Đặc Thù Không Gian

Chương 69: Q.6 - Chương 69: Yên bình trước bão táp




Ads Hừ!

Kim Phượng hừ nhẹ một tiếng, thở phì phì nói:

- Chuyện của anh Thiên Nguyên cũng nói cho chúng em biết rồi. Anh Vũ, anh còn coi chúng em là nữ nhân của anh sao? Tại sao chuyện lớn như vậy anh cũng không nói cùng chúng em một tiếng. Nếu như không phải là Thiên Nguyên nói cho chúng em biết, chúng em đến bây giờ cũng còn chẳng hay biết gì đấy. Theo em thấy căn bản là anh không xem chúng em là người của anh.

Kim Phượng căm giận bất bình nói:

- Bất kể dù là có chuyện lớn gì, chúng em cũng hi vọng có thể chia sẽ cùng anh.

- Đúng vậy, chuyện gì anh cũng gạt chúng em, xem ra căn bản là không có xem chúng em là người thân của anh.

Thi Nhân cũng ý kiến.

Nghe hai nàng nói..., Long Vũ khẽ giật khóe miệng, nhưng cũng không biết phải nói gì.

Bên trong phòng nhất thời yên lặng.

Sau đó, Long Vũ đảo mắt một vòng, nhẹ giọng hỏi:

- Đây là cái gì?

- Cung điện Dao Trì.

Kim Phượng nói:

- Tây Vương Mẫu cùng Thất công chúa cũng mang binh đi tìm nơi hạ lạc của Vu Thần Ba Độ. Hiện tại nơi này toàn bộ đều là người của chúng ta.

Long Vũ trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi:

- Thất công chúa không nói với các em cái gì sao?

- Nói tất cả!

Thi Nhân thở phì phì nói:

- Anh Vũ ơi anh Vũ, em thật sự là phục anh rồi. Anh lại đem Thất công chúa thu vào làm tỷ muội của chúng em. Đúng rồi, cô ấy còn nói, anh thích nhất là cô ấy. Bởi vì anh thích cùng cô ấy “thuần khiết”(Biên: Giống ta quá ) ở trên giường.

Thân thể Long Vũ nhất thời chấn động. Trên mặt một trận co giật:

- Tiện nhân kia ở nói nhảm…

Kim Phượng hít sâu một hơi, thanh âm nhẹ như côn trùng lẩm bẩm, nhỏ đến nổi không thể nghe:

- Anh Vũ. Bây giờ không phải là lúc truy cứu những vấn đề này. Chúng em muốn biết, là anh tính toán thế nào? Chẳng lẽ anh thật sự muốn hy sinh chính mình?

- Nhưng mà anh có nghĩ tới không? Không có anh, chúng em sống còn có ý nghĩa gì?

Thi Nhân dò hỏi.

Nghe được hai nàng nói, thân thể Long Vũ nhất thời run rẩy. Hắn ngắm nhìn dung nhan kiều mỵ của hai nàng, nhàn nhạt nói:

- Thật xin lỗi, anh không có lựa chọn khác.

- Anh Vũ, Thiên Nguyên nói đúng, Tôn Thần sẽ không bỏ qua cho chúng em. Bởi vì chúng em nhất định sẽ báo thù cho anh.

Kim Phượng nói.

Long Vũ cười khổ một tiếng. Xem ra Thiên Nguyên ở trên người các nàng bỏ ra rất nhiều công phu.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, lời của Thiên Nguyên cũng không phải là không có lý. Quang Minh Tôn Thần đích xác là ngụy quân tử lòng dạ độc ác.

Khẽ nhắm hai mắt lại, Long Vũ tận lực để cho tâm tình của mình bình tĩnh. Đến khi tinh thần ổn định tốt nhất, hắn mới lên tiếng:

- Hảy tin tưởng anh, anh sẽ lấy lực lượng lớn nhất để bảo vệ mọi ngưoiừ. Bất kể là sống hay chết, anh cũng sẽ không đễ cho các em bị bất kỳ thương tổn nào.

- Anh Vũ, anh đừng nói nữa. Là nữ nhân của anh, chúng em biết nên làm như thế nào.

Kim Phượng nghiêm túc nói.

Thi Nhân cũng nói:

- Chúng em biết chuyện anh làm là một việc vĩ đại. Chúng em sẽ vì anh mà hãnh diện...

