Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tầm mắt Kỷ Diệc Hoành đối đầu với ý cười nơi đáy mắt của người phụ nữ kia, người như bà ta sớm đã không quan tâm đến thể diện, vậy nên ánh mắt nhìn người khác cũng không hề nghĩ cần kiêng dè, cứ như vậy không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Kỷ Diệc Hoành. Bề ngoài như vậy, tuổi tác như thế, mỗi một hơi thở ngập tràn thanh xuân phát ra từ trên người anh đều kích thích từng tế bào trên cơ thể người phụ nữ khiến bà ta rộn rạo không thôi.
Kỷ Diệc Hoành bị nhìn chằm chằm, cả người khó chịu như có hàng vạn con kiến bò qua.
Anh đưa tay về phía người phụ nữ, đối phương lập tức hiểu được ý anh, bà ta mở khóa màn hình điện thoại rồi đặt vào lòng bàn tay anh.
Cậu thiếu niên gõ ra một chuỗi những con số, sau đó ấn gọi đi, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên anh mới ấn nút tắt.
“Đưa tôi, tôi tìm giúp cậu.” Người phụ nữ đưa tay về phía Kỷ Diệc Hoành.
Anh thả điện thoại lên mặt bàn, đẩy qua, người phụ nữ tìm đến số điện thoại mà Kỷ Diệc Hoành muốn, sau đó gửi tin nhắn cho anh.
Hai tay cậu thiếu niên đan vào nhau, cũng không liếc mắt nhìn tin nhắn vừa được gửi tới lấy một cái.
“Cô bé kia là tự nguyện giúp tôi, cậu nói tôi bán cô bé ấy đi như vậy có phải là không tốt cho lắm không?”
Nếu bà ta thật sự có cái lòng tốt đó, thì có thể làm ra được loại chuyện này sao?
Ngón tay Kỷ Diệc Hoành gõ trên mu bàn tay mấy lần, động tác kết thúc, anh cuối cùng cũng coi như mở miệng, “Cho tôi mượn điện thoại.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Bà và cô ta liên lạc với nhau qua điện thoại phải không?”
Người phụ nữ gật nhẹ đầu, tựa như đối với cậu thiếu niên tuấn tú này không có chút lực chống đỡ nào, bà ta đưa điện thoại cho anh.
Kỷ Diệc Hoành trực tiếp bấm gọi số điện thoại kia, kỳ thực trong lòng anh đã hoài nghi một người, mà người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Tống Linh Linh.
Quý Nguyên Thanh cũng là một người thông minh, cô ta không dùng số điện thoại của chính mình liên lạc với người phụ nữ này. Trùng hợp có một người dì trong nhà gọi điện tới, nói muốn cho cô ta một cái sim điện thoại, Quý Nguyên Thanh nghe được liền trực tiếp nói người dì đó gửi qua cho mình.
Dãy số này đến cả Tống Linh Linh cũng không biết, nên cô ta chỉ cần cẩn trọng một chút thì ai cũng không thể tra được lên người cô ta.
Lúc Kỷ Diệc Hoành gọi điện tới, cô ta vừa tan học, lúc nhìn thấy dãy số của người phụ nữ kia Quý Nguyên Thanh không hề nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi giảng đường.
Cô ta đi đến cuối hành lang, nhận điện thoại. “Alo.”
Kỷ Diệc Hoành khẽ hất lông mày, không lên tiếng.
Quý Nguyên Thanh lại alo một tiếng, “Bà gọi cho tôi làm gì? Có việc gấp gì sao?”
Cậu thiếu niên buông điện thoại xuống, ấn kết thúc. Anh đối với giọng nói trước giờ rất nhạy cảm, chỉ cần là giọng của những ai đã từng nghe qua thì đều sẽ không nhận nhầm.
Đây không phải Tống Linh Linh, mà là Quý Nguyên Thanh. Kỷ Diệc Hoành trả lại điện thoại cho người phụ nữ kia.
“Những gì cần nói tôi đều đã nói rõ ràng, hi vọng bà ghi nhớ cho cẩn thận.” Kỷ Diệc Hoành cầm balo bên cạnh rồi đứng dậy.
Người phụ nữ nhấc mắt nhìn anh, “Được, tôi đã nhớ, cậu đừng đi tìm con gái tôi, nếu muốn tìm người nói chuyện...... có thể tìm đến tôi.”
Cậu thiếu niên cũng không quay đầu lại một cái, quay đầu rời đi, vừa đẩy cửa quán cà phê ra thì điện thoại vang lên.
