Ads
Long Vũ giờ phút này tiến hành tẩy tủy cho Hàn Duyệt, tiện thể cũng nói rõ lợi hại của việc này.
Tu luyện của bản thân thì phải dựa vào tuần tự mà tiến hành, nếu dựa vào ngoại lực mà đẩy nhanh tiến độ tu luyện, tuy rằng cũng không phải là chuyện gì xấu nhưng về lâu về dài cũng không phải tốt. Chẳng qua tình hình hiện giờ quá khẩn cấp, Long Vũ cũng bất chấp tất cả, chỉ có giúp Hàn Duyệt đả thông toàn bộ kinh mạch, thanh trừ tập chất trong cơ thể mới có thể làm cho tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn.
Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Long Vũ, Hàn Duyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, tận lực thả lỏng cơ thể, tùy ý để cỗ lực lượng khô nóng và bạo tạc tùy ý bành trướng trong cơ thể mình. Nàng cảm thấy kinh mạch của nàng lần lượt bị kích thích cùng với khí quan nội tạng của mình.
Nhưng mà cảm giác khô nóng cùng với sự bành trướng không ngừng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, Hàn Duyệt có chút không kiên trì nổi, nàng cắn răng tận lực để mình không phát ra thanh âm thống khổ.
- Tiểu Duyệt, phải cố gắng kiên trì!
Long Vũ nói:
- Rất nhanh, kinh mạch trong cơ thể của em sẽ được đả thông…
Đối với việc Hàn Duyệt đang chịu đựng thống khổ do việc đả thông kinh mạch, Long Vũ biết rõ rằng điểm thống khổ ấy so với những lần hắn tu luyện hỏa phệ bí quyết thì cơ hồ là không đáng kể.
Đương nhiên, hắn cũng không thể quá nghiêm khắc với Hàn Duyệt.
Ngay khi Hàn Duyệt chống đỡ không nổi nữa, Long Vũ rốt cuộc cũng bỏ tay xuống.
Một khắc này, dòng khí cực nóng liền biến mất, thay vào đó là cảm giác toàn thân thoải mái, Hàn Duyệt phát hiện rằng toàn thân mình cảm thấy thư thái vô cùng, ngay cả lỗ chân lông toàn thân cũng thoải mái không nói nên lời.
Nhưng vào lúc này, một cỗ mùi vị tanh tưởi truyền đến.
Hàn Duyệt nhíu mày lại, tìm kiếm nguồn gốc cỗ mùi vị tanh tưởi này, kết quả cuối cùng hóa ra là trên người nàng. Thì ra sau khi Long Vũ giúp nàng tẩy tủy xong sẽ thanh trừ toàn bộ tạp chất, đả thông toàn bộ kinh mạch trong cơ thể.
Giờ phút này thân thể nàng bài xuất ra một cỗ tạp chất đen tuyền dinh dính.
- Mắc cỡ chết người!
Hàn Duyệt vội vàng xoay người rời khỏi đây bằng tốc độ cao xông thẳng vào phòng tắm.
Long Vũ tuy rằng rất mệt nhưng trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ cùng hạnh phúc. Bất kể thế nào mà nói thì có thể tẩy tủy thành công dù có khổ, có mệt cũng xứng đáng.
Thừa dịp Hàn Duyệt đi tắm rửa, Long Vũ vội vàng xếp bằng lại khôi phục những tiêu hao lúc nãy.
……………………………..
……………………………..
Thời gian trôi qua không lâu, Hàn Duyệt đã tắm rửa sạch sẽ thân mình, nàng khoác một cái khăn tắm trắng tinh đi vào. Lúc này Long Vũ cũng đã khôi phục xong, khóe miệng mỉm cười, nói:
- Tiểu Duyệt, em thật đẹp…
- Hì hì!
Hàn Duyệt đi tới, thuận thế ngồi lên đùi Long Vũ, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười nói:
- Anh Vũ, cám ơn anh.
- Cái này còn phải xem em cám ơn anh như thế nào?
