ngay cả Đoan Mộc Hoa cũng sẽ bị trọng thương.
- Đoan Mộc Chính đang trên đường đến đây.
Đúng lúc này thì La Lâm phát hiện ra khí tức của người quen cũ Đoan Mộc gia kia.
Long Vũ hơi kinh hãi.
- Ầm ầm.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống cản lại một kiếm uy lực tuyệt luân kia của Mã Chính Phong.
Long Vũ không cảm thấy ngạc nhiên vì hắn đã sớm biết Đoan Mộc Chính đang trên đường đến. Hắn đã đến đây thì sẽ không thờ ơ khoanh tay đứng nhìn.
Sóng xung kích tại đó quá lớn, dù Mã Chính Phong đã cố né tránh nhưng vẫn không tránh khỏi được, sắc mặt trở nên tái nhợt. Trong cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, há mồm thổ ra một ngụm máu tươi. Bát đỉnh đối với ngũ đỉnh chính là một sự chênh lệch tuyệt đối.
- Mã đại ca, huynh không sao chứ?
Long Vũ tiến đến dìu Mã Chính Phong đứng dậy, đồng thời xuất ra thiên sư pháp kiếm, một cỗ sát khí cường đại từ trong kiếm phát ra.
- Nhị thúc, người tới thật đúng lúc, những tên này liên thủ khi dễ cháu.
Đoan Mộc Hoa hai tay ôm lấy cánh tay của Đoan Mộc Chính giống như một cô gái đang làm nũng.
- Sự tình ta cũng đã biết..
Đoan Mộc Chính trìu mếm nhìn đứa cháu một lúc, sau đó trầm giọng nói:
- Giao con tiểu miêu kia ra rồi biến đi, nếu không… đừng trách ta không khách khí.
Đoan Mộc Chính kiến thức phi phàm, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng khí tức lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trên người tiểu miêu. Cho dù cháu hắn không muốn thì hắn cũng muốn đem con mèo đó về cẩn thận nghiên cứu một phen.
Nói cách khác, hắn nhất định phải chiếm được con mèo đó.
Đoan Mộc Chính cố tình uy hiếp Long Vũ, đồng thời phát ra một cỗ sát ý cường đại hướng tới Long Vũ làm hắn cảm thấy một sự sợ hãi dấy lên từ trong lòng, hít thở không có một chút thoải mái.
Long Vũ không thể kiềm chế đc nỗi sợ hãi trong lòng, kiếm chưa đến nhưng sát ý của người kia đã cắm vào tim hắn. Không hổ là bát đỉnh kiếm tiên, gặp phải một đối thủ quá cường đại như vậy thật là quá đáng sợ.
Từ lúc gặp được La Lâm đến giờ, đây là lần đầu tiên Long Vũ cảm nhận được lực lượng của mình quá mỏng manh.
Khi tâm trí đang dần trở nên mềm yếu, Long Vũ âm thầm thúc dục lực đạo trong cơ thể, đem tâm thần bảo hộ, xua tan sự xâm lấn của cỗ sát ý kia.
- Ngươi muốn động thủ với ta sao?
Đoan Mộc Chính cười lạnh, hoàn toàn không coi Long Vũ ở trong mắt. Pháp kiếm xuất ra, thân kiếm nổi lên một tầng hào quang, kiếm quang tăng vọt ba thước, tựa như một đạo lưu tinh xẹt qua.
Long Vũ liền xuất thanh kiếm ra, mang toàn bộ lực đạo mà La Lâm cung cấp lẫn lực đạo bản thân dồn vào một kiếm chém tới.
- Ầm
Một tiếng, kiếm thế của hai người va chạm làm phát những âm thanh vang vọng kinh thiên, cơ hồ khiến tất cả mọi người ở đây lâm vào khiếp sợ.
Thân hình Long Vũ như diều đứt dây, bắn ra xa.
- Tiểu Vũ.
Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên đồng thời kinh hô, rồi lao lên đỡ lấy thân hình đang lảo đảo ngã xuống của Long Vũ.
