Ads
Thả hai chương cho mọi người vui vẻ đi chơi với gái
Long Vũ nhìn linh phù trên không trung, hơi có chút hâm mộ:
- Chị Tuyết Cơ, sao chị chưa dạy em pháp chú?
Tuyết Cơ tức giận nói:
- Pháp chú cơ bản nhất em còn chưa học, còn muốn học pháp chú cao thâm Thất Tinh Phục Ma.
Ngừng một chút, Tuyết Cơ lại hỏi:
- Tiểu Vũ, em hay tới Huyền Cảnh, đối phó với Huyết Bức chắc em có kinh nghiệm. Em nói xem, chúng ta phải làm cái gì bây giờ?
Đau đầu.
Long Vũ tuy thường xuyên tới Huyền Cảnh, nhưng Huyết Bức có quy mô khủng bố như vậy, là lần đâu tiên thấy.
Nói thật, lúc này hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Trong lúc hắn đang do dự, số lượng Huyết Bức ngày càng nhiều, dường như không e ngại Thất Tinh Phục Ma.
Ánh sáng màu vàng cùng Huyết Bức đụng vào nhau, phát ra tiếng vang chói tai, Huyết Bức lập tức nổ tan.
Như vậy cũng là chuyện tốt.
Chính là số lượng Huyết Bức cực lớn, giống như ruồi bọ ở thế giới sự thật, cẳn bản là không thể đánh cho hết được. Dần dần sau nhiều lần va chạm, vầng sáng của Thất Tinh Phục Ma càng lúc càng mờ nhạt.
Mã Ngọc nheo đôi mắt nhìn nhìn, đàn Huyết Bức đông nghịt, nhìn mà không thấy giới hạn, thực sự kinh khủng.
- Sao rồi? có phải Thất Tinh Phục Ma không thể khống chế?
Tuyết Cơ nhíu mày hỏi.
- Không phải chú nói có thể kiên trì nửa giờ sao?
Long Vũ cũng hỏi.
Mã Ngọc cười khổ:
- Lúc trước tôi nghĩ là vậy, nhưng không thể tưởng tượng được đàn Huyết Bức lại có số lượng nhiều như vậy. Mọi người nhìn xem chúng nó lần lượt kéo tới, Thất Tinh Phục Ma có lẽ không thể chống đỡ. Mọi người chuẩn bị tinh thần thôi.
Long Vũ cũng có chút sốt ruột, nhìn đám Huyết Bức chết trên mặt đất, nhưng so với đám đang bay trên trời thì không thể so sánh.
Mã Hiểu Mai có chút run run. Trong đời nàng chưa từng gặp qua con vật hung ác như vậy. Cho tới khắc này, cũng thật sự sợ hãi. Nàng thở hổn hển thu hồi ánh mắt. Nhìn thấy mọi người xung quanh không loạn, trong lòng có chút áy náy.
Sau đó, Mã Hiểu Mai cảm ứng được ánh mắt Long Vũ nhìn sang bên nàng. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nàng bỗng quay đầu, khuôn mặt tái nhợt có chút xấu hổ.
Nàng tin rằng lúc mình sợ hãi, Long Vũ đã chứng kiến thấy.
- Không có việc gì, có tôi ở đây không cần lo lắng.
Vốn tưởng rằng Long Vũ có chút chế giễu. Không biết từ bao giờ, hắn đi tới bên cạnh Mã Hiểu Mai, nói một câu thực ấm áp.
- Ai lo lắng?
Khóe miệng Mã Hiểu Mai xuất hiện một nụ cười lạnh lùng:
- Em sao phải sợ? Em hận không thể giết chết đám Huyết Bức này.
Nói xong, Mã Hiểu Mai mặc lên người bộ chiến y Mã gia, bộ dạng nóng lòng xông lên.
Long Vũ dở khóc dở cười, thầm nghĩ, bà cô này cũng rất quật cường.
Chẳng qua, mọi phụ nữ Mã gia đều như vậy.
Lúc này, toàn bộ Huyết Bức bay lên trên cao, đột nhiên xoay người, từ trên không trung lao xuống dưới, trong mắt cả đám đều đỏ như máu.
Đám Huyết Bức không ngừng va chạm với ánh sáng của trận đồ, do đó càng lúc Huyết Bức bị chết càng nhiều.
Nhưng nhìn đàn Huyết Bức từ trên không trung lao xuống, xem bộ dáng thà chết không chịu lùi bước.
