Ads Long Vũ cũng không phải là lần đầu tiến vào trong chiếc phi thuyền này.
Nhưng mà, lần này, kết cấu chiếc phi thuyền có một chút thay đổi. Cảm
giác mang lại thêm phần nhân tính hóa.
Đối với những hành khách lần đầu tiên bước vào, nơi này giống như là một khách sạn năm sao vậy.
Nhân viên luôn tươi cười thân thiện với mọi người. Họ đều phải trải qua sự
chọn lựa nghiêm khắc nhất và sự huấn luyện khắt khe nhất. Không chỉ có
sự trung thành tuyệt đối mà còn có phong cách làm việc chuyên nghiệp.
Chiếc phi thuyền bắt đầu tăng tốc, tốc độ tăng lên nhanh chóng làm cho mấy
tên đệ tử Huyền Môn cảm giác hít thở khó khăn. Long Vũ vội vàng giúp đỡ
bọn họ thúc dục lực lượng trong cơ thể đối kháng.
Đạo lực từ đan
điền được vận chuyển ra. Một cỗ nhiệt lưu phát ra chạy một vòng quanh
thân. Những lộ tuyến tự hành vận động, làm cho cảm giác vô cùng thoải
mái.
Xong đâu đó Long Vũ khẽ thở ra một hơi.
Căn cứ vào
thông báo của La Lâm, lần tăng tốc này bằng với tốc độ ánh sáng. Cái tốc độ này ở trong vũ trụ cũng không đáng là gì. Hắn liền bảo La Lâm tiếp
tục tăng tốc.
Lần này phi thuyền tăng tốc lên tới gấp mười lăm
lần tốc độ ánh sáng. Tất cả Huyền Môn đệ tử đều bị một cảm giác đau
nhức, máu trong người nhộn nhạo. Một người trong đó thậm chí thất khiếu
chảy máu.
Long Vũ vội vàng lấy Hỗn Độn nguyên lực bảo vệ toàn bộ bọn họ. Sau đó, hắn nói với La Lâm chậm lại.
Ở trong màu tối đen của vũ trụ, tưởng chừng không có gì cả. Nhưng trên
thực tế lại tràn đầy sự đáng sợ của ánh sáng, xạ tuyến, đường từ
lực…Ngoài ra còn có lực cản, ma sát không khí cũng là ảnh hưởng hết sức
khủng bố.
Kiểm tra thực tế thấy được rõ ràng. Chiếc phi thuyền này, vòng phòng hộ bên ngoài cần nâng cấp thêm nữa.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Từ buồng lái đi ra, La Lâm ở một bên thấy Long Vũ đang xuất thần liền hỏi:
- Anh thấy sao? Có phải cần nâng cấp thêm cho tầng phòng hộ bên ngoài không?
- Đúng vậy.
Long Vũ quay lại nhìn La Lâm nói:
- Thật ra thì đã rất tốt rồi. Nhưng mà cải tiến thêm một chút nữa thì tốt nhất.
Vừa nói, đột nhiên Long Vũ tiến lên đem La Lâm ôm lấy.
Sắc mặt La Lâm nhất thời đỏ lên, bị kéo vào trong lòng ngực Long Vũ. Lúc
đầu ra sức giãy dụa, nhưng sau đó thì thả lỏng đón nhận.
Cũng đã
một thời gian khá lâu, hai người bọn họ không được ở cùng một chỗ với
nhau. Tựa hồ cũng chưa từng được cơ hội nào thân mật với nhau. Nàng
thuận theo thế tựa vào ngực hắn, giọng nhẹ nhàng nói:
- Ti Ti là một cô gái tốt.
Long Vũ khẽ hít một hơi, hương thơm từ người nàng thoang thoảng. Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
- Em cũng biết rồi à?
- Vâng
La Lâm cười nói:
- Tại Thiên Ngoại Thiên, em có một số thiết bị theo dõi vẫn được vận hành.
- Cẩn thận không lại bị phát hiện.
Long Vũ nói.
- Anh cứ yên tâm, Không dễ bị phát hiện đâu.
La Lâm tự tin cười:
- Những thứ kia đều là thiết bị hiện đại nhất bây giờ, sao có thể dễ dàng phát hiện được chứ.
- Long Vũ ca ca, Anh đi về trước đi. Tối nay em muốn tăng thêm thời gian
làm việc, tranh thủ trong vòng ba ngày đem nâng cấp vòng phong hộ. Lúc
đấy thì cần hỗ trợ từ chỗ anh.
La Lâm nói.
- Nói đi, cần anh giúp gì?
Long Vũ liền hỏi.
- Cần máu của anh.
La Lâm giải thích:
- Nếu như muốn để tầng phòng hộ trở nên càng cường đại hơn, thì cần có
nguồn năng lượng càng cường đại càng tốt. Nguyên lực Hỗn Độn bên trong
cơ thể anh là nhiên liệu tốt nhất. Em cần đại khái khoảng năm lít máu
của anh làm nhiên liệu. (Dịch: he he chém tí thôi. Nguyên văn là “cần
năm trăm millilít” . Biên: Thằng này nhiều máu lấy của nó như vậy cũng
được ).
- Không thành vấn đề.
Long Vũ sảng khoái đáp.
- Vậy thì quyết định ba ngày sau, chúng ta gặp lại.
La Lâm là một người cuồng công việc. Ôm ấp « cổ cánh » với Long Vũ một hồi rồi vội vã rời đi.
…………….
…………….
Ánh trăng nhẹ nhàng như mặt nước, cả vùng đất cũng chìm vào im lặng. Long
Vũ ngồi một mình ở đỉnh Thái Huyền Sơn thưởng thức ánh trăng. Có lẽ cũng tới lúc nên rời đi nơi này.
Không biết tại sao, trong tim của hắn có một chút xao động không yên.
Đột nhiên hắn cảm nhận được khí tức của Nữ Thần Vận Mệnh.