Anh cầm lên nhìn, là số lạ.
Kỷ Diệc Hoành đi về phía trước vài bước, nhìn thấy có một cửa hàng bán sim điện thoại, anh đẩy cửa đi vào, để cho nhân viên của cửa hàng lấy chiếc sim cũ ra rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Anh hoàn toàn có thể cho số điện thoại của người phụ nữ kia vào danh sách đen, nhưng anh không muốn. Dãy số cũ này của anh đã bị bà ta biết được, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là anh lại ghê tởm muốn nôn. Anh tình nguyện mất công đi làm sim mới.
Quý Nguyên Thanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong lòng hơi bất an. Cô ta không gọi lại, mà gửi tin nhắn qua.
“Bà tìm tôi có việc?”
Người phụ nữ kia vẫn còn ngồi trong quán cà phê, nhìn thấy tin nhắn đến cũng không chớp mắt lấy một cái, mà chậm rãi rút ra một điếu thuốc.
Nhân viên phục vụ đi tới, khó xử nhìn bà ta. “Thật ngại quá, quán của chúng tôi cấm hút thuốc.”
Người phụ nữ gật đầu, “Tôi đi ngay bây giờ đây.”
Bà ta cầm ví lên, một tay kia còn kẹp điếu thuốc, đi ra khỏi quán cà phê mới trả lời Quý Nguyên Thanh. “Không có gì, không cẩn thận ấn nhầm thôi.”
Những cô gái trẻ thời nay quả nhiên không đơn giản, nếu không phải vì có mục đích khác thì sao có thể giúp bà ta nghĩ kế chứ? Mà với mấy người còn tuổi sinh viên này, bà ta cũng chỉ có thể nghĩ tới lợi ích duy nhất là vì muốn cướp bạn trai từ tay người khác. Hiện tại bà ta cũng muốn thò vào một chân, lại nói, việc đến nước này rồi Quý Nguyên Thanh đối với bà ta đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, bà ta không có lý do gì phải mật báo cho Quý Nguyên Thanh.
Thi Điềm thấp thỏm hồi lâu mà vẫn không thấy người phụ nữ kia liên lạc lại, cô cũng không dám chủ động nhắn hỏi bà ta.
Buổi tối cô còn phải đến quán trà sữa làm thêm, Thi Điềm trở về ký túc xá một chuyến cất cặp sách rồi mới vội vàng đến nơi làm việc.
Trong ký túc xá nữ, Tống Linh Linh ngồi trước bàn học, hai tay giấu trong túi áo, mặc kệ Quý Nguyên Thanh nói thế nào cũng không chịu đi.
“Kỷ Diệc Hoành chiêu đãi, nói tất cả thành viên của hội sinh viên đều phải đi, cậu xác định không đi?”
Tống Linh Linh lúng túng nói, “Nguyên Thanh, cậu nói Kỷ Diệc Hoành để cho chúng ta qua đó còn có thể là chuyện tốt được sao? Nơi mời khách là tại cửa hàng mà Thi Điềm làm thêm, ngày đó mình làm cánh tay cậu ta bị bỏng, cậu ta nhất định là gọi mình đến để khởi binh vấn tội.”
Điểm này dĩ nhiên Quý Nguyên Thanh đoán được, “Cậu nghĩ chỉ cần trốn tránh là thoát được sao? Nếu cậu không xin lỗi thì đừng hòng mong được Kỷ Diệc Hoành buông tha.”
“Kỷ Diệc Hoành sẽ không tha cho mình đâu.”
“Cậu bị ngốc à, hôm nay có nhiều người ở đó như vậy. Người của hội sinh viên đều có mặt, cậu chỉ cần đứng trước mặt Thi Điềm nói xin lỗi là được rồi, Kỷ Diệc Hoành sẽ không thể làm khó cậu.”
Tống Linh Linh nghe vậy thì hơi lung lay, “Thật không?”
“Cậu không tin mình?”
Tống Linh Linh nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu.
Lúc Kim Triết và Từ Dương đến, Thi Điềm rất ngạc nhiên, Kỷ Diệc Hoành mời người trong hội sinh viên nhưng không thông báo trên nhóm chat, nên dĩ nhiên cô sẽ không biết được.
Cô đi ra, “Sao mấy cậu lại đến nữa?”
“Không chỉ có tụi này thôi đâu, phía sau còn có một đoàn người nữa cơ.” Kim Triết vừa dứt lời, Thi Điềm đã nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đẩy cửa đi vào, đám người phía sau cũng lũ lượt theo sau.
