Trần
Lâm Tư dẫn nàng rời phủ. Vừa ra khỏi phủ đã có sẵn một chiếc kiệu tinh
xảo dừng trước cửa lớn Trần gia. Nhìn hắn bước lên kiệu, Tà Tích mắt khẽ lóe sáng. Kiệu, bọn Ám vệ không tài nào có thể biết được chuyện gì xảy
ra bên trong, nếu nàng lên được chẳng phải sẽ thuận tiện cho việc giết
hắn hơn sao.
Tà Tích thầm tiếc cơ hội hiếm có này, bỗng có tiếng nói lười biếng truyền vào tai nàng.
”Sao còn chưa lên?”
Trần Lâm Tư hướng tay về phía nàng vẫy vẫy, xem ra hắn không xem nàng là người hầu đi.
”Vâng.”
Nhu thuận gật đầu, Tà Tích chưa kịp đi lên thì đã có một đôi bàn tay lớn bế nàng, đôi tay rất ấm, như muốn che chở cho người trong lòng chỉ tiếc là vào lúc này Tà Tích bị bất ngờ vây lấy, nàng không hiểu được.
Hành động của Trần Lâm Tư làm hạ nhân Trần gia đồng loạt sửng sốt, đây
thật là nhị thiếu nhà họ sao? Kẻ ấm áp này thật sự là đại ác ma đó sao?
Nếu là đang nằm mơ thì còn dễ tin hơn a.
Sam y nhẹ bay trong gió cùng với hình ảnh hiện giờ thật nên thơ, đôi mắt hắn trong một khắc nhìn nàng đầy nhu tình chỉ tiếc nàng không nhìn hắn
nên bỏ lỡ mất phút quan trọng này.
Tà Tích hoảng hốt giãy khỏi mình hắn, tên này rốt cuộc là bị sao đây!
”Để ta đỡ ngươi lên.”:
Đôi mắt Trần Lâm Tư thoáng chút hơi trầm xuống nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.Hắn định nắm tay Tà Tích kéo nàng lên xe nhưng nàng đã vội
kéo tay lại.
”Nô tì có thể tự làm.”