Khi Dương Phái Mạn đưa La Bân tới đây thì bắt gặp cảnh này, Trạm Kình đang đứng trước mặt Diệp Tri Thanh, một chân đạp lên chân cô ấy, hắn cụp mắt xuống rồi cười ôn nhu nhìn cô, còn Diệp Thi Thanh đang ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người cứ thế mắt đến mắt đi nhìn nhau thâm tình.
Đúng lúc này có một làn gió thổi qua, thổi bay những cánh hoa làm chúng nhẹ nhàng rơi xuống đất, toàn cảnh này đẹp như một bức tranh vậy.
Dương Phái Mạn nhướng cao đuôi mày. Hành động của vị tổng tài này quả nhiên dứt khoát như lời đồn, ngắm thẳng hồng tâm, chậc chậc, công kích như thế này thì người phụ nữ nhỏ bé như Diệp Tri Thanh làm sao có thể chống đỡ nổi đây?
Có điều, sắc mặt của ai kia đang đứng bên cạnh cô có vẻ không được tốt lắm Dương Phái Mạn sờ cằm nghĩ, không biết rằng sự xuất hiện của vị anh trai này là chất xúc tác tốt hay là chất gây ức chế?
Dương Phái Mạn không tự cho mình là tốt đẹp gì, cô rất thích xem cảnh hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ, tuy nhiên sự tranh giành này không được ảnh hưởng đến Tri Thanh của cô.
Nếu bây giờ Dương Phái Mạn tới gần đó thêm một chút nữa thì có thể thấy vẻ mặt không ổn của Diệp Tri Thanh, cái vẻ mặt lạnh lùng bị khiêu khích mà thay đổi có vẻ gì đó gườm gườm,“Anh Trạm, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Vẻ mặt của cô ngoài lườm người còn có gì đó rất uy hiếp, nó sắc bén như dao nhỏ đâm thẳng vào ánh nhìn của người đối diện làm cho người ta cảm giác được sự nguy hiểm.
Trạm Kình không lấy làm ngạc nhiên, ngược lại còn có vẻ đắc ý vì đã làm cô lộ rõ bộ mặt thật, bộ dạng này trông thật dễ thương.
Ở ngày hôm đó, lần đầu tiên Trạm Kình nhìn thấy cô đã nhận ra ngay cô không phải là Diệp Tri Vận, chỉ là người với người có chút ngũ quan giống thôi.
Đúng như hắn suy đoán và sau này cô cũng đã xác thực lại.
Ngày hôm ấy, biểu hiện của cô rất xuất sắc làm hắn ấn tượng, trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh ngay thẳng dứt khoát của cô, bây giờ hắn vẫn chưa thể nào quên được.
Khuôn mặt của cô đẹp vô cùng, vừa thờ ơ lại lạnh nhạt không cho người ta thấy rõ sự ngạc nhiên của mình, nhưng giờ đây dưới ánh mắt của cô lại có vài phần sắc bén cùng ngạc nhiên.
“Tôi không muốn làm gì cả, tôi đâu phải cố ý đâu, em bị dẫm đau à? Thế xin lỗi nhé.” Hắn nói thật sự rất chân thành nhưng vẫn tiếp tục không nặng không nhẹ mà ghì chân cô.
Hắn điều chỉnh lực rất tốt, tất nhiên sẽ không làm đau cô nhưng vẫn sẽ làm cô cảm nhận được cảm giác bàn chân to của hắn đặt lên chân cô, mơ hồ cho người ta một cảm giác tán tỉnh, ám muội.
Trong mắt cô sự sắc bén càng thêm sắc, nhìn hắn “Anh Trạm, nếu anh không thoải mái thì có thể về nghỉ ngơi cho tốt, không khéo sẽ bị thương đấy.”
Trạm Kình cười chân thành, “Cảm ơn cô Thanh đã quan tâm, không biết cô Thanh có thể xem giúp tôi hay không, hôm nay tôi cảm thấy có chỗ nào đó không được ổn lắm.” Hắn dùng thủ đoạn vô cùng tự nhiên để nói, để cô xem bệnh cho hắn.
Diệp Tri Thanh nhìn mặt hắn trong vài giây, nói thẳng: “Anh Trạm không có gì đáng lo ngại cả, chỉ là quá mệt mỏi thôi. Anh nghỉ ngơi dăm ba hôm khỏe ngay ấy mà.”