Nhưng ngay sau đó thanh âm của Nữ Thần Vận Mệnh đã vang bên tai hắn:
- Anh Vũ, anh đến đỉnh núi Vô Tình Phong, em ở nơi này chờ anh.
Long Vũ nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó đạp không mà đi. Tiến vào Vô Tình Phong được xem là cấm địa của Huyền Môn.
Nơi này trước đây là nơi Huyền Môn Thiên Cơ Tử thống lĩnh đệ tử tạo nên kết giới. Hôm nay lại được Nữ Thần Vận Mệnh tăng cường thêm một chút. Bất
quá, cái này cũng không làm khó được Long Vũ.
Tiến tới Vô Tình
Phong, hiện lên trước mặt Long Vũ là vô số lầu các nguy nga tráng lệ.
Hiển nhiên, đây là vô thượng thần thông của Nữ Thần Vận Mệnh kiến tạo
nên.
- Anh Vũ, vào đi.
Tiến tới trước cửa, một tiếng tựa
như chim hoàng oanh vang lên bên tai Long Vũ. Long Vũ cẩn thận cảm ứng
một chút, Nữ Thần Vận Mệnh có lẽ ở trên lầu ba. Hắn từng bước chậm dãi
tiến tới lầu ba. Đẩy cửa đi vào, hiện lên trong mắt là một cảnh sắc hoa
lệ, Thần Nữ Vận Mệnh mặc một bộ đồ mỏng dính khiến người ta xịt máu mũi, nằm nghiêng ở trên giường.
Nữ Thần Vận Mệnh nhìn thấy Long Vũ
ánh mắt quét qua người hắn, ngọc thủ trắng noãn khẽ kéo kéo chiếc đai
lưng trên bờ eo nhỏ nhắn. Trên gương mặt không chút tì vết khẽ hiện lên
một nụ cười, hiển lộ một cỗ phong tình mê hoặc lòng người.
Long Vũ trong lòng rung động, khẽ mỉn cười:
- Làm sao? Tính định cư luôn ở núi Vô Tình này ah?
Lúc nói chuyện, hắn không chút khách khí mở to đôi mắt ngắm tới ngắm lui trên người nàng.
Mệnh Vân Nữ Thần không chút nào thèm quan tâm, ngược lại còn cố ý để lộ bộ
ngực sữa săn chắc. Đồng thời đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Long Vũ.
Khóe miệng lộ ra nụ cười tà, Long vũ cười hắc hắc nói:
- Không phải là em muốn chơi trò xếp hình sao?
Đôi mắt đẹp của Nữ Thần Vận Mệnh lộ ra một tia mê hoặc:
- Nói thật, em còn đang suy nghĩ, lưu lại nơi đây hay theo anh du lịch vũ trụ thì tốt hơn.
- Như thế nào? Đổi ý rồi sao?
Long Vũ đến gần thêm mấy bước, nhìn thoáng qua bộ ngực sữa của Nữ Thần Vận Mệnh, mập mờ nói:
- Không có anh, em sẽ rất tịch mịch.
- Đúng vậy.
Nữ Thần Vận Mệnh nói:
- Nếu là không có em, anh cũng không tịch mịch. Bên cạnh anh lúc nào cũng không thiếu nữ nhân ưu tú…
Trong giọng nói Nữ Thần Vận Mệnh tựa hồ mang theo một hũ giấm chua.
Long Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Làm sao? Em ghen ah? Ha ha nếu không hôm nay chúng ta cũng đàm đạo nhân sinh một chút….
Vừa nói, hắn vừa vươn bàn tay ra xoa nắn cặp vú căng tròn của nàng.
Khuôn mặt mịn màng của Nữ Thần Vận Mệnh khẽ đỏ lên, cười khanh khách nói:
- Xem ra anh sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng em nói trước. Em cùng nữ
nhân khác bất đồng, nếu anh xếp hình với em, nhất định phải chịu trách
nhiệm.
Thời điểm nàng nói những lời này, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Long Vũ khẽ cau mày, hai bàn tay không tự chủ được rụt trở về.
- Ha ha, anh sợ?
Nữ Thần Vận Mệnh khinh thường cười cười:
- Đúng rồi, tựa hồ anh quên mất tên của em, em gọi là Maria. Kể từ ngày đó anh không có kêu tên của em.
Nhìn ánh mắt đắc ý của Nữ Thần Vận Mệnh, trong lòng Long vũ tức giận bất
bình. Thầm nghĩ, sớm muộn ta cũng thần phục cô ả gian xảo này.
Cười lớn một tiếng, Long Vũ nói:
- Anh có cái gì mà phải sợ trách nhiệm? Không thành vấn đề.
- Có bản lãnh vậy thì nhào tới kiếm ăn?
Vẻ mặt Nữ Thần Vận Mệnh mập mờ, hơn nữa cổ áo kéo thấp đi một ít.
Nhìn thấy bộ ngực trắng mịn hiển lộ, Long Vũ khẽ động tâm. Hắn lần nữa nhích gần tới Nữ Thần Vận Mệnh, làm bộ muốn ôm nàng. Nữ Thần Vận Mệnh miệng
cười hì hì, ghé sát lỗ tai hắn khẽ nói:
- Nhớ kỹ phải cho em một danh phận.
Long Vũ một trận buồn bực.
- Ha ha…
Nữ Thần Vận Mệnh thoải mái kéo quần lên, lộ ra hai đôi chân thon dài trắng muốt. Nàng nhìn Long Vũ:
- Như thế nào? Có muốn ăn không?
Nữ Thần Vận Mệnh quyến rũ cười một tiếng:
- Cho em danh phận, em liền là của anh.
- Gặp lại.
Long Vũ hoàn toàn không có hứng thú. Hắn phiền nhất là nữ nhân nói điều kiện với hắn. Nhất là điều kiện để xếp hình.
Ngay khi hắn định quay đi.
- Đợi một chút. Anh cứ vậy bỏ đi sao? Lão nương bị anh trêu chọc đang ướt hết rồi đây này.
