Đặc Thù Không Gian

Chương 45: Q.5 - Chương 45: Nguyên lai là chị em




Ads

- Đúng vậy.

Đường Na gật đầu xác nhận nói:

- Thật sự hắn chính là Song Tử Hoàng, nhưng những chuyện khác ta thật sự không biết. Ta phản bội nghiệp đoàn dị năng, gia nhập Song Tử Hoàng, mục đích cuối cùng là muốn biết cách điều chế dược vật có thể kích thích tiềm năng con người kia. Đáng tiếc cho đến bây giờ ta cũng không có bất kỳ phát hiện nào. Đúng rồi đoạn thời gian trước, thiếu chủ của nghiệp đoàn dị năng đã tới một lần, bọn họ cùng Song Tử Hoàng nói chuyện hợp tác, ý đồ là muốn lấy dược vật kia. Nhưng cuối cùng bọn họ trong lúc đàm phán không thành, đoán chừng trong khoảng thời gian này, nghiệp đoàn dị năng nhất định sẽ một lần nữa phái người tới.

- Ta chỉ biết có bấy nhiêu thôi!

Đường Na thành thật nói.

Long Vũ nói:

- Lâm tổ trưởng, chị Hàn, hai người xem còn có cái gì cần hỏi nữa không?

Lâm Phong trầm ngâm nói:

- Ta thấy cô cũng chỉ biết có bấy nhiêu thôi, hỏi tiếp cũng không có ý nghĩa. Như vậy đi, đem cô ta giao cho chúng tôi, đến lúc đó có cô ta ra mặt làm chứng tố cáo Vương Quốc Duy. Nói như vậy, chúng ta là có thể chính diện động tới Vương Quốc Duy rồi.

- Không được.

Nói chuyện chính là Đường Na, khi nàng nghe để nàng làm chứng tố cáo Vương Quốc Duy, thân thể nhất thời run rẩy không dứt:

- Các ngươi tốt nhất là đem ta giết đi.

- Ngươi có ý gì?

Long Vũ trầm mặt, nói:

- Ngươi không muốn ta tiêu hủy băng ghi hình phải không?

- Tùy ngươi.

Trên mặt Đường Na hiện lên một vẻ thống khổ, nói:

- Các ngươi căn bản không biết Song Tử Hoàng rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào. Nếu như ta ra mặt làm chứng, ta sẽ phải chịu sự trừng phạt sống không bằng chết. Thay vì như vậy, ta chẳng thà tự sát.

- Như vậy đi, chúng ta trước tiên đem ngươi bảo vệ, về phần làm người làm chứng sau này hãy bàn.

Lâm Phong trầm ngâm một chút nói.

- Bang bang!

Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một tiếng gõ cửa dồn dập.

Long Vũ, Hàn Duyệt, Lâm Phong nhất thời tựu khẩn trương. Bắt đầu đề phòng.

- Long Vũ sư huynh mở cửa. Em biết anh ở bên trong.

Tiếng gõ cửa vừa ngưng. Nhưng ngay sau đó liền truyền đến một thanh âm Long Vũ vô cùng quen thuộc.

- Là tiểu sư muội.

Long Vũ sửng sốt một chút. Cuối cùng là đi tới mở cửa phòng ra. Quả nhiên, đứng ngoài cửa trừng mắt lạnh lùng nhìn chính là tiểu sư muội Đường Hương Hương.

Đường Hương Hương sau khi vào phòng, ánh mắt cũng không nhìn Long Vũ, mà là đánh giá chung quanh. Ánh mắt cuối cùng ngừng lại trên người Đường Na.

- Các ngươi làm gì với nàng?

Đường Hương Hương lớn tiếng quát hỏi.

- Tiểu sư muội, emlàm cái gì vậy. Cô ta bây giờ là tội phạm. Hai vị này là nhân viên chính phủ.

Long Vũ thấy Đường Hương Hương rõ ràng chính là lai giả bất thiện. ( ngươi đến không có ý tốt)

- Đúng rồi, cô ta là đường muội của em?

Long Vũ dường như nghĩ tới điều gì.

- Đúng vậy.

Đường Hương Hương bước tới, hướng Đường Na nói:

- Muội muội, ngươi có biết ta không?

