Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thời gian nghỉ ngơi, Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc mỗi người túm một bên tay Thi Điềm, bộ dạng hùng hổ như thể nếu cô dám không thành thật sẽ lập tức nghiêm trị. “Vì sao Kỷ Diệc Hoành lại giải vây cho cậu vậy nhỉ?”
“Giải vây? Đâu có đâu.” Thi Điềm ngồi trên cỏ, gần về trưa, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, “Cậu ta chính là không ưa mình nên mới nói như vậy.”
“Não của cậu rốt cuộc là làm bằng cái gì thế hả?”
Thi Điềm cảm thấy mình không có hiểu sai, “Cậu ta còn nói thầy giáo đá mình ra đó.”
“Nghĩ lại đi, cái đầu nhỏ này sao mà chậm chạp quá.”
Buổi trưa, bọn họ kéo nhau vào nhà ăn, Thi Điềm đứng sau Tưởng Tư Nam, không nhịn được nhìn về phía mấy cô đầu bếp, “Không có gà cay rồi.(*)”
(*)Laziji: Gà cắt miếng lọc xương xào ớt
Nữ sinh đứng bên cạnh chỉ sang Thi Điềm, “Chính là cậu ta, hại chúng ta chạy sáu vòng. Sáu vòng đó, chân tớ cũng muốn phế luôn rồi.”
“Kỷ Diệc Hoành nhìn trúng cậu ta chỗ nào nhỉ?”
Bên tai bỗng nhiên chui vào mấy từ này, Thi Điềm thật không hiểu ra làm sao, chuyện này thế nào tự nhiên lại thành Kỷ Diệc Hoành nhìn trúng cô vậy nhỉ? Thi Điềm vội vàng xua tay tỏ ý bọn họ hiểu lầm rồi.
Trong đám đó có một nữ sinh bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thi Điềm.”Tưởng bở.”
Đúng là không thể hiểu nổi.
Cơm còn chưa ăn no đã bị tức no luôn rồi.
Buổi tối, Thi Điềm không có khẩu vị gì, cũng không dám ngủ trước, vừa đến giờ liền vác quần áo đi tắm.
Giặt xong quần áo bụng bắt đầu reo lên ùng ục, cô quay về giường ngồi xuống, rồi khom lưng đi giày, “Mình đi xuống mua ít đồ ăn, mấy cậu đi không?”
Tưởng Tư Nam nằm trên giường, chân tay đều dang rộng, tận hưởng mát mẻ từ tấm mặt nạ bù nước đang đắp, “Mình mới không đi, tối nay ăn no muốn nghẹn luôn rồi.”
Hai người khác trong phòng cũng đang nằm la liệt như xác chết, Chu Tiểu Ngọc lồm cồm bò dậy, nhưng không có ý định đi xuống. “Sư tử nhỏ, mua cho mình kem.”
“Mình nữ mình nữa, mình muốn vị vani.”
Tưởng Tư Nam vỗ vỗ mặt, cũng hùa theo. “Mình muốn chocolate.”
“Được thôi, cho mấy cậu mập chết luôn.” Thi Điềm bỏ lại câu đó rồi đi ra ngoài.
Trong khu tập huấn quân sự này có một cái căn tin, tuy không thể tính như siêu thị, nhưng những vật dụng thiết yếu và đồ ăn vặt chủ chốt thì vẫn phải có. Ngay ngoài cửa đặt một cái tủ lạnh lớn, Thi Điềm đi vào trong cùng, bên trong không gian có phần chật chội đều là người và người, ồn ào náo nhiệt cực kỳ.
Cô nhìn trái nhìn phải, thấy cách đó có nam sinh, liền không dám đưa tay lấy thứ đồ trên kệ.
Bên trong khu ăn vặt bày đủ loại đồ ăn sắc màu, Kỷ Diệc Hoành tháo tai nghe xuống, đưa tay cầm một túi khoai tây chiên.
