Dịch: CP88
Trên bàn đã xếp mấy chai bia rỗng, Kim Triết ôm cổ Từ Dương, “Đến bao giờ chú mới thoát ế hả, hả? Không thể chịu thua kém như vậy được.”
“Nói như chú có bạn gái rồi ấy.”
“Anh đây có Tiểu Đao muội nhá.”
“Dẹp dẹp, đấy là trong game, ai biết ngoài đời là chú già hoặc bà nội nào đó chứ.”
Kim Triết mất hứng, buông tay đứng lên, “Tiểu Đao muội nhà anh tiền đột hậu kiều(*)!”
(*) Hồi đi học thường có một câu này, “ngực tấn công mông phòng thủ”, kkk
Nói xong, cậu ta còn làm động tác ưỡn ngực cong mông, Thi Điềm liền biết cậu ta say rồi. Từ Dương vội vàng kéo cậu ta ngồi về ghế, “Còn chưa đủ mất mặt à?”
Thi Điềm đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói với Kỷ Diệc Hoành, “Mình vào nhà vệ sinh một lát.”
“Ừ.”
Lúc Thi Điềm trở lại bọn họ cũng đã uống gần đủ, Kim Triết và Từ Dương dắt díu nhau, lảo đảo nghiêng ngả, Kỷ Diệc Hoành đi về phía quầy chuẩn bị thanh toán tiền.
Anh báo số bàn, Thi Điềm đi theo sau anh, nhỏ giọng nói, “Thanh toán rồi.”
Cậu thiếu niên không nghe thấy, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhân viên thu ngân nhập số tra hóa đơn,
“Đã thanh toán rồi.”
Kỷ Diệc Hoành hoàn toàn không ngờ được vừa rồi Thi Điềm nói vào nhà vệ sinh là để lẻn ra đây thanh toán.
Tầm mắt anh khẽ rơi xuống mặt cô, Thi Điềm vừa rồi cũng đã hơi do dự, nhưng cũng không thể làm như chuyện đương nhiên chờ Kỷ Diệc Hoành đi thanh toán mà đúng không? “Mình còn chưa mời cậu một bữa nào.”
“Tôi cũng không cần con gái mời ăn cơm.”
Thi Điềm tỉ mỉ quan sát sắc mặt của anh, không vui sao?
Ai mời khách cũng đều như nhau mà, hơn nữa đây còn là nửa sinh hoạt phí của cô đó, đến tận bây giờ cô vẫn còn đau lòng không thôi đây.
“Vậy lần sau cậu mời mình ăn.”
Từ Dương đứng bên ngoài nghêu ngao hát, để hai người họ tự quản lẫn nhau e là không được. Kỷ Diệc Hoành nhét điện thoại về túi, hai người đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Dương loạng choạng đi tới ven đường, sau đó ôm lấy một cái cột đèn đường.
Kim Triết vẫn còn khá tỉnh, ngồi xổm trên đất cười ha hả, “Từ Dương, chú làm cái gì đấy?”
Thi Điềm nhìn thấy Từ Dương nâng một chân lên, cô còn đang muốn nghiên cứu xem cậu ta đang làm cái động tác gì, đôi mắt đã bị một bàn tay từ phía sau đưa tới che kín.
Mùi hương thơm mát từ cánh tay áo của cậu thiếu niên len lỏi theo từng đợt hô hấp, trước mắt Thi Điềm tối thui, cô theo bản năng muốn kéo tay Kỷ Diệc Hoành ra.
Trên đỉnh đầu đột nhiên bị đè xuống, Kỷ Diệc Hoành đứng áp sát sau lưng cô. Sống lưng Thi Điềm cứng ngắc, Kỷ Diệc Hoành gác cằm lên đỉnh đầu cô, Thi Điềm thậm chí có thể cảm nhận được tiếng hô hấp đều đặn của anh.
“Làm...... làm cái gì đấy?”
“Từ Dương điên rồi, tôi sợ cậu ta làm bẩn mắt cậu.”
Phần ngực của Kỷ Diệc Hoành dán sát vào lưng Thi Điềm, cô căng thẳng đến mức không dám thở ra. Hai người không ai tiếp tục lên tiếng, Kim Triết ở đằng kia giơ điện thoại lên, quay lại toàn bộ trò hề ngày hôm nay của Từ Dương.
Thi Điềm nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ càng ngày càng xa, đến khi bên tai một lần nữa phục hồi yên tĩnh, “Bọn họ về rồi à?”
“Ừm.”
Vậy anh còn bịt mắt cô làm cái gì?
Thi Điềm đặt tay lên mu bàn tay của Kỷ Diệc Hoành, túm lấy mấy ngón tay của anh rồi kéo xuống.
