Đặc Thù Không Gian

Chương 2: Q.4 - Chương 2: Ở chung




Ads

‘Hạnh phúc’ tới quá nhanh, làm cho Long Vũ không kịp thích ứng.

Lúc vừa nãy, hắn còn ước ước ao ao. Nhưng bây giờ, đột nhiên hắn cũng có một người bạn gái.

Nhưng mà trong lòng Long Vũ không có một chút khoái cảm.

Tuy rằng lúc trước hắn thấy Tư Mã Phong cùng Mã Hiểu Mai đi chung với nhau, trong lòng có chút không vui. Nhưng mà sau khi nàng tuyên bố làm bạn gái của hắn, trong lòng hắn không có một chút vui mừng nào.

- Đi theo tôi.

Trong lúc Long Vũ đang ngây người, Mã Hiểu Mai đã dắt tay hắn nói:

- Giúp tôi thu dọn hành lý…

- Chờ một chút.

Long Vũ cảm thấy sự việc có vấn đề. Hắn dừng bước, nghiêm túc nhìn Mã Hiểu Mai nói:

- Bạn học Mã, cô làm như thế là đủ rồi… Tôi không có tâm tư vui đùa cùng với cô. Thực xin lỗi. Tôi có việc. Tôi đi trước.

Nói xong, Long Vũ thoát khỏi bàn tay Mã Hiểu Mai, lập tức chuồn lẹ.

- Hừ.

Mã Hiểu Mai hừ nhẹ một tiếng, nhưng mà cũng không có đuổi theo.

- Đầu gỗ, đúng là đại đầu gỗ. Không có chút tình cảm gì… Nếu không phải vì…

Mã Hiểu Mai oán hận dậm chân, thấp giọng nói thầm:

- Anh không giúp tôi, tôi tự mình đi làm vậy…

…………………………………………� �…………………………………..

…………………………………………� �……………………………………

Buổi chiều, một chiếc xe con dừng ở khu trọ của Long Vũ. Từ trên xe xuống là một người đẹp mang theo một chiếc rương lớn đựng hành lý. Người này rõ ràng chính là Mã Hiểu Mai.

- Cộc cộc…

Mấy phút sau, Mã Hiểu Mai gõ cửa phòng của Long Vũ.

Long Vũ mặc một chiếc quần cộc mở cửa phòng. Nhìn thấy Mã Hiểu Mai, hắn một trận nhức đầu. Nhìn hành lý trong tay nàng, hắn hỏi:

- Cô muốn nhờ tôi trông giữ hộ cô à?

- Trông giữ cái gì?

Mã Hiểu Mai liếc mắt nhìn Long Vũ, nói:

- Sau này không được thường xuyên mặc quần cộc… Nhìn cái gì mà nhìn. Một chút phong độ thân sĩ cũng không có. Còn không mau giúp tôi đem một chút hành lý…

Long Vũ bị Mã Hiểu Mai nói làm cho đỏ mặt. Sau đó lục đục giúp nàng đem hành lý vào trong.

Sau đó, Long Vũ vỗ vỗ ót hỏi:

- Tôi nói nè bạn học Mã. Cô rốt cuộc có cần phải diễn quá đến như vậy không. Sự nhẫn nại của tôi là có hạn đó…

- Tôi muốn nói với anh một sự thật. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở chỗ này.

Mã Hiểu Mai nói xong, không đợi Long Vũ trả lời, thả mình nửa ngồi trên ghế sa lon.

- Cái gì?

Long Vũ cho rằng mình nghe nhầm, hỏi lại một câu:

- Cô nói cái gì, cô muốn ở chỗ này của tôi là vì cái gì? Dựa vào cái gì?

Mã Hiểu Mai nhếch hai chân lên, ngẩng đầu nhìn Long Vũ nói:

- Tôi vào đây bằng được là vì cái gì? Chẳng lẽ chị Tuyết Cơ không nói với anh sao? Tôi hiện giờ là bạn gái của anh. Làm bạn gái của anh thì ở chung với anh là chuyện đương nhiên. Chẳng lẽ anh không biết tại đại học, tình lữ ở chung đã thành một xu thế, trở thành một chuyện hết sức bình thường. ( Cho nó có thai đi chú Vũ )

Long Vũ nghe vậy, trong đầu thực sự hỗn loạn, suýt nữa đứng không vững té lăn trên mặt đất:

- Cô nói toàn bộ là sự thực? Tại sao tôi hoàn toàn không biết gì cả?

Mã Hiểu Mai thấy bộ dạng của hắn, khóe miệng hơi mỉm cười, đáng tiếc chỉ lướt qua.

Long Vũ nhìn Mã Hiểu Mai từ trên xuống dưới một lần, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không giống với nói giỡn, lập tức cau mày nói:

- Cô là bạn gái của tôi? Cô thực sự thích tôi? Là cô tự nguyện hay còn nguyên nhân gì khác?