Nữ Thần Vận Mệnh oán trách nói.
- Đợi một chút, có sát khí.
Long Vũ khẽ cau mày. Thả ra tâm thần cẩn thận cảm ứng xung quanh một chút:
- Hình như là khí tức của Bàn Cổ nhất tộc.
Nữ Thần Vận Mệnh khẽ cau mày:
- Không sai, là khí tức của Bàn Cổ nhất tộc.
Long Vũ không dám có một chút khinh thường, tâm thần vừa động, Khai Thiên
Phủ đột nhiên hiện ra trên tay, hào quang màu vàng nhạt chói mắt nhất
thời chiếu sáng chung quanh.
- Chúng ta đi ra xem một chút.
Long Vũ nói.
Bước ra tới cửa, Long Vũ nhìn thấy ở trên đỉnh lầu các đối diện thấy được
một thân ảnh quen thuộc. Người của tổ chức chính phủ siêu năng tiểu tổ
Lâm Phong. Ngay từ ban đầu Long Vũ và hắn đã nhiều lần quen biết.
Chỉ là có chút kỳ quái, trên người hắn lại sinh ra một cỗ khí tức của Bàn Cổ nhất tộc.
- Đem Khai Thiên Phủ trả lại cho ta.
Lâm phong quát một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Hàn
khí trên thân kiếm tỏa ra khí thế bàng bạch, trong nháy mắt đã bao phủ
toàn bộ ngọn núi. Cây cỏ đều rất nhanh héo rũ. Trong con ngươi Long Vũ
chợt lóe tinh quang, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Phong.
- Ngươi muốn lấy lại Khai Thiên Phủ sao?
Long Vũ nói.
Vừa dứt lời thì một mảnh màu trắng như sương lạnh, tạo thành một hình vòng cung hoa mỹ nhắm đỉnh đầu Long Vũ rơi xuống.
Nguyên lực trong cơ thể nhẹ nhàng lưu chuyển. Sắc mặt không đổi, Long Vũ bình
thản huy động Khai Thiên Phủ. Một đạo thần quang màu vàng nhạt lao ra
nghênh đón, đem hàn khí toàn bộ đánh bay. Còn dư lực đồng thời nhắm tới
Lâm Phong bạo lướt mà đi.
Lâm Phong nhất thời kinh hãi, hắn giơ
cao trường kiếm lên định đón đỡ. Nhưng thế đi của đạo thần quang màu
vàng nhạt lại quá nhanh quá nguy hiểm. Hắn chỉ biết cuống quít xoắn tít
mà né tránh.
Long Vũ cũng sớm đoán được động tác của Lâm Phong.
Hắn nhanh như tia chớp phi thân lao đi, theo sát Lâm Phong chính là một
búa đánh xuống. Trong phút chốc, một đạo quang mang kim sắc lạnh thấu
xương từ Khai Thiên Phủ bắn nhanh ra. Thế đi như chẻ ngang trời đất
hướng Lâm Phong lướt tới, tựa hồ muốn đem hắn chém thành hai khúc.
Trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông, Lâm Phong khẽ quát một tiếng, lực
lượng xung quanh nhanh chóng dung nhập vào cơ thể hắn. Trường kiếm trong tay bộc phát hàn quang, tạo thành một lưới ánh sáng vô cùng kiên cố đón đỡ thế búa của Long Vũ.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, Khai
Thiên Phủ xen lẫn Hỗn Độn nguyên lực, lấy thế sét đánh lôi đình một nhát chấn tan phòng ngự của Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong cũng không lấy gì làm nhăn mặt. Thân thể hắn hóa thành một đạo hàn khí, đột nhiên biến mất.
Tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả Long Vũ cung không thấy rõ ràng chuyện gì
xảy ra. Sau đó, Long Vũ cảm giác phía sau bắn tới một đạo kình phong.
Long Vũ quyết đoán đưa ra quyết định, không nhanh không chậm nháy mắt lắc
khẽ thân mình, trong tay cầm Khai Thiên Phủ hổ báo bổ tới. Hai người lấy cứng đối ngạnh một cái. Đâm thẳng vào nhau, Lâm Phong hiển nhiên chịu
không nổi. Thân hình của hắn bị lực lượng cường đại đánh trúng thổi bay
như diều gặp gió.
Long Vũ đạp không bay tới, thân thể trôi nổi
giữa không trung, lấy thế trên cao nhìn xuống, thúc dục Khai Thiên Phủ
bắn ra vô số đạo kim quang. Dựa theo uy thế thiên địa, đem Lâm Phong vây lấy.
Lâm Phong lạnh lùng, cười một tiếng:
- Nó là chí bảo của tộc ta, đồng nghĩa nó sẽ không sát hại ta.
Tiếng nói mới phát ra, sát khí kinh thiên của Khai Thiên Phủ không chút giảm xuống bổ thẳng vào người hắn.
Trong lòng Lâm Phong hoảng hốt, vội vàng tránh né. Thân hình thoáng một cái
hóa thành hàn quang lấy tốc độ cực nhanh chạy trối chết.
Nháy
mắt, thân hình hắn xuất hiện sau lưng Long Vũ, không chút chậm trễ, hàn
khí toàn thân điên cuồng tỏa ra, quang mang trường kiếm phát ra chói
lòa, cùng với hàn quang trên thân mình nối thành một mảnh, hướng về phía Long Vũ đâm tới.
Nữ Thần Vận Mệnh nói với Long Vũ:
- Cẩn
thận đừng để hắn gây ra thương tích. Đó là Huyền Ngọc hàn khí của Bàn Cổ gia tộc, trong nháy mắt có thể làm tê liệt kinh mạch.
Khóe miệng Long Vũ vênh lên một tia khinh thường, cho dù Lâm Phong có công kích
nhanh hơn thế, thì cũng chỉ là loại rung cây dọa khỉ, hắn căn bản không
mảy may lo sợ.
Theo mấy tiếng nổ lớn Long Vũ thành công đánh lui công kích hùng hổ của Lâm Phong.
