Dịch: CP88
Ngôn từ trong lời thoại của thể loại này có rất nhiều từ ngữ thâm nho ẩn ý, nếu không sớm chuẩn bị nhất định sẽ rất khó mà đọc trôi chảy.
Nửa giờ cho trước để chuẩn bị này cũng chỉ đủ cho thời gian nhìn qua kịch bản một lần, nếu không xác định chính xác cách phát âm thì có thể tra một chút, nhưng cũng khó mà đem ẩn ý trong lời thoại hiểu đến rõ ràng rành mạch.
Thi Điềm ngồi trong góc yên lặng lắng nghe, cô nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đọc xong một tờ, mở ra tờ thứ hai.
Nhưng sau đó cô nghe thấy anh rõ ràng hơi dừng lại, bàn tay nhỏ của Thi Điềm khẽ siết lại, nhìn thấy giám khảo chấm điểm cũng ngẩng lên nhìn.
Thi Điềm từ trước đến giờ chưa từng thấy Kỷ Diệc Hoành như vậy, chỉ là trên mặt anh cũng không có quá nhiều hoang mang, ba, năm giây sau lại tiếp tục đọc.
Phần cách giữa này khiến cho Thi Điềm kinh hồn bạt vía hồi lâu, đợi đến khi Kỷ Diệc Hoành đọc xong kịch bản, cô nhìn thấy vị giám khảo kia xoay tròn chiếc bút trong tay, “Vừa rồi cậu bỏ qua một đoạn dài, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vậy sao?” Kỷ Diệc Hoành đứng lên, “Xin lỗi, tôi không ý thức được.”
Vị giám khảo đó chỉ lên chính tập kịch bản trên tay mình, “Bắt đầu từ chỗ quân Vương phủ tiến vào trại huấn luyện bí mật, một đoạn miêu tả tâm trạng trong lòng cậu không hề đọc một chữ.”
“Có lẽ là vì tôi quá căng thẳng.”
Thi Điềm đứng lên, hoàn toàn không ngờ được Kỷ Diệc Hoành sẽ mắc phải lỗi sai cơ bản đó. Từ trước đến giờ anh rất cẩn thận, đừng nói bỏ qua cả một đoạn thoại, đến ngay cả lỗi chính tả cũng chưa từng vấp phải. Sao lại nhất định vào lúc này xảy ra chuyện như vậy?
Vị giám khảo kia khẽ thở dài, dáng vẻ rất nuối tiếc. “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Được, cảm ơn thầy.”
Thi Điềm bước nhanh về phía anh, “Xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Diệc Hoành khẽ lắc đầu với cô, Thi Điềm cảm thấy cơ hội này không thể cứ mất đi như vậy được, gấp gáp kéo cánh tay anh. “Đoạn bị bỏ lỡ đó có thể bổ sung không? Chúng ta nói giám khảo cho thêm một cơ hội nữa thử lại đi.”
Cậu thiếu niên đẩy cửa ra, mang theo Thi Điềm đi ra ngoài, cô lo lắng nhìn anh, “Chúng ta tìm giám khảo xin thử đi.”
“Vô dụng.”
“Vì sao chứ?”
“Đây không phải tập kịch bản lúc trước.”
Thi Điềm cả kinh, “Cái gì?”
“Nội dung của tờ thứ hai không giống.”
Thi Điềm cấp tốc lục lọi trong trí nhớ, “Nhưng kịch bản vẫn luôn trong tay chúng ta mà, sau đó đặt ở chỗ cậu ngồi...... Khoan đã......”
Cô đột nhiên nhớ đến lúc Kỷ Diệc Hoành rời đi nhà vệ sinh, “Có hai người đến ngồi bên cạnh mình, kịch bản của cậu từng bị họ đụng vào. Đúng rồi, kịch bản nhất định là đã bị bọn họ đổi mất!”
Kỷ Diệc Hoành khẽ gật đầu. “Ừ, hẳn là vậy.”
