Dịch: CP88
Đến tối Từ Tử Dịch cũng lên tới, ngày hôm sau Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc cùng hẹn nhau trở về trường.
Thi Điềm vẫn là thích loại không khí náo nhiệt vui vẻ này, mỗi ngày hết giờ học lại đến phòng phát thanh của trường, thời gian một ngày đều được lấp đầy.
Chiều đó, Kỷ Diệc Hoành không có ở trường, Thi Điềm học xong chuẩn bị quay về ký túc xá.
Vừa ra khỏi lớp, Thi Điềm nhận được điện thoại của Hàn Lăng Dương, bảo cô đến phòng luyện đàn của trường tìm cậu, nói là có việc.
Từ Tử Dịch kéo tay Thi Điềm đi xuống lầu, “Có chuyện gì à?”
“Mình phải đi đến phòng luyện đàn một chuyến.”
“Vậy cậu mau đi đi.”
Thi Điềm thấy Từ Tử Dịch muốn thu tay về, liền nhanh chóng giữ lại. “Cậu đi cùng mình nha? Linh dương tìm mình cũng không có bao nhiêu chuyện.”
“Hàn Lăng Dương?”
“Ừ.”
Từ Tử Dịch không lên tiếng, đi theo Thi Điềm đến phòng luyện đàn. Bọn họ đi đến cửa, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm len lỏi thoát ra ngoài.
Thi Điềm cẩn thận đẩy cửa ra, Từ Tử Dịch nhìn thấy trong phòng luyện đàn rộng lớn chỉ còn lại mình Hàn Lăng Dương. Mười ngón tay xinh đẹp lướt nhẹ trên bàn phím, trong tiếng hát mềm mại mang theo ôn nhu, còn thấp thoáng cảm giác thê lương khiến người ta nhìn không thấu. Cậu thiếu niên ngồi thẳng lưng, khí chất toát ra giống như là trời sinh đã có, hơn nữa được thời gian bồi dương thêm, khiến cho cậu dù là ngồi đó thôi cũng có một loại cảm giác ưu việc hết sức rõ ràng.
Từ Tử Dịch không dám đi lên quấy rầy, nhưng Thi Điềm đã đi vào.
Hàn Lăng Dương nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía Thi Điềm, “Đến rồi.”
Sau đó có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Tử Dịch, ánh mắt hơi gợn sóng, càng khiến Từ Tử Dịch không dám đi qua.
“Cậu bảo mình qua đây là có chuyện gì sao?”
Tay phải của Hàn Lăng Dương đặt trên phím đàn đánh lung tung không có mục đích. “Cậu gấp gáp muốn về ký túc xá như vậy làm gì?”
“Ngủ, xem tivi nha.”
“Đi, tớ dẫn cậu đi xem phim.”
Thi Điềm không chút nghĩ ngợi lắc đầu, “Mình không đi, tối nay còn có buổi tự học.”
“Về kịp, là bộ《 Dying to Survive》, muốn xem không?”
Thi Điềm đã từng thấy bạn bè chia sẻ trên weibo, nói là thật lâu mới có một bộ phim hay như vậy, cô hơi do dự, “Hôm khác mình tự đi xem.”
“Đi thôi, tớ mua vé rồi.”
“Mình còn chưa có đồng ý với cậu.”
“Sao cứ bướng bỉnh như vậy hả?” Hàn Lăng Dương đứng lên, “Có phải là còn muốn xin ý kiến của Kỷ Diệc Hoành, hỏi cậu ta có đồng ý hay không?”
Thi Điềm nghiêm túc nói, “Đúng vậy, dù sao cậu cũng là con trai, không nên quá thân thiết.”
Ánh mắt Hàn Lăng Dương hơi trầm xuống, Thi Điềm thấy cậu mất hứng, vội vàng động viên. “Được rồi, xem thì xem, nhưng phải để Từ Tử Dịch đi cùng.”
Từ Tử Dịch nghe vậy, theo bản năng từ chối. “Mình không đi.”
Cô ấy tự biết mình ở vị trí nào, lại nói, cô ấy đi theo làm gì? Quá lúng túng.
Thi Điềm bước nhanh đến bên cạnh Từ Tử Dịch, “Đi thôi đi thôi, bộ phim này rất hay đó, mấy ngày nữa là không xem được nữa rồi.”
“Mình còn có việc phải về ký túc xá, hai người đi đi.”
“Cậu thì có việc gì được chứ? Hôm nay không có bài tập.”