Nói xong Long Vũ liền cười xấu xa, đem bàn tay mình vươn tới giữa hai đùi của Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt cố ý trêu chọc Long Vũ, cố tình dùng hai đùi kẹp lại cánh tay Long Vũ để cho hắn không làm mấy chuyện xấu. Long Vũ hiển nhiên cũng không cam lòng, kéo Hàn Duyệt vào trong lòng, hôn lấy đôi môi non mềm của nàng, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi hướng xuống mỹ đồn nhẹ nhàng xoa nắn. Toàn thân Hàn Duyệt run lên, bị Long Vũ sờ vào điểm mẫn cảm nhất của mình, nàng nhất thời cảm thấy tê dại.
Nhân cơ hội này, đầu lưỡi Long Vũ nhanh chóng tiến vào trong miệng Hàn Duyệt, cùng với cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa cùng một chỗ, dùng sức mút lấy hương vị ngon ngọt ấy, chỉ một lúc sau liến khiến Hàn Duyệt thở phì phì, vô lực nhắm đôi mắt đẹp lại, cảm giác hạnh phúc nhất thời tràn ngập trong lòng nàng.
Long Vũ liếm lấy vành tai của nàng, mỉm cười nói:
- Tiểu Duyệt, em thật sự là càng ngày càng mê người…
Hàn Duyệt hai mắt nhắm lại, rung giọng nói:
- Anh Vũ, có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của anh đó chính là thu hoạch lớn nhất đời này của em… Anh Vũ, em muốn… Mỗi lần ở cùng một chỗ với anh, người ta đều không chịu đựng được.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Hai người điên loan đảo phượng, dùng hành động thực tế thuyết minh cho những lời nói, bọn họ hoan ái hết ba lượt, khó khăn lắm mới chấm dứt. Ngay lúc này, bọn họ trần như nhộng gắt gao ôm chặt lấy nhau, kịch liệt thở gấp.
Khi hơi thở dần ổn định, Hàn Duyệt ngẩng đầu lên, tâm tình phức tạp nhìn nam nhân trước mặt nàng, nàng cơ hồ không thể tin được mình lại mãnh liệt như vậy.
Từng có một đoạn thời gian, nàng thậm chí cho rằng tính tình mình hết sức lãnh đạm.
Tuy rằng trước mắt nàng vẫn chưa thể trở thành vợ của nam nhân này, nhưng nàng thích cảm giác này. Giống như yêu đương vụng trộm vậy, người nam nhân này đã đem nàng đến với thế giới tu đạo.
Ngày hôm nay tẩy tủy, hiệu quả hết sức rõ ràng.
Là đương sự nên Hàn Duyệt cảm thấy rõ ràng nhất.
Nàng biết từ nay về sau, việc tu luyện của nàng là làm ít công nhiều.
- Anh Vũ, em rất thích cảm giác này… Em biết, em không có khả năng trở thành nữ nhân của anh, nhưng như bây giờ cũng rất tốt…
Cảm giác được cỗ khoái cảm cùng hưng phấn trong lòng mình, Hàn Duyệt hết sức vui mừng.
Long Vũ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Duyệt, trong lòng thầm nghĩ chính mình không tài không đức, chỉ một đoạn thời gian… Thế mà giờ đây lại có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, các nàng ai cũng đều là nữ tử ưu tú.
Tương lai rốt cuộc phải làm như thế nào để ổn định các nàng, đúng thật là một vấn đề đau đầu.
- Anh nghĩ gì thế?
Ngay trong lúc hắn ngẩn người, Hàn Duyệt đang kịch liệt thở dốc, bộ ngực sữa cao vút không ngừng phập phồng, trông hết sức mê người.
- Không có gì.
Long Vũ bị một mảnh tuyết trắng làm hoa mắt, cười hắc hắc, cúi đầu xuống đem một viên đỏ sẫm như anh đào tràn đầy vào trong miệng, dùng sức mút lấy.
Hàn Duyệt chỉ cảm thấy thân thể run lên, lập tức dùng hai tay ôm chặt đầu hắn, ưỡn bộ ngực ra, miệng phát ra từng tiếng rên rỉ dễ thương, Hàn Duyệt phải nắm chặt từng giờ từng phút bên Long Vũ.
Long Vũ vùi đầu thật sâu vào lồng ngực Hàn Duyệt, tay của nàng nắm chặt lấy thằng nhỏ của Long Vũ, không ai trong hai người cam lòng chịu yếu thế, dùng hết khả năng của mình để trêu đùa đốii phương.