- Liều mạng.
Cơ hồ những người lâm vào tình cảnh tuyệt vọng đều như vậy. Coi như Lâm Phong cũng không ngoại lệ.
Chỉ nghe hắn hung hăng một tiếng, toàn thân trong nháy mắt bộc phát lực
lượng hàn khí tầng tầng tỏa ra tám phương bốn hướng, hướng tới vị trí
của Long Vũ. Một kiếm này so với lúc trước uy thế cường hãn hơn rất
nhiều.
Long Vũ biến sắc. Thế này thật không dám khinh thường, liền dơ ngay Khai Thiên Phủ hướng Lâm Phong nghênh đón.
- Ầm!!!
Từng tiếng nổ khổng lồ vang lên, hai người đồng thời bị sóng cường đại xung
kích đẩy lùi mấy bước. Sắc mặt Lâm Phong ngày càng tái nhợt, thân hình
lảo đảo muốn ngã. Hiển nhiên một chiêu đụng nhau vừa rồi, hắn ăn phải
thiệt thòi không nhỏ. Trong khi Long Vũ mới chỉ bị đẩy lui, thần sắc vẫn bình thản, khóe miệng vênh lên nụ cười đắc ý:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có thể cho ta một lời giải thích chứ?
- Ác tặc, ngươi giết chết hi vọng duy nhất của Bàn Cổ nhất tộc chúng ta…
Lâm Phong nén cơn giận dữ xuất thủ, một tiếng kinh thiên hàn quang màu trắng thế như lôi điện bắn thẳng Long Vũ.
- Buồn cười!
Long Vũ khẽ cười một tiếng, lại không thèm trốn chạy tránh né, đứng im tại một chỗ:
- Lấy lực lượng của ngươi, cho dù ta không hoàn thủ ngươi cũng đừng hòng
tổn thương ta. Ta với ngươi đánh nhau, thật sự nghĩ mãi không ra nguyên
nhân chuyện gì đây?
Cho đến lúc này, vẻ mặt Long Vũ vẫn còn ngơ ngác, tại sao Lâm Phong đùng một cái lại trở thành người của Bàn Cổ nhất tộc.
- Ầm!
Giữa không trung truyền đến một tiếng vang thật lớn, Long Vũ lúc này đã bị
hàn quang trắng muốt hoàn toàn cắn nuốt. Lúc này trong lòng Lâm Phong
như trút được gánh nặng, lòng không khỏi vui mừng vô hạn mở miệng cười
lớn, hắn đoán chắc Long Vũ không chết thì cũng trọng thương. Kích vừa
rồi của hắn chính là một phát toàn lực.
Nhưng ngay khi hắn đang
đắc ý, tiếng huýt gió từ trong khoảng không gian bị nổ truyền ra, rồi
sau đó một đạo nhân ảnh từ trong vụ nổ phi tung thẳng đứng bay lên trời.
- Ngươi không việc gì sao?
Lâm Phong hét lên một tiếng, đáp lại hắn là một cỗ uy bức từ Khai Thiên Phủ của Long Vũ. Một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa trào ra bốn phía, xông
đến đem Lâm Phong vây kín. Lâm Phong vã hết cả mồ hôi lạnh, không thể
suy nghĩ được gì nhiều, lúc nãy luống cuống đem hết toàn lực ra chống
cự, nhưng không thể nào có thể ngăn được khí thế của Khai Thiên Phủ của
Long Vũ. Hắn trăm lần không ngờ chí bảo của Bàn Cổ nhất tộc Khai Thiên
Phủ đã bị Long Vũ hoàn toàn luyện hóa. Theo đó mấy tiếng điệt bạo, hàn
quang quanh thân Lâm Phong đã bị Khai Thiên Phủ của Long Vũ trực tiếp
nghiền nát, lực lượng trực tiếp hướng thẳng đến chỗ chí mạng của hắn.
Lần này Lâm Phong đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Nói cho ta rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Long Vũ hóa thành một đạo lưu quang, mang Lâm Phong đang thất kinh bao trùm vào trong sát khí.
Lúc này Lâm Phong cũng không nhịn được nữa, mồm há to phun mạnh ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhất thời tiều tụy đi rất nhiều.
Nữ thần Vận Mệnh liền phi thân tới hứng thú ngắm nhìn Lâm Phong.
Long Vũ lấy ra mấy viên đan dược để cho Lâm Phong nuốt vào, săc mặt của hắn nhất thời tốt lên rất nhiều. lau đi vết máu hắn nói:
- Tại sao ngươi phải cứu ta?
Nữ Thần Vận Mệnh nhìn hắn một cái, gắt giọng:
- Ngươi cái đồ không biết sống chết, lại còn không mau cảm tạ Long Vũ.
- Ta sao phải cảm tạ hắn?
Lâm Phong giận dữ nói:
- Hắn đã giết tộc trưởng của ta….
Nữ Thần Vận Mệnh lạnh giọng nói:
- Tộc trưởng các ngươi đáng chết.
Lời này vừa nói ra, Lâm Phong tâm sôi oán hận nhìn thẳng Long Vũ cùng Nữ Thần Vận Mệnh, nhất thời chửi ầm lên:
- Các ngươi mới là đồ đáng chết…
Long Vũ nhàn nhạt cười:
- Ta không giết ngươi, ngươi phải giải đáp hết những thắc mắc trong lòng ta, nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết.
Lâm Phong u uất nói:
- Tài nghệ không bằng người, ta đã không còn gì để nói, ngươi cứ giết ta đi.
Nói tới câu này, ánh mắt hắn vội vàng chuyển qua nhìn Nữ Thần Vận Mệnh:
- Ta biết ngươi là Nữ Thần Vận Mệnh… Năm đó chính ngươi, đã tận tay tiêu diệt sạch Bàn Cổ nhất tộc ta.