Đường Na nghe vậy, trên trán xuất hiện một cổ nhàn nhạt không giải thích được. Nàng đem ánh mắt quay tới, cẩn thận ngó chừng Đường Hương Hương. Thật lâu sau, nàng đột nhiên kinh hô:

- Hương Hương, ngươi là Hương Hương tỷ. Hương Hương tỷ cứu ta, những người này ức hiếp ta, nể tình chúng ta là tỷ muội, xin hảy cứu ta

Ban đầu, khi Đường Hương Hương rời khỏi Đường gia nhưng cũng chỉ mới mười tuổi. Mặc dù đã qua sáu năm thời gian, nhưng sáu năm này, dung mạo Đường Hương Hương đã thay đổi rất nhiều.

Dù sao cũng có nhiều năm sống chung nên nàng vẫn loáng thoáng nhận ra Đường Hương Hương.

- Hừ!

Đối với tỷ muội ngày xưa cầu cứu, Đường Hương Hương biểu hiện rất là lạnh lùng. Long Vũ xem ra, cái này cũng rất phù hợp với tình huống nàng tu luyện Vô Tình Thiên Đạo.

Chẳng qua là biểu hiện kế tiếp của Đường Hương Hương đã khiến cho hắn thất kinh.

- Đường Na. Uổng cho ngươi là thiên kim của gia chủ Đường gia, ngươi xem bộ dáng ngươi bây giờ giống như cái gì?

Đường Hương Hương châm chọc nói:

- Bộ dáng bây giờ của ngươi ngay cả gái làng chơi cũng không bằng. Đường gia chúng ta bị ngươi làm mất mặt hết rồi. Nếu như ta là ngươi, ta đã sớm tìm một cái lỗ để chui xuống rồi.

Hàn Duyệt, Lâm Phong cũng không biết Đường Hương Hương cùng Đường Na có ân oán.

Chẳng qua là Đường Hương Hương chỉ cần không tương trợ Đường Na là được, nếu không thì lại là một phen phiền toái.

Đường Na sắc mặt run lên, nói:

- Đường tỷ, ngươi quả nhiên là không tệ. Lần trước, ta nghe cha ta nói ngươi đã leo được lên cây đại thụ Huyền Môn rồi, hiện tại quả nhiên là chính xác mười phần. Nhưng mà ngươi quên rồi sao, trên người ngươi còn có Ngũ Thải Tàm Cổ. Uy lực của Ngũ Thải Tàm Cổ không cần phải nói chắc ngươi cũng biết? Nếu như không thể kịp thời bài trừ, sau này máu trong cơ thể của ngươi cũng sẽ bị Ngũ Thải Tàm Cổ ký sinh. Đến lúc đó, cho dù ngươi có là Đại La Thiên tiên cũng không thể trừ tận gốc.

- Ha ha...

Đường Hương Hương nghe Đường Na uy hiếp, khinh miệt cười cười:

- Ngươi cảm thấy ngươi như vậy nói với ta, có ý nghĩa sao? Nhị thúc khống cổ thủ pháp ngươi cũng biết, ngươi hiện tại thử xem. Xem ta có việc gì không?

Đường Na nghe vậy, vội vàng thử một chút.

Ngoài dự tính của nàng chính là, thân thể Đường Hương Hương không có bất kỳ khó chịu nào.

Hiển nhiên, cái Ngũ Thải Tàm Cổ kia đã không còn tồn tại nữa rồi.

- Không thể nào…Không thể nào…Ngươi làm sao có thể giải khai Ngũ Thải Tàm Cổ.

Vẻ mặt Đường Na khiếp sợ:

- Ngươi đến tột cùng là làm thế nào?

- Hừ!

Đường Hương Hương nói:

- Ta tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, tu vi đã tiến vào cảnh giới Bất Diệt, chỉ cần ta dùng đạo lực của mình khống chế, thanh trừ Ngũ Thải Tàm Cổ cũng không phải là cái việc gì khó. Hảo muội muội của ta, nếu như ta đoán không sai, cái người cha tốt kia của ngươi bởi vì chuyện tình Ngũ Thải Tàm Cổ, hiện tại nhất định là bị thương không nhỏ.

- Ngươi.

Đường Na trừng mắt lạnh lùng nhìn:

- Đường Hương Hương, tiện nhân kia, ngươi dám mưu hại gia chủ Đường gia.