Lại một trận chiến xảy ra.
Sau mười mấy phút, cuộc chinh phạt của Long Vũ mới kết thúc, nét mặt của Hàn Duyệt vừa thỏa mãn, lại có thêm một tầng thẹn thùng, thấp giọng nói:
- Anh Vũ, anh thật đáng ghét… Ai bảo anh dùng tay với em.
Long Vũ ngoài miệng chưa nói gì nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, em không phải thường dùng tay sao?
……………………………..
……………………………..
Nghỉ ngơi một hồi, làm cho tâm tình bình tĩnh lại, lý trí lần thứ hai trở về với Hàn Duyệt, nàng yên lặng ngắm nhìn Long Vũ, trong lòng có chút không đành lòng.
Một mặt, nàng thật sự thích Long Vũ bất kể là trên diện tình cảm, Hàn Duyệt đều cảm thấy rằng mình không thể rời xa Long Vũ nhưng về phương diện khác nàng lại cảm thấy mình không thể cùng hắn ở cùng một chỗ về lâu về dài. Nàng rất là nghi hoặc tuy rằng nàng đã tu đạo, nhưng nàng biết, nàng không thể nào vứt bỏ cha của mình, cũng không thể nào bỏ qua công tác mà mình yêu thích, càng không có khả năng buông bỏ sự nghiệp mới bắt đầu mà cha nàng đang phấn đấu.
Mà Long Vũ tựa hồ đối với chuyện này cũng không có hứng thú.
Việc này đã tạo ra mâu thuẫn trong nàng.
-Tiểu Duyệt, em đang phiền lòng chuyện gì sao?
Long Vũ nắm chặt tay Hàn Duyệt, nhẹ nhàng vuốt vuốt, thản nhiên nói:
- Tâm tư của em anh hiểu… Trước tiên không nên lo lắng nhiều như vậy, để sau này mọi chuyện từ từ thu xếp.
Hàn Duyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt mềm mại đáng yêu, mỉm cười với hắn, ôn nhu nói:
- Anh Vũ, em nghe lời anh.
- Đúng vậy, như vậy là được rồi… Ha ha… Thật lớn, thật mềm…
Long Vũ cố ý khiêu khích để cho nàng bớt phiền muộn, Hàn Duyệt khẽ cười, trong đó có xẹt qua một tia ngượng ngùng, cũng không ngăn trở, tùy ý để Long Vũ vuốt ve bộ ngực của nàng. Còn nàng thì nhẹ nhàng vỗ về lòng ngực của Long Vũ, đôi mắt hơi nhắm lại hưởng thụ một chút hơi ấm của nam nhân.
- Anh Vũ, em lại muốn nữa rồi!
Đột nhiên, Hàn Duyệt mở to mắt, bật dậy làm cho Long Vũ bị đẩy ngã, không đợi Long Vũ kịp phản ứng thì miệng của hắn đã bị bị kín lại.(Biên: Cứ một lúc lại muốn )
Long Vũ liền ngẩn người ra.
Bất quá Hàn Duyệt lần này tư thế quá mức lớn mật, quá mức nóng bỏng, đây lần đầu tiên hắn bị đẩy ngã xuống.
- Ư…
Theo động tác đầu lưỡi của Long Vũ, tiếng rên rỉ của Hàn Duyệt ngày càng to hơn, kiều đồn vặn vẹo càng lúc càng nhanh. Chính là trong lúc này Long Vũ liền cảm giác như mình bị dìm nước.
Mấy phút đồng hồ sau, Hàn Duyệt lại lần nữa tiết thân.
Giờ phút này, nàng cũng đã có chút mệt mỏi, vặn vẹo đồn bộ, thân hình từ từ chuyển xuống, nàng bò tới trước ngực Long Vũ, thở hổn hển, xấu hổ mỉm cười:
- Sau này sẽ bị anh hại chết mất.
Long Vũ buồn bực một trận, rõ ràng chính nàng chủ động trước giờ này lại trách tội hắn.
Bàn tay trắng nõn của Hàn Duyệt nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực của Long Vũ, nhẹ giọng nói:
- Anh Vũ, chuyện lần trước anh nói với em có phải là sự thật không? Vì sao em cảm giác như là mình đang nghe một câu chuyện thần thoại vậy… Nếu Vu tộc thật sự tồn tại như anh nói thì nhân loại trong mắt bọn họ chẳng phải không bằng con kiến sao? Chúng ta như thế nào mà đối mặt? Không bằng chúng ta nói rõ ràng với chính phủ, để xem có thể hay không liên hợp toàn bộ nhân loại trên thế giới để đối kháng với họ, anh thấy thế nào?
- Không được!
Long Vũ nói:
- Tiểu Duyệt, chuyện này không nên công khai, nếu không sẽ khiến toàn bộ thế giới lâm vào khủng hoảng, hơn nữa người bình thường năng lực có hạn, coi như toàn bộ mọi người trên thế giới liên hợp lại cũng chẳng thấm vào đâu, có thể đối kháng với nguy cơ lần này chủ yếu dựa vào lực lượng người tu đạo ở Huyền Cảnh cùng với người tu đạo ở thế giới sự thật.
- Vậy em cũng sẽ cố gắng tu luyện.
Hàn Duyệt nghiêm túc nói.
……………………………
……………………………
Cùng Hàn Duyệt triền miên vài ngày, Long Vũ tìm được Tuyết Cơ từ Tuyết Cơ biết được tiến độ tu luyện của Trương Đại Ngưu. Được sự trợ giúp từ số lượng lớn đan dược của Long Vũ, tu vi Trương Đại Ngưu đã tăng lên cảnh giới màu vàng. Tuy rằng không tính là cao thâm nhưng với tốc độ tu luyện như vậy hắn cũng là việc mà trước nay chưa từng có.
Long Vũ cũng không muốn huynh đệ có thể tu luyện được đại thần thông gì kinh người, chỉ muốn hắn có thể tự bảo vệ được mình, đối với Trương Đại Ngưu mà nói thì với tu vi hiện tại hắn cũng hết sức hài lòng.
Buổi trưa, Tuyết Cơ tự mình xuống bếp nấu ăn, làm một bàn cơm trưa phong phú. Long Vũ là người ăn nhiều nhất, có đến hơn nửa bàn là bị hắn ăn sạch.
Sau khi xong xuôi, hai người ngồi ở phong khách uống trà nói chuyện phiếm.
Tuyết Cơ trầm giọng nói:
- Tiểu Vũ, Bạch Mi tổ sư muốn gặp em… Em xem lúc nào em có thời gian thì nên đi Thái Huyền Sơn một chuyến.
- Mấy ngày nữa đi cũng được.
Long Vũ nói:
- Chị Tuyết Cơ, tràng nguy cơ trước mắt thực sự không dễ ứng phó, hiện giờ em mới có tu vi cửu đỉnh, dựa theo cảnh giới ở thế giới sự thật thì cũng mới là cảnh giới Độ Kiếp, em muốn giúp chị tăng lên tu vi một lần nữa… Nhiều hơn một phần lực thì cũng nhiều hơn một phần đảm bảo.
- Tu vi Độ Kiếp?
Bởi vì Thi Nhân đã lấy đại thần thông làm ẩn tàng khí tức chân thực của Long Vũ, cho nên Tuyết Cơ cũng không biết hắn đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp.
Giờ phút này từ trong miệng hắn nói ra cũng khiến nàng hết sức kinh ngạc.
Trong lúc kinh ngạc lại dẫn theo vẻ vui mừng cùng hài lòng.
- Thật tốt quá!
Tuyết Cơ kích động ôm lấy Long Vũ, trong con ngươi có chút ướt át:
- Thật sự là quá tốt, Tiểu Vũ, chị không biết em ở trong Huyền Cảnh đã trải qua những việc gì nhưng có thể đem tu vi của em tăng lên đến Độ Kiếp Kỳ thì việc này cũng đáng để vui mừng rồi. À đúng rồi Huyền Môn đã phát thư mời, định vào ngày 15 tháng này mời dự họp đại hội tu đạo, đến lúc đó thương nghị đối sách để ứng phó một hồi nguy cơ này, còn có thể sẽ tuyển ra một vị Minh Chủ để thống lĩnh người tu đạo trong thiên hạ để cùng chống chọi với nguy cơ lần này. Chị hi vọng em có thể chủ động tham gia, với tu vi hiện tại của em thì việc tranh chức Minh Chủ là có thể…
- Chị Tuyết Cơ, em không có hứng thú đối với việc trở thành Minh Chủ!
