Diệp Chí Tư nhìn Diệp Tri Thanh với ánh mắt phức tạp, còn cô vẫn lạnh lùng và thờ ơ như thế, anh duỗi tay đưa tờ báo cáo xét nghiệm ADN mà Từ Tiến đưa cho họ trước đó cho Diệp Tri Thanh xem, “Tri Thanh, em chính là em gái của anh, là nhị tiểu thư Diệp gia, Diệp Tri Thanh.”
Diệp Tri Thanh quét mắt nhẹ qua tờ báo cáo xét nghiệm, “Ồ.”
Nghe thấy tiếng “ồ” ngán ngẩm thế làm Hứa Hoành Văn ngẩn người, cậu quan sát nghiêm túc một hồi lâu mới phát hiện cô thực sự không quan tâm về điều đó.
Còn về mối quan hệ huyết thống?
Đối với cô hai người trước mặt lúc này chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ có huyết thống mà thôi, không hơn không kém.
Cô, từ trước tới nay đều không có hy vọng xa vời là tìm được người thân của mình!
Cho nên, khi người thân của mình tìm tới cửa thì cô mới có thể thờ ơ như vậy.
Cô đã phải hứng chịu những đả kích như thế nào mới có thể đối với người thân của mình không có chút mong chờ nào?
Diệp Chí Tư so với Hứa Hoành Văn càng sửng sốt hơn nữa, cho dù như thế nào anh cũng chưa từng nghĩ tới, đưa báo cáo xét nghiệm rồi mà em gái mình cũng không có một chút bất ngờ nào cả, em ấy, không có chút kỳ vọng về người thân của mình?
Em ấy không muốn nhận lại người thân của mình sao?
Tại sao chứ?
Vì sao chứ?
Anh biết những năm qua là bọn họ đã sai, để lạc mất cô, làm cô chịu không ít khổ cực nhiều năm qua, anh biết cô sẽ oán hận, nhưng những năm qua mọi người không hề từ bỏ cô, sao cô có thể chối bỏ bọn họ?
Diệp Chí Tư có chút kích động, “Tri Thanh, em có biết không, năm đó em biến mất đã làm mẹ đau lòng và tự trách rất nhiều, tới nỗi phát bệnh trầm cảm còn muốn tự sát! May mà Tri Vận vẫn luôn ở bên chăm sóc mẹ những năm qua, mới làm mẹ có ý chí sống. Cho tới bây giờ, mẹ vẫn chưa thể nào khôi phục lại bình thường.”
Hứa Hoành Văn nhíu mày trợn mắt nhìn Diệp Chí Tư, những lời này của Diệp Chí Tư có ý gì, bệnh trầm cảm của bác Diệp cũng không phải do Tri Thanh làm hại, lẽ nào Tri Thanh lại muốn mình thất lạc à?
“Ồ.” Sắc mặt của cô vẫn thản nhiên như cũ, không có bất kì cảm xúc khác lạ gì.
Diệp Chí Tư hoàn toàn không thấy cô phản ứng lại, trong lòng bốc lên ngọn lửa giận vô hình, “Tốt, chúng ta không nói tới chuyện trước kia, có lẽ đã quá lâu rồi nên em đã quên mất. Anh biết em vẫn hận chúng ta, tạm thời không tha thứ cũng phải, không nhận cũng không sao. Nhưng Thừa Thừa không có thù gì với em, nó thực sự muốn em ở lại, anh hy vọnh em có thể vì Thừa Thừa ở lại đây.”
“Thừa Thừa từ nhỏ đã có bệnh tim bẩm sinh, nó không thể chịu được đả kích lớn! Nếu em thực sự thích nó, thì lúc em rời đi đã vô tình làm tổn thương nó rồi!”
Hứa Hoành Văn nhíu mày càng chặt, bước vào lại, ngăn Diệp Chí Tư tiếp tục nói. Rốt cuộc anh ta biết mình đang nói cái gì không đấy? Tri Thanh chỉ vừa mới tỉnh táo lại, cô ấy mới là người không chịu được đả kích!
Mới vừa bước được một bước, đột ngột có một bàn tay đặt trên vai và ngăn bước cậu lại, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Trạm Kình, bình tĩnh đến mức làm người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Hứa Hoành Văn lùi lại về sau một bước, trong lòng lặng lẽ đốt cho Diệp Chí Tư cây nến. Lùi thêm một bước nhìn về phía sau lưng Trạm Kình thấy một vẻ mặt giống hắn, thế là từ tức giận cậu liền tội nghiệp thay Diệp Chí Tư.
Diệp Chí Tư không biết tình hình phía ngoài cửa phòng ICU vì phòng này được thiết kế cách âm từ bên trong để giữ môi trường tuyệt đối an tĩnh bên trong phòng.
“Thừa Thừa gọi em là “mommy” thì em đừng để ý quá, nó chỉ là nó nhớ mẹ, chờ mẹ nó trở về, nó sẽ không quấn lấy và gọi em là “mommy” nữa đâu.”
Diệp Tri Thanh vẫn một vẻ thản nhiên, nhàn nhạt nhìn Diệp Chí Tư, không đáp lời nào.
Diệp Chí Tư nhìn bộ dạng này của cô thì lửa trong lòng càng dâng cao thêm, “Với lại Thừa Thừa bảo em làm bạn gái daddy nó thì em cũng làm ngơ đi, Tri Vận mới là mommy thực sự của Thừa Thừa nên sau này em ấy mới được gả cho Trạm Kình.”
Nghe xong mấy lời này của Diệp Chí Tư, Hứa Hoành Văn vừa rồi còn đổng cảm với anh ta liền đổi thành giận run cả người, cậu cười lạnh, nếu cậu là Tri Thanh, cậu chắc chắn sẽ không nhận người anh như thế này!
Tri Thanh đúng là Diệp nhị tiểu thư là em gái Diệp Chí Tư nhưng mà trong cảm nhận của bọn họ chỉ có một người đại tiểu thư là Diệp Tri Vận, đó mới là em gái ngoan của họ.
Nếu Diệp Tri Thanh không chạm tới lợi ích của Tri Vận thì được xem là huyết thống tình thâm nhưng đã đụng tới lợi ích đó thì chắc chắn bọn họ sẽ lựa chọn, và người được chọn đầu tiên là Diệp Tri Vận.
Điều này cũng không thể trách móc được gì, vì đã là người thì sẽ có sự bất công, mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, quan hệ giữa anh em cũng thế, hơn nữa Tri Thanh đã xa họ mười chín năm trời, mà Diệp Tri Vận lại là người ngày đêm ở bên họ.
Cuối cùng Trạm Thừa cũng không nhịn được nữa, chạy vọt vào trong, dùng sức đẩy Diệp Chí Tư ra xa, “Người xấu! Người xấu! Cậu là người xấu! Cậu biến đi! Biến đi! Đi! Chúng ta không chào đón cậu!” Bát cháo nhóc lấy cho Diệp Tri Thanh cũng hất thẳng lên người Diệp Chí Tư.
Rồi quay đầu lo lắng nắm lấy tay của Diệp Tri Thanh, nói lắp bắp, “Mommy, cô ơi, cô không cần nghe người xấu nói bậy! Thừa Thừa chỉ coi cô là mommy thôi, chỉ nhận cô là mommy thôi.”
Ngay sau khi daddy đưa cậu đi khỏi, nhóc lại khóc và cầu daddy giữ mommy lại. Lúc ấy daddy buông nhóc xuống, ngồi xổm trước mặt và nhìn nhóc nói nghiêm túc, “Thừa Thừa, con thực sự muốn cô ấy làm mẹ con sao? Ở đây, daddy có thể nói rõ với con rằng cô ấy không phải mommy ruột của con!”
Lúc đó Trạm Thừa không khóc nữa, lau khô nước mắt trên mặt, cắn cắn môi mình, sao đó nghiêm túc nhìn cha mình, “Daddy, Thừa Thừa biết cô ấy không phải mẹ ruột con, cô ấy cũng đã nói rõ ràng với Thừa Thừa rồi, cô ấy không có lừa Thừa Thừa, nhưng Thừa Thừa thực sự rất thích cô ấy, rất muốn cô ấy làm mommy Thừa Thừa!”
“Con và cô ấy chỉ mới quen biết nhau, sao con lại thích cô ấy?”
Trạm Thừa vô cùng nghiêm túc đáp, “Vòng tay cô ấy ôm Thừa Thừa rất ấm áp, con thích lắm, con muốn cô ấy ôm con?” Lúc nhóc ở trên phố nhìn thấy Diệp Tri Thanh, nhìn thoáng qua đã xác định cô là mommy của nhóc, lúc thấy cô gặp nguy hiểm thì cậu không hề suy nghĩ lao qua đó.
Nhóc lúc đó không hề sợ hãi, phải nói là không biết sợ là gì, khi chiếc xe màu đen lao tới, nhóc mới sợ hãi, bị dọa đến ngây người!
Là lúc ấy, Diệp Tri Thanh đã kéo nhóc ôm vào lòng mình, nhóc đột nhiên không cảm thấy sợ nữa, cho dù là ôm cậu lăn lộn trên đất hay là ôm cậu chạy trên đường, hoặc là đè cậu dưới thân, cậu đều không sợ gì cả, cậu cảm nhận được cảm giác an toàn mà xưa nay chưa hề có.
Cảm giác an toàn này rất giống loại cảm giác mà daddy bảo vệ cậu, nhưng cũng không giống hoàn toàn, đó là loại cảm giác an toàn mà ấm áp, lúc đó cậu mới biết thế nào là cái ôm ấm áp của mẹ!
Trạm Kình quan sát Trạm Thừa một hồi lâu, sờ đầu nhóc nói, “Nếu con đã thích thì hãy cố gắng nghĩ cách giữ cô ấy ở lại.”
Mắt Trạm Thừa sáng lên, đôi mắt được nước mắt rửa sạch nên đặc biệt sáng trong, “Con sẽ cố gắng nghĩ cách giữ mommy lại!”
Nhưng giờ cậu còn chưa nghĩ ra được cách nào, nếu mommy tin vào những lời người xấu này nói rồi bỏ đi thì sao đây? Không muốn! Không muốn! Cậu không muốn.
“Mommy, cô không cần đi mà! Không được đi! Cô đừng bỏ rơi Thừa Thừa! Đừng rời xa Thừa Thừa!” Trạm Thừa lo lắng tới độ mặt mày trắng bệch dần, hô hấp lại trở nên dồn dập hơn, so với lúc trước càng thêm nghiêm trọng.
======
Ediror: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 21.10.2020 tại dembuon.