“Sao lại có thể như vậy chứ!” Tiêu chí đầu tiên trong thi đấu không phải là cạnh tranh công bằng sao? Thi Điềm tức run cả người, “Mình đi tìm bọn họ tính sổ!”
Kỷ Diệc Hoành kéo cô lại, “Không có bằng chứng buộc tội, ai tin cậu?”
“Trong phòng nhất định có camera giám sát.”
Thi Điềm nhìn thấy cách đó không xa có một cánh cửa mở ra, một người đàn ông từ trong đó đi ra, phía sau còn có thầy giáo của anh ta. Trợ lý của anh ta chờ ngoài cửa, vừa thấy anh ta đi ra liền nhanh chóng đi lên hỏi han.
Tên đàn ông đó trên mặt đều là tự tin, giống như mọi việc vẫn luôn trong tầm kiểm soát. “Rất thuận lợi.”
“Biết là anh giỏi nhất mà!”
Thi Điềm tức giận không thể nhịn, “Chúng ta đi tìm người tổ chức.”
“Dù có camera giám sát thì nói không chừng cũng có góc chết,“ Kỷ Diệc Hoành đã suy nghĩ hết mọi khả năng, “Kịch bản này là của ai cuối cùng vẫn khó mà nói rõ.”
“Vậy vì sao lúc đó cậu không nói với giám khảo chứ? Chỉ cần nói kịch bản bị thay đổi, để cho ông ấy đổi lại cho cậu một phần khác là được mà.”
Kỷ Diệc Hoành không có quá tức giận như vậy, thấy cô tức giận đến mức giậm chân thì khẽ cười, xoa đầu Thi Điềm.
“Cậu còn cười được?” Thi Điềm kéo tay anh đi.
“Khi đó mà tìm đến giám khảo mới là tự tìm phiền phức.”
“Nghĩa là sao?” Thi Điềm hoàn toàn nghe không hiểu, nếu kịch bản bị thay đổi, kiểm tra một chút là mọi việc sẽ bị phơi bày thôi.
Kỷ Diệc Hoành cầm tập kịch bản lật sang trang thứ hai, sau đó đưa cho Thi Điềm xem, “Cậu nhìn một chút, có điểm nào lạ không.”
Thi Điềm lúc trước cũng không đọc, thầm nghĩ có thấy cũng không thể phát hiện ra là khác chỗ nào. Cô tìm đến đoạn mà vị giám khảo kia nhắc tới, cẩn thận soát từng dòng, đến phần giữa thì đột nhiên thấy một phần đặt trong ngoặc kép, phần đó viết một câu thế này, “Muốn biết nhiều thông tin hơn, xin thêm wechat số ZZPPNG38.”
“Cái này là gì vậy?”
“Lúc đó tôi nhìn thấy đoạn này, sau khi nhận ra nội dung khác biệt mới quét mắt nhanh một lượt. Câu này hẳn là những người kia cố tình để lại.”
Thi Điềm vẫn mù mờ không rõ, “Lời này có thể nói lên điều gì chứ?”
“Hẳn là muốn nói phần kịch bản này đã sớm bị rò rỉ ra ngoài, nội dung lúc trước bị phát tán ra và của trong ngày hôm nay cần đọc giống nhau, chỉ có duy nhất tờ thứ hai không giống. Nói trắng ra, chính là có người trong nội bộ tổ chức cuộc thi đã đăng bài chào bán, hơn nữa nhất định là lấy giá cao để đổi lại kịch bản cho những người kia. Nếu hôm nay tôi cầm rồi đọc ra, tự nhiên sẽ trở thành người dùng thủ đoạn bất chính tham gia cuộc thi, đây là gian lận, e là toàn bộ cơ hội trong tương lai sẽ mất sạch.”
Thi Điềm nghe vậy, hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh, “Kịch bản là bọn họ bán, có thể sau khi nghe được cậu đọc sẽ có suy nghĩ khác.”