Nam sinh đứng bên cạnh liếc sang nhìn, Kỷ Diệc Hoành lại đưa tay về phía bên cạnh cầm gói thịt bò khô cay.
“Này!” Kim Triết ở cùng ký túc xá bật lập tức la lên, “Cậu không thể ăn cái này.”
“Ai cần cậu lo.” Kỷ Diệc Hoành vẫn cầm lấy, rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Tớ thấy cậu khỏi cần cái cổ họng đó nữa rồi phải không?” Kim Triết lấy điện thoại từ trong túi ra, “Giáo viên chủ nhiệm đã nói tụi này phải nhìn chằm chằm cậu, những đồ cay nóng cậu không thể động tới, đồ uống có ga nữa, đều không được.”
Kỷ Diệc Hoành lạnh mặt, “Thật phiền.”
“Cậu thật sự không thể ăn, lát nữa ở quầy tính tiền tớ sẽ nói với nhân viên thu ngân.”
Kỷ Diệc Hoành thật sự bị làm cho phiền muốn chết rồi, anh bỏ lại đồ lên kệ, “Tôi muốn mua mấy thứ, cậu đừng có đi theo nhìn chằm chằm nữa.”
Kim Triết cũng không quá ép buộc anh, dù sao tí nữa cậu ta vẫn sẽ đi cùng Kỷ Diệc Hoành ra thanh toán. Cậu ta xoay người đi mua đồ của mình, Kỷ Diệc Hoành còn đứng trước kệ ăn vặt, ánh mắt ghim chặt gói thịt bò cay, chớp cũng không chớp lấy một cái.
Thi Điềm rốt cuộc chờ được bốn phía xung quanh không còn người, liền nhanh chóng cầm thứ đồ trên kệ xuống. Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đang hướng thẳng về phía cô đi tới.
Thi Điềm đứng sững tại chỗ không biết phải làm sao, hai tay vội giấu về sau lưng, suy nghĩ một chút, lại vội vàng nhét vào túi áo.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng, không phải anh đã nhìn thấy rồi đấy chứ?
Kỷ Diệc Hoành cầm gói thịt bò khô, còn có một lon coca, anh nhét nhanh hai thứ này vào tay Thi Điềm. “Thanh toán giúp tôi.”
“A?” Thi Điềm còn tưởng mình nghe nhầm, giúp anh thanh toán? Đây là cái trò gì mới nữa đây.
“Lát nữa trong rừng cây nhỏ cạnh sân tập, tôi sẽ trả tiền cậu.” Kỷ Diệc Hoành bỏ lại một câu này, xoay người rời đi.
Thi Điềm mộng mị ôm đồ trong tay, Kỷ Diệc Hoành đến tận lúc ra khỏi căn tin cũng không cầm thêm thứ gì nữa, anh đeo tai nghe lên, nói muốn một mình chạy mấy vòng.
Kim Triết phẩy phẩy tay. “Tớ đã nói giáo viên chủ nhiệm dặn dò mấy dì trong căn tin rồi, còn để lại cho bọn họ một tấm ảnh, cậu cũng đừng mong quay lại đó mua.”
Kỷ Diệc Hoành nhíu chặt lông mày, lạnh lùng bỏ lại hai chữ, “Vô vị.”
Thi Điềm đi ra quầy tính tiền, trên tay còn ba que kem nữa. Thanh toán xong xuôi, cô cầm theo hai chiếc túi rồi đi về phía sân tập.
Đến rừng cây nhỏ bên cạnh, Thi Điềm nhìn bốn phía xung quanh, không phải là cô bị đùa giỡn đó chứ?
Có tiếng bước chân xột xoạt truyền tới, Kỷ Diệc Hoành bật đèn pin trong điện thoại đi đến bên cạnh cô, Thi Điềm đưa chiếc túi trong tay cho anh. “Của cậu.”
Anh tiếp lấy, mi hơi rũ xuống. “Cám ơn.”