Nữ Thần Vận Mệnh nhàn nhạt cười:
- Đúng là trong trận chiến ấy do ta khơi mào… Nhưng ta thật không hiểu nổi, năm đó ngươi làm cách nào lại sống sót…
Lâm Phong hừ một tiếng nói:
- Đây là bí mật của ta, ngươi đừng hòng moi được.
- Ngươi!
- Lâm Phong!
Long Vũ nhàn nhạt nói:
- Ta và ngươi coi như là đã quen biết lâu rồi, ta hy vọng ngươi biết điều mà hợp tác. Nếu không đừng trách ta vô tình.
- Nếu như ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Lâm Phong nói.
- Định bảo toàn huyết mạch Bàn cổ nhất tộc?
Nữ Thần Vận Mệnh cười nói:
- Ngươi muốn giữ cái mạng mình để sau này khi cường đại, ngươi sẽ quay lại báo thù đúng không?
- Không phải.
Lâm Phong miệng lưỡi giảo hoạt nói:
- Lấy tình hình của Bàn Cổ nhất tộc bây giờ, ngay cả phát quang mạnh mẽ
ngang một vạn năm trước, thì với lực lượng đó cũng chưa đủ khả năng báo
thù. Ta chỉ là không muốn huyết mạch Bàn Cổ đại tộc hoàn toàn tuyệt
diệt.
Ngừng một chút, Lâm Phong trầm trầm nói:
- Trên thực tế, trừ Bàn Chiến ra, còn lại các tộc nhân đều rất tốt. Chúng ta cũng
không có bất kì quyền lợi gì. Chúng ta chỉ muốn sống để tiếp tục nhiệm
vụ canh gác mộ huyệt của dũng sĩ từng khai thiên tích địa của tộc ta..
- Không thành vấn đề!
Long Vũ nói:
- Ta đảm bảo tất cả các ngươi sẽ sống và được bảo vệ an toàn, để ta phong ấn lực lượng của ngươi đã. Sau đó ngươi đã có thể nói cho ta biết, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Được!
Lâm Phong gật đầu nói:
- Long Vũ ta và ngươi coi như cũng là quen biết nhau đã lâu, ta tin vào nhân phẩm của ngươi.
Ngừng một chút, Lâm Phong nhìn về phía Nữ Thần Vận Mệnh, nói:
- Ban đầu lúc Bàn Cổ nhất tộc ta khai chiến, tộc trưởng tộc ta tựa hồ đã
đoán trước được kết cục đại bại. Vì để nối tiếp huyết mạch Bàn Cổ nhất
tộc không cho chúng đi xuống, hắn liền nói trước đem ta đưa vào lục đạo
luân hồi chuyển thế để ta tránh được trận chém giết kia. Từ đó trở đi
trí nhớ của ta cùng Bàn Cổ huyết mạch không hề tỉnh giấc. Cho đến khi
Bàn Chiến bị giết, lúc đó trong người ta có một cỗ bi thương cùng không
cam lòng xuất hiện… Trong nháy mắt đó, huyết mạch trong người ta thức
tỉnh. Đồng thời nhận được lệnh của Bàn Chiến.
- Ngươi tới giết ta?
Long Vũ cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết lực lượng của ta sao?
- Khoan hãy nói!
Lâm Phong nói:
- Ta căn bản không thể kháng lệnh của Bàn Chiến. Nếu như không phải bị
đánh cho phun ra mấy ngụm máu, ta nghĩ ta chắc chắn sẽ chiến đấu đến
khắc cuối cùng.
Nữ Thần Vận Mệnh hừ lạnh nói:
- Luân hồi
chuyển thế, đích xác là một nước cờ tốt. Bàn Chiến ngày đó đích thực
thông minh, đáng tiếc ngày đó hắn thân là tộc trưởng Bàn Cổ nhất tộc lại quá hiếu chiến, nếu không Bàn Cổ nhất tộc không gặp phải họa sát thân
như vậy.
- Có ý gì?
Lâm Phong dò hỏi.
Long Vũ nghe vạy liền nói:
- Năm đó giữa các ngươi tranh đấu, hoàn toàn là do Bàn Chiến tự mình bố trí…
Long Vũ dựa thế liền nói rõ ràng một lượt ra cho hắn nghe.
Nghe Long Vũ nói rõ ràng... Lâm Phong tựa hồ có một chút khó tin:
- Làm sao có thể? Bàn Chiến tộc trưởng không phải là người như vậy…
- Biết người biết mặt nhưng không biết lòng!
Long Vũ nói:
- Làm sao ngươi biết trong lòng Bàn Chiến đang toan tính điều gì?
Nữ Thần Vận Mệnh lại khinh thường nói:
- Sự thật là như thế, ngươi không tin ta cũng hết cách. Nhưng ta nói được làm được Bàn Cổ nhất tộc huyết án thật sự trách nhiệm đều nằm ở Bàn
Chiến. Mà Bàn Chiến hiện tại đã về tây thiên, chuyện năm đó coi như
không truy cứu nữa. Nói thật ở vào góc độ của ta, ta hoàn toàn có lý do
đem các ngươi đuổi cùng giết tuyệt. nếu anh Vũ đã quyết tâm lưu lại tính mạng ngươi, ta cũng không nói thêm lời nào nữa. Nếu ngươi muốn báo thù, có tìm tới đây ta cũng không sợ.
Sắc mặt Lâm Phong tối sầm:
- Báo thù? Ta lấy cái gì đi báo thù đây?
- Coi như còn biết thân biết phận!
Nữ Thần Vận Mệnh đắc ý cười nói:
- Nói cho ngươi biết ta không chỉ cắn nuốt lực lượng Quang Minh Tôn Thần, đồng thời còn cắn nuốt cả lực lượng Bàn Chiến. Dõi mắt cả vũ nội, trừ
anh Vũ ra căn bản không ai có thể là đối thủ của ta.
- Ta biết!
Lâm Phong tựa hồ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ngừng một chút , Lâm Phong đột nhiên nói:
- Long Vũ, có sự tình này ta nghĩ ngươi có thể giúp ta.
