Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 57: Chương 57: Vì sao anh muốn lấy Diệp Tri Thanh




“Tuệ Như, em làm sao vậy?” Diệp Trạch Văn từ chỗ tối lao ra trước tiên, đỡ lấy bà, ông nhìn bộ dạng khổ sở của bà như thế này, trong lòng cũng là lần đầu tiên có ý niệm trách cứ Diệp Tri Vận.

Thiệu Tuệ Như nắm chặt lấy cánh tay ông, hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn Diệp Tri Vận, “Trạch Văn, có phải Tri Vận không cần người mẹ này nữa không? Có phải nó sẽ giống Tri Thanh bé nhỏ, sẽ không nghĩ nhận người mẹ này? Có phải em làm mẹ thất bại lắm không? Cho nên hai đứa con gái của mình đều không nghĩ muốn nhận người mẹ này?”

“Không có! Không có! Tuệ Như, em là người mẹ tốt nhất trên đời!” Diệp Trạch Văn duỗi tay ôm mặt bà quay về phía mình, làm bà đối diện ông, nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt bà nói.

“Không! Không! Không...” Thiệu Tuệ Như liên tục lắc đầu, “Nếu em thật sự là người mẹ tốt nhất trên đời thì Tri Vận cùng Tri Thanh sao lại không nhận em chứ?”

Trước đây, thái độ lạnh nhạt của Diệp Tri Thanh đã làm bà rất khổ sở rồi, mà giờ Diệp Tri Vận lại vừa mới trực tiếp đẩy bà ra, nó giống như lấy một con dao trực tiếp đâm vào lòng bà vậy, bà cảm thấy rất đau rất đau, đau đến mức gần như không thở nổi nữa.

Thấy Thiệu Tuệ Như như vậy, Diệp Trạch Văn cũng đau lòng, chuyển mắt nghiêm túc trừng Diệp Tri Vận, “Tri Vận, con lại đây cho cha!”

Cơ thể Diệp Tri Vận hơi hơi cứng đờ đi, cô ta nghe ra cha mình đang tức giận thực rồi, cũng bất tri bất giác nhớ lại vừa rồi dường như mình gấp quá nên đã đẩy mẹ ra.

Cô nhìn lão Cổ như núi đứng trước mặt, lại nhìn qua cửa phòng đóng chặt, khẽ cắn cắn môi, xoay người lại, đối diện với hai mắt đẫm lệ đau lòng khổ sở của Thiệu Tuệ Như, rồi với vẻ mặt áy náy bước nhanh qua đó, ôm chặt lấy Thiệu Tuệ Như, “Mẹ, con xin lỗi, con vừa rồi không cố ý đẩy mẹ ra, chỉ là con nhìn thấy Thừa Thừa đi vào đó nên nhất thời sốt ruột...”

“Không sao đâu! Không sao đâu! Con trở về là tốt rồi! Con trở về liền tốt rồi!” Đối mặt với lời xin lỗi và giải thích của Diệp Tri Vận, bà liền dễ dàng tha thứ cho cô, còn duỗi tay nhẹ nhàng kéo cô ta ra chút, nghiêm túc nhìn cô ta rồi đau lòng nói, “Gầy rồi! Chắc chắn những ngày qua ở bên ngoài không có ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, không sao cả, mẹ sẽ tự tay làm cho con ít món ăn ngon, nhất định làm con sớm béo trở lại.”

Phảng phất trong lời bà nói thì việc Diệp Tri Vận bỏ nhà ra đi trong bốn năm qua chỉ như đi ra ngoài du lịch vài ngày vậy.

“Vẫn là mẹ đối với con tốt nhất! Con yêu mẹ nhất!” Diệp Tri Vận làm nũng kéo cánh tay bà, dỗ dành làm bà vô cùng vui vẻ, mặt tươi cười đầy hạnh phúc.

Nhìn nụ cười của bà đã quay lại, Diệp Trạch Văn mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng tha thứ cho Diệp Tri Vận khi làm cho bà khổ sở.

“Tri Vận, con cùng mẹ đi về đi, mẹ cho người làm món ngon cho con ăn, phòng của con mẹ đã dọn dẹp tốt rồi.” Thiệu Tuệ Như vui mừng muốn đưa Diệp Tri Vận về nhà, nó đã rời nhà trốn đi hơn bốn năm rồi nên bà rất nhớ rất nhớ nó, có rất nhiều lời muốn nói với nó.

Nghe vậy, Diệp Tri Vận có chút do dự, cô quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khẽ cắn cắn cánh môi, “Mẹ, con muốn gặp Trạm Kình một chút. Con nghe nói anh ấy bị thương, con muốn nhìn xem anh ấy như thế nào rồi?”

Trạm Kình với Diệp Chí Tư là anh em bạn bè tốt, từ nhỏ đã cùng lớn lên, Diệp Tri Vận từ bé đã quen biết hắn, trước khi hắn có tiếng có tăm, cô ta đã thích, hơn nữa còn thích nồng nhiệt, trước nay đều không có ý dấu diếm, nên mọi người xung quanh đều biết cô thích Trạm Kình.

Ban đầu, trước khi Trạm Kình còn chưa nổi tiếng, bất quá chỉ là con trai út nhà họ Trạm mà nhiều người không thích, cho rằng việc cô ta thích hắn có thể so sánh như đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy.

Cho tới khi Trạm Kình sáng lập nên tập đoàn Kình Thiên, dần có chỗ đứng vững chắc ở Hải thị, những người đó mới bắt đầu thay đổi ánh mắt nhìn, cảm thấy cô ta rất có mắt nhìn người, lúc còn bé đã sớm nhận ra tiềm lực của Trạm Kình.

Sau khi Trạm Kình nổi tiếng, con gái thích hắn, theo đuôi hắn nhiều tới mức chỉ nhìn thấy đầu không thấy đuôi, và tất nhiên cô ta luôn là người xếp đầu tiên, trước nay đều không có ai dám vượt qua địa vị đó.

Nhà họ Diệp đứng thứ hai trong bốn gia tộc quyền lực nhất Hải thị, là họ hàng thân thích xếp thứ nhất với nhà họ Dương, nên Dương Phái Y có quan hệ tốt với Diệp Tri Vận, hai bên trong tối ngoài sáng kết hợp, với sự ủng hộ và hậu thuẫn lớn mạnh như vậy, cho nên ai ai cũng nghĩ vị trí phu nhân của Trạm Kình là cô ta.

Rồi không ai ngờ tới được, 4 năm trước Diệp Tri Vận không hiểu vì lý do gì mà trốn khỏi nhà, còn Trạm Kình thì đột ngột có thêm một đứa con trai.

Về điều này đã trở thành một bí mật chưa có lời giải ở Hải thị.

Thiệu Tuệ Như cũng biết Diệp Tri Vận thích Trạm Kình, trước kia, dù trước khi cậu ta chưa có tiếng tăm cho tới khi đã thành danh thì bà vẫn đứng về phía con gái mình, chỉ cần Diệp Tri Vận thích thì bọn họ sẽ hỗ trợ vô điều kiện.

Nhưng mà hiện tại, dường như Trạm Kình với Tri Thanh...

Trong thoáng chốc, Thiệu Tuệ Như có điểm gì đó do dự.

Hai đứa đều là con gái ruột của bà, bà nên đứng bên nào bây giờ?

Diệp Trạch Văn cũng nhíu mày lại, trước đó ông cũng từng nghĩ qua vấn đề này, chỉ là khi ấy Tri Vận chưa về, còn xảy ra liên tiếp nhiều việc nên ông không coi việc này quan trọng, nhưng hiện tại không thể không coi trọng.

Hai đứa con gái cùng thích một người đàn ông...

Bỗng nhiên cảnh tượng chìm vào im lặng quỷ dị, Diệp Tri Vận nhạy bén phát hiện sắc mặt cha mẹ mình có chỗ không đúng, ngóai đầu liếc nhìn họ một cái, nhìn thấy ánh mắt do dự của họ, cô ta khẽ cụp mắt xuống che giấu cảm xúc.

“Tri Vận, có phải em vừa mới giả làm Diệp Thanh không?” Trong bầu không khí im lặng quỷ dị, người từ nãy giờ vẫn không lên tiếng - Diệp Chí Tư đột ngột mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.

Lập tức, Diệp Trạch Văn, Thiệu Tuệ Như, Diệp Tri Vận ngước mắt lên nhìn anh, khuôn mặt họ có chút thay đổi.

Diệp Trạch Văn cùng Thiệu Tuệ Như nhìn gắt gao sang Diệp Tri Vận, còn cô ta đột ngột ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Chí Tư, sắc mặt khó coi, nói, “Anh cả?! Anh đang nói cái gì vậy? Sao em không hiểu anh đang nói gì cả?” Trước đó cô hoàn toàn không nghĩ tới cha mẹ cùng anh trai sẽ xuất hiện ở chỗ này, giờ bị anh cả nhìn thấu tâm tư khiến cô ta vô cùng xấu hổ.

Diệp Chí Tư từ chỗ tối bước ra, tầm mắt rơi trên trang phục của cô ta, trước kia Diệp Tri Vận luôn mặt những trang phục phong cách thục nữ, trang nhã, quý phái; còn hôm nay, cô ta lại mặt một thân đơn giản gồm áo thun quần bò.

Cách ăn mặc này không hề khó coi, ngược lại lộ ra vài phần tươi tắn, thanh khiết, giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, thanh xuân dào dạt.

Nhưng khi áp lên người cô ta lại không hợp khí chất thực.

Diệp Tri Vận là con gái của nhà họ Diệp, tuy rằng được nuông chiều nhưng những quy cũ trong hào môn đều học vô cùng tốt, vì thế trên người mang khí chất thục nữ, trời sinh cao quý ưu nhã.

Nếu lúc nãy cô ngụy tạo khí chất lạnh lùng thì xác thực rất hợp với trang phục này, nhưng khi cô ta khôi phục lại khí chất thục nữ thì nó lại cho một cảm giác quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.