Dịch: CP88
Thi Điềm muốn vỗ tay, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi đi thì hơn, ngộ nhỡ chọc cho cả đám người kia nổi xung rồi cùng nhau xông lên thì phải làm sao?
Bộ dạng này của Kỷ đại thần, xem ra là cũng có tập võ nhỉ?
Tên đàn ông kia giữ lấy cái cổ, đau đớn đến mức khuôn mặt vặn vẹo méo mó, trước mắt sao vàng năm cánh bay vòng vòng. Đám người còn lại thấy vậy, cũng không dám liều lĩnh xông lên nữa.
Chiếu theo tốc độ ra chiêu vừa rồi của anh, bọn họ có cùng nhau xông tới cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Thi Điềm chạy bước nhỏ đến bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, tên đàn ông đang không ngừng toát mồ hôi lạnh kia được kéo đứng lên. Mấy người phía sau nóng lòng muốn thử, nhưng ai cũng không dám tiến lên trước. Kỷ Diệc Hoành nhắc nhở bọn họ.
“Anh ta thua rồi.”
Sắc mặt tên đàn ông lập tức biến thành màu gan heo.
“Bảo cô ta xin lỗi đi.”
Người phụ nữ kéo kéo cánh tay tên đàn ông, “Đi thôi, chúng ta đi mau.”
“Đi cái gì mà đi?” Hai lần tìm người kiếm chuyện đều bị đánh cho thảm bại, nhưng càng thua càng không cam tâm. Nhưng người phụ nữ kia biết còn tiếp tục dây dưa như vậy không có chỗ nào tốt, liền quay về phía Thi Điềm rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Nói xong lời này, cô ta lập tức kéo cánh tay người bên cạnh lôi ra ngoài, người kia ngoài miệng vẫn còn ngang ngược. “Vừa rồi chỉ là tao khinh địch thôi, đánh lại một lần nữa, tao nhất định sẽ......”
Nhưng người đã đi đến cửa từ lâu, mấy người đi sau nghĩ cũng phải làm dáng một chút, nói Thi Điềm liệu hồn đấy rồi cũng theo sau bước nhanh rời đi.
Trái tim lơ lửng của Thi Điềm vẫn không dám thả xuống, mãi đến khi ngoài cửa yên ắng hoàn toàn mới khẽ đẩy cánh tay Kỷ Diệc Hoành. “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
“Cậu còn biết võ cơ à?”
Đôi chân dài của Kỷ Diệc Hoành bước về phía trước, Thi Điềm vội vàng đi theo sau anh. Mãi đến khi hai người đi ra khỏi cửa hàng bán đồ nướng Thi Điềm mới nhớ ra phải xem giờ, cô lấy điện thoại ra nhìn, vừa la thôi xong vừa chạy nhanh về phía trước.
Trở lại ký túc xá, cổng lớn đã bị đóng, dù cô có gào rách cổ họng cũng sẽ không có ai mở cửa cho cô.
Thi Điềm gấp đến mức đi vòng vòng xung quanh, Kỷ Diệc Hoành ngữ khí nhẹ nhàng nói với cô, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Xem ra cậu đến cả chỗ ngủ cũng không có, tôi có thể cho cậu mượn chỗ để ngủ.”
Đừng có nói là anh định đưa cô đến nhà anh đó nhé?
Đầu Thi Điềm như cái trống lắc, “Không được đâu.”
“Tôi chơi game xuyên đêm, cậu không phải lo lắng mấy chuyện kia.”
“......”
Hiện tại đang là đêm muộn, lại không một bóng người xung quanh, Thi Điềm càng không có chỗ ở khác, bất đắc dĩ đành đi theo sau Kỷ Diệc Hoành.
Đi được một đoạn, Thi Điềm nhìn thấy ven đường có một dãy khách sạn. “Mình có thể vào khách sạn ngủ.”
“Cậu có mang chứng minh thư không?”
“Haha không......”
Đi theo Kỷ Diệc Hoành về nhà anh, cậu thiếu niên đi thẳng vào một căn phòng, “Đêm nay cậu ngủ ở đây.”
Thi Điềm nhìn theo, hóa ra còn có căn phòng này nữa, đã vậy buổi trưa anh còn bế cô vào phòng mình làm cái gì? “Đây là phòng của ba mẹ cậu à?”
“Không, bọn họ không ở với tôi.”
Thi Điềm đã yên tâm hơn nhiều, trong nhà này nếu như chỉ có một cái giường, vậy đêm nay không phải là muốn dọa chết cô rồi sao?
“Trong tủ quần áo có đồ ngủ mới.”
“Ừa.”
Thi Điềm nghĩ bụng, chờ anh đi ra ngoài rồi phải nhanh tay khóa cửa lại.
“Đêm nay cậu đi với ai ra ngoài đánh nhau?”
Thi Điềm không tin anh không biết, “Hàn Lăng Dương.”
Kỷ Diệc Hoành hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng nghĩ lại bộ dạng vừa rồi của Thi Điềm, cũng không nỡ lại tiếp tục mắng cô, “Nghỉ sớm một chút.”
“Ừa.”
Kỷ Diệc Hoành đi ra ngoài, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng cửa phía sau đóng sầm lại, ngay sau đó là tiếng cửa khóa trái, làm một mạch không ngừng lấy một giây, quả nhiên là tay chân nhanh nhẹn như kẻ trộm.
Anh trở lại thư phòng, Kim Triết và Từ Dương đã chờ sẵn.
Kỷ Diệc Hoành đeo tai nghe, một tay thành thạo điều khiển chuột, một tay kia lướt nhanh trên bàn phím.