- Nói đi, dù sao ta và ngươi cũng là có quen biết. Chỉ cần chuyện gì không trái với lương tâm, ta sẽ đáp ứng ngươi.
Long Vũ nói.
- Ta hy vọng có thể được tiếp tục làm việc tại tiểu tổ siêu năng.
Lâm Phong nói.
Long Vũ hơi suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi thật sự thích làm công việc này sao?
- Đúng vậy!
Lâm Phong nói:
- Chức trách của Bàn Cổ nhất tộc vạn đời nay là bảo vệ vũ nội. hiện tai
lực lượng đang thiếu, ta nghĩ mình cũng có thể góp một chút sức vào đó.
Xin ngươi chấp thuận cho ta được giữ lại lực lượng được không?
- Dĩ nhiên có thể !
Long Vũ nói:
- Bất quá ta sẽ phái người giám thị ngươi cho đến khi ngươi không còn gây ra vấn đề gì lớn nữa, lúc đó ngươi thục sự mới được tự do.
- Ta có thể hiểu được1
Lâm Phong gật đầu.
Bị Lâm Phong một phen làm náo loạn như vậy, những mập mờ quanh Long Vũ
cùng Nữ Thần Vận Mệnh Maria coi như đã sáng tỏ. Hai ngày sau, Nữ Thần
Vận Mệnh cùng Long Vũ liên thủ phong ấn lực lượng Lâm Phong. Áp chế lực
lượng hắn giữ lại. Dù vậy với lực lượng còn lại tại thế giới thực tế
cũng được coi như là cường giả hạng trung.
Long Vũ dặn dò Đường Hương Hương một cách cẩn thận để nàng tạm thời là người tiến hành quản chế.
……………………..
……………………..
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Long Vũ nhận được thông báo của La
Lâm. Vòng phòng hộ của chiếc phi thuyền đã được thực hiện xong. Hiện tại chỉ còn thiếu máu của Long Vũ làm nhiên liệu cho tàu chạy.
Sáng
sớm, Long Vũ liền tới ngay. Không chút chần chừ để La Lâm rút sáu trăm
mililit máu. Ngay sau đó La Lâm liền mang máu Long Vũ đưa vào khoang đặc chế, chuyển hóa máu thành năng lượng.
Hiệu quả so với lúc dự
đoán còn khả quan hơn một chút. Bởi vì trong máu của Long Vũ không chỉ
có hỗn độn nguyên dịch mà còn có cả khí tức của Cửu Châu Cự Long. Năng
lượng ở đẳng cấp cực kì cao. Trải qua một khoảng thời gian trang bị
chuyển đổi bắt đầu có tác dụng, năng lượng được kích hoạt lên mức cường
đại nhất. Tầng phòng hộ của chiếc phi thuyền được đề cao mấy chục lần.
Căn cứ theo tính toán của La Lâm, các đệ tử từ Cửu Đỉnh trở xuống của Huyền Môn ngồi trong chiếc phi thuyền, khi tiên hành bước nhảy không gian sẽ
không gặp bất kì cảm giác khó chịu nào.
Sau đó, Long Vũ tổ chức tiến hành khảo nghiệm đệ tử của Huyền Môn.
Kết quả khảo nghiệm cho thấy tất cả mọi người đều bình thường…
Xong chuyện, La Lâm liền đệ nghị tiến hành thực hiện một bước nhảy ngắn tiến hành du lịch trong vũ trụ. Để có thể khảo nghiệm tốt hơn tính năng của
phi thuyền, Long Vũ suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định hắn cùng La
Lâm sẽ ngồi trên chiếc phi thuyền, cùng nhau đo lường cự ly tiến hành
thể nghiệm.
Tuy nói là cự ly ngắn như vậy nhưng cũng đã vượt qua
phạm vi vũ nội. La Lâm đã sớm thành công trong việc định vị tọa độ không gian tinh hệ. Ít nhất trong vòng ngàn năm ánh sáng khi du hành trong vũ trụ sẽ không xuất hiện bất kì tình trạng lạc đường nào.
Dưới tác dụng của động cơ phản lực, chiếc phi thuyền phá tan tầng khí quyển tiến vào trong vũ trụ. La Lâm thiết lập các thao tác cho trí năng nhân tạo
tự động vận hành.
Sau năm phút đồng hồ, chiếc phi thuyền liền
tiến vào qũy đạo đã dự định, đồng thời dần dần tăng tốc. Trong suốt cả
quá trình, La Lâm không hề buông lỏng, nàng chăm chú theo dõi các thông
số kĩ thuật của chiếc phi thuyền.
Long Vũ thì không giúp được gì vì hắn hoàn toàn không hiều gì về cái gọi là khoa học này.
Ít nhất thì cái khoa học kĩ thuật tương lai này thì hắn hoàn toàn mù tịt.
Khi La Lâm đang ở vào thời điểm khẩn trương thì hắn phóng tinh thần lực của mình ra bám vào mặt ngoài của phi thuyền, cẩn thận tìm hiểu tình huống
của vũ trụ xung quanh.
Nơi này không có bất kì dấu hiệu dị thường nào đồng thời cũng không có dấu hiệu của sinh mạng.
Theo lịch Địa Cầu, sau ba ngày, Long Vũ đã hoàn toàn mất đi hứng thú. Hắn
thu hồi tinh thần lực lại sau đó yên lặng đứng sau nhìn La Lâm thực hiện những thao tác cực kì phức tạp.
Có người nói bộ dạng khi nam nhân chăm chỉ làm việc rất là suất khí.
Trên thực tế, dáng vẻ khi nữ nhân chăm chỉ làm việc cũng xinh đẹp không kém.
Long Vũ cảm thấy cuộc đời này quen biết được La Lâm hắn rất là may mắn.
Nếu như không có La Lâm xuất hiện, có lẽ hiện tại hắn đã chết, hoặc là trở
thành một phế vật người người xem thường. Trong cuộc đời con người, kỳ
ngộ cũng là một trong các nhân tố trọng yếu.
