(Video trên này là bài hát má nhắc đến ở cuối chương, mn đọc xong chương rồi mới được coi nha kkk)
***
Chương 09: Ngày cô trợ lý nhỏ ra mắt
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thời gian nửa tháng huấn luyện quân sự rất nhanh đã kết thúc, tuy là thói xấu cùng tay cùng chân của Thi Điềm vẫn chưa đổi được, nhưng giáo quan cũng không có ý định cho cô vắng mặt trong đợt bình xét cuối cùng, mà nói cô cứ cùng tham gia.
Giáo quan nói tham dự là được rồi, tiểu đội sáu một người cũng không thể thiếu.
Mãi đến sau khi trở về trường, Thi Điềm vẫn nhớ mãi một câu nói kia của giáo quan, tham gia so với kết quả quan trọng hơn nhiều, bởi đây chính là tinh thần đồng đội.
Bọn họ quay về ký túc xá, thời khóa biểu cho học kỳ mới cũng đã có, Thi Điềm chép lại rồi dán lên đầu giường.
Từ Tử Dịch ôm điện thoại tìm kiếm, cũng đã mấy ngày rồi mà phía phòng phát thanh vẫn chưa có chút động tĩnh gì cả.
Cô ấy đã viết một bản CV dễ nhìn nhất, cũng đã để cho ưu thế của mình nổi bật nhất có thể.
Thi Điềm đi lướt qua, xua xua tay trước mặt cô ấy, “Nhìn cái gì mà xuất thần thế?”
Từ Tử Dịch đặt điện thoại sang bên cạnh. “Không có gì...... đọc tin tức vớ vẩn thôi.”
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Thi Điềm bước nhanh về giường của mình, liếc biểu hiện trên màn hình, là số lạ.
“Alo?”
“Là Thi Điềm phải không?”
“Đúng, xin hỏi là ai vậy ạ?”
“Bây giờ em thời gian đến phòng phát thanh một chuyến không? Cô là cô Nghiêm, có mấy chuyện muốn bàn giao với em, từ trưa hôm nay em đã bắt đầu công việc rồi.”
Thi Điềm nghe không hiểu, “Gì cơ ạ? Vì sao em phải đến phòng phát thanh?”
Từ Tử Dịch nghe được, trong lòng không khỏi căng thẳng, hai cô bạn khác trong ký túc xá cũng ngẩng đầu lên.
“Không phải em đã gửi CV à? Đã chọn em rồi, bây giờ qua luôn đi.”
Thi Điềm giật mình, cô có gửi CV hả? Khi nào vậy? Cô muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng bên kia sau khi ném ra câu nói đó liền cúp máy.
Từ Tử Dịch bật thốt lên. “Không phải cậu bảo không gửi hả?”
“Thì đó.” Thi Điềm cũng buồn bực không thôi.
“Vậy ai mới gọi cho cậu thế? Sao lại nhắc đến phòng phát thanh?”
Thi Điềm nhét điện thoại vào túi quần, nghĩ vẫn là qua đó một chuyến đi, dù sao cũng là giáo viên người ta tự mình gọi tới, “Mình cũng không hiểu, chỉ nói là mình được chọn, bây giờ mình phải lập tức qua đó.”
Oa, Tưởng Tư Nam nhảy lên rồi vỗ tay bộp bộp, “Chuyện tốt đến cửa.”
“Không lẽ là cậu gửi cho mình?”
Tưởng Tư Nam lắc đầu, “Ngay cả CV của mình mà mình còn chẳng muốn viết. Đừng nghĩ nhiều vậy, cậu mau qua đó đi.”
Thi Điềm nghĩ cũng đúng, qua đó rồi hỏi cho rõ ràng.
Cô bước nhanh qua giường của Từ Tử Dịch, Từ Tử Dịch mấp máy môi, nhưng lời đến bên môi vẫn bị cô ấy mạnh mẽ nuốt về.
Thi Điềm đi đến cửa phòng phát thanh, nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên ngoài, cửa không khóa, cô liếc mắt một cái là thấy được bóng người của Kỷ Diệc Hoành.
“Em là Thi Điềm phải không?”
Cô gật đầu.
Nghiêm lão sư đi sang ban công bên cạnh, Thi Điềm thấy vậy thì nhanh nhẹn đi theo.
“Bắt đầu từ hôm nay em sẽ làm trợ lý ở đây, nhưng có một vài chuyện muốn em phải đặc biệt chú ý.”
“Chuyện gì ạ?” Thi Điềm hỏi.
“Những chuyện cụ thể cần làm Kỷ Diệc Hoành sẽ nói cho em, nhưng cô muốn dặn dò những chuyện khác.” Nghiêm lão sư nói đến đây, quay đầu lại nhìn về phía cửa, “Buổi trưa em ấy cũng sẽ ở phòng phát thanh, em chú ý thật cẩn thận cho cô. Không được cho em ấy ăn lung tung, cà phê, đồ uống có ga và đồ uống lạnh đều không được, còn có mấy đồ ăn vặt cay nóng...... Bỏ đi, lát nữa cô gửi em danh sách, em phải giám sát em ấy cho cẩn thận.”
Thi Điềm nghe xong thì trợn mắt há miệng, trong phút chốc đã hiểu được vì sao Kỷ Diệc Hoành khi còn ở khu huấn luyện quân sự lại có những hành động kỳ lạ kia.
Hóa ra bên cạnh anh đâu đâu cũng là thám tử cả.
“Cô ơi, thật ra em không có gửi CV.” Thi Điềm cũng không biết vị Nghiêm lão sư này tìm được tên cô ở đâu.