Quan hệ của hai người tuy đã làm rõ, nhưng Kỷ Diệc Hoành chưa từng nói anh thích cô bao nhiêu, hay là đã thích cô từ bao giờ. Cũng bởi vậy nên Thi Điềm luôn có cảm giác mập mờ không chắc chắn.
Sau khi trở lại ký túc xá, Tưởng Tư Nam là người đầu tiên nhào tới, “Đi hẹn hò rồi?”
“Đâu có.”
“Còn nói không!”
“Chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.” Thi Điềm đổi dép lê, Chu Tiểu Ngọc nằm ngoài trên mép giường, khuôn mặt mang theo xuân tình phơi phới, “Nè nè, mấy cậu nói xem tớ có nên thổ lộ với crush không?”
“Với cái tên khỉ đầu chó của lớp ba kia ấy hả?”
“Mình đánh chết cậu!”
Tưởng Tư Nam thấy Chu Tiểu Ngọc cầm gối, vội vàng dùng tay bảo vệ mặt, “Mấy cậu nhìn đi, dính đến đàn ông là muốn trở mặt với chị em. Mình nhớ rõ ràng cậu ta họ Phí(*), không gọi cậu ta là khỉ đầu chó thì gọi là cái gì chứ?”
(*) họ Phí là 费, khỉ đầu chó là 费费, kkkkk
“Mình đã nhịn trong lòng lâu lắm rồi, nhưng không nói ra khó chịu lắm.”
Tưởng Tư Nam xùy xùy, “Với cái lá gan này của cậu, nếu thật dám nói thì còn phải đợi đến tận ngày hôm nay chắc?”
“Mấy cậu có biết wechat có chức năng ẩn danh không? Chính là nếu tin nhắn của người gửi đi kèm một chuỗi ký hiệu, người nhận sẽ không thể đọc được nội dung.”
“Còn có cả chức năng đó?” Vì sao Thi Điềm lại chưa nghe thấy bao giờ?
“Thật mà!” Chu Tiểu Ngọc cầm điện thoại lên, một lát sau ngẩng đầu lên nhìn về phía Thi Điềm, “Mình gửi cho cậu thử.”
Thi Điềm mở khung chat, “Thấy rồi, cậu gửi cho mình một cái icon.”
“Xem ra là có tác dụng thật,“ Chu Tiểu Ngọc hướng về phía Thi Điềm vẫy vẫy tay. “Cậu qua đây.”
Giường của Chu Tiểu Ngọc ở tầng trên, Thi Điềm vừa trèo lên được mấy bậc Chu Tiểu Ngọc đã đưa điện thoại của mình cho cô xem, Thi Điềm nhìn thấy bên trong khung chat đã kín mít.
“Thi Điềm là kẻ đại đại ngốc.”
“Sư tử nhỏ đầu đất, nhóc con ngốc nghếch.”
“Chú chó nhỏ của vườn thú chạy mất rồi!”
Thi Điềm vung nắm đấm, “Mình đánh chết cậu!”
“Tha mạng nha,“ Chu Tiểu Ngọc lùi về sau một bước, ngón tay chỉ tới một chỗ trên màn hình. “Nhìn thấy không? Chỉ cần thêm ký hiệu này vào là đối phương sẽ không nhìn thấy.”
Thi Điềm nhìn thấy ngay sau mấy câu nói của Chu Tiểu Ngọc đều kèm theo một dãy ký hiệu, “Đúng thật.”
“Thần kỳ không?”
Tưởng Tư Nam ngồi về giường của mình, “Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Dù cậu có thổ lộ với khỉ đầu chó thì cậu ta cũng không nhìn thấy, nói rồi không phải là chỉ vô ích sao?”
“Cậu thì biết cái gì? Ít nhất thì cũng đã nói, sau này mỗi ngày mở khung chat ra mình sẽ tự thấy vui vẻ!”
Từ Tử Dịch đang đọc sách, thình lình chen vào một câu. “Lừa mình dối người.”
Tưởng Tư Nam vừa cười vừa vỗ tay không ngừng. “Tán thành tuyệt đối!”
Nhưng thật ra Thi Điềm lại hiểu được suy nghĩ của Chu Tiểu Ngọc, tư vị thích thầm thật sự không dễ chịu chút nào, thêm một giây giấu diếm là thêm một giây giày vò. Thế nhưng vẫn là sợ hãi sau khi có được dũng khí nói ra rồi lại phát hiện người mà đối phương thích không phải là mình.
Chu Tiểu Ngọc nằm xuống gối, cô ấy nghĩ rất đơn giản, “Mình chỉ cần có thể nói ra mình thích cậu ấy là đủ rồi, mình cũng không muốn cậu ấy nhất định phải đọc được. Biết đâu đấy...... cậu ấy đã có người thích rồi thì sao.”