- Long Vũ ca ca, phát hiện ra khí tức sinh mệnh!
Đúng lúc này, La Lâm hung phấn chỉ vào một điềm xanh lục trên màn hình:
- Hệ thống dò xét sinh mệnh của phi thuyền phát hiện ra sự sống tại một
tinh cầu cách đây mười năm ánh sáng, chúng ta mau chóng đến xem.
- Ừ
Long Vũ gật đầu nói:
- Đi xem một chút, bản thân anh cũng muốn xem sinh mạng bên ngoài vũ trụ và bên trong vũ trụ có gì khác nhau.
- Từ những số liệu thu thập được trước mắt thì những sinh mệnh này tựa hồ rất là mạnh.
La Lâm nghiêm mặt nói:
- Long Vũ ca ca, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
- Ừ.
Long Vũ gật đầu nhưng ngay sau đó liền nói:
- Hệ thống chiến đấu của phi thuyền như thế nào?
La Lâm nghe vậy, đắc ý nói:
- Long Vũ ca ca, anh cứ yên tâm, hệ thống vũ khí của phi thuyền được em
đặc biệt thiết kế một cách tỉ mỉ, cho dù đối mặt với cường giả cường đại nhất chúng ta cũng không dễ dàng bị thua.
- Cường đại như vậy?
Long Vũ có chút ngoài ý muốn.
- Ha ha!
La Lâm cười nói:
- Chủ yếu là hệ thống động lực cấu thành từ năng lượng cao cấp, lại nói
nó cũng là công lao của anh. Nếu như khởi động toàn bộ công suất mà nói, chúng ta hoàn toàn có thể trong nháy mắt tiêu diệt một hành tinh giống
như Trái Đất.
Long Vũ đang muốn hỏi tiếp thì La Lâm chợt khẩn trương nói:
- Long Vũ ca ca, chúng ta đang tiến hành bước tiếp cận cuối cùng rồi…
Trong quá trình tiếp đất, nội bộ phi thuyền không hề có dấu hiệu bất ổn cũng như dị thường nào.
Khi gần tiếp đất, La Lâm liền mở ra hệ thống phòng ngự trước cửa, cánh cửa
hợp kim dần dần mở ra, xuyên qua vòng phòng ngự năng lượng trong suốt
như pha lê có thể thấy rõ ràng cảnh vật ngoại giới.
Những ngọn
núi to lớn, đại dương đầy sóng, trường giang và hoàng hà vô số, cổ thụ
mọc cao chọc trời, bầu trời đầy mây trắng. Hoàn cảnh sanh tồn nơi đây
khá tương tự như Địa Cầu.
Long Vũ kinh hỉ, thần thức phóng ra,
xuyên qua vòng phòng ngự, phát hiện ra sinh mạng thể nơi này quả nhiên
rất mạnh mẽ, bất quá trong hơi thở mang theo chút khí tức thô bạo.
Đồng thời La Lâm cũng thao tác phi thuyền thu thập và phân tích số liệu của tinh cầu này.
Sau năm phút thì liền có kết quả, La Lâm nhìn về Long Vũ nói:
- Long Vũ ca ca, tinh cầu này được dựng dựa trên sự bồi đắp và tích tụ
sau nhiều lần phun trào của núi lửa, độ cứng địa chất ước tính gấp 100
lần Địa Cầu, diện tích gấp mười lần địa cầu, không khí thưa thớt, hoàn
cảnh ác liệt, không thích hợp cho nhân loại cư trú. Sinh mạng thể trên
tinh cầu cơ bản đều là dã thú. Những dã thú kia có cấp bậc năng lượng
tương đương với ma thú cấp tám ở Huyền Cảnh. Nơi này thuộc về một tinh
cầu chưa khai phá.
- Vậy sao?
Long Vũ suy nghi một chút:
- Không bằng chúng ta đi xuống xem một chút.
- Được.
La Lâm gật đầu, thao tác điều khiển hai phi thuyền tiến vào tầng khí quyển nhưng dừng lại ở độ cao cách mặt đất hai vạn km. Ngay sau đó Long Vũ
liền kéo tay La Lâm mở ra cửa của phi thuyền.
Không khí của tinh
cầu này quả thật mỏng manh, bất quá lại không có ảnh hường đến La Lâm và Long Vũ chút nào. Trên thực tế, lấy lực lượng của bọn họ thì cho dù là
đang ở trong không gian thì cũng không có vấn đề gì.
Thân hình
hai người chậm rãi đáp xuống một đỉnh núi. Quan sát hoàn cảnh của tinh
cầu này từ một khoảng cách gần. Nơi này đich xác là một đỉnh núi hoang
vu khắp nơi đều là các cây cổ thụ chọc trời cùng các loài dị thú, thoáng nhìn sơ qua thật khiến cho người ta liên tưởng đến thời kì khủng long
tiền sử.
- Rống!!!
Ngay tại lúc này một con tam nhãn thú
khổng lồ chợt xuất hiện sau lưng hai người, con quái thú sở hữu ba con
mắt khổng lồ, đỉnh đầu có một sừng, thân hình to lớn cường tráng móng
sắc răng nhọn. Chớ nhìn thân hình khổng lồ nặng nề kia của nó mà nhầm
tốc độ của nó một chút cũng không chậm, thập phần nhanh nhẹn.
Long Vũ thuấn di một cái tránh thoát một trảo của nó, sau đó đem Hỗn Nguyên
lực bao lấy bản thân và La Lâm lại, đưa mắt nhìn sang. Trong nháy mắt
quái thú kia cũng đã kịp phản ứng, hướng Long Vũ và La Lâm nhào tới.
- Phịch!
Móng vuốt của quái thú va chạm với vòng phòng ngự của Hỗn Nguyên lực, trong nháy mắt thân thể khổng lồ bị bắn ngược về sau.
- Rống!!!
