Ads
- Hi hi…
Đường Hương Hương vui vẻ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút hưng phấn cùng đắc ý, không quản tu vi của nàng cao bao nhiêu. Nói đến cùng cũng chỉ là một tiểu hài mười sáu tuổi, đối mặt sự khen ngợi của người khác, trong lòng của nàng tự nhiên là vui vẻ.
Nàng thản nhiên cười, rất động lòng người, Đường Hương Hương trong lúc vô tình lộ ra dáng vẻ yêu kiều, làm cho tâm thần Long Vũ xao động, nàng xinh đẹp đáng yêu biết dường nào.
Cách đó không xa, Uông Kiếm mắt thấy Long Vũ cùng Đường Hương Hương nói cười vui vẻ, trong lòng cảm thấy ghen tị. Hắn hận không thể xông lại giống trước kia, quyền đấm cước đá đánh Long Vũ.
Lý trí nói cho hắn biết Long Vũ đã không còn là phế vật trước kia.
- Xú tiểu tử, ngươi cứ đắc ý đi…. Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ đem ngươi lại dẫm dưới chân, ta muốn cho mọi người đều biết phế vật thủy chung cũng vẫn là phế vật…
tay nắm chặt lại, trong mắt Uông Kiếm hiện lên vẽ tàn nhẫn.
Tối hôm qua, Uông Kiếm đã muốn cầu khẩn Thiên Thần Tử cho sử dụng đan dược tăng tu vi của hắn lên, nếu như không có sảy ra sai lầm, tu vi của hắn trong thời gian ngắn sẽ có thể tăng lên rất lớn, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới tụ linh.
Đến lúc đó hắn sẽ rửa mối nhục như con trùng trục này.
Trong lòng âm thầm tính toán, khóe miệng Uông Kiếm chậm rải thoáng hiện nét cười, con mắt nhìn chằm chằm Đường Hương Hương, nuốt một ngụm nước miếng.
- Tiểu Vũ, em đỡ anh về nghĩ ngơi.
Một hương thơm nhẹ nhàng ập vào mủi, Mã Hiểu Mai đến bên Tuyết Cơ tiếp nhận Long Vũ.
Long Vũ nghiêng đầu nhìn nhìn Mã Hiểu Mai, thản nhiên cười:
- Có phài giờ mới nhớ tới cô là bạn gái của tôi không?
Nhìn thấy vẻ mặt chế giểu của Long Vũ. Trong lòng Mã Hiểu Mai cố kiềm hãm, khóe miệng miễn cưỡng cố nặn ra vẽ tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Vũ. Anh nói cái gì đó? Cái gì gọi là mới nhớ tới? Trong lòng người ta lúc nào cũng nhớ…
Tuy rằng Mã Hiểu Mai trong giọng nói có chút làm nũng. Nhưng vẻ mặt nàng vẫn không được tự nhiên.
…………………………………………� �………………………..
…………………………………………� �………………………..
Bóng đêm buông xuống. Đèn lên rực rỡ.
Các nhân vật trọng yếu của Huyền Môn tề tụ chung một chỗ, xem bộ dạng bọn họ tựa đang tranh luận cái gì. Vẻ mặt Tuyết Cơ tức giận. thở phì phì nói:
- Sư tôn, người là người đúng đầu Huyền Môn nhất ngôn cửu đỉnh sao người lại lật lọng như vậy. Trước đó không phải chúng ta đã thông qua. Đem Huyền Thiên giới giao cho quán quân sao? Vì cớ gì bây giờ các người lại thảo luận đòi hủy bỏ phần thưởng. Còn có Huyền Môn nghi trượng ngươi cũng muốn hủy bỏ. Có phải là hơi quá đáng?
- Tuyết Cơ, trước tiên không nên nóng giận, hãy nghe ta nói.
Mở miệng nói chuyện chính là Thiên Thần Tử, hắn vuốt vuốt chòm râu, nhìn Tuyết Cơ nói:
- Tuyết Cơ, chuyện này là ý kiến của ta... Ngươi nên suy nghĩ một chút, phần thưởng Huyền Thiên Giới cùng Huyền Môn Nghi Trượng vô cùng trọng yếu, há có thể dễ dàng đưa cho người...
- Sư thúc, ngươi có ý tứ gì?
Tuyết Cơ nhướng mày hỏi:
- Cái gì gọi là dễ dàng cho người... Dựa theo ước định lúc trước, Long Vũ hiện tại hoàn toàn có tư cách được nhận hai thứ này...
- Không sai ….
Thiên Thần Tử nói:
- Dựa theo ước định trước đó chính xác là như vậy, nhưng mà Long Vũ thì không được... Thân phận của hắn quá mức mẫn cảm, cho dù hắn hiện tại tranh được quán quân, chúng ta cũng không thể đưa Huyền Thiên Giới cho hắn. Huyền Môn Nghi Trượng trọng yếu như vậy, cũng không có thể cho hắn...
- Lý do?
Tuyết Cơ tức giận hỏi:
- Ngươi cho ta một cái lý do để ta tin phục...
- Ta đã nói …
Ánh mắt Thiên Thần Tử quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tuyết Cơ:
- Long Vũ là ác nghiệt... thân phận của hắn mẫn cảm...
- Hừ.
Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thiên Cơ Tử, nói :
- Sư tôn, ngươi nói làm sao? Lời lẽ này rõ ràng là sai trái, cái gì gọi là thân phận đặc thù, dù nói thế nào, hắn hiện tại cũng là đệ tử Huyền Môn, nếu là đệ tử Huyền Môn, hắn nên được đối sử công bằng, công chính đãi ngộ...
- Tuyết Cơ, không cần nói nữa.
Một mực yên lặng lặng không nói gì, Thiên Cơ Tử rốt cục mở miệng:
- Chuyện này hội trưởng lão chúng ta đã thông qua ý kiến chung. Hủy bỏ phần thưởng.
- Vì cái gì? Dựa vào cái gì?
Tuyết Cơ nhất thời nổi giận. Tay nàng chỉ vào mọi người, nổi giận đùng đùng:
- Sư tôn, các vị trưởng lão, uổng cho ngươi còn tự xưng là Huyền Môn cao nhân, một chút độ lượng như vậy, một chút trí tuệ như vậy...
Lời này vừa nói ra, Thiên Cơ Tử giận tím mặt:
- Càn rở . Tuyết Cơ, cho tới bây giờ còn không người nào dám chỉ trích quyết định của hội trưởng lão. Trong mắt ngươi quả thực không có tôn trưởng. Đừng tưởng rằng ỷ vào ta đối với ngươi sủng ái, ngươi là có thể vô pháp vô thiên, dám nghi ngờ hội trưởng lão. Hay là ngươi thật cho là ta không dám phạt ngươi sao?
- Tùy người phạt như thế nào cũng được... Sư tôn, ta muốn nhắc lại lời hai mươi năm trước. Ta đối với ngươi, đối Huyền Môn đã muốn thất vọng rồi...
Nói xong, Tuyết Cơ chuẩn bị rời khỏi.
- Đợi một chút.
Thiên Cơ Tử gọi Tuyết Cơ lại, lập tức nói với mọi người :
- Tất cả mọi người giải tán đi, ta cùng Tuyết Cơ muốn nói chuyện một chút.
Đợi cho sau khi mọi người rời đi, Thiên Cơ Tử đứng dậy đi tới, đứng đối diện Tuyết Cơ, thản nhiên nói:
- Tuyết Cơ, làm sao ngươi lại nóng nảy như vậy, như thế này cũng không giống ngươi thường ngày. Ngươi cũng biết, trên dưới Huyền Môn đối với thân phận Long Vũ thập phần phản cảm, Huyền Thiên Giới là một trong những Huyền Môn chí bảo, hơn nữa Nghi Trượng cũng là chức vị quan trọng. Mọi người không phục, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Duới tình huống như thế, ta chỉ có thể giữ tròn đại cục... Tuyết Cơ, để cho mọi người đồng ý Long Vũ, cần có thời gian. Cá nhân ta mà nói, kỳ thật ta rất thưởng thức hài tử Long Vũ này.
- Đây chính là lời nói thật lòng.
Tuyết Cơ hỏi.
- Sư tôn đối nhân xử thế ngươi còn không biết sao? Ta khi nào đã lừa gạt ngươi.
Thiên Cơ Tử nói tới đây, lời nói xoay chuyển, nói:
- Tuyết Cơ, hôm nay sư tôn còn có sự tình muốn cùng ngươi thương nghị, lần bế quan quan trọng nhất của Hương Hương cũng đã chấm dứt, tuổi tác cũng không nhỏ rồi, ngươi thân là sư tôn, có phải hay không cũng nên giúp nàng tìm một người bạn tình lữ chứ? Ngươi cảm thấy Lữ Minh thế nào? Hắn thật ra tương lai là đệ tử Huyền Môncó khả năng nhất tiếp nhận vị trí của ta.
- Sư tôn... Ý của ngươi là cho Hương Hương cùng Lữ minh cùng một chỗ?
Khóe miệng Tuyết Cơ nổi lên một tia bất mãn:
- Sư tôn, Hương Hương mới mười sáu tuổi, còn chưa tới lúc nói chuyện dựng vợ gả chồng đâu... Chuyện này sau này hãy nói đi.
- Mười sáu tuổi không còn nhỏ.
Thiên Cơ Tử cười hắc hắc, nghiêm mặt nói:
- Lúc trước khi ta mười sáu tuổi đã sinh ra phụ thân Lữ Minh.
- Không được.
Tuyết Cơ vẫn cự tuyệt:
- Sư tôn, hiện tại đã thay đổi. hôn nhân của Hương Hương ta không can thiệp, người khác cũng không thể can thiệp. Do chính nàng ta làm chủ. Nàng nếu thích Lữ minh, ta không phản đối. Nhưng nàng nếu không thích Lữ minh ai cũng không thể bức nàng.
- Hương Hương là đệ tử của ngươi, ngươi đã nói như vậy , ta cũng không bắt buộc. Nhưng mà Tuyết Cơ, chúng ta nên nói trước , ngươi không nên cố ý làm mối Long Vũ cùng Hương Hương. Việc này nên để cạnh tranh công bằng.
Thiên Cơ Tử vô lương cười cười:
- Nhắc tới mị lực, hay gia thế Lữ Minh đều hơn một chút.( Biên: Cái này ko thể nói trước được đâu lão già )
- Hừ.
Tuyết Cơ nhân cơ hội cười lạnh nói:
- Sư tôn, hiện tại người còn biết cái gì gọi là công bình cạnh tranh sao? đối đãi với Tiểu Vũ như vậy, ngươi cảm thấy công bình sao?