“Cậu trực tiếp hỏi cậu ta là được rồi.”
Chu Tiểu Ngọc chính là không có cái lá gan này, “Bỏ đi.”
Từ Tử Dịch nghe một tiếng bỏ đi, trong lòng có một loại cảm giác chua chua ngọt ngọt. Thích thầm có mùi vị như thế nào, e là trên đời này không còn mấy ai là không biết?
Cô ấy trước giờ luôn là người giấu kín tâm tư trong lòng nhất, càng chưa bao giờ nghĩ tới nói cho người khác biết người mình từng thích là ai, bởi hoàn cảnh gia đình của Từ Tử Dịch không cho phép cô ấy nói chuyện yêu đương. Gần đây cô ấy tìm được một từ trên mạng miêu tả vô cùng hoàn hảo cho hoàn cảnh của chính mình, mà lần đầu tiên nhìn thấy ba chữ “phù đệ ma” đó Từ Tử Dịch thật sự đã suýt bật khóc.
(*) “phù đệ ma” hầu hết xuất thân từ gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã bị người lớn tẩy não phải cưng chiều em trai vô điều kiện, tiêm nhiễm vào đầu suy nghĩ dù đã kết hôn sinh con thì cũng phải làm một người chị gái hy sinh hết mình vì em trai, tình nguyện dù khoét rỗng ngôi nhà nhỏ của chính mình cũng phải trợ giúp cho em trai, cả một đời chăm sóc cho em trai ăn uống ngủ nghỉ cưới vợ sinh con, thậm chí ngay cả khi đứa nhỏ của em trai đi học rồi kết hôn sinh con cũng phải làm hết trách nhiệm của một người chị gái tận tụy. Haiz, mn đừng cảm thấy khó tin, một thứ gì đó có gốc rễ đã cắm quá sâu không phải cứ nói hết là hết ngay được..
Từ nhỏ đến lớn, bên tai cô ấy luôn là lời nhắc nhở của ba mẹ, “Ba mẹ đã phải cõng theo một khoản nợ lớn mới có thể cho con đi học đại học, vậy nên con nhất định phải chăm chỉ học hành, tương lai cả gia đình và em trai con đều dựa vào một mình con gánh vác.”
Vậy nên đối với một phù đệ ma như cô mà nói, những người con trai tốt đều sẽ cố gắng tránh càng xa càng tốt.
Thi Điềm rửa mặt rồi nằm lên giường, Chu Tiểu Ngọc vùi mình trong chăn không biết đang nhắn cái gì đó. Thi Điềm cầm điện thoại lên nhìn, thật ra cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với Kỷ Diệc Hoành.
Ngón tay cô do dự mở màn hình, vừa gõ ra được vài chữ, lại xóa đi.
Cả tối đó Thi Điềm đều không sao ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, trong khi mấy người cùng phòng ký túc xá đều đang ngủ thì cô lại nằm ngây người, cuối cùng xoay người cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh lên.
Đầu tiên cô gửi cho Kỷ Diệc Hoành một tin nhắn, phía sau có thêm mấy ký hiệu kia.
“Có đó không?”
Mấy phút sau, Kỷ Diệc Hoành vẫn không trả lời lại cô.
Thi Điềm biết anh không nhìn thấy. Trong phòng ký túc xá không bật đèn, rèm cửa sổ cũng kéo hết lên. Thi Điềm chui vào chăn, ánh sáng chiếu ra từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt cô. Thi Điềm vẫn có hơi căng thẳng, cô cẩn thận gõ ra từng lời trong lòng muốn nói ra.
“Dù có wechat của cậu nhưng lúc trước mình cũng không dám chủ động nhắn tin cho cậu, một phần là cũng không biết nói gì cả.”
“Lần mở họp của hội sinh viên ngày đó, cậu phạt Tống Linh Linh chép tên, lại đưa mình đi, lúc đó mình thật sự cảm thấy cậu max soái, max đàn ông luônnnnnn ---------”
Thi Điềm nghĩ sao liền gõ ra vậy, cũng không cẩn thận sắp xếp từ ngữ, dù sao những lời này nói ra cũng chỉ có cô nhìn thấy.
“Mình cảm thấy, nhất định là cậu đã để ý mình từ lúc đó rồi phải không? Mình vẫn không dám hỏi cậu, rốt cuộc là cậu bắt đầu thích mình từ bao giờ thế?”