Nhất thời, trong lòng Long Vũ nghẹn ngào. Hắn ngồi sụp xuống với vẻ mặt mệt mỏi, thậm chí ánh mắt cho chút ươn ướt.

Một trận mỏi mệt mãnh liệt xông lên đầu, tay của hắn chậm rãi trợt xuống. Cùng Vu Thần Ba Độ đánh một trận, đã tiêu hao hắn quá nhiều tinh lực, hơn nữa tâm tình chấn động, ngay cả là hắn cũng khó mà thừa nhận kích thích mãnh liệt như thế.

Nhẹ nhàng ôm hắn lên giường, Kim Phượng cùng Thi Nhân cùng nhau đi ra. Ở ngoài cửa, Tây Vương Mẫu cùng Thất công chúa đã đợi rất lâu.

Vẻ mặt thất công chúa có chút bi thương, nàng gấp gáp hỏi:

- Chúng ta có thể vào xem một chút không?

- Anh Vũ ngủ rồi

Kim Phượng nói:

- Anh ấy quá mệt mỏi, trước hãy để cho anh ấy nghỉ ngơi một chút. Yên tâm đi, anh ấy chỉ có chút mệt mỏi thôi, ngoài ra không sao cả.

Thật ra thì Thất công chúa rất muốn vào xem một chút, bất quá Kim Phượng đã nói Long Vũ quá mệt mõi cần phải nghỉ ngơi, cho nên nàng cũng không miễn cưỡng.

Trên thực tế Kim Phượng cùng Thi Nhân còn không biết đến quan hệ giữa Tây Vương Mẫu cùng Huyết Anh Đại Đế và Quang Minh Tôn Thần. Nếu không, đừng nói là thăm Long Vũ, không chừng đã sớm ra tay đánh rồi.

Vu Thần Ba Độ sau khi mất tích, biểu hiện của Tây Vương Mẫu hết sức tích cực. Người ở bên ngoài nếu nhìn hành động của này, nghĩ rằng đây là vì Tam Giới trừ hại. Trên thực tế, con mắt của nàng cũng không đơn thuần.

Ý định của Tây Vương Mẫu mau chóng tìm Vu Thần Ba Độ, để cho hắn tiếp tục cùng Long Vũ khai chiến, để kích thích Long Vũ tiếp tục tăng tu vi.

Căn cứ vào tin tức từ Thiên Ngoại Thiên mang lại, chỉ cần thêm chút nữa, tu vi Long Vũ cũng đã đủ làm người chết thay rồi.

Đối với lần này, Tây Vương Mẫu tràn đầy mong đợi.

Thất công chúa hiển nhiên cũng biết những chuyện này.

Nhưng tâm tư của nàng cùng Tây Vương Mẫu bất đồng. Mặc dù nàng vẫn căm hận Long Vũ, nhưng sâu trong nội tâm nàng cũng không hi vọng Long Vũ phải hôi phi yên diệt.

Cho dù là chính nàng động thủ báo thù, cũng tốt hơn bị người khác sát hại.

Vả lại, trong lòng của nàng cũng có chút tư tình.

Mặc dù nàng là bị Long Vũ cường bạo, nhưng hôm nay nàng đối với Long Vũ cũng có thêm vài phần hảo cảm.

Nếu bỏ qua cừu hận, Long Vũ đích thật là một nam nhân rất có mị lực.

Thất công chúa trước kia vẫn ở căn nhà nhỏ bé ở Dao Trì, chẳng bao giờ rời đi, cô đơn đã quen, nhàm chán đã quen.

Đột nhiên nhìn thấy Long Vũ một người thú vị như vậy, trong lòng tự nhiên sẽ xuất hiện một chút ý nghĩ. Đây là chuyện bình thường của con người, cho dù nàng là tiên nhân, cũng không ngoại lệ.

- Kim Phượng, Thi Nhân. . . Các ngươi xem. . . Có thể để cho chiến sĩ Phượng tộc gia nhập tìm kiếm Vu Thần Ba Độ hay không?

Tây Vương Mẫu nhàn nhạt hỏi.

- Không được…

Nói chuyện chính là Thi Nhân, sắc mặt nàng lạnh như băng, nói:

- Chiến sĩ Phượng tộc còn có những nhiệm vụ khác. Muốn tìm Vu Thần Ba Độ, còn phải dựa vào lực lượng bản thân Tiên Cảnh các ngươi.