- Ha ha…

Đường Hương Hương cười lạnh mấy tiếng:

- Tiện nhân kia, ngươi nói thiếu mất rồi, ban đầu nếu như không phải là Nhị thúc cùng Tam thúc cấu kết với nhau, vị trí gia chủ Đường gia chính là của cha ta ta. Mẹ của ta cũng sẽ không phải chết thảm. Đường Na, ta nói thật với ngươi, nói cho ngươi hay, ta tu luyện Vô Tình Thiên Đạo chính là vì báo thù. Ta muốn lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về ta.

Nghe Đường Hương Hương nói tới đây, Long Vũ có chút kích động.

Dựa theo cuộc nói chuyện của Đường Hương Hương và Đường Na lần này, nàng tựa hồ là đang nhớ lại cừu hận của mình cùng gia chủ Đường gia.

- Hương Hương, em đã nhớ lại?

Long Vũ kích động hỏi.

- Sư huynh, em đang rất bận, xin anh tránh ra cho.

Trong giọng nói của Đường Hương Hương rất lạnh lùng:

- Xin anh không nên làm trở ngại em.

Long Vũ từ trong ánh mắt Đường Hương Hương thấy được vẻ lãnh khốc cùng xa lạ.

Một khắc kia, hy vọng mới vừa dấy lên liền bị dập tắt.

Hàn Duyệt đột nhiên đi lên, nói:

- Vị tiểu thư này, Đường Na là nghi phạm của chúng tôi, cô ta nên thuộc về chúng tôi xử lý, hi vọng cô không nên làm trở ngại chúng tôi thi hành công vụ.

- Tôi muốn mang cô ta đi.

Đường Hương Hương lạnh lùng nói.

- Không được!

Hàn Duyệt quả quyết cự tuyệt:

- Tôi đã nói tất cả, cô ta phạm pháp, sẽ do chúng tôi mang đi, không cho cô áp dụng hình phạt riêng.

- Tôi nói một lần cuối, tôi muốn mang cô ta đi.

Đường Hương Hương cũng không để ý tới Hàn Duyệt.

Lâm Phong hơi do dự một chút, nhưng ngay sau đó đi tới, nói:

- Tiên tử, người tôi có thể để cô mang đi, nhưng là tôi có một thỉnh cầu, nếu như khi chúng tôi cần cô ta hỗ trợ, kính xin cô cho chúng tôi gặp mặt?

Lâm Phong thường xuyên làm việc với Huyền Môn nên đối với uy danh của Đường Hương Hương cũng đã nghe nói qua. Nhất là lúc trước Hương Hương nói tu vi của nàng đã đến cảnh giới Bất Diệt.

Tu vi như thế, trừ lãnh tụ Huyền Môn ra thì đã là tồn tại vô địch rồi.

Ít nhất, siêu năng tiểu tổ của hắn chọc vào không nổi.

Thường nhân vốn là lấy cơ quan quốc gia là vô địch.

Trên thực tế, cơ quan quốc gia cũng có lúc chọc không nổi.

- Đến lúc đó rồi nói sau.

Giọng nói Đường Hương Hương vẫn lãnh đạm như cũ, sắc mặt không hề thay đổi.

- Tổ trưởng, tại sao phải ….

Hàn Duyệt hiển nhiên không muốn thả người.

- Tới đây. . .

Lâm Phong kéo Hàn Duyệt một chút, hai người tránh qua một bên thấp giọng nói:

- Cứ để cho cô ta mang đi, chúng ta chọc không nổi.

- Có ý gì?

Hàn Duyệt hỏi.

- Đường Hương Hương không phải là người mà chúng ta có thể chọc được

Lâm Phong thấp giọng nói:

- Trừ lãnh tụ Huyền Môn thì cô ấy là người tu đạo lợi hại nhất. Ở Huyền Môn rất có danh vọng. Chúng ta tốt nhất vẫn là quên đi, không nên cùng cô ta sinh ra mâu thuẫn.

- Đường Na, mặc y phục của ngươi vào đi theo ta.

Đường Hương Hương cười lạnh một tiếng nói:

- Không nên để cho Đường gia chúng ta mất mặt nữa. Khi về ngươi nên tự mình viết một lá thư, ta hi vọng Nhị thúc có thể tự mình đến Thiên Hải đón ngươi trở về. Nếu không, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đường Na nhất thời trở nên khó coi. Nàng nhìn Long Vũ nói:

- Cứu ta, ta nguyện ý làm đầy tớ của ngươi, ngươi để cho ta làm cái gì ta cũng vui lòng. . . Thân thể trong sạch này của ta, ngươi muốn đùa bỡn thế nào cũng được. Chỉ cần ngươi không để ta rơi vào tay Đường Hương Hương.