“Quá mệt mỏi sao? Muốn tôi nghỉ ngơi dăm ba bữa à? Mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi khá tốt làm gì mà mệt mỏi được chứ?” Trạm Kình làm bộ khó hiểu nhìn cô với vẻ mặt trông thực nghiêm túc, đó là cái vẻ vô cùng khó hiểu chờ Diệp Tri Thanh Trả lời.
Diệp Tri Thanh nghiêm túc nhìn hắn: “Quả thật mấy ngày nay anh nghỉ ngơi tốt.” Lời này tất nhiên là sự thật vì thực ra sắc mặt của hắn thực sự vô cùng tốt không có vẻ gì gọi là mệt mỏi cả, “Sự mệt mỏi này tích lũy theo thời gian. Ngày thường không có cảm giác gì, nhưng khi tích đến mức độ nhất định thì sẽ gây ra tình trạng hiện tại.”
Lời này nói ra cũng hoàn toàn không sai. Trước khi tập đoàn Kình Thiên được ổn định thì Trạm Kình thường xuyên phải thức khuya cực lực làm việc, một ngày nghỉ ngơi không quá 5 giờ có khi thậm chí không vượt quá 3 giờ. Với lại hắn đắc tội với không ít người nên thường thường sẽ có người đến làm phiền hắn. Vì thế mà trong 24 giờ, hắn luôn ở trong trạng thái căng thẳng. (xem nhiều nhất và sớm nhất tại dembuon)
Chỉ là đây là việc của nhiều năm trước rồi, những năm gần đây tập đoàn Kình Thiên đã đi vào ổn định, hoàn toàn đi theo quỹ đạo. Cho nên bây giờ hắn không giống như trước kia không còn bận rộn nhiều nữa, thời gian được nghỉ ngơi cũng tăng thêm.
Suy cho cùng những lời nói này của Diệp Tri Thanh không sai lắm.
Trạm Kình nhướng nhẹ đuôi chân mày, nhìn Diệp Tri Thanh bây giờ quả thực giống như một vị bác sĩ chuyên nghiệp, nói năng vô cùng chuyên nghiệp lại thêm phần công kích, vì cô không phải là một con cừu con dễ làm thịt mà cô vốn là một con hổ con với những cái móng vuốt sắc nhọn, tùy thời mà vươn vuốt sắc cào người.
“Ha ha...” Trạm Kình không khỏi bật cười, mắt nhìn Diệp Tri Thanh ngày càng sâu còn đáy mắt lại lộ ra một cảm giác gì đó làm Diệp Tri Thanh phải cau mày.
Thấy Diệp Tri Thanh cau mày, hắn liền thu lại ý cười và nghiêm túc nhìn cô. “Hóa ra là như vậy. Sau này phiền cô điều trị giúp tôi. Giúp tôi điều trị những căng thẳng mệt mỏi ấy. Làm phiền cô rồi.”
Diệp Tri Thanh nghe ra hàm ý trong lời nói của Trạm Kình, đáy mắt lộ ra một chút sắc bén lia qua người nào đó, nhưng có người vẫn thản nhiên nhìn lại, một bộ dáng “Về sau làm phiền cô nhé.”
Cô nhìn hắn một lúc lâu rồi khôi phục lại bộ dáng thờ ơ, “Được. Nhưng anh Trạm cũng nên biết việc tôi thu phí khá cao.”
“Không thành vấn đề.” Trạm Kình hơi cong môi đắc thắng.
Diệp Tri Thanh liếc nhìn hắn, không thèm để ý tới vẻ mặt đắc thắng đó, xoay người lui sang bên một khoảng rộng.
Tâm trạng của hắn khá tốt nên nở nụ cười, lần này không có qua theo, hắn rõ thế nào là đủ, nếu như tiếp tục thì chắc chắn cô bé này sẽ vươn nanh ra cào mấy đường để lại dấu vết đau đớn lên người hắn.
Đối với con thú nhỏ này thì phải để sau này từ từ mà nhấm nháp.
La Bân nhìn bộ dạng đắc thắng của Trạm Kình không lọt mắt liền bước qua đó, “Tri Thanh.”
Diệp Tri Thanh quay đầu lại nhìn, ánh mắt sáng lên, “La Bân? Sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh cố tình tới tìm em đó, nghe nói em bị thương, thương thế sao rồi? Tìm được người kia chưa?” La Bân nhìn chằm chằm cô, ánh mắt chứa cảm xúc quan tâm vô cùng rõ ràng làm Trạm Kình thấy có nguy hiểm cận kề liền híp mặt nhìn.Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân