Tà Tích mệt mỏi thức dậy, vì nằm sấp cả đêm nên cảm giác ngực hơi khó
chịu, nàng khẽ động đậy liền thấy có thứ gì đó nằng nặng đặt lên tay
mình, nàng nhìn lại, ra là tay của Trịnh Lâm ngăn không cho nàng đứng
dậy.
”Nằm đi, ta lấy nước cho ngươi.” Hắn bộ dáng không thèm để
ý, khuôn mặt ngây thơ như tiểu hài đồng khẽ nháy mắt một cái làm Tà Tích khẽ ngẩn người nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại, thầm trách
mình hôm nay kì lạ.
”Trịnh Lâm, ngươi không có nhiệm vụ gì sao?
Rảnh rỗi vậy?” Vừa nhận nước từ tay Trịnh Lâm, Tà Tích tùy ý hỏi, thật
ra chỉ là tìm chuyện để nói chứ quả thật nàng không biết giữa họ có gì
để trò chuyện.
”Ngươi tưởng hôm nào cũng có kẻ muốn giết người
sao?” Trịnh Lâm trợn trắng mắt nhìn Tà Tích, không hề nhận ra nàng đang
tìm chủ đề để nói chuyện.
”Cũng đúng.” Hiếm khi được một ngày như hôm nay, nhưng mà lúc này Tà Tích mới nhớ lại một chuyện, khẽ chau mày: “Trịnh Lâm, Không phải cả đêm hôm qua ngươi đều ở phòng ta chứ?”
”Ngươi tự xem trọng mình rồi! Ta là sáng nay mới đến!” Tuy là đêm qua tới nữa
đêm ta mới về phòng, nhưng vế sau Trịnh Lâm trực tiếp bỏ qua không đề
cập đến.
Tà Tích khẽ gật đầu, thầm nghĩ cũng phải. Không lí do gì tên tiểu bạch kiểm này lại tốt bụng chăm sóc nàng đi.
Thấy Tà Tích đã thả lỏng, Trịnh Lâm cười hì hì nhìn nàng, hai mắt còn muốn
sáng hơn trăng rằm nữa: “Tích nhi, nói xem, ta và tên Thừa tướng đó ai
suất hơn?”
Nhìn vẻ mặt đê tiện của Trịnh Lâm Tà Tích chỉ muốn đã
kích hắn một phen: “Cái gì ngươi cũng không bằng.” Làm Trịnh Lâm trực
tiếp đen mặt, hắn không nói không rằng bỏ ra ngoài.
Tà Tích thầm cười, nhẩm đếm: “1, 2, 3.” Quả nhiên đã thấy hắn trở lại, khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn nàng.
”Tích nhi, vậy cũng không sao. Ít ra thân thể ta là còn “trong trắng” hơn
hắn.” Khuôn mặt hắn như nói chuyện kiên định nhìn nàng làm Tà Tích bật
cười.
Lúc bọn họ đang vui vẻ thì ở một nơi khác,...
Trần Lâm Tư mở cửa phòng. Bên trong là một trung niên nam tử đang ung dung thưởng trà.
”Trần đại nhân, quý phủ quả nhiên xa hoa, mấy hôm nay ta sống quả thực rất
tốt!” Đông Ca cười cười, liếc ngang vẻ mặt thối đến cực điểm của Trần
Lâm Tư khẽ nhạo báng trong lòng.
”Đông Ca, vui đùa vậy đủ rồi. Hôm nay nêu ngươi còn không giao Tà Tích ra đừng hỏi sao ta tán tận lương tâm!”
Đông Ca cười ha ha, lần này nhìn Trần Lâm Tư không thèm che giấu nét ngông
cuồng của mình: “Trần Lâm Tư, ngươi quả thật là thích một sát thủ sao?
Vậy ngươi có dám cho nàng ta thân phận không? Hả?”
Cái này liên
quan trực tiếp đến đường làm quan của Trần Lâm Tư, vốn Đông Ca không
nghĩ Trần Lâm Tư sẽ cho Tà Tích thân phận gì, có thể đó chỉ là phút tùy
hứng của Trần Lâm Tư mà thôi.
”Tại sao không dám, nữ nhân Trần
Lâm Tư ta thích dĩ nhiên ta sẽ không ủy khuất nàng!” Sự thật là hắn
thích nàng, người hắn chính là thích Tà Tích, tại sao không dám công
khai?
”Mạnh miệng lắm! Ta thích!” Vừa nói Đông Ca vừa rót một ly trà, ra dấu tay mời Trần Lâm Tư ngồi đối diện mình. Trong lòng thầm
nghĩ đúng là tuổi trẻ thật tốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hô vang dẫn khúc phù vân, đọ kiếm thiên hạ
bạch y nhiễm sương hoa
Khi xưa say đắm sắc hoa nồng, trong khoảnh khắc ấyhồng nhan đẫm lệ chu sa
Còn nhớ ca khúc phồn hoa sáng yên hoa trong mộng
tựa vai ai mà lòng vương vấn
Hoàng Hạc lâu trống trải tiêu điều, giữa vùng trời xa lạ
tóc xanh đã sớm bạc màu
(Chu Sa Lệ)
Viết mấy dòng thơ, Tà Tích cũng không nhớ là đã nghe được mấy câu này ở đâu, vốn nhớ là rất nhiều nay chỉ viết được vài câu, thở dài buông bút
xuống, không nghĩ nữa.
Nàng đã khỏe hơn, có thể đi lại nhưng vẫn
chưa khôi phục hoàn toàn, may mà mấy hôm nay có Trần Huyền chăm sóc nên
sức khỏe mới có thể khôi phục nhanh vậy.
”Tà Tích, Các chủ tìm ngươi.” Trần Huyền mặt âm trầm đi vào, liếc qua tờ giấy trên bàn nhưng rất nhanh đã nhìn sang chỗ khác.
”Ừm.” Tà Tích cùng Trần Huyền đi ra ngoài. Nàng hiện tại một thân lam y khác ngày thường làm Trần Huyền nhìn nhiều hơn một ít.
Lúc sắp vào gặp các chủ Trầ Huyền khẽ nói nhỏ với Tà Tích: “Ngươi thay đổi
rồi, nếu đối với thường nhân thì thay đổi này có thể là tốt, nhưng với
chúng ta, là họa sát thân!” Nhấn mạnh chữ sát thân, Trần Huyền khẽ đảo
mắt vào trong nhìn vào Đông Phương Diệu đang châm trà uống khá xa phía
trước rồi vội cất bước đi.
Nghe Trần Huyền nói, Tà Tích khẽ cười
nhạt. Nàng cũng nhận ra mình thay đổi, có lẽ lần này các chủ gọi nàng
tới cũng là vì nhìn ra nàng thay đổi đi...
”Tà Tích, lần này tiếp tục nhiệm vụ lần trước còn dang dở,...” Tâm tình Đông Phương Diệu nhìn
qua không tệ, còn nhìn nàng cười một cái.
Nhưng mà hắn cười làm nàng càng sợ thêm!
”Thuộc hạ đã hiểu.” Tà Tích nghe nhiệm vụ mà lạnh sống lưng. Ám sát Trần Lâm
Tư lúc ở nhà Trầ lão vốn đã vô cùng khó, nay hắn đã về kinh thì còn khó
hơn lên trời đi! Đây là kêu nàng đi tự sát sao.
Bỗng nàng nghe sau lưng có giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Phu quân, ta mang canh cho chàng.”
Tà Tích không dám ngẩng mặt lên, chỉ nhìn thoáng thấy vạt áo màu thạch lựu và giày của đối phương.
Nghe nói Đông Phương Diệu có một phu nhân, hắn cũng rất chung thủy với vị phu nhân này, chắc là vị trước mắt đi.
”Con là Tà Tích?Ngẩng đầu lên ta xem.” Thẩm Trinh nhìn về Tà Tích, cố kìm nén tâm tình kích động.
”Vâng.” Tà Tích ngẩng đầu lên, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là bâng khuâng,
này, vị phu nhân này khuôn mặt thật giống nàng, này gần như là phiên bản khi trung niên của nàng!
”Ngươi lui đi.” Đông Phương Diệu nhíu
mày nhìn Thẩm Trinh sau đó nhìn Tà Tích. Nữ nhân này thật bướng bỉnh, dù ngăn thế nào nàng cũng tìm cách gặp tiểu nghiệt chủng này!
Tà
Tích hơi thất thần, lúc lâu sau mới vội đi ra ngoài, đây là sao? Chẳng
lẽ chỉ là người giống người, vốn rất bình thường nhưng ánh mắ phụ nhân
đó, bất thường!