- Hừ!

Long Vũ còn chưa tỏ thái độ, Đường Hương Hương đã hừ lạnh một tiếng:

- Hôm nay ta muốn mang tiện nhân Đường Na này đi, không ai có thể lưu được nàng lại.

Thậm chí Long Vũ còn thấy trong mắt Đường Hương Hương một tia sát ý.

Trong lòng Hàn Duyệt tràn đầy hi vọng Long Vũ có thể ngăn cản Đường Hương Hương. Nàng không phải là người tu đạo, đối với tình huống người tu đạo nàng không biết. trong măt nàng, Long Vũ hẳn là vô địch .

- Tiểu Vũ!

Hàn Duyệt gọi một tiếng, Long Vũ vội vàng hướng nàng nháy mắt.

Đường Hương Hương nghe vậy, cười lạnh nói:

- Anh dám cản em, Long Vũ sư huynh, đã sớm nghe nói tu vi anh cao cường, em vừa lúc cũng muốn cùng anh trao đổi một chút.

Long Vũ khẽ than nhẹ một tiếng, khoát tay nói:

- Tiểu sư muội, em đi đi, anh không có tâm tình.

Lòng tràn đầy kỳ vọng cũng biến thành thất vọng, Long Vũ lấy đâu ra tâm tình cùng Đường Hương Hương tỷ thí. Hơn nữa trong lòng hắn nghĩ không ra, vì sao cừu hận có thể nhớ được, tình yêu lại bị quên mất.

Cái này là xày ra chuyện gì?

Hắn hy vọng có thể tìm được Tuyết Cơ chứng thực một phen.

………………………….

………………………….

Ngày hôm sau, Long Vũ tìm tới Tuyết Cơ, hơn nữa báo cho Tuyết Cơ Đường Hương Hương đã nhớ lại cừu hận với Đường gia. Tuyết Cơ đối với chuyện này cũng không có ngạc nhiên. Hiển nhiên, nàng đã biết chuyện này.

Tuyết Cơ nói cho Long Vũ, tình huống của Đường Hương Hương rất đặc biệt, ngay cả trong điển tịch của Huyền Môn cũng không có ghi lại tình huống tương tự, cho nên nàng cũng không cách nào giải thích tình huống của Đường Hương Hương bây giờ.

Long Vũ buồn bực vô cùng.

Cuối cùng, Tuyết Cơ nói, có thể Hương Hương từ Vô Tình Thiên Đạo đã mở ra một con đường mới.

Xong nàng lại trấn an Long Vũ, tương lai có lẽ Hương Hương sẽ nhớ lại tất cả, nàng nói Long Vũ nên kiên nhẫn chờ đợi.

Về phần cừu hận với Đường gia, Tuyết Cơ liên tục dặn dò Long Vũ, không nên nhúng tay.

Bởi vì Đường Hương Hương đã liên tục nhấn mạnh, chuyện này nàng muốn một mình xử lý.

Buổi tối, tâm tình Long Vũ buồn bực, một mình đi trên đường, nhìn nhà nhà đốt đèn huy hoàng, không khỏi cũng nhớ tới tình huống của mình, không biết cha mẹ lạc nơi đâu.

Thở dài một tiếng, Long Vũ dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, tự mình lẩm bẩm nói::

- Haiz, ta cũng nên trở về Huyền Cảnh cùng Kim đại sư tìm kiếm tin tức của mẹ thôi.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên. Nhìn một chút, là Hàn Duyệt gọi tới, hắn hơi do dự một chút, rồi nhận điện.

- Tiểu Vũ, giờ cậu có rảnh không. Có thể cùng tôi nói chuyện một chút không?

Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Hàn Duyệt, tựa hồ có chút cô đơn. Giống như là ngã bệnh vậy.

Long Vũ vội vàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì. Chị Hàn, chị ở đâu, tôi lập tức tới ngay. Có chuyện gì sao, đợi tôi đến rồi hãy nói.

- Tôi đang một mình ngắm sao ở quảng trường Thời Đại.