Sắc mặt bốn người tái nhợt. Trên thế gian này hiếm thấy dị vật hung tàn như vậy. Trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần trận đồ Thất Tinh Phục Ma bị phá.
Long Vũ chợt phát hiện, mồ hôi đã làm ướt nhòe quần áo.
Cả bốn người đều như vậy.
Trên thực thế, trừ ma vệ đạo là chức trách của bọn họ. Nhưng số lượng Huyết Bức nhiều như vậy, bọn họ là lần đầu nhìn thấy.
Hơn nữa, dường như đám Huyết Bức này đã phát điên, hoàn toàn không muốn sống.
- Chủ nhân, có một cỗ lực lượng thần bí sử dụng Huyết Bức này.
La Lâm sau một hồi tính toán, đưa ra một kết luận. Chính nàng cũng không biết ai ở phía sau điểu khiển đàn Huyết Bức này.
- Là Hắc Minh sao?
Long Vũ dùng tâm thần đáp lại.
- Không phải.
La Lâm nói:
- Cho dù là Hắc Minh, cũng không có năng lực điều khiển nhiều Huyết Bức như vậy.
Long Vũ thầm kêu khổ, tám chín phần là đám người Mã Chính Phong trêu chọc phải đối thu cường đại hơn Hắc Minh rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Long Vũ biết chuyện ngày hôm nay chẳng lành, khoác bộ trang phục nghề nghiệp tam đỉnh thiên sư lên người, chuẩn bị con mẹ nó đại chiến một hồi.
Dưới công kích không ngừng của Huyết Bức, Thất Tinh Phục Ma trận cũng đã phát ra ánh sáng ảm đạm.
Huyết Bức đầy trời, bốn người vô cùng tập trung, nắm chặt pháp kiếm trong tay.
- Mọi người chuẩn bị, Thất Tinh Phục Ma trận sắp bị phá hủy.
Mã Ngọc hết lên một tiếng, trong tay lấy ra một tờ linh hỏa phù, nháy mắt tung lên hóa thành biển lửa.
- Rít rít…
Những Huyết Bức táng thân trong biển lửa trước khi chết phát ra tiếng thét chói tai. Long Vũ lúc này dựng hết tóc gáy, trái tim đập mạnh, ngực phập phồng.
Cùng lúc đó, hắn nghe thấy một tiếng thét chói tai bên cạnh. Một bàn tay thon dài trắng mịn nắm chặt tay hắn. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của một cô gái. Sắc mặt nàng tái nhợt làm cho lòng người tự dưng đau xót.
Hắn bước lên từng bước, chắn trước người nàng.
Tiếng thở dốc của Mã Hiểu Mai dần bình tĩnh lại, nàng khẽ ngẩng đầu, cắn bờ môi, thìn thoáng qua khuôn mặt của Long Vũ, bông lỏng tay ra.
- Cám ơn.
Mã Hiểu Mai thản nhiên.
- Không cần khách sao như thế. Tôi là bạn trai cô, bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi.
Long Vũ dịu dàng nói.
Mã Hiểu Mai nghe vậy, đôi mắt hiện lên một đạo dị sắc, chu cái mỏ lên nhưng không biết nói gì.
- Trảm Thiên Thần Long.
Linh phù của Mã Ngọc dường như kích thích Huyết Bức, đàn Huyết Bức thét chói tai xông tơi. Long Vũ không chút thờ ơ, vội vàng phóng xuất Trảm Thiên Thần Long.
Nhưng mà hắn không có để cho La Lâm tăng trưởng đạo lực.
Đó là vũ khí bí mật của hắn, chưa phải tới lúc sống chết, hắn chưa muốn sử dụng.
Trảm Thiên Thần Long rít gào một tiếng, một đầu chiu vào giữa đàn Huyết Bức. Lập tức, Huyết Bức kín trời như những bông tuyết từ trên trời rớt xuống.
Trảm Thiên Thần Long toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng chói lọi. Nhìn từ xa trong bóng tối là một dải ánh sáng màu vàng lung linh uốn lượn.
- Tiểu Vũ, tốt lắm.
Tuyết Cơ nhịn không được khen ngợi một tiếng. Tuy rằng đang ở trong hiểm cảnh, nhưng trong lòng lại dị thường vui vẻ. Đứa nhỏ này càng ngày càng có tiền đồ.
Trong mắt Mã Hiểu Mai, Mã Ngọc cũng có suy nghĩ như thế.
Sau khi Tuyết Cơ khẳng định. Trong lòng Long Vũ vô cùng vui mừng. Lúc này đem ngọn lửa màu tím rót vào trong pháp kiếm, bay vào trong đàn Huyết Bức trên không trung chém điên loạn.
Uy lực của ngọn lửa màu tím mạnh hơn nhiều so với ngọn lửa của linh hỏa phù, bầy Huyết Bức bị thiêu thành tro tàn. Nhưng mà những Huyết Bức còn lại cũng không có bị hù dọa, vẫn như trước nhào qua.
- Có người âm thầm khống chế đám Huyết Bức này.
Long Vũ nói.
- Làm sao em biết?
Tuyết Cơ hỏi.
Long Vũ giải thích:
- Huyết Bức này tuy rằng hung ác, nhưng nó cũng có trí tuệ. Mặc kệ là loài vật hung tàn ra sao, nhưng đều có sự sợ hãi trong lòng. Chúng ta vài lần ra sức hủy diện một lượng lớn Huyết Bức, theo lý luận bọn chúng đã sớm bị chúng ta uy hiếp. Có thể mọi người thấy bọn chúng có một chút sợ hãi. Nhưng hoàn toàn không có bộ dạng sợ chết. Còn có, mọi người có chú ý tới hay không, mắt của bọn chúng là một màu đỏ rực.
Nghe Long Vũ nói vậy, mọi người lập tức minh bạch.
Tuyết Cơ hít sâu một hơi, nhìn Huyết Bức đầy trời nói:
- Có thể khống chế số lượng Huyết Bức như vậy, người này năng lực là thế nào đây?
- Chưa quan đâm đến vấn đề này vội. Chị Tuyết Cơ, chú Mã, Hiểu mai, chúng ta bốn người phòng ngự tạo thành một đường máu, cùng tới chỗ Mã đại ca. Sau đó hỏi tình huống…
Long Vũ đề nghị.
- Được.
Mọi người đồng ý, lập tức kề vai chiến đấu. Mã Ngọc cùng Tuyết Cơ một tổ. Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai một tổ. Hai tổ tựa lưng vào nhau, đứng chung một chỗ, chậm rãi tiến chỗ đám người Mã Chính Phong.
Hai nhóm người cách nhau không xa. Nếu là bình thường chỉ cần hai phút là tới nơi.
Chỉ là lúc này bị huyết bức ngăn cản, nửa giờ cũng không tiến đến được.
Không đến hai mươi phút, Long Vũ đã ba lần phóng ra Trảm Thiên Thần Long. Đạo lực trong cơ thể bị tiêu hao rất nhiều.
Nhưng mà nhờ có Trảm Thiên Thần Long, bốn người đã tiếp cận gần đến ba người Mã Chính Phong.
- Mã đại ca, các người rốt cuộc trêu chọc phải người nào thế? Tại sao lại có nhiều Huyết Bức như thế?
Long Vũ vội vàng đặt câu hỏi. Một câu Mã đại ca lập tức bị Mã Hiểu Mai liếc mắt.
Mã Chính Phong vội vàng nói:
- Là Huyết Bức Vương. Chúng ta từ công hội chức nghiệp nhận một nhiệm vụ, lấy nội đan Huyết Bức Vương. Huyết Bức Vương là ma thú lục đỉnh. Lúc đầu chúng ta cảm thấy nhiệm vụ này không coi là khó khắn. Nhưng không ngờ Huyết Bức Vương đã đạt tới bát đỉnh, hơn nữa con đàn cháu đống.
Long Vũ toát mồ hôi. Đòi đi cắt tiết Huyết Bức Vương, bảo sao Huyết Bức nhiều như thế.
- La Lâm, mau thu thập tin tức, coi Huyết Bức Vương có nhược điểm nào không.
Long Vũ âm thầm dặn dò.
- Mã đại ca, đệ mang con, cháu của huynh tới đây.
Bị đàn Huyết Bức bao vây, nên không nhìn thấy người thân của mình.
Nghe Long Vũ nói như vậy, Mã Chính Phong lập tức vui sướng, thúc dục Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang tạo thành phòng ngự, tiến tới nhóm người Long Vũ.
Sau năm phút, dưới sự cố gắng của mọi người, hai nhóm nhập lại thành một.
Mã Chính Phong vội vàng hướng tới Mã Ngọc, Mã Hiểu Mai. Thấy máu đen đầy người bọn họ, lập tức vui vẻ:
- Mã Ngọc, Hiểu Mai… Không ngờ đời này còn gặp được các con.