“Bài viết chào bán có thể chỉ là của một trong số những người bọn họ thôi, phần lớn đối với chuyện này rất phản cảm. Bọn họ nhất định cũng đã lên mạng tìm kiếm, nói không chừng còn bỏ tiền ra mua một phần để tiện sau đó tìm ra kẻ nào dùng giống như vậy, bị phát hiện thì coi như tận số.”
Thi Điềm siết chặt nắm đấm, “Đám người độc ác này.”
Hóa ra không chỉ muốn đá Kỷ Diệc Hoành ra khỏi cuộc thi này, mà bọn chúng còn muốn bôi xấu danh tiếng của anh, diệt trừ hậu họa.
“Vậy nên tôi trực tiếp bỏ qua một đoạn này, cũng không để cho giám thị nhìn thấy, đây chính là cách giải quyết tốt nhất rồi.”
Nhưng Thi Điềm vẫn ức không chịu nổi, cô nắm chặt cánh tay Kỷ Diệc Hoành, “Lẽ nào chỉ có thể như vậy?”
Cậu thiếu niên nhấc tay, đầu ngón tay đặt trên hai hàng lông mày nhíu chặt của cô vuốt nhẹ cho nó giãn ra, “Mới chỉ là một chút chuyện hơi lớn đó thôi đã có thể khiến cậu tức giận thành như vậy rồi.”
“Mình chính là bị họ làm cho tức chết!”
Kỷ Diệc Hoành cười cười vỗ nhẹ lên bả vai cô hai lần, “Không đáng.”
Kết quả cũng đã không cần phải đợi, trong mắt vị giám khảo kia Kỷ Diệc Hoành đã phạm phải loại sai lầm cấp thấp nhất, dù anh có biểu hiện tốt đến thế nào cũng khó mà cứu vãn lại được.
Thi Điềm ủ rũ đi theo sau Kỷ Diệc Hoành, đi đến cổng chính cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một chiếc xe lái tới, sau đó dừng ở một bên.
Trợ lý đang đứng đợi bên đường bước nhanh lên trước mở cửa xe ra, Thi Điềm không chút nghĩ ngợi chạy vọt tới, “Chờ chút!”
Trợ lý kia quay đầu nhìn lại, vẻ mặt rõ ràng thay đổi, “Có, có chuyện gì?”
Thi Điềm nhìn chằm chằm tên đàn ông kia, “Đầu tiên là phải chúc mừng các người, chướng ngại vật lớn nhất đã bị đá đi, sau đó mấy người nhất định có thể thuận buồm xuôi gió. Thứ hai, chỉ sợ là đã khiến các người thất vọng, bởi vì Kỷ Diệc Hoành không hề đọc kịch bản của các người, vậy nên chúng tôi vẫn còn trong sạch. Cuối cùng, tôi xin khuyên các người một câu, dùng thủ đoạn đạp người khác đi có thể khiến cho anh đứng được ở nơi cao nhất hay không hoàn toàn không có liên quan, tự mình bồi dưỡng thực lực và đạo đức mới là thứ trọng yếu nhất, hi vọng anh cũng có thể có hai thứ này!”
Trên mặt tên đàn ông kia vốn là vui vẻ sung sướng, sau khi nghe được Thi Điềm nói rõ ràng thần sắc ngưng trọng lại, “Lời này của cô là ý gì?”
“Đừng có đứng đó mà nói hươu nói vượn!” Lão sư đứng bên cạnh tên đàn ông kia cao giọng muốn đuổi Thi Điềm đi.
Thi Điềm thầm nghĩ lòng người đáng sợ, người như vậy, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
“Sau này khẳng định sẽ còn chạm mặt. Vậy thì, gặp lại sau đi.” Ánh mắt của cô một lần nữa trở lại khuôn mặt của tên đàn ông kia, “Trước tiên là chúc mừng anh ngày hôm nay nắm chắc vị trí số một trong tay, có cơ hội bộc lộ tài năng. Dù sao thì anh cũng đã sớm thuộc kịch bản làu làu rồi.”