- Đúng vậy.

Kim Phượng cũng gật đầu nói:

- Chúng ta chịu trách nhiệm phòng ngự Tiên Cảnh, các ngươi chịu trách nhiệm tìm kiếm đi. Hơn nữa, mấy ngày qua anh Vũ vẫn còn tương đối suy yếu, chúng ta phải lưu lại chiếu cố cho anh ấy, không rảnh lo việc khác.

Sắc mặt Tây Vương Mẫu hơi đổi, vốn định lấy lời đại nghĩa khuyên bảo. Bất quá cuối cùng không nói lời nào.

. . .

. . .

Ba ngày sau, đại quân của Tây Vương Mẫu vẫn như cũ không có tin tức của Vu Thần Ba Độ. Đối với lần này, nàng hết sức lo lắng. Mà thời gian ba ngày qua, Kim Phượng, Thi Nhân rất là hết lòng chiếu cố, thân thể Long Vũ đã phục hồi như cũ.

Hắn đề nghị Kim Phượng, Thi Nhân lập tức mang theo chiến sĩ Phượng tộc lui về trấn giữ thế giới sự thật. Hơn nữa tình hình Tam Giới hiện tại cũng cần phải tỉ mỉ phân tích lại một lần.

Kim Phượng, Thi Nhân tỏ vẻ sẽ an bài nhân thủ dẫn dắt chiến sĩ Phượng tộc đóng tại Tiên Cảnh lui về trấn giữ thế giới sự thật, nhưng các nàng nhất định phải lưu lại chiếu cố Long Vũ.

Long Vũ kiên quyết phản đối.

- Tiểu Phượng, Thi Nhân, nếu như các em muốn tốt cho anh, anh hi vọng các em có thể nghe theo đề nghị của anh, lập tức dẫn dắt chiến sĩ Phượng tộc rời khỏi Tiên Cảnh.

Long Vũ trầm giọng nói:

- Chuyện đã đến nước này, coi như các em lưu lại cũng không làm nên chuyện gì. Ngược lại, có các em ở đây, anh sẽ phân tâm, làm suy giảm lực chiến đấu của anh. Không có các em, bản thân anh có thể buông tay đánh cược một lần, cơ hội cũng lớn hơn một chút.

Nghe Long Vũ nói xong, hai nàng cũng không kiên trì nữa.

Đúng là với tình hình chiến đấu cấp bậc này, sự hiện hữu của các nàng , chính là một cản trở, căn bản là không làm nên chuyện gì.

- Anh Vũ, chúng em nghe lời anh, nhưng đợi thêm mấy ngày nữa được không? Ít nhất, chúng em cũng phãi thấy được lực lượng của anh khôi phục hoàn toàn, chúng em mới có thể an tâm rời đi.

Kim Phượng nói.

- Được

Long Vũ biết tâm tư hai nàng, nếu như không làm cho các nàng yên tâm rời đi, đoán chừng cho dù có trở về, các nàng cũng sẽ không an lòng.

Theo Long Vũ thấy, thương thế của Ba Độ cũng không thể khôi phục nhanh như vậy. Cửu Trọng Thiên Lôi xác thực không phải là tầm thường. Theo như trải nghiệm của hắn, Ba Độ cho dù không chết cũng phải trọng thương.

Đáng tiếc hiện tại tìm không được Ba Độ. Nếu không, thừa dịp hắn đang trọng thương, lấy mạng của hắn là một thời cơ tốt nhất.

- Nhớ kỹ, sau khi trở về, không được nói cho mọi người biết tình hình của anh.

Long Vũ thật tình dặn dò:

- Người biết càng nhiều, anh càng lo lắng nhiều, sẽ dẩn tới có thể bị phân tâm.

- Chúng em biết..

Kim Phượng rưng rưng gật đầu đáp ứng.

Ánh mắt của Thi Nhân cũng trở nên ướt át:

- Anh Vũ. . . Anh vẫn muốn trải qua cuộc sống bình thản, nhưng cuộc sống cuối cùng vẫn là đem anh biến thành chúa cứu thế.