Chị chủ nhiệt tình tiến lên chào đón, “Xin hỏi cần giúp gì không?”
Kim Triết đi tới, liếc bảng menu đặt trên quầy thu ngân, “Chỗ này có không ít món nè.”
“Tất nhiên rồi, cửa hàng mình có đầy đủ các món ăn nhẹ, cánh gà xiên nướng và mì chua cay có thể gọi là món thương hiệu đấy.”
Từ Dương giúp ghép mấy cái bàn lại. “Chị chủ xinh đẹp, hôm nay chúng tôi muốn bao hết quán này. Chỉ có một điều kiện thôi, chính là không để cho người qua đường vào ăn.”
“Được được, không thành vấn đề.”
Thi Điềm đi đến bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, khẽ kéo ống tay áo của anh, sau đó nhỏ giọng nói, “Hôm nay là sinh nhật cậu.”
Kỷ Diệc Hoành khẽ cong môi cười với cô, “Tôi biết.”
Cô vốn định ngày hôm nay sẽ tan ca sớm, sau đó đón sinh nhật với anh, Thi Điềm kéo ống tay áo của anh không buông, “Mình đã xin chị chủ rồi.”
“Lát nữa tôi chờ cậu tan ca.”
Thi Điềm nhìn mọi người đều đã ngồi xuống, đành nhanh chóng quay lại quầy thu ngân giúp chị chủ một tay.
Quý Nguyên Thanh và Tống Linh Linh đến cuối cùng, hai người vừa đẩy cửa đi vào, chị chủ liền đi ra cửa đón. “Là cùng nhau sao?”
“Vâng.”
Thi Điềm đang bận rộn đánh hóa đơn, Kim Triết và Từ Dương phụ trách khai báo đồ ăn nước uống. Từ Dương dựa lưng vào quầy thu ngân, nhìn thấy hai người đi qua còn không quên vẫy vẫy tay, “Quý đại mỹ nữ sao bây giờ mới đến? Mau qua đây chọn món này.”
Quý Nguyên Thanh nhìn thấy Thi Điềm, Tống Linh Linh sốt sắng đi vào trong, Quý Nguyên Thanh kéo cũng không kéo lại.
“Mấy cậu tùy tiện gọi đi, mình cũng không đói.”
“Ngày hôm nay đại thần mời khách, hai người sao phải khách khí như vậy?” Kim Triết nói xong, đọc thêm hai cốc trà sữa.
Tống Linh Linh đi vào đám người, chỉ còn hai vị trí trống, có lẽ để dành cho cô ta và Quý Nguyên Thanh. Thế nhưng cái ghế này, cô ta chỉ có thể đứng cạnh chứ không dám ngồi xuống.
Quý Nguyên Thanh đi đến trước mặt Kỷ Diệc Hoành, trên mặt mang theo ý cười như gió xuân, “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Kỷ Diệc Hoành gật đầu, “Cảm ơn.”
Cô ta lấy chiếc ba lô khoác trên vai xuống, lấy ra từ bên trong một chiếc hộp quà hình chữ nhật rồi đưa cho Kỷ Diệc Hoành, “Tặng cho cậu.”
Cậu thiếu niên liếc mắt, không cầm lấy, xung quanh đã có người nhao nhao tiếng, “Xong, tụi này còn chưa chuẩn bị quà nữa, lát nữa có phải là sẽ không được ăn không?”
Khóe miệng Quý Nguyên Thanh khẽ cong lên, “Không có gì đáng giá, nhận đi mà, chỉ là một chiếc bút máy thôi.”
Thi Điềm nhìn chằm chằm về phía kia, Kim Triết theo ánh mắt cô nhìn theo. “Quý Nguyên Thanh rõ là còn chưa hết hy vọng, lại bắt đầu ra tay rồi.”
Từ Dương hướng về phía Thi Điềm nháy mắt một cái, “Vào lúc này cậu nên xông ra.”
Xông ra làm cái gì? Tuyên bố chủ quyền sao? Hay là lấy ra một món quà còn đắt đỏ hơn? Thi Điềm rũ mi mắt, “Mọi người có thể gọi thêm cánh gà xiên nướng, đảm bảo nói là món thương hiệu của tiệm cũng không có một chút quá lời.”
***
Bát Bát: À, giờ đăng tạm thời sẽ là từ khoảng 18h08p đến 18h28p tối nha mn, khi nào qua Tết sẽ tính tiếp kkkkk