Trong ký túc xá nam sinh, Kim Triết không ngừng kêu gào, “Đại thần, kiềm chế một chút kiềm chế một chút -------”
“Ra đại chiêu rồi, cậu mau trốn sang bên cạnh -------”
Tốc độ tay của Từ Dương sắp không theo kịp não, suýt chút nữa thì mất khả năng phối hợp với Kỷ Diệc Hoành, “Tối nay cậu ta làm sao vậy? Cứ như ăn phải thuốc súng vậy?”
Con chuột của Kim Triết cũng sắp bay rồi, “Nhanh nhanh nhanh, đối phương đang đánh trả!”
Trong một phòng ký túc xá khác, Hàn Lăng Dương tức đến mức giật tai nghe xuống rồi ném lên bàn. Cậu bị người ta giết liên tiếp năm lần, hơn nữa còn thêm chín lần quỳ, hận đến mức muốn xóa game luôn cho rồi.
Đội của đối phương có một người khăng khăng đuổi theo đánh giết, cậu nhìn cái tên tài khoản kia: Mặt đẹp có thể mài ra cơm ăn.
Không tao nhã như vậy, không có phong cách như vậy, có thể đặt ra cái tên như thế, rốt cuộc da mặt phải dày đến mức nào?
Cậu chỉ thấy đêm nay mình gặp phải kẻ điên, mỗi lần sống dậy lại bị đối phương điên cuồng đuổi giết. Hàn Lăng Dương đẩy ghế tựa ra đứng dậy, không chơi nữa.
Kỷ Diệc Hoành thật sự chơi suốt một đêm, mãi tận sáng sớm mới đứng dậy đi tắm rửa.
Trưa hôm qua Thi Điềm không ngủ được ngon, buổi tối vừa nằm xuống giường liền ngủ như một cái đầu heo. Ngủ một mạch đến sáng sớm, tỉnh dậy cũng là vì buồn vệ sinh, cô mơ mơ màng màng mở cửa đi ra ngoài.
Cửa nhà tắm đóng chặt, bên trong còn mơ hồ truyền ra tiếng nước. Thi Điềm chưa tỉnh ngủ, không để ý tới, một tay dùng sức vặn tay nắm cửa.
Cửa không khóa, cô muốn đẩy cửa đi vào, trong khoảnh khắc đó tiếng nước cũng im bặt.
Thi Điềm trong nháy mắt tỉnh lại, vội vàng thu tay về. Cô không làm gì hết! Cũng không nhìn thấy gì hết nha!
King koong king koong -------
Tiếng chuông cửa vang lên, Thi Điềm bước nhanh tới, cái đầu cô vẫn chưa vận hành thông suốt cho lắm, tay nhanh hơn não đã mở cánh cửa ra rồi.
Kim Triết và Từ Dương đứng bên ngoài, mỗi người vác theo một đôi mắt gấu trúc, trong tay còn mang theo hai túi đồ hôm qua xách tới rồi lại mang về. Từ Dương tựa lưng trên khung cửa, mắt lim dim người lảo đảo, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thi Điềm lập tức cả người tỉnh táo, tinh thần hăng hái như gà chờ gáy ban sáng.
Kim Triết cũng sợ ngây người, nói năng lộn xộn, “Cậu...... cậu đã đến à.”
Thi Điềm còn mặc đồ ngủ, đứng sững ra không biết làm sao, hai người kia nhanh chóng lách người qua đi vào trong, “Mới dậy hả?”
“Mấy cậu đừng hiểu lầm.” Thi Điềm nói xong, chính mình cũng có loại cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Bọn họ đặt đồ lên mặt bàn, “Kỷ Diệc Hoành đâu?”
Khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm hơi đỏ lên, “Không, không biết nữa.”
Kim Triết tai thính nghe được tiếng nước trong phòng tắm, lập tức cười ám muội, “Đúng là Kỷ đại thần có khác, đánh giết một hồi với chúng ta xong còn có thể tìm cậu chơi tiếp. Không tồi không tồi.”
“Mình không chơi điện tử.” Thi Điềm cuống cuồng giải thích.
Vừa nhìn điệu cười của hai người này liền biết không có ý tốt, Từ Dương bước nhanh đến trước cửa nhà tắm, gõ gõ cửa, “Vẫn chưa tắm xong à?”
Người bên trong không đáp lại cậu ta, hai người Kim Triết và Từ Dương tự nhiên như ở nhà mình, lần lượt lấy đồ trong túi ra. Thi Điềm lúng túng đứng một chỗ.
Từ Dương cũng đủ rảnh rỗi, cách 2 phút lại giục một lần.
Thi Điềm đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô bước nhanh vào trong phòng, cầm chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên nhìn, là Kỷ Diệc Hoành gọi tới.
“Alo?” Thi Điềm ấn nghe.
“Tôi gửi tin nhắn wechat cho cậu, sao cậu không trả lời?”
Thi Điềm kỳ quái hỏi lại, “Điện thoại của mình để trong phòng, có chuyện gì không?”
“Cậu mau đọc đi.”
“Làm gì hả, cậu cứ nói trực tiếp qua đây không được à?”
“Mau đọc!” Cậu thiếu niên nói xong, ngắt máy.
Thi Điềm âm thầm xì một tiếng, mở wechat, lại mở ra tin nhắn của Kỷ Diệc Hoành.
Cô nhìn thấy trong khung chat có một câu như thế này, “Vào phòng tôi, lấy giúp cái quần lót.”