Hàn Lăng Dương hiểu rõ suy nghĩ của Thi Điềm, cô hẳn là sợ bị hiểu lầm nên mới nhất định phải kéo người theo. Cậu tiến lên vài bước, cơ thể cao ráo đứng trước mặt Từ Tử Dịch khiến cô ấy vô hình chung cảm giác thấy một loại ngột ngạt, trong lòng căng thẳng.
“Cùng đi đi.”
“Đúng vậy, đi, đi thôi.” Thi Điềm nói xong, kéo tay cô ấy đi ra ngoài.
Từ Tử Dịch bị Thi Điềm kéo, giãy cũng không ra, cô ấy thật sự hối hận vừa rồi đã không về thẳng ký túc xá.
Hàn Lăng Dương tìm đặt vé trên mạng, lúc ba người bọn họ đến nơi vẫn còn kha khá thời gian mới bắt đầu chiếu, Hàn Lăng Dương đi lấy vé.
Từ Tử Dịch chạy vào một quầy hàng mua mấy cốc trà sữa. Hàn Lăng Dương không thích mấy thứ ngọt ngấy, lúc Từ Tử Dịch đưa cốc trà sữa ra, cậu rõ ràng không muốn đưa tay nhận.
Khuôn mặt nhỏ của Từ Tử Dịch đỏ bừng, Hàn Lăng Dương nhìn cánh tay của cô ấy đưa ra, cứ như vậy thu lại sẽ rất ngại ngùng, mà nói cậu cầm dĩ nhiên cũng không dám. Hàn Lăng Dương nói cảm ơn, nhận lấy cốc trà sữa trong tay cô ấy.
Thi Điềm ngồi trong khu nghỉ ngơi, điện thoại vừa mới móc ra, tin nhắn của Kỷ Diệc Hoành đã chạy tới.
“Ở đâu?”
Trong lòng cô đánh thịch một cái, “Làm sao thế?”
“Xem phim đi.”
Thi Điềm suýt chút nữa bị trà sữa trân châu trong miệng làm sặc chết, cô và Hàn Lăng Dương vừa mới ra ngoài, thế nào đã khéo đến mức bị anh bắt trúng? Không lẽ Kỷ Diệc Hoành mọc thêm một con mắt thông thiên từ bao giờ?
Cô không có kinh nghiệm nha, rốt cuộc trong tình huống này nên trợn mắt nói dối cho qua ải hay là thành thật khai báo tất được khoan hồng đây?
Mà với cái lá gan này của Thi Điềm, cô cũng không dám lừa Kỷ Diệc Hoành. Cô đau đầu nghĩ phải nói thế nào với anh, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn thấy thành thật nói cho rõ ràng là phương án an toàn nhất.
“Mình nói với cậu một chuyện, cậu tuyệt đối không được tức giận nhé. Mình đang ở ngoài, cùng Hàn Lăng Dương và Từ Tử Dịch đi xem phim, sắp đến giờ chiếu phim rồi. Từ Tử Dịch ấy, là bạn cùng phòng ký túc xá của mình, cậu cũng biết.”
Tin nhắn gửi đi không lâu lắm, Kỷ Diệc Hoành đã trả lời lại.
“Hàn Lăng Dương?”
Thi Điềm nhắm mắt trả lời, “Ừ, trùng hợp gặp được.”
“Là rạp chiếu phim cạnh trường?”
“Ừ.”
“Tôi lập tức qua.”
Tình huống này quá lúng túng rồi, Thi Điềm cầm điện thoại không biết phải tiếp tục thế nào. Hàn Lăng Dương ngồi xuống bên cạnh cô, “Còn mười mấy phút nữa là đến giờ chiếu.”
“Cái đó......”
“Sao hả?”
Thi Điềm hút mạnh một ngụm trà sữa, “Kỷ Diệc Hoành cũng đang đến.”
Từ Tử Dịch vội nhìn Hàn Lăng Dương, cậu thiếu niên run lên, rất nhanh liền trầm giọng nói, “Đến thì đến đi. Rạp chiếu phim này cũng không phải của nhà cậu ta, không lẽ còn muốn không cho chúng ta xem?”
“Ý của mình không phải như vậy.”
Hàn Lăng Dương nhếch miệng, “Cậu xem vẻ mặt cậu kìa, người khác còn chưa hỏi tội mà cậu đã làm cái bộ dạng chột dạ đó rồi. Tớ và cậu cũng chỉ là xem một bộ phim mà thôi, không lẽ còn có thể trở thành tội ác tày đình?”
