Diệp Tri Thanh thản nhiên mà lạnh lùng nhìn Trạm Kình, “Anh muốn tôi làm gì?”
Trạm Kình nhìn lại cô, chợt cười khẽ, “Tạm thời chưa nghĩ tới, chờ khi nào tôi nghĩ ra rồi sẽ nói với cô.”
Diệp Tri Thanh hơi hơi nheo mắt nhìn Trạm Kình, rồi nhàn nhạt gật đầu, “Cũng được. Tới lúc anh nghĩ ra gì thì cứ nói với tôi.”
Trạm Kình nhướng cao mày, nụ cười trên môi càng đậm, càng thú vị.
Có lẽ đối với người bình thường, họ sẽ vô cùng hoảng hốt khi đối mặt với tình huống không rõ ràng này, bởi vì họ sẽ không biết đối phương đưa ra những ý tưởng khôn lường nào, có thể sẽ bị làm khó.
Người phụ nữ này biết rõ tình huống, thế nhưng cô vẫn thong dong đối mặt, cũng không phải loại người ngu ngốc dâng hiến tất cả, mà là loại ung dung, có giặc tới thì đánh, nước dâng lên thì đắp đất ngăn dòng.
Sự điềm tĩnh này thỉnh thoảng có thể thấy ở một số người trưởng thành, nhưng hiếm thấy xuất hiện ở trên người phụ nữ trẻ như thế này, quả thực rất thú vị.
Trạm Kình cười khẽ nhìn Diệp Tri Thanh một hồi, sau đó cất bước sang bên cạnh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn, chiếc ghế này dường như là đặc biệt làm cho hắn, sau khi hắn ngồi xuống, cả người đều được bao gọn ở bên trong, trông vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Tư thế ngồi của hắn vô cùng tự nhiên, như thể thường xuyên ngồi ở chỗ này.
Nhìn hắn như thế này thực sự giống một bức chân dung, như mơ màng vẽ ra một khung cảnh có một thân hình bé nhỏ đang nằm trên giường, đó là cô và một người đàn ông to lớn đang lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào thân hình bé nhỏ ấy, cứ thế cho dù là ngày hay đêm trôi đi.
Sau một lúc, Diệp Tri Thanh mới động đậy đôi mắt để nhìn qua Trạm Kình, và dường như có thứ ánh sáng nào đó vừa xẹt qua mắt cô.
Trạm Kình thoải mái dựa người vào sô pha, hai chân giao nhau, lười biếng, mỉm cười nhìn cô, “Nghe nói Thanh tiểu thư giải quyết xong công việc sẽ rời đi?” Một câu nghi vấn nhưng lại không có nửa điểm nào là nghi vấn cả, rõ ràng đây là cố ý nói cho Diệp Tri Thanh biết rằng cuộc đối thoại của cô và Hứa Hoành Văn đều bị hắn nghe thấy.
Hứa Hoành Văn không khỏi giật giật khóe miệng, cạn lời nhìn người nào đó, thật sự chẳng có ai giống người đàn ông này, đã nghe lén còn nói tự nhiên như vậy cơ.
“Ừ.” Diệp Tri Thanh nhìn hắn không hề che giấu.
Trạm Kình lại cười khẽ, “Không biết Thanh tiểu thư có đồng ý làm một thỏa thuận với tôi trước khi rời đi không?”
“Thỏa thuận như thế nào?” Diệp Tri Thanh vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Trạm Kình cười, dường như mọi chuyện đang đi đúng hướng của hắn, “Giúp tôi chữa trị cho Thừa Thừa.”
“Kinh nghiệm và tay nghề của anh Hứa rất giỏi.” Đây cũng chẳng phải lời nói khách sáo gì, vì Hứa Hoành Văn thật sự chữa trị bệnh tim rất giỏi, và cô cũng chắc chắn đây là nguyên nhân Trạm Kình giao việc điều trị chính này cho Hứa Hoành Văn.
Và với thực lực của người đàn ông này, hắn nhất định sẽ tìm được bác sĩ tim mạch tốt nhất cho Thừa Thừa.
Hứa Hoảnh Văn tuyệt đối không phải là bác sĩ giỏi nhất về khoa tim mạch trên thế giới nhưng với tình huống trước mắt của Thừa Thừa thì anh ta đủ khả năng rồi.
“Cậu ấy còn nhiều việc khác phải làm.” Trạm Kình mặt không đỏ, tim không loạn nói.
Hứa Hoành Văn ngạc nhiên trố mắt nhìn hắn, ủa sao cậu không biết mình có việc khác vậy nhở? Sao mình lại không biết nhỉ? Nhưng cậu vô cùng biết điều không nói gì, ừ thì, thật ra cậu cũng có chút bận ấy, nên có người giúp cậu san sẻ gánh nặng thì tốt biết bao.
Diệp Tri Thanh nhìn Trạm Kình, cân nhắc một hồi lâu, mới gật đầu nói: “Được. Trước khi tôi đi sẽ cố gắng điều trị cho nó.”
Trạm Kình hài lòng gật đầu, “Cảm ơn cô. Nhưng tôi hy vọng Thanh tiểu thư hiểu điều này, đây là thỏa thuận giữa chúng ta, và tôi cũng sẽ trả phí khám bệnh, nó cũng như báo đáp cô.”