“Cái này cô mặc kệ, cô chỉ có trách nhiệm thông báo cho em thôi.”
Người là Kỷ Diệc Hoành chọn, anh muốn kiểu trợ lý gì là do anh quyết định. “Lát nữa cô thêm wechat của em rồi gửi những chú ý cho em, bây giờ em vào đó đi.”
Nghiêm lão sư bỏ lại câu nói này rồi đi thẳng.
Thi Điềm đi đến cửa, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành ngồi quay lưng về phía cô, trên tay cầm tập bản thảo gì đó, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ ép xuống thấp nhất. Thi Điềm nhấc tay gõ nhẹ lên cánh cửa, Kỷ Diệc Hoành cũng không ngẩng đầu, “Đi vào, đóng cửa lại.”
Thi Điềm đi vào, đóng cửa lại. Cô đi đến bên cạnh cậu thiếu niên, thấy sự chú ý của anh đều đặt trên tập bản thảo.
“Cái đó......”
“Cậu tìm nhạc nền đi, lát nữa tôi kết thúc cậu trực tiếp phát nhạc kết thúc là được.
Thi Điềm cúi người nhìn anh, “Mình thật sự không có gửi CV, có phải đã có nhầm lẫn gì rồi không?”
Tầm mắt của cậu thiếu niên từ trong tập bản thảo đưa lên, sau đó hờ hững rơi xuống khuôn mặt cô, “Cậu tên là Thi Điềm.”
“Đúng rồi.”
“Số điện thoại là của cậu?”
“Đúng.”
Cậu thiếu niên nhún vai một cái, “Vậy nhầm ở chỗ nào?”
“......” Thi Điềm chớp chớp mắt, đôi con ngươi đen láy lại tròn vo. “Nhưng mình không có viết CV mà.”
“Tôi cũng không biết, tóm lại là trong hòm thư có thông tin của cậu. Sao thế? Cậu không muốn?”
“Á?” Thi Điềm dùng sức lắc đầu, “Không không, mình muốn chứ.”
Cô cũng không phải kẻ ngốc, chuyện này cũng ngang với việc đang đi trên đường bỗng nhiên được người ta âm thầm dúi cho một tấm sổ xố độc đắc, cô có thể lại không muốn sao?
Kỷ Diệc Hoành chỉ sang bên cạnh, “Nhạc nền thì tìm trong máy tính, trong đó có máy phát nhạc, lát nữa chờ tôi kết thúc cậu trực tiếp chọn một bài rồi phát ra là được.”
“Muốn thể loại gì?”
“Tùy cậu.”
Thi Điềm kéo ghế ngồi xuống, “Yên tâm đi, mình nắm bắt rất sát với trào lưu, bình thường nghe rất nhiều bài, những bài đang hot mình đều biết.”
“Ừ,“ Kỷ Diệc Hoành cũng không khen ngợi cô, “Lát nữa để tôi xem thực lực của cậu.”
“Okie.”
Anh nhìn đồng hồ, sắp đến giờ, Kỷ Diệc Hoành cầm cốc nước trên bàn uống một hớp cho đượm giọng rồi bật micro lên.
Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ, nội dung trong bản tin của anh cũng khá là đơn giản, đại khái là giới thiệu lịch sử của trường và vị trí chức năng của mỗi tòa nhà trong trường.
Thi Điềm ngồi cạnh cẩn thận tìm bài hát trong máy tính, cô lần đầu vào phòng phát thanh, chỉ sợ sẽ làm ra sai sót gì, thứ cảm giác căng thẳng đó thật sự là khó có thể hình dung.
Nửa giờ phát thanh nhanh chóng trôi qua, Kỷ Diệc Hoành kết thúc phần của mình, nhìn sang Thi Điềm.
Cô nhanh chóng tiếp nhận thông tin, ngón tay ấn nhẹ nút chuột phải, bên tai chui vào bài hát cô vừa chọn.
Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh cầm cốc uống nước, anh đặt cốc xuống, xếp lại đám giấy tờ đặt trên bàn.
Mặt bàn có chiếc bút anh mới dùng, Kỷ Diệc Hoành tiện tay cầm rồi bỏ vào hộp đựng bút, lại mở ngăn kéo ra, bỏ bản thảo vào trong.
Ngày hôm nay, sinh viên Đông Đại từ những người đang nằm trong ký túc xá tám chuyện quên trời quên đất, đến những người đang ăn uống đánh bài đến tưng bừng, rồi cả những người không sợ cái nóng gay gắt bên ngoài ra sân chơi bóng.
Không cần biết là ai và đang ở đâu, chỉ cần là nơi có loa phát thanh đều bị bài thần khúc này trong khoảnh khắc tẩy não đến triệt để. “Iron man - em nói tính cách quá giả tạo, chỉ thích nội tâm thuần khiết như Người! Vượn! Thái! Sơn! Anh là Thái Sơn nhà bên cạnh
Nắm lấy dây leo ái tình, nghe anh nói, ngao......”
Thứ tiếng khỉ kêu đầy ma tính này thật sự quá là kích thích tai người, Kỷ Diệc Hoành có loại cảm giác cả người bị một dòng điện chạy qua, lỗ tai sắp bị chọc thủng. Anh nhìn sang Thi Điềm ngồi bên cạnh, thấy cô đang bày ra một vẻ mặt đầy hưởng thụ, cái miệng nhỏ như đang hận không thể gào thét theo lời bài hát.
------ lời tác giả ------
Bài hát cuối cùng là ta vô cùng vất vả mới tìm được, tên là 《 Thái Sơn sát vách 》, mọi người có thể tìm nghe rồi tự mình liên tưởng, rất có ma tính ~