“Thật ra, thật ra, ban đầu mình không dám nghĩ tới phương diện kia. Mình cảm thấy cậu chỗ nào cũng ưu tú, mà mình thì chỗ nào cũng không xứng với cậu. Sau đó mình đã nghĩ chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu là tốt rồi. Trong các tiết mục phát thanh mình đều nhìn lén cậu, phát hiện ra dáng vẻ nghiêm túc đó của cậu là dễ nhìn nhất. Mình còn thích nghe giọng của cậu nữa, mình đã nghĩ nếu như ngày nào đó có thể nghe được cậu nói cậu thích mình thì chắc là mình sẽ ngất mất!”
Thi Điềm không kìm được cong cong khóe miệng, dĩ nhiên mỗi tin nhắn cô gửi đi đều không quên bỏ thêm mấy ký hiệu kia.
“Kỹ năng nhìn lén của mình rất là lợi hại đó, mình thường nhân lúc cậu không chú ý mà tỉ mỉ quan sát lông mày của cậu, mắt của cậu, sống mũi cao ngất đó của cậu......” Thi Điềm trốn trong chăn vụng trộm cười, cái cảm giác này thật sự là so với viết nhật ký còn vui vẻ hơn rất nhiều, bởi dù sao những câu nói này đều có thể gửi đi. Thi Điềm một tay chống cằm, một tay kia tiếp tục gõ chữ. “Mình biết cậu không đọc được những thứ này, mình chính là không muốn cậu đọc được.”
Thi Điềm thầm nghĩ, cô nên gửi tiếp cái gì đi bây giờ?
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành gửi tin nhắn đến, “Tôi đọc được.”
Á!
Thi Điềm vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm màn hình, cô nhìn thấy mười mấy tin nhắn lải nhải kia của mình đã tràn ra hết toàn bộ khung chat. Cô không cam lòng, cũng không tin, liền gửi đi một dấu hỏi chấm.
Kỷ Diệc Hoành rất nhanh đáp lại, “Mắt tôi không có vấn đề.”
Thi Điềm ngồi phắt dậy, ngón tay run run gõ ra mấy chữ, “Cậu đều đọc được?”
Kỷ Diệc Hoành gửi ảnh chụp màn hình qua, toàn bộ tin nhắn của cô đều không sót một cái nào. Thi Điềm vén chăn lên, trèo lên giường của Chu Tiểu Ngọc. “Dậy, dậy mau.”
“Làm sao thế?” Chu Tiểu Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt. “Sao cậu lại ở trên giường của mình?”
“Không phải cậu đã nói chỉ cần thêm cái ký hiệu kia là người nhận tin nhắn sẽ không đọc được sao?”
“Thì đúng là như vậy mà.”
Thi Điềm đưa điện thoại đến trước mặt Chu Tiểu Ngọc, “Vậy chuyện này là sao?”
Chu Tiểu Ngọc híp mắt lại, bị ánh sáng từ màn hình điện thoại làm cho không mở mắt nổi, “Không phải hôm qua mình đã gửi thử cho cậu rồi à? Đúng là cậu không thấy được mà.”
“Cậu gửi tin nhắn cho tên khỉ đầu chó kia chưa?”
“Gửi rồi, á!” Chu Tiểu Ngọc giật mình ngồi bật dậy, tay chân luống cuống tìm điện thoại của mình. Cô ấy nhanh chóng mở wechat ra, sau khi xác nhận đối phương không hề hồi âm mới thả lỏng, sợ đến mức liên tục vuốt ngực, “May là cậu ấy không thấy, làm mình sợ muốn chết.”
“Không lẽ mình nhầm ký hiệu rồi?”
“Đừng có gấp, để mình tra cái đã.”
Chu Tiểu Ngọc trùm chăm lên người, dụi dụi mắt rồi lên mạng tra thông tin. Một hồi lâu sau cô ấy mới quay sang hỏi Thi Điềm. “Sư tử nhỏ, cậu gửi tin nhắn cho Kỷ đại thần phải không?”
“Ừ.”
“Không gửi cái gì quá đáng đó chứ?”
“Có ý gì?”
Chu Tiểu Ngọc cực kỳ đồng cảm vỗ vai Thi Điềm, “Trịnh trọng thông báo với cậu một tin, bởi vì tối qua wechat bị lỗi nên chiêu này mới có hiệu nghiệm, nhưng đến rạng sáng nay..... lỗi này đã được khắc phục rồi, khôi phục lại bình thường, vậy nên......”
Vậy nên, cô có cho thêm cái ký hiệu kia thì cũng vô dụng, tất cả những gì cô nói ra đều đã bị Kỷ Diệc Hoành đọc được!
Thi Điềm sợ đến ngây người, như vậy cũng được sao!
Điện thoại lại rung lên, Kỷ Diệc Hoành gửi tin nhắn tới, “Dậy sớm vậy?”
Được rồi, cô thật sự không có mặt mũi nào mà trả lời anh nữa.