Thi Điềm nói xong, xoay người rời đi, trong lòng tức giận thì cũng có thể làm gì chứ, có trách thì trách chính bản thân cô quá ngây thơ.
Trợ lý kéo tên đàn ông kia lên xe, cửa xe vừa đóng lại, giọng nói của tên đàn ông kia đã lạnh xuống mấy phần, “Sao con bé đó lại biết được chuyện em đã mua kịch bản từ trước?”
“Chỉ là một con nhóc không hiểu chuyện, ai sẽ tin nó chứ?” Lão sư ngồi bên cạnh không để ý lắm, cuộc thi này chỉ cần thắng, đó mới là kết quả cuối cùng bọn họ cần.
Chỉ là ông ta không nghĩ ra vì sao một kế hoạch hoàn hảo như vậy lại không thể lừa được Kỷ Diệc Hoành nhảy vào.
Xe đến nơi cần đến, vị lão sư này mới tìm cơ hội gọi trợ lý sang một bên, “Lúc cô in ra tập kịch bản đó có cắt mấy câu nói kia như tôi đã dặn từ trước không?”
“Xóa rồi ạ.”
“Chắc không?”
Trợ lý ấp úng, “Chắc...... chắn.”
Cô ta nhớ là đã xóa những cái khác, nhưng câu nói đóng khung ở giữa đó...... lẽ nào cô ta chưa có xóa đi? Mà trong thời điểm này, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng mà nói đã xóa rồi.
Thi Điềm đi đến trạm tàu điện ngầm, thấy Kỷ Diệc Hoành sắp đi xuống thang máy liền nhanh chân bước lên kéo lại cánh tay anh, kéo anh đi sang bên cạnh.
“Làm sao thế?”
“Đều tại mình, tại mình không giữ kịch bản cẩn thận. Mình thật sự không nghĩ được trên đời này lại có những kẻ như vậy.......”
Kỷ Diệc Hoành thấy cô tâm sự nặng nề, mi mắt anh nhẹ nâng, “Thi Điềm, có được có mất, không cần phải tự trách bản thân.”
“Nếu như mình có thể giữ cẩn thận tập kịch bản thì cậu đã thắng chắc rồi.”
“Cũng coi như là cho chúng ta một bài học đi, tôi không có một chút nào cảm thấy chuyện này quá mức khủng khiếp, thật đấy. Xảy ra muộn chi bằng tìm đến sớm một chút, càng muộn tổn thất phải gánh e là sẽ càng lớn.”
Thi Điềm biết là anh đang an ủi cô, nhưng cũng cảm thấy lời này Kỷ Diệc Hoành rất có lý.
Nếu như một ngày anh thành danh, chuyện giống như vậy xảy ra một lần nữa, mà anh chỉ cần một giây sơ suất trúng chiêu, thứ bị mất đi không chỉ là một cơ hội, mà chính là cả tiền đồ.
Hai người đứng đối diện nhau, Thi Điềm đút hai tay vào túi áo khoác của anh, “Cậu nói vì sao mình lại ngốc như vậy, thế mà không nhìn thấy bọn họ là mang theo suy nghĩ xấu xa mà tìm đến.”
“Bởi vì người trong sạch khi nhìn người khác chỉ dùng suy nghĩ sạch sẽ.”
Thi Điềm áp trán lên ngực Kỷ Diệc Hoành, “Xin lỗi, mình làm ra chuyện sai lầm mà cậu còn phải đi khen mình, thật sự là áy náy chết mình rồi.”
“Không phải là rất tốt sao? Cho cậu sau này đề phòng người khác hơn một chút, tâm tư sâu hơn một chút.”
Bọn họ đứng trước cửa đi vào ga tàu điện ngầm, hai bên trái phải đều là cầu thang máy, người qua lại như mắc cửi, thi thoảng sẽ lại có ánh mắt phóng về phía này.