Hàn Duyệt sâu xa nói:

- Tiểu Vũ, cậu tới đi.

Nói tới đó, Hàn Duyệt liền cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, Long Vũ đón xe tới quảng trường Thời Đại. Từ xa hắn đã nhìn thấy Hàn Duyệt.

Nhìn dáng dấp, tâm tình của nàng hẳn là rất xấu, trên mặt lạnh lẽo.

- Chị Hàn, xảy ra chuyện gì, không bằng chúng ta đi đi thôi, vừa đi vừa nói.

Quảng trường Thời Đại ban đêm so sánh với ban ngày trái lại càng náo nhiệt hơn, Long Vũ không thích nơi này lắm.

- Tôi không muốn đi. . . Chúng ta ở chỗ này nói chuyện đi

Hàn Duyệt ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Long Vũ đi tới kéo tay Hàn Duyệt, nói:

- Chúng ta đi!

Hàn Duyệt theo bản năng muốn rút tay về , nhưng Long Vũ nắm rất chặt, nàng căn bản là rút ra không được.

- Xảy ra chuyện gì, chị nói cho tôi biết đi.

Long Vũ như ra lệnh lớn tiếng hỏi.

Hàn Duyệt thở dài, đem ánh mắt từ trên ngón tay dời đi, tùy ý Long Vũ lôi kéo tay nàng đi ở trên đường. Bàn tay bóng loáng như ngọc, mềm mại vô cùng, có cảm giác rất ấm áp.

Lúc này Hàn Duyệt cảm thấy khác thường, trái tim nhảy loạn, nhất thời đã quên mất chuyện phiền não, liếc Long Vũ một cái, nũng nịu trách giận nói:

- Sao còn không buông tay, cậu nắm chặt như vậy làm gì.

Long Vũ có chút ngượng ngùng, buông lỏng tay ra, trong lòng bàn tay mơ hồ có một cảm giác rất ấm áp, khiến cho người ta không nở buông ra.

Trên cổ tay mảnh khảnh trắng bóng của Hàn Duyệt quả nhiên mơ hồ nổi lên một vòng đỏ ửng, cũng là do mới vừa rồi Long Vũ hơi dùng sức một chút. Lúc này nàng đang nhẹ nhẹ xoa cổ tay của mình, trong lòng đúng là quên mất chuyện phiền não kia.

Long Vũ thấy cổ tay Hàn Duyệt có chút ửng đỏ, ngượng ngùng cười, nói:

- Thật sự thật xin lỗi, mới vừa rồi nhất thời không cẩn thận dùng sức quá lớn rồi. Để tôi giúp chị xoa bóp nha. Chị Hàn, nhìn vẻ mặt chị, hẳn trong lòng chị có việc gì sao? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?

Từ khi quen biết đến nay, Long Vũ chưa từng thấy vẻ mặt này của Hàn Duyệt. Trong lòng phỏng đoán, nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện.

- Một lời khó nói hết!

Hàn Duyệt thở dài một tiếng, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Mà lúc này đây, Long Vũ đã lần nữa cầm tay Hàn Duyệt, dùng đạo lực giúp nàng lưu thông máu, trong khoảnh khắc, dấu vết kia liền biến mất.

- Đã tốt rồi, sao còn không buông tay.

Hàn Duyệt lần nữa liếc Long Vũ một cái, nhưng trong ánh mắt có phần kiều mỵ hơn.

- Chị Hàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chị khiến em gấp muốn chết đó.

Long Vũ hỏi.

Hàn Duyệt nghe vậy liếc Long Vũ một cái, nói:

- Cậu thật sự quan tâm chuyện của tôi?

Long Vũ thật tình gật gật đầu, nói:

- Chị Hàn, chị cảm thấy tôi giống như đang nói đùa sao?

Hàn Duyệt nghe vậy không phục, chiếc miệng xinh xắn gợi cảm nhất lên chu lên, đôi mắt đẹp ngó chừng Long Vũ nói:

- Tôi thấy trong lòng cậu cũng chỉ có cái người tiểu sư muội kia thôi. Ở trong mắt cậu căn bản tôi không tính là cái gì. Cậu hay là đi tìm tiểu sư muội của cậu đi, dù sao cha tôi đã đem tôi hứa gả cho Vương Quốc Duy rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.