Diệp Tri Thanh liếc hắn một cái, “Ra là vậy.”
Hứa Hoành Văn thực sự bội phục Trạm Kình có thể nói ra được những lời này, chỉ cần nhẹ nhàng nói vài câu liền có thể giữ Diệp Tri Thanh ở lại, dưới tình huống này cũng có thể là do Diệp Tri Thanh đã sẵn lòng, đoạn này kể ra thật là..
Nếu nói rằng Diệp Tri Thanh không hiểu ý của người đàn ông này thì sao?
Chắc chắn là không có khả năng!
Chỉ là Diệp Tri Thanh không từ chối mà thôi.
Tuy rằng người phụ nữ này có chút lạnh lùng nhưng cũng chẳng phải người muốn ngăn cách người khác vạn dặm. Thừa Thừa thích cô ấy, cô ấy biết rõ điều đó, cho nên cũng bằng lòng chấp nhận thỏa thuận ân tình này.
Vậy là, dù biết người đàn ông này có ý đồ không tốt thì cô vẫn sẵn lòng đáp ứng.
Bởi vì, cô hy vọng có thể giúp Thừa Thừa một phần nào đó.
Có thể nói, người đàn ông nào đó đã tính toán được hết thảy hướng đi trong đầu rồi.
Cuối cùng, Trạm Thừa lại bưng một chén cháo khác đi vào, “Mommy.. cô ơi, Thừa Thừa mang cháo tới đây, cô có thể ăn rồi ạ!”
Trạm Thừa cẩn thận bưng một cái khay, trên khay có một chén cháo tỏa mùi thơm nhàn nhạt, mắt của bé bám sát vào chén cháo, từng bước rồi từng bước cẩn thận đi tới chỗ Diệp Tri Thanh, nhìn bé có vẻ như còn sợ chén cháo trên khay sẽ rơi mất, sợ Diệp Tri Thanh lại không có đồ ăn.
Diệp Tri Thanh ngước mắt lên nhìn về nhóc, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng bớt đi vài phần, “Cảm ơn con.”
Trạm Thừa như đứa ngốc mà vui vẻ, bưng chén cháo ngồi xuống bên cạnh cô, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn, “Cô ơi, tay cô đau nên để Thừa đút cho cô nhé?” Ánh mắt kia làm người ta khó lòng nào từ chối được.
Diệp Tri Thanh nhìn bé, cuối cùng cũng đầu hàng, “Ừ, vậy phiền con nhé.”
“Không phiền! Không phiền! Thừa Thừa rất vui!” Giờ trông Trạm Thừa như một tên ngốc vậy, trên mặt nhóc toàn là sự vui vẻ và có thể lây nhiễm dễ dàng cho người khác, làm người ta cũng sẽ vui theo.
Nhưng nhóc không quên là Diệp Tri Thanh đang đói bụng, động tác nhanh nhẹn mà cẩn thận di chuyển từng thìa cháo, thổi thổi, rồi nhẹ nhàng đưa lên bên miệng cô. “Cô ơi, a..”
Diệp Tri Thanh bỗng ngẩn người, nhìn chằm chằm thìa cháo trước mắt mình, nhất thời không phản ứng kịp, thực ra 23 năm qua cô chưa lần nào được trải qua việc như thế này.
Trạm Kình nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô mà cười khẽ, bộ dạng lúc này của cô thực sự có chút ngây ngô, ngốc nghếch, lại có phần đáng yêu.
Lúc này đây cô không còn vẻ lạnh lùng, mà có phần đúng với tuổi tác của mình, trẻ trung tươi sáng, như một đóa hoa cúc nhỏ nhẹ nhàng nhảy múa trong gió cùng nắng.
“Cô ơi, a..” Trạm Thừa đợi một lúc không thấy cô mở miệng, nên thúc giục.
Diệp Tri Thanh nhìn bé, nhẹ nhàng mở miệng ngậm lấy thìa cháo, nhẹ nhàng nuốt xuống, Trạm Thừa nhìn chằm chằm lấy cô, khẩn trương hỏi, “Thấy sao ạ? Có ngon không ạ?”
Diệp Tri Thanh nhìn bé, ánh mắt sáng lên, gật nhẹ đầu, “Ăn ngon lắm.”
Trạm Thừa lập tức cười lên, cười rộ cả hàm răng, tít cả mắt, nhìn nhóc thực sự rất vui, vui lắm.
Diệp Tri Thanh nhìn bé, ánh mắt một lần nữa phát sáng.
Trạm Thừa tiếp tục đút cho Diệp Tri Thanh, cô cũng một ngụm lại một ngụm nuốt xuống, hình ảnh đó thật ấm ám lại hài hòa, buồn cười lại dịu dàng.
Trạm Kình ngồi một bên yên lặng nhìn hai người, lẳng lặng cầm lấy di động chuẩn bị gọi điện nhưng khóe mắt vẫn chăm chú về phía bên này, khóe miệng vẫn còn vương lại nụ cười, dường như tâm trạng rất tốt.
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 25.10.2020 tại