Đoan Mộc Chính thì vẫn đứng vững tại chỗ, tuy nhiên mặt đất dưới chân hắn lại bị lún xuống ba tấc, hai chân chôn chặt trong đó. Giờ phút này, sự kinh ngạc đã tràn ngập trên mặt hắn.
Thoáng nghĩ lại, hẳn cảm thấy rùng mình, trước một kiếm đó của Long Vũ, bản thân hắn không chết cũng sẽ bị thương.
Nhưng theo tình huống hiện giờ thì hắn tựa hồ không cần phải lo lắng nữa.
Long Vũ miễn cưỡng đứng vững, máu khẽ trào qua khoé miệng, gượng cười ảm đạm, ánh mắt quét về hướng Đoan Mộc Chính:
- Ngươi cảm thấy thất vọng lắm hả?... Đoan Mộc Chính, ta biết ngươi đang muốn giết người diệt khẩu. Bởi vì ta biết lúc trước tại rừng Ngô Đồng, ngươi đã cấu kết cùng với hắc ám tu chân Vu Chiến Thiên, giết hại…
- Câm mồm.
Đoan Mộc Chính đột nhiên giật mình quát lạnh, giận dữ nói:
- Là ngươi muốn tìm chết…
Đồng thời một cỗ sát ý mãnh liệt xung quanh người hắn chợt nhằm về hướng Long Vũ mà lao tới.
- Hừ, kẻ nào dám uy hiếp tiểu đệ đệ của ta…
Đúng lúc đó, một thân ảnh xinh đẹp phi thân đến, chặn đứng thế công của Đoan Mộc Chính hướng tới Long Vũ. Chỉ cần một khắc thời gian đó, toàn bộ áp lực bao trùm lên xung quanh Long Vũ hoàn toàn tiêu thất.
- Chị Phượng.
Ánh mắt Long Vũ chợt sáng lên. Người vừa tới rõ ràng chính là Kim Phượng.
- Đoan Mộc Chính, lá gan của ngươi cũng to quá đấy. Lần trước ngươi cấu kết cùng Vu Chiến Thiên, ta đã định giáo huấn một phen, còn lần này thì lại dám xuất thủ với đệ đệ của ta, ngươi thật sự quá khốn nạn.
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Phượng nhướng lên, nhìn trừng trừng vào Đoan Mộc Chính không một chút sợ hãi.
Sắc mặt Đoan Mộc Chính đại biến, cô gái này thân phận không rõ, nhưng lần trước hắn đã lĩnh giáo qua sự cường đại của nàng. Tuy hắn là bát đỉnh kiếm tiên, có thể coi là cao nhân bậc nhất ở trong Huyền Cảnh. Nhưng đứng trước mặt cô gái này, lại có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Thâm chí hắn còn có cảm giác bản thân mình rất nhỏ bé.
- Chúng ta đi.
Đoan Mộc Chính coi như cũng thức thời, lập tức đưa ra lựa chọn sáng suốt. Cũng do không biết rõ ràng thân phận của cô gái kia, hắn không muốn cùng với nàng chính diện phát sinh xung đột.
Huyền Cảnh là một nơi ngoạ hổ tàng long, tại thành Đoan Mộc thì Đoan Mộc gia tộc có thể coi là đại thế lực, nhưng nhìn khắp Huyền Cảnh – nơi mà cường giả nhiều như mây thì vẫn chưa tính là cái gì to tát. Trừ phi bất đắc dĩ, nếu không hắn tuyết đối không muốn trêu chọc vào cường địch.
- Nhị thúc, cháu muốn con mèo nhỏ kia...
Con mắt độc đáo của tên Đoan Mộc Hoa kia thật sư còn kém xa so với thúc thúc của hắn. Hắn từ nhỏ đã thích các loài tiểu động vật, nhất là cái loại hình đáng yêu này, lại càng thêm yêu thích không nỡ buông tay. Thiên Dực Hổ của Long Vũ trong hình dạng này hoàn toàn phù hợp với quan điểm thẩm mĩ của hắn. Làm cho hắn có cảm giác không thể bỏ qua được.
- Đi.
