Dịch: CP88
Kỷ Diệc Hoành lấy điện thoại ra gọi xe, cũng đã giờ này, xe chờ sẵn trên app không còn nhiều lắm, anh vừa đi giày vừa mở một ứng dụng khác ra.
Thi Điềm đi đến trước cửa đổi giày, “Cậu đừng đi, mình tự đi được mà.”
Cô đi giày rất vội vàng, dùng sức xỏ vào giày, thế nhưng càng gấp gáp lại càng rối, gót giày bị Thi Điềm đạp xuống luôn rồi.
Kỷ Diệc Hoành ngồi xổm trên đất chưa đứng dậy, anh đưa tay tháo dây giày cho Thi Điềm, lại dùng ngón tay lật gót giày lên cho cô đi vào, Thi Điềm cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cậu thiếu niên, “Cậu thật sự không cần phải đi với mình.”
Kỷ Diệc Hoành giúp cô đi vào đôi giày còn lại, lại buộc chặt dây giày, cuối cùng mới đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Mãi đến khi hai người đi xuống đến phía dưới vẫn không gọi được xe, bên ngoài cổng chung cư cũng không thấy có taxi đứng chờ khách.
Thi Điềm sốt ruột qua đi lại, Kỷ Diệc Hoành đưa tay kéo cô đến bên mình. “Ba cậu chỉ tìm cậu có việc thôi, không phải việc gì lớn, nếu không sao có thể đưa cho cậu địa chỉ này?”
“Ừm.” Thi Điềm nén lại khẩn trương đứng bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, hai người đứng một lúc, cảm thấy thật sự không gọi được xe nữa Kỷ Diệc Hoành mới kéo Thi Điềm đi về phía ga tàu điện ngầm.
May là tàu điện ngầm còn chưa dừng chạy, hai người ngồi một trạm rồi đi ra, rốt cuộc nhìn thấy taxi đứng bên đường.
Địa chỉ Thi Niên Thịnh gửi đến là một khu chung cư, Kỷ Diệc Hoành muốn đi cùng cô lên trên.
Thi Điềm vội vàng kéo lại cánh tay anh, “Để ông ấy nhìn thấy hơn nửa đêm còn đi với cậu, ông ấy sẽ nổi điên đó.”
“Tôi không yên tâm để cậu đi một mình.”
“Đừng lo, ông ấy sẽ không hại mình.”
Kỷ Diệc Hoành nhấc môi, “Tôi đưa cậu lên đó.”
“Được rồi.”
Có mấy lời Kỷ Diệc Hoành không tiện nói rõ, Thi Điềm cũng hiểu, tuy là bề ngoài anh yên lặng bình tĩnh, nhưng trong đầu đã có vô số cái ngộ nhỡ. Ngộ nhỡ Thi Niên Thịnh xảy ra chuyện, sau đó muốn bán Thi Điềm đi thì phải làm