Dịch: CP88
Về đến nhà, Thi Điềm dựng ô ngoài ban công. Cô không có ý định báo sửa chữa điều hòa trong phòng khách, dù sao cô và ba quanh năm không ở nhà, có sửa cũng không dùng được mấy ngày, nếu lạnh thì trốn vào phòng mình là được rồi.
Thi Điềm xách đồ ăn đi vào bếp, thu dọn một chút rồi nhanh chóng bắt tay vào công đoạn chuẩn bị cơm tối.
Cô vo gạo, bên môi vẫn còn lưu lại ấm nóng. Kỷ Diệc Hoành thật là, trước khi hôn cũng không báo trước một tiếng để cô chuẩn bị. Thi Điềm còn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, sớm biết, sớm biết...... cô đã ôm chặt anh, đổi bị động thành chủ động rồi.
Thi Điềm cười khúc khích, hình ảnh cậu thiếu niên khom lưng tiến đến vẫn còn quanh quẩn mãi trong đầu, đến tận bây giờ cô vẫn còn ngượng ngùng không thôi.
Thi Điềm tay chân thoăn thoắt, nhưng cũng không chắc chắn khi nào thi Thi Niên Thịnh trở về, liền đặt toàn bộ nguyên liệu đã trộn ướp sẵn sang một bên.
Hơn năm giờ, ngoài cửa truyền đến tra khóa vào ổ. Thi Điềm bước nhanh ra ngoài, nhìn thấy Thi Niên Thịnh mở cửa đi vào.
"Ba."
"Sao không bật điều hòa?"
"Điều hòa trong phòng khách hỏng rồi."
Thi Niên Thịnh quanh thân còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, Thi Điềm nhìn thấy ông mặc một chiếc áo khoác da nâu, bên trong cũng chỉ có một lớp áo thun. Ông tháo găng tay xuống, Thi Điềm bận rộn tìm dép lê bên cạnh đưa cho ông, "Sao lại mặc ít như vậy, rất lạnh."
"Vẫn ổn, không lạnh."
"Con còn chưa xào rau nữa."
Thi Niên Thịnh đi vào vài bước, "Ba làm với con."
"Không cần, đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ xào nữa là xong."
Thi Điềm cẩn thận từng li từng tí, giống như đã coi ông thành khách tới nhà chơi, cô rót cho Thi Niên Thịnh một cốc nước. "Nhanh làm ấm tay."
"Không cần vội." Thi Niên Thịnh nhìn Thi Điềm lại chui vào bếp. Cô vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu tìm việc làm thêm, chỉ khi gặp phải những chuyện không thể tự mình làm mới nhờ đến ông ra tay.
Thi Điềm bên trong bận rộn đi qua đi lại, xào liền hai chảo thức ăn cùng một lúc. Âm thanh tí tách phát ra từ chảo thức ăn xua đi cái cảm giác quạnh quẽ của căn nhà, giống như nó được một lần nữa sống lại.
Thi Điềm đổ thức ăn ra đĩa, cạo sạch phần còn dư trong nồi mới tiếp tục bật bếp, chuẩn bị làm sang món tiếp theo.
Bên ngoài yên ắng lạ thường, cô đi ra nhìn, muốn xem thử Thi Niên Thịnh đang làm gì.
Cô nhìn thấy ba đứng trước bàn uống nước trong phòng khách, trên tay là khung ảnh chụp mẹ cô. Đôi mắt ông tối tăm, không biết là đang suy nghĩ gì, sau đó Thi Điềm nhìn thấy ông khom lưng rút ra một tờ khăn giấy, chậm rãi lau chùi tấm ảnh.
Thật ra ngay sau khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm chính là thu dọn lại căn nhà. Thi Điềm nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó chịu không nói nên lời, liền nhanh chóng quay lại nhà bếp.
Nếu như mẹ vẫn còn, thì ba sẽ không thường xuyên đi ra ngoài, như vậy cô có thể vẫn có một căn nhà hoàn chỉnh.
Mẹ đã đi từng đó năm, ba không tái hôn, nhưng lại làm ra những chuyện hoang đường kia, bởi vậy phần lớn họ hàng trong nhà đều đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với bọn họ. Thi Điềm làm xong vài món, Thi Niên Thịnh đi đến trước cửa nhà bếp. "Không cần phải làm nhiều như vậy. Cũng chỉ có hai người, ăn không hết."
"Ăn không hết có thể giữ lại mai ăn mà." Thi Điềm trong bếp tiếp tục bận rộn.
Phòng của ba cô cũng đã thu dọn qua, vỏ chăn và ga giường đều đã giặt sạch sẽ. Thi Điềm làm xong thức ăn bưng lên bàn, lại tiếp tục lấy đồ uống ra.
Thi Niên Thịnh nhìn thấy trên bàn còn có một chai rượu, "Con mua?"
Thi Điềm liếc một cái, qua loa vâng dạ. Những thứ này đều là Kỷ Diệc Hoành lấy, Thi Niên Thịnh cầm chai rượu lên nhìn. "Con lấy tiền ở đâu ra?"
"Con đi làm thêm rồi, tiền bình thường ba cho cũng còn dư khá nhiều."
Thi Niên Thịnh ngồi xuống đối diện Thi Điềm, "Không cần tiết kiệm như vậy, nếu thật sự không đủ thì nói với ba. Dù sao cũng là con gái, ra ngoài không thể quá tiết kiệm."
"Con biết."
Thi Điềm cầm ly đến, ngoài cửa sổ đã có nhà bắn pháo hoa. Cô khẽ cụng ly với Thi Niên Thịnh, "Ba, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ."
Ăn được một nửa thì có người gọi điện đến, hình như nói Thi Niên Thịnh đi ra ngoài, nhưng ông từ chối. "Hôm nay là giao thừa, tôi còn có con gái."
Thi Điềm nghe xong lời này, không hiểu sao đột nhiên muốn bật khóc. Cô ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện, trong ấn tượng của cô, hình như ba vẫn luôn là dáng vẻ này, chưa hề có thay đổi gì quá lớn. Ông vẫn luôn yêu thích làm tóc theo kiểu Pompadour(*), thêm phong cách ăn mặc trẻ trung càng khiến cho nhiều người không thể đoán ra tuổi của ông.
(*) kiểu tóc Pompadour
Thi Điềm máy móc gắp thức ăn vào bát mình, nghe được Thi Niên Thịnh hạ thấp giọng rồi nói, "Ngày mai cũng không được, tôi phải ở nhà."
Trong lòng cô thầm vui vẻ, nhanh nhẹn gắp cho ông mấy miếng thịt bò,
Ba và con gái đều không ai nhiều lời, Thi Niên Thịnh cũng không hỏi việc học của cô ở trường thế nào, càng không truy hỏi lại chuyện lần trước bọn họ đụng mặt nhau ở trung tâm thương mại.
Ăn xong cơm tối, Thi Điềm thu dọn bát đũa rồi về phòng mình.
Kỷ Diệc Hoành sau khi về đến nhà đã gửi tin nhắn cho cô, Thi Điềm nằm trên giường mở tivi, một tay cầm điện thoại xem đồng hồ. Bên kia hẳn là cũng ăn xong rồi nhỉ?
Thi Điềm gửi tin nhắn qua, "Ăn xong chưa?"
Chỉ hai, ba giây sau, Kỷ Diệc Hoành gọi thẳng video lại cho cô, Thi Điềm vội vàng ấn nghe, "Hello."
Kỷ Diệc Hoành sau khi về đến nhà đã thay quần áo, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo phông đen rộng rãi, Thi Điềm lại không tiện để cho anh nhìn thấy mình đang mặc áo ngủ. "Ăn xong rồi hả?"
"Chưa đâu." Kỷ Diệc Hoành đứng lên, đưa điện thoại xoay về phía bàn tròn lớn đều là người và người. Thi Điềm nhìn thấy có không ít người, có người còn tò mò nhìn vào màn hình điện thoại của Kỷ Diệc Hoành. Thi Điềm sợ đến mức vội vàng ấn vào nút kết thúc trò chuyện.
Sau đó gấp gáp gõ ra mấy chữ. "Làm mình sợ muốn chết."
"Cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài."