- Haiz…

Long Vũ khẽ thở dài một tiếng nói:

- Vì bên cạnh anh có rất thân nhân, bằng hữu, anh không có lựa chọn nào khác. Các em cũng biết, nếu như anh không tiêu diệt Ba Độ, Tam Giới chắc chắn sẽ bị hắn hủy diệt. Tổ chim bị phá không thể có trứng lành. Tam Giới không còn, đến lúc đó cho dù là anh, cũng không cách nào bảo toàn được cho các em. . . Không bằng bây giờ anh liền dốc sức một phen, nói không chừng sẽ còn có cơ hội xoay chuyển.

- Chúng em biết.

………………………

………………………

Trong một hạp cốc không người nào biết tại Tiên Cảnh, một cỗ tanh hôi không ngừng tỏa ra. Bất quá ở xung quanh hạp cốc đã có một tầng kết giới bao bọc, nên những mùi tanh hôi kia cũng không thể tỏa ra ngoài.

Trong một khe sâu, phát ra tiếng kêu thảm thiết, tức giận không ngừng.

Cửu Trọng Thiên lôi kiếp đúng là rất lợi hại, nếu như không phải là lực lượng của hắn đã tăng lên tới cực hạn, thiếu chút nữa là đã chống đỡ không nối rồi.

Hôm nay muốn khôi phục thật sự là rất khó.

Sau khi đã trải qua Cửu Trọng Thiên lôi kiếp, ý thức của hắn tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn đem Long Vũ, Thiên Nguyên xé thành phấn vụn.

Theo như hắn thấy, nếu như không phải là Thiên Nguyên, Long Vũ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn cũng không thể rơi vào kết cục như thế này.

- Ba Độ. . . Ta có thể làm cho ngươi khôi phục lại lực lượng đến thời kỳ đỉnh phong. . . Nhưng ngươi phải hướng ta hạ huyết thệ thần phục. .

Trong lúc Ba Độ cảm giác rất không ổn, đột nhiên một thanh âm xuất hiện.

Theo bản năng, hắn cảm thấy khí tức đối phương vô cùng cường đại, trong lòng có chút lo lắng, âm thầm cảnh giới.

- Ha ha, Ba Độ, không cần khẩn trương, ta là tới giúp cho ngươi. . . Ngươi có thể có lực lượng cường đại như thế, cũng là do ta ban cho . .

Thanh âm kia nói.

- Ngươi là Quang Minh Tôn Thần?

Ba Độ nhất thời hiểu ra thân phận của người đến, lên tiếng hỏi.

- Ha hả, không tệ. Lúc trước là sứ giả của ta mang đến lực lượng cho ngươi. . .

Thanh âm Quang Minh Tôn Thần rất lớn, giống như sấm đánh bên tai:

- Ngươi có bằng lòng hay không?

- Dưới một người, trên vạn người, ta tự nhiên nguyện ý.

Ba Độ rất sáng suốt làm ra lựa chọn.

- Rất tốt ——!

Quang Minh Tôn Thần khẽ cười một tiếng nói:

- Ba Độ, hiện tại ta liền giúp ngươi chữa thương, khôi phục lực lượng của ngươi. . . Nhớ kỹ, cả quá trình sẽ có một chút thống khổ, nhưng ngươi phải cố chịu đựng.

- Hừ!

Ba Độ quật cường nói:

- Ba Độ ta cái dạng thống khổ gì cũng không sợ, ngươi bắt đầu đi. . .

- Ta lập tức bắt đầu…

Quang Minh Tôn Thần khẽ quát một tiếng, cả bầu trời trong hạp cốc nhất thời hiện ra một tầng mây tràn đầy Quang Minh thần lực. Cảm giác cũng giống như cửu trọng lôi kiếp.

Ba Độ theo bản năng có chút sợ hãi, Quang Minh Tôn Thần cười nói:

- Không cần phải lo lắng. . .

Trong khi đang nói chuyện, từ trong tầng mây kia đã xuất hiện dày đặc những tia chớp màu trắng.

Trong tia chớp tràn đầy khí tức Quang Minh thần thánh.

Trong chốc lát, ánh sáng Lôi Điện cường đại đã phong tỏa cả khe sâu.

Khi đợt Lôi Điện thứ nhất buông xuống, Ba Độ nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn theo bản năng bắt đầu giãy dụa, ý đồ thoát khỏi cái khe sâu này.