Long Vũ nói:
- Em lần này trở về chủ yếu là để báo tin… Em tại Huyền Cảnh còn rất nhiều việc phải làm. Đúng rồi chị có biết chị Phượng là ai không? Chị ấy chính là hoàng tộc của Phượng Tộc, cũng là một trong hai người được chọn để làm Phượng Hậu kế tiếp.
- Phượng Tộc trong truyền thuyết?
Tuyết Cơ hơi kinh hãi:
- Tiểu Vũ, vận khí của em thật sự là quá tốt…
- Đúng vậy!
Long Vũ cảm khái nói:
- Chị Tuyết Cơ, thời gian trước kia em thường xuyên cảm thán rằng vận mệnh bất công, nhưng hiện giờ… Em thật sự cảm thấy ông trời đối với em cũng thật tốt.
- Tiểu Vũ, em sau này có tính toán gì không?
Tuyết Cơ đột nhiên hỏi.
- Không có!
Long Vũ nói:
- Cho tới bây giờ, em làm gì cũng là bị động,. Hiện giờ vẫn chưa tìm được cha mẹ, em nghĩ em vẫn còn chưa có đủ tư cách để nghĩ về tương lai. Nhưng mà tính toán về chuyện sắp tới thì có… Chị Tuyết Cơ, không bằng chúng ta mau chóng đi Thái Huyền Sơn xem sao, khoảng cách tới đại hội tu chân không còn xa, em sẽ tại Thái Huyền Sơn giúp chị tăng tiến tu vi, xong việc em cũng phải quay về Huyền Cảnh…
- Đến lúc đó chị với em cùng đi chứ!
Tuyết Cơ nói:
- Tiểu Vũ, không dối gạt em, chị từ khi vào đại học Thiên Hải công tác, chị đã nghĩ sẽ theo em đi vào Huyền Cảnh. Chị cùng với Long Thiên Trạch đều giống nhau, muốn đi tìm sư tỷ của chị.
- Không được!
Long Vũ kiên quyết phản đối:
- Chuyện này rất nguy hiểm… Bất quá… Chị Tuyết Cơ, chị có thể đi theo em tiến vào nhưng phải chờ em ở Thanh Tân Tiểu Trúc. Trừ khi tu vi của chị tiến vào cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư, em mới đáp ứng cho chị ra ngoài tìm kiếm.
- Vậy phải đợi cho tới khi nào?
Tuyết Cơ nhíu mày hỏi.
- Không có việc gì!
Long Vũ nói:
- Thanh Tân Tiểu Trúc hiện giờ có hai vị có đại thần thông trong người. Có sự trợ giúp của bọn họ, tu vi của chị hẳn sẽ tiến bộ thần tốc, đến lúc đó em sẽ mang theo Đại Ngưu, Tiểu Duyệt đi vào. Sau này em cũng sẽ không phải phân tâm chạy tới chạy lui giữa Huyền Cảnh và thế giới sự thật…
- Được rồi, chị nghe lời em!
Tuyết Cơ gật đầu đáp ứng.
……………………………
……………………………
Khoảng cách tới đại hội tu đạo ở Thái Huyền Sơn không còn xa, xung quanh phụ cận các môn phái cùng gia tộc tu đạo cùng nhau lần lượt lên núi. Các đệ tử đều phải tiếp đãi bọn họ, hơn nữa còn phải an bài chỗ ở, Đường Hương Hương vốn là đệ tử Huyền Môn, hơn nữa lại là con gái của gia chủ Đường Môn, cho nên nàng tới từ rất sớm.
Lữ Minh dường như đã sớm xem mình là thần giữ nhà của Đường Hương Hương, trừ lúc ngủ ra còn lại toàn bộ thời gian hắn đều ở bên cạnh Đường Hương Hương.