“Dĩ nhiên không phải.”
Kỷ Diệc Hoành đến vừa vặn giờ, anh đã sớm mua vé xong, Thi Điềm đứng trước quầy vé chờ anh.
Từ Tử Dịch ngồi trong khu nghỉ ngơi, Hàn Lăng Dương nhìn đồng hồ, “Đi thôi.”
Ở đây cũng không còn người khác, hai chữ này hiển nhiên là nói với cô. Từ Tử Dịch đứng lên, liếc về phía Thi Điềm đứng cách đó không xa.
Cô ấy nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành cầm hai tấm vé, đưa một vé cho Thi Điềm.
Từ Tử Dịch đi theo sau Hàn Lăng Dương, hai người vào trong, tìm được chỗ ngồi, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Hàn Lăng Dương.
Ghế của Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành ở phía sau bọn họ, Từ Tử Dịch căng thẳng đến mức không biết phải đặt tay ở đâu cho phải. Ghế vốn thuộc về Thi Điềm hiện tại trống không, nhưng dù cô ấy có đổi qua đó thì cũng chỉ là một bên khác của Hàn Lăng Dương mà thôi.
Bên trong rạp chiếu phim tối đen, Thi Điềm không nhìn rõ vẻ mặt của người bên cạnh, “Sao tự nhiên lại muốn đi xem phim?”
“Vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, cậu đã đến rạp chiếu phim này bao giờ chưa?”
“Chưa đâu, đây là lần đầu tiên sau khi lên đại học mình vào rạp chiếu phim đó.”
“Lần đầu tiên à.....” Kỷ Diệc Hoành giống như đang nghiền ngẫm hàm nghĩa của mấy từ này, “Tôi vốn nghĩ cậu sẽ đem lần đầu tiên như vậy cho tôi cơ đấy.”
“......” Thi Điềm hơi rụt cổ lại, không dám nói tiếp.
Phim đã bắt đầu, nhưng Thi Điềm lại hơi mất tập trung, vừa rồi cô cũng không để ý Từ Tử Dịch và Hàn Lăng Dương ngồi ở đâu.
Người bên cạnh không nói lời nào, trong đầu Thi Điềm bỗng nhiên lóe sáng, cô thật sự cảm thấy mình quá là thông minh rồi.
Thi Điềm tiến đến gần Kỷ Diệc Hoành, nói, “Có biết vì sao mình lại cùng Hàn Lăng Dương và Từ Tử Dịch đi xem phim không?”
“Vì sao?” Trong giọng nói của cậu thiếu niên rõ ràng nổi sóng.
Cô cười gượng hai tiếng, “Bởi vì mình muốn giới thiệu Từ Tử Dịch cho Hàn Lăng Dương.”
Thi Điềm nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành quay đầu về phía này, chút ánh sáng vụn vặt trên màn hình rơi xuống hai người họ, tầm mắt Kỷ Diệc Hoành rơi xuống khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm.
Cô cười, nói tiếp, “Có phải rất xứng đôi không? Trai tài gái sắc, Từ Tử Dịch nhà mình cũng là mỹ nhân đấy.”
Khóe miệng mím chặt của Kỷ Diệc Hoành rốt cuộc hơi thả lỏng, trên mặt cũng xuất hiện chút ấm áp, “Đúng là rất xứng đôi.”
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu.
Trước mặt bạn trai, tỷ muội huynh đệ gì đó đều dùng để bán đi mà thôi!
Thi Điềm nhịn không được, thật sự muốn vỗ tay khen cho cái sự thông minh của mình!
Như vậy, sau này cô cũng không cần phải giải thích với Kỷ Diệc Hoành quan hệ của mình và Hàn Lăng Dương nữa, anh không đến nỗi còn có thể nghĩ lệch lạc nữa phải không?
Thi Điềm đắc ý không thôi, Kỷ Diệc Hoành hơi dựa người về sau, “Xem phim đi.”
Cô vẫn còn đắc ý dựa lưng về sau, về phần diễn biến phim trên màn hình, một chút cô cũng xem không vào.
Thi Điềm lén lút liếc sang bên cạnh, sau đó đưa tay sang, mò được tay của Kỷ Diệc Hoành, một phát bắt lấy.
Cậu thiếu niên xuyên đầu ngón tay qua kẽ tay cô, cùng cô mười ngón tay đan thật chặt.
Động tác này cũng quá là khiêu khích mất thôi, Thi Điềm hít sâu một hơi, liều mạng tìm lại chút tỉnh táo cho chính mình.