Nhưng một đạo kết giới vô hình đã đem bốn phía hoàn toàn bao trùm, mặc cho lực lượng của Ba Độ tàn sát bừa bãi như thế nào, cũng không cách nào xuyên thấu cái lưới lớn vô hình bao bọc xung quanh.

- Ba ngày thời gian, ngươi chỉ cần kiên trì ba ngày thời gian, vấn đề sẽ được giải quyết. . .

Quang Minh Tôn Thần nói:

- Chịu đựng qua ba ngày, ngươi sẽ thoát thai hoán cốt. Đến lúc đó, lực lượng của ngươi sẽ càng cường đại hơn, hơn nữa sẽ không mất đi ý thức.

- Ta biết, ta sẽ kiên trì được. . .

Thanh âm hùng hậu từ trong miệng Ba Độ phát ra. Trên mặt của hắn giờ khắc này, thế nhưng lại không có bất kỳ biểu tình nào.

Đau đớn kịch liệt đã khiến hắn trở nên chết lặng.

- Ba Độ, nhớ kỹ, sau khi phục hồi như cũ, lập tức hủy diệt Tiên Cảnh cho ta. Tiếp theo là Huyền Cảnh, cuối cùng là thế giới sự thật, tốc độ phải nhanh. . .

Quang Minh Tôn Thần dặn dò.

- Vì sao? Sao ngươi lại muốn hủy diệt Tam Giới?

Ba Độ mỉm cười nói, trong lời nói của hắn thế nhưng có chút chậm chạp hiếm thấy.

- Ha ha.

Quang Minh Tôn Thần cười nói:

- Đây không phải là ý nghĩ của ngươi sao?

- Đó là ý nghĩ trước kia của ta. Hôm nay ta đã nhớ lại tất cả, ta còn muốn làm người đứng đầu của Tam Giới kia

Ba Độ gào lên nói.

- Yên tâm. . . Chờ mọi chuyện kết thúc, ta sẽ mở ra Địa Hỏa Phong Lôi, một lần nữa sáng lập Tam Giới mới.

Quang Minh Tôn Thần hứa hẹn nói:

- Đến lúc đó, ngươi sẽ trở thành người đứng đầu Tam Giới.

Thân thể Ba Độ một trận lay động, thoáng cái, toàn bộ đã chìm vào trong gió lốc lôi điện màu trắng tràn đầy nguy hiểm. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Bất quá trong lòng Ba Độ vô cũng vui vẻ.

Đau đớn cũng chính là khoái lạc.

………………………

………………………

Trừ Quang Minh Tôn Thần ra, coi như là Thiên Nguyên cũng không thể tìm được tung tích của Ba Độ. Bên phía Tây Vương Mẫu cũng bỏ ra rất nhiều công sức.

Trong lòng Long Vũ cũng có chút gấp gáp.

Nhưng lực lượng của hắn muốn khôi phục tới thời kỳ đỉnh phong, còn phải một hai ngày. Hơn nữa, Kim Phượng cùng Thi Nhân còn chưa đi.

Đại bộ phận chiến sĩ Phượng tộc đã đi rồi, hiện tại còn lại chỉ có một trăm người.

Dựa theo ý tứ của Kim Phượng cùng Thi Nhân, các nàng phải tận mắt chứng kiến Long Vũ khôi phục tới trạng thái đỉnh phong mới chịu quay về.

Buổi tối lại đến, Thi Nhân đi tuần phòng, hơn nữa còn cùng Tây Vương Mẫu tìm hiểu tin tức. Kim Phượng lưu lại làm bạn Long Vũ. Thân thể nữ nhân co rúc ở trong ngực của hắn, cử động rất nhỏ. Mặc dù cách y phục, nhưng vẫn là khiến cho Long Vũ tâm thần bấn loạn. Chỉ một lúc sau, liền cảm thấy bụng dưới đang dâng lên một cổ lửa nóng. Ánh mắt đen bóng thâm thúy nhìn về phía mỹ nhân bên cạnh, Long Vũ nhàn nhạt nói:

- Phượng kưng, qua tối nay, các em hãy trở về đi. . .

Kim Phượng tựa hồ có chút khẩn trương, ngọc thủ của nàng ôm bả vai Long Vũ, ôn nhu nói:

- Anh Vũ, em nghe lời anh, ngày mai sẽ đi. Nhưng quá tối nay anh phải hảo hảo yêu em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.