Mã Ngọc nhìn nhìn, sau khi tung ra một đạo linh phù, vội vàng chào:
- Ra mắt cha.
Mã Chính Phong cười lớn nói:
- Con ngoan, không cần đa lễ. Hôm nay ba đời Mã gia tề tụ, chúng ta lền ra tay giết sảng khoái.
- Vâng.
Mã Hiểu Mai khẽ quát một tiếng.
Mã Ngọc thì không phải nói.
Lúc này, dưới sự khích lệ của tình thân, ba người Mã gia bắt đầu sinh ra chiến ý mãnh liệt.
- Đồng Tâm quyết.
Mã Chính Phong quát to:
- Tiểu Vũ, hộ pháp cho chúng ta.
Long Vũ nghe vậy, lại phóng ra Trảm Thiên Thần Long, bao quanh lấy ba người Mã gia, phòng ngừa Huyết Bức quấy nhiễu. Thủy kiếm trong tay Tuyết Cơ không ngừng phóng xuất ra khí tức rét lạnh, Thủy kiếm tung bay, rất nhiều Huyết Bức bị đóng băng, liên tục rơi trên mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Giờ phút này, Mã Chính Phong, Mã Ngọc không ngừng truyền đạo lực qua cho Mã Hiểu Mai.
- Keng.
Giữa bóng tối truyền ra một tiếng vang. Mã Hiểu Mai sắc mặt lành lùng, chắn trước người Long Vũ rút kiếm. Hồng Tụ kiếm pháp phát ra ánh sáng màu tím, bao phủ xung quanh.
Sát ý cường đại trên người Mã Hiểu Mai tỏa ra khắp nơi. Mặc dù là Long Vũ, cũng phải hơi thay đổi sắc mặt. Tuy vậy, Huyết Bức khắp nơi dường như không biết sợ, từ bốn phương tám hướng vẫn như cũ thi nhau vọt tới.
Mã Hiểu Mai khẽ quát, vẻ mặt cực kỳ kiên định. Dưới sự thúc giục của chủ nhân, Hông Tụ pháp kiếm phát ra hào quang vạn trượng, quét ngang qua đàn Huyết Bức.
Chỉ thấy kiếm quang đi qua đàn Huyết Bức, mấy trăm con lập tức hóa thành tro bụi.
Trước khi chết, tiếng kêu đau đớn vang lên, làm cho người khác dựng tóc gáy.
Uy lực một kiếm này của Mã Hiểu Mai vô cùng cường đại, nhưng không thể dọa lui đàn Huyết Bức.
- Lũ súc vật, còn không lui đi.
Mã Hiểu Mai quát một tiếng, thân hình trôi nổi giữa không trung, hướng đàn Huyết Bức ra sức chém giết. Một đạo ánh sáng màu tím tiếp tục vung lên, lấy mạng ngàn con Huyết Bức.
Thế nhưng số lượng Huyết Bức xung quanh quá lớn, giết không nổi. Mã Hiểu Mai tuy được ông nội và cha nàng tương trợ, đạo lực tăng lên mấy lần nhưng không khỏi đổ mồ hôi, thở gấp gáp.
Sau đó, ánh sáng màu tím Hồng Tụ pháp kiếm trong tay Mã Hiểu Mai dần yếu đi, trên mặt nàng không còn chút huyết sắc, nhưng nàng như cũ không dừng tay, mấy trăm con Huyết Bức lại hóa thành hư ảo.
Đồng dạng, mọi người chém giết, hơn ngàn con Huyết Bức chết đi.
Thế nhưng chết chóc như vậy, căn bản chẳng thấm vào đâu.
Căn cứ tính toán của La Lâm, số lượng Huyết Bức còn hơn một vạn con.
Số lượng như vậy, cho dù chúng bất động, có thể giết được hết cũng là cho mọi người kiệt sức.
Khuôn mặt Mã Hiểu Mai trắng như tờ giấy, nhìn thấy Huyết Bức vẫn nhào qua, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác chán nản, giống như là người thường chui đầu vào hầm băng.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy Long Vũ nói:
- Không cần phải lo lắng, tôi đã gọi tiểu hổ đẹp trai tới.
Tình thế cấp bách, Long Vũ lại nhớ tới con mèo tham ăn kia.
Tuy rằng hắn biết Thiên Dực Hổ qua đây cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng hắn vẫn thông tri cho Thiên Dực Hổ.
Mã Hiểu Mai quay đầu, trong giây lát nghe được âm thanh của hắn, trong lòng vui mừng đỏ ửng mặt.