Đoan Mộc Chính quát lạnh một tiếng rồi tự mình dẫn đầu rời đi, có chút không để ý đến đứa cháu của mình.
Đoan Mộc Hoa thấy thái độ của thúc thúc như thế, tựa hồ cũng hiểu ra vài phần, liền vội vàng quát thủ hạ nhanh chóng theo đuôi Đoan Mộc Chính rời đi.
Chỉ là trong mắt hắn vẫn hiện lên vẻ không cam lòng.
Còn bên kia, hai người Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên hoàn toàn ngây dại. Lai lịch Đoan Mộc Chính như thế nào bọn hắn rõ ràng nhất. Tại thành Đoan Mộc này, ngoại trừ thành chủ Đoan Mộc Liệt thì hắn chính là lớn nhất. Hơn nữa hắn còn có thân phận là người quản lý của chức nghiệp công hội, với địa vị như vậy tại Huyền Cảnh cũng có thể coi là một đại nhân vật. Trong trí nhớ của bọn hắn, Đoan Mộc Chính luôn luôn là một nhân vật cao cao tại thượng. Thế mà hôm nay, chúng lại chứng kiến cảnh Đoan Mộc Chính phải cúi đầu, cắp đít bỏ đi.
Bởi vậy có thể thấy rằng nữ tử ngày tuyệt đối rất lợi hại.
Nghĩ đên đây, hai người bọn hắn lại càng không dám dị nghị gì về thân phận sứ giả thánh điện của Long Vũ nữa, mà ngược lại là thập phần tôn kính.
- Chị Phượng, chị thật lợi hại. Rốt cuộc thân phận của chị là gì mà lại doạ cho loại người như Đoan Mộc Chính phải bỏ chạy như vậy?
Long Vũ đi đên gần Kim Phượng thấp giọng hỏi một câu.
- Hắn không hẳn là sợ chị mà là sợ chị đem việc hắn cấu kết với Vu Chiến Thiên ra ngoài ánh sáng.
Kim Phượng thản nhiên nói.
- Không phải vậy.
Long Vũ nói:
- Hắn tuyệt đối là sợ chị.
Kim Phượng chỉ cười trừ, đem ngón tay thon dài lơ đãng chỉ vào trán Long Vũ:
- Tiểu Vũ, em cũng có chuyện quan trọng cơ mà, chị nghĩ chúng ta cũng cần có chút thời gian để tâm sự.
- Được rồi.
Long Vũ đối với thân phận của Kim Phượng lại càng thêm tò mò.
- Nó là sủng vật của em? Xưng hô thế nào?
Ánh mắt Kim Phượng đảo qua khắp lượt đám người Long Vũ, cuối cùng dừng lại trên người Thiên Dực Hổ. Với thể chất đặc thù của Kim Phượng, nàng có thể cảm ứng được rõ ràng khí tức của Thiên Dực Hổ. Không cần nghĩ thêm cũng biết bản thể của nó tuyệt đối không phải là một con tiểu miêu. Theo hiểu biết của nàng thì trong Huyền Cảnh cũng chưa có loại sinh vật nào như thế này xuất hiện cả. Tuy có khí tức giống như khí tức mà nàng cảm ứng được ở trên người Long Vũ nhưng nó còn mãnh liệt hơn nhiều.
- Tiểu Hổ đẹp trai.
Long Vũ nói.
- Tiểu Hổ đẹp trai?
Kim Phượng giật mình, thầm nghĩ “tám phần là loài hổ rồi, nhưng khí tức của nó so với loài hổ tại Huyền Cảnh hoàn toàn khác nhau, thật là quái lạ.
- Để chị ôm nó một cái …
Kim Phượng liền duỗi tay qua, đem con Thiên Dực Hổ ôm vào trong lòng ngực của mình (DG : sao nó lại đc vào chỗ êm ái đó chứ không phải là mình ), ngoài dự liệu của mọi người, Thiên Dực Hổ không hề có chút phản kháng nào mà còn tỏ vẻ vui mừng, thậm chí còn thấy đc vẻ hưởng thụ của nó(DG : chủ nào tớ nấy, Biên : Con này cũng râm giống mềnh vãi