Mã Hiểu Mai nghe vậy, trong lòng thở dài một tiếng, nói với Long Vũ:

- Thích thì sao? Không thích thì sao? Dù sao chúng ta đều ở đây. Từ hôm nay tôi yêu cầu anh gọi tôi là Hiểu Mai, mà là phải thật chân tình mới được.

Long Vũ dường như minh bạch ra vấn đề:

- Tôi biết rồi. Nhất định là Mã gia các cô với chị Tuyết Cơ có giao dịch nào đó, sau đó mới khiến cho cô tới làm bạn gái của tôi. Tôi nói như thế có đúng không?

- Trí tưởng tượng của anh thật là phong phú.

Mã Hiểu Mai liếc mắt nhìn Long Vũ nói:

- Là tôi tự nguyện, không có quan hệ với người khác. Anh không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.

- Nhưng nghe khẩu khí của cô, dường như là cô không thích tôi?

Long Vũ hỏi.

Mã Hiểu Mai đột nhiên hỏi:

- Vậy anh có thích tôi không?

- Không thích.

Long Vũ thản nhiên trả lời:

- Bây giờ tôi đối với cô chỉ có một chút cảm giác. Nhưng mà lúc này tôi không có tâm tư yêu đương. Tôi hiện tại chỉ toàn tâm tu luyện. Đến khi tu vi thành công, tôi muốn rửa sạch sỉ nhục, đi tìm cha mẹ của tôi.

- Anh rất thẳng thắn, cũng rất thành thật.

Mã Hiểu Mai nhẹ nhàng ngẩng khuôn mặt mỹ lệ lên, nhìn Long Vũ nói:

- Người thành thật, tôi thích…

- Tôi cảm thấy khát.

Mã Hiểu Mai nhẹ nói:

- Mang giúp tôi ly trà.

Long Vũ do dự một chút, giúp nàng rót chén trà. Lúc mang trà cho nàng, một mùi hương thơm nhẹ nhàng lan vào trong hơi thở của hắn. Hắn khẽ cúi đầu nhìn xuống phía dưới, từ chỗ lồng ngực của nàng hắn thấy được một chút bộ ngực tuyết trắng của nàng. Thực sự rất lớn.

Mã Hiểu Mai nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, lập tức đặt chén trà xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía đám mây trên trời. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ thất thần, trong phòng lâm vào trạng thái yên lặng.

Long Vũ nhìn thấy Mã Hiểu Mai, thấy nàng không nói gì. Có lẽ từ ngày hôm nay trở đi, cuộc sống thanh tịnh của hắn sẽ bị phá nát. Có một cô gái như vậy trong nhà mình, thật sự không có biện pháp.

- Bạn học Mã… Tên Tư Mã Phong gì đó cũng không tệ. Vì sao cô không lựa chọn anh ta mà lại lựa chọn tôi.

Long Vũ bước tới hỏi. Hắn cố gắng muốn biết chuyện gì xảy ra. Trên thực tế, từ miệng của Trương Đại Ngưu hắn đã sớm biết Mã Hiểu Mai là một trong số ít hoa hậu giảng đường. Như vậy người theo đuổi nàng thực sự không ít. Hơn nữa còn có đủ loại công tử nhà giàu. Từ chuyện lần trước gặp Tư Mã Phong, Long Vũ có thể cảm thấy cũng không ít người tu đạo theo đuổi Mã Hiểu Mai.

Tuy rằng Long Vũ không hề hạ thấp mình.

Nhưng trên thực tế, luận về gia cảnh, luận diện mạo, hắn không có bất kỳ ưu thế gì.

- Chẳng lẽ là bởi vì Huyền Cảnh?

Trong đầu Long Vũ chợt nghĩ tới vấn đề mấu chốt.

Mã Hiểu Mai cũng không quay đầu lại, nói:

- Chỉ có một câu nói với anh? Bởi vì yêu, cho nên yêu…

Long Vũ một hồi xấu hổ, nghĩ thầm đây không phải là lời nói thật, lão tử sớm muộn gì cũng đem cô đuổi đi. Dừng lại một chút, hắn nói:

- Tôi đói bụng, cô giúp tôi đi nấu cơm. Tôi muốn ăn thịt kho tàu, tôm hương cay, đông pha giò…

Long Vũ một hơi nói mười mấy món đồ ăn.

- Thực xin lỗi, tôi không biết làm cơm.

Thanh âm Mã Hiểu Mai mặc dù không lớn, nhưng có thể nghe được rõ ràng:

- Con gái Mã gia chỉ biết trừ ma…

Con gái mà không biết làm cơm thì ai muốn rước về? ( Ta toàn ăn cơm hàng nên ta muốn ). Long Vũ khẽ nhíu mày, nói:

- Từ hôm nay trở đi, cô tất nhiên phải học nấu cơm. Nếu việc này cô làm cũng không được thì không có tư cách làm bạn gái của tôi.

- Được rồi, tôi đi thay quần áo…

Nói xong, Mã Hiểu Mai quay đầu, xách hành lý vào trong phòng trước đây là của Tuyết Cơ. Căn phòng đó ngày hôm qua Long Vũ mới quét dọn sạch sẽ, trực tiếp có thể vào ở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.