Thi Điềm nhét điện thoại xuống gối, không muốn để ý đến anh nữa.
Bận rộn suốt một ngày, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Thi Điềm xem tivi một lúc mí mắt đã đánh nhau liên tục, bất tri bất giác ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Sáng ngày hôm sau, Thi Điềm bị tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ đánh thức. Thi Điềm thò tay ra sờ soạng một vòng, nhưng không tìm được điện thoại, cô ngồi dậy, lúc này mới nhớ ra tối qua mình nhét điện thoại xuống gối.
Cô cầm chiếc gối bỏ qua một bên, nhìn thấy chiếc điện thoại di động, còn có một phong bao lì xì màu đỏ.
Thi Điềm cầm phong bao lì xì đó lên, có lẽ là Thi Niên Thịnh nhân lúc cô ngủ lén lút bỏ vào.
Không lẽ ông đã đi rồi?
Thi Điềm vén chăn đứng dậy, mặc quần áo vào rồi bước nhanh ra ngoài. Cô đi đến trước cửa phòng của Thi Niên Thịnh, đưa tay muốn gõ cửa.
"Dậy rồi à." Thi Niên Thịnh từ phòng khách đi tới, "Vào ăn sáng đi."
Thi Điềm cười tươi rói. "Vâng."
"Lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo."
Thi Điềm dĩ nhiên là vui vẻ không thôi, "Vâng."
Năm hết Tết đến, nhưng Thi Niên Thịnh cũng không có nhà họ hàng nào phải đi. Ông dẫn Thi Điềm vào một trung tâm thương mại, mua cho cô hai bộ quần áo mới.
Tuy là ngày thường ông không mấy quan tâm đến cô, bọn họ cũng rất ít tâm sự chuyện cuộc sống hàng ngày, nhưng con gái mình có ai không thương chứ?
Ngày hôm nay Thi Điềm rất vui vẻ.
Cô chờ lâu như vậy, nhưng cũng chỉ cần ba cùng cô ăn một bữa vào đêm giao thừa, lại cùng cô bầu bạn trong ngày đầu năm mới, vậy là đủ rồi.
Mùng hai Tết, Thi Niên Thịnh rời đi. Thi Điềm biết ông không thể quay về trong một thời gian ngắn, trong lòng không còn chờ đợi, cũng không còn khó chịu nữa.
Trong nhà còn lại một mình cô, một ngày ba bữa qua loa ứng phó cho xong. Kịch bản Kỷ Diệc Hoành gửi cô đã đọc trôi chảy, cũng coi như sớm hoàn thành bài tập.
Chẳng mấy chốc sẽ phải đến ngày quay lại trường, Hàn Lăng Dương đã đánh tiếng trước với cô, nói sẽ cùng cô về trường. Thi Điềm sợ Hàn Lăng Dương thật sự tìm đến, dứt khoát về trường trước một ngày.
Cô cũng không nói với Kỷ Diệc Hoành, sợ đến lúc đó anh lại muốn ra tận nhà ga đón cô.
Thi Điềm vòng vò quanh co hỏi Kỷ Diệc Hoành, biết được ba mẹ anh không ở cùng anh, còn anh lại về nhà mình rồi.
Cô đến trường cất đồ đạc, thu dọn đâu vào đấy, sau đó ra ga tàu điện ngầm tìm đến nhà Kỷ Diệc Hoành.
Đến khu chung cư của anh, Thi Điềm phải đăng ký ở cổng, bảo vệ mới thả cho cô đi vào.
Cô muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, giống như khi trước anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô vậy.
Thi Điềm đi tới trước cửa nhà Kỷ Diệc Hoành, lúc đưa tay ấn chuông cửa, trong lòng chợt có loại nhảy nhót cùng thấp thỏm không tên đan xen với nhau.
Có tiếng bước chân đi tới, hai tay Thi Điềm che kín mặt, đợi đến khi cánh cửa mở ra, liền nhảy lên một cái, "Ngạc nhiên chưa!"
Đối phương không lên tiếng, Thi Điềm thả tay xuống, ngoài dự tính nhìn thấy một người phụ nữ.
Không, phải là một cô gái, nhiều lắm cũng chỉ xấp xỉ tuổi cô.
***