Con tam nhãn quái thú đau đớn bò dậy, hướng mặt lên trời nộ rống, nhất thời vài chục con đồng loại của nó xuất hiện, rốt rít nhào về phía Long Vũ.
- Những con tam nhãn thú da dày thịt thô này em đoán chừng tu vi cỡ cửu cấp đỉnh phong.
La Lâm nói.
- Đúng vậy.
Long Vũ gật đầu, một chút cũng không lo lắng.
- Long Vũ ca ca chúng ta đi săn thú, so xem ai săn được nhiều hơn!!!
La Lâm đột nhiên nổi lên tâm tình muốn chơi đùa, thoát ra từ trong ngực
Long Vũ. Đôi bàn tay hồng phần hướng về một con tam nhãn thú đánh tới,
thân thể tam nhãn thú nhất thời bị đánh bay ra ngoài, đụng vào vách đá,
mặc dù chưa chết nhưng cũng đã mất đi năng lực chiến đấu.
Chuyện xảy ra kế tiếp là một tràng thảm kịch.
Những con tam nhãn thú đang công kích về phía Long Vũ và La Lầm đột nhiên
phóng về các đồng bọn bị thương, bắt đầu cắn xé đồng bọn của mình.
Bộ da nhìn như cứng rắn vô bì nhưng dưới hàm răng sắc nhọn của đồng bạn
thì mỏng manh như tờ giấy. Trong khoảnh khắc, con tam nhãn thú bị thương đã trở thành thức ăn trong miệng đồng bạn.
Nhìn một màn như thế, La Lâm nhất thời nổi giận, sát khí không ngừng xuất hiện trong mắt.
Long Vũ cũng có chút cảm khái:
- Đích xác là một tinh cầu chưa khai hóa.
- Bang , Bang!
La Lâm tức giận trước hành động không có chút nhân tính nào của đám dã thú này, nên xuất ra quyền kình mạnh hơn, trong khoảnh khắc đã có hơn mười
con tam nhãn thú chết dưới cơn phẫn nộ của nàng.
Chính là quái
thú chung quanh càng tụ tập nhiều hơn, mà phản ứng đầu tiên của chúng nó là nhào tới cắn xé đồng bạn đã chết, mùi máu tươi càng ngày càng đậm
tràn ngập bốn phía
Những con dã thú kia dường như chịu sự kích
thích của máu tanh mà trở nên tàn bạo hơn, bắt đầu công kích lẫn nhau.
Hiện trường liền trở thành một mảnh hỗn loạn.
Tình huống trở thành như vậy cũng làm cho Long Vũ và La Lâm trở tay không kịp.
- Tê!!!
Theo sự hỗn loạn và máu tanh tràn ngập, trong một cánh rừng không xa cách
đó, một bóng đen nhảy ra. Cái bóng kia có tốc độ cực nhanh, tựa như tia
chớp. Chỉ trong một nháy mắt đã xuất hiện trên ngọn núi.
Long Vũ
cùng La Lâm lúc này mới nhìn rõ chân diện mục của đạo bóng đen kia. Một
con tam nhãn thú to gấp mười lần so với các con thường, thân hình to lớn tương tự như khủng long bạo chúa trên địa cầu. Bất quá đầu của nó cùng
nhân loại có chút tương tự, hiển nhiên đây là một con quái thú có trí
khôn.
Theo tiếng gào thét của nó, hiện trường tàn sát lẫn nhau
của các con quái thú kết thúc trong nháy mắt. Long Vũ cùng La Lâm âm
thầm cảm thấy kì lạ.
- Rống!!
Trong đồng tử của con quái
thú có trí khôn lóe ra hung quang, vung tay lên, nhưng con tam nhãn thú
kia nhất thời hướng La Lâm phóng qua.
Lần này những con tam nhãn
thú kia cũng không có loạn đả lẫn nhau. Bọn chúng phối hợp với nhau một
cách chặt chẽ tràn đầy trí tuệ. Thân hình La Lâm bắt đầu xoay tròn,
quyền kính bắt đầu gia tăng, khuôn mặt ửng đỏ, thở gấp từng hơi.
Còn Long Vũ thì có nhiều hứng thú hơn đối với con quái thú mang trí khôn kia hơn.
Trong đôi mắt của quái thú có trí khôn lóe ra sự cảnh giác cùng một loại thị huyết nói không nên lời.
Đột nhiên, con quái thú kia chợt động, chỉ nghe nó rống lớn một tiếng, khí
thế chấn nhiếp tứ phương, thiết trảo vung lên, ảnh tùy thân động, chợt
lóe liền xuất hiện tấn công tới Long Vũ. Hỗn Nguyên lực phòng ngự chung
quanh Long Vũ một trận chớp động. Nhưng mà con quái thú kia cũng không
tốt lành gì, lực phòng ngự phản chấn làm cho nó bắn ngược trở ra.
Quái thú có trí khôn tựa hồ tức giận, rống lên một tiếng giận dữ, tinh phong mãnh liệt nổi lên, lợi trảo sắc nhọn như cương đao phá vỡ hư không lần
nữa hướng Long Vũ đánh tới.
Long Vũ có ý định dò xét lực lượng của quái thú này nên cũng không vội vàng đem nó giết chết.
Bên kia La Lâm cũng càng đánh càng hăng, một quyền xuất ra là có một con
quái thú văng ra ngoài. Bất quá theo sự xuất hiện của con quái thú có
trí khôn thì bốn phía quái thú xuất hiện càng lúc càng nhiều, không chỉ
là tam nhãn thú.
Quái thú có trí khôn, rống to nhiều tiếng, móng
vuốt co duỗi hóa thành từng chùm trảo ảnh. Đồng thời những con tam nhãn
thú đều chạy tới trợ giúp con quái thú có trí khôn. Bọn chúng tựa hồ như không sợ sinh tử, trực tiếp dùng thân thể ngạnh sanh xông tới, Long Vũ
suy đoán, nếu muốn kết thúc tràng chiến đấu này thì cách tốt nhất là
giải quyết con quái thú có trí khôn này trước.