Thi Điềm ấm ức trong lòng, lại ấm ức thay cho Kỷ Diệc Hoành, nước mắt cứ như vậy đi xuống. Kỷ Diệc Hoành cảm nhận được nước mắt thấm ướt áo, vội vàng đẩy cô ra, lại dịu dàng giúp cô lau nước mắt, “Sao lại khóc rồi?”
“Chúng ta ôm theo vui vẻ phấn khởi đến dự thi, mình thật sự không ngờ được kết quả lại như vậy. Kết quả này thật có chút khó mà chấp nhận.”
Kỷ Diệc Hoành vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm, có người từ thang máy bước ra, nhìn thấy bọn họ thì cười nói, “Chọc bạn gái khóc rồi hả, tiểu tử, dỗ dành cô ấy một chút đi.”
Thi Điềm khịt khịt mũi, bàn tay Kỷ Diệc Hoành đặt trên má cô đột khiên nhéo một cái, cô vội vàng đẩy tay anh ra, nín khóc mà cười. “Xấu chết rồi.”
“Nhìn lại cho kỹ đi, rất xinh đẹp mà.”
Vừa vặn đến giờ ăn cơm, Kỷ Diệc Hoành dắt Thi Điềm đến một quán ăn Nhật, gọi món xong xuôi, anh đưa tay kéo cánh cửa lại.
Thi Điềm hai tay chống cằm, vẫn rầu rĩ không vui, Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống đối diện, “Lát nữa ăn nhiều một chút, ăn xong rồi lại vui lên thôi.”
Không lâu lắm nhân viên phục vụ đã mang món ăn vào, Kỷ Diệc Hoành cầm chiếc đĩa nhỏ cạnh tay Thi Điềm, “Cho cậu nhiều mù tạc một chút nhé?”
“Để mình tự làm.”
“Không cần, hôm nay tâm trạng cậu không tốt, cho cậu nghỉ giải lao.”
Khóe môi Thi Điềm không nhịn được cong lên, “Kỷ Diệc Hoành, lời này phải là mình nói, người khó chịu nhất là cậu mới đúng.”
Kỷ Diệc Hoành gắp mấy miếng cá hồi đặt vào chiếc đĩa nhỏ, “Tôi thật sự không khó chịu, không được thì không được thôi. Ngược lại là cậu, chút chuyện nhỏ này đã nghĩ không thông thì sau này sao có thể làm đại sự hả?”
Anh làm mất cơ hội tốt nhất, anh bị người ta lập kế hoạch hãm hại, còn suýt chút nữa bị người ta bôi đen tiền đồ, từ nay về sau không thể ngẩng cao đầu. Vậy mà hôm nay anh lại là người giảng giải cho cô, an ủi cô. Thi Điềm cầm đôi đũa đặt một bên lên, tâm tình đã tốt lên đôi chút, “Kỷ Diệc Hoành, cậu có biết cậu trong mắt mình giống như cái gì không?”
“Giống mặt trời?”
“Sao cậu biết hay vậy?”
Kỷ Diệc Hoành rót cho cô một chén rượu, “Vậy mà lại đúng là mặt trời, cậu có thể nghĩ ra cái gì đó mới mẻ hơn một chút không?”
“Bởi vì mình cảm thấy cậu luôn hăng hái tiến về phía trước. Mình biết thật ra áp lực và gánh nặng trên vai cậu cũng rất lớn, nhưng tất cả mọi người nhìn vào đều cảm thấy cậu làm gì cũng đặc biệt thuận lợi, còn có khả năng truyền năng lượng cho người khác. Không giống mặt trời thì giống cái gì đây?”
Kỷ Diệc Hoành nghe cái miệng nhỏ của cô một mạch thả ra những câu nói vỗ mông ngựa dễ nghe này thì không nhịn được bật cười, “Cậu có thể thay từ dùng để hình dung tôi mà.”
“Vậy thì giống như...... hoa hướng dương đi?”
Đuôi lông mày của cậu thiếu niên giật giật, bỏ đi, anh không nên hi vọng cô có thể nói ra đóa hoa gì đẹp đẽ hơn một chút, “Vẫn là để mặt trời đi.”