Thi Điềm xoay người muốn đi.
“Khoan đã.” Kỷ Diệc Hoành lên tiếng gọi cô lại, “Trả tiền cho cậu.”
“Bỏ đi.” Thi Điềm khách khí đáp lại, tuy là 20 đồng này cũng đủ một bữa nữa cho cô, nhưng hiện tại cô lại chỉ muốn mau chóng tránh đi.
Kỷ Diệc Hoành đi đến trước mặt cô, ngón tay khẽ lướt trên màn hình, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt đẹp trai khó mà dời mắt, ngũ quan của cậu thiếu niên đã hoàn toàn hoàn thiện, lông mi dày như cánh quạt, sống mũi cao mà thẳng......
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, Thi Điềm chột dạ gấp gáp cúi đầu xuống.
“Điện thoại của cậu đâu?”
Thi Điềm móc điện thoại ra.
“Tôi thêm wechat của cậu, rồi chuyển lại tiền cho cậu.”
Thi Điềm cảm thấy vô cùng kỳ quặc. “Thật sự không cần.”
“Nhanh lên một chút.” Trong lời cậu thiếu niên mang theo thúc giục, vô tình phát ra mấy phần bá đạo. Thi Điềm thầm nghĩ, cũng được thôi, 20 đồng dù sao đủ cho cô ăn năm cái que kem nữa.
Cô mở wechat, Kỷ Diệc Hoành quét mã QR rồi thêm bạn tốt, Thi Điềm không nghĩ nhiều, nhanh chóng ấn đồng ý.
Vừa nhìn vào tên tài khoản, khóe mắt cô giật giật mấy cái. Nếu không phải bầu không khí ở đây đang quá lúng túng thì chắc cô sẽ không màng hình tượng mà ôm bụng cười lăn lộn.
Mặt đẹp có thể mài ra cơm ăn!
Cô thật sự khó mà liên tưởng cái tên này với khuôn mặt trước mắt lại với nhau.
Thi Điềm cố nín cười, điện thoại thông báo có hồng bao phát tới, cô nhẹ lướt tay trên màn hình, thấy được là 200 đồng.
Thi Điềm vội vàng hỏi, “Cậu gửi nhầm hả? Không có hết nhiều như vậy.”
“Tối mai mua giúp tôi một bịch khoai tây chiên và một chai Sprite, khoai tây chiên hình sóng, vị cay.”
Hơ hơ, đúng là lắm yêu cầu.
Thi Điềm nghĩ lại, không đúng, cô vì sao lại phải làm chân chạy cho anh chứ? “Cậu không tự mua được à? Ngày mai mình không ra ngoài, muốn ngủ trong ký túc xá.”
“Cậu mua xong thì nói tôi một tiếng, hoặc là gặp nhau chỗ này.” Kỷ Diệc Hoành nói xong, nhét lại điện thoại vào túi quần rồi bật nắp lon coca, màn hình điện thoại của Thi Điềm cũng đã tắt, trong đêm tối, cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh yết hầu lên xuống của Kỷ Diệc Hoành.
“Cậu có thể tự mua mà.”
“Tôi mà mua được thì còn cần tìm cậu sao?”
Kỷ Diệc Hoành nói xong, xoay người rời đi.
Thi Điềm vội vàng đuổi theo, nhưng không ngờ vì chạy quá nhanh mà đập đầu vào lưng cậu thanh niên đi phía trước. Anh đang ngửa đầu uống coca, một cú va chạm đó khiến coca từ trong lon phun ra, anh bị nghẹn, vội vàng cúi người xuống.
***
Bát Bát: Mấy hôm nay đang đọc bộ Sắc đẹp khó cưỡng, cảm thấy hối hận vì không đọc sớm hơn. Tình Thâm chính xác là nữ 9 ta thích nhất trong 9 đứa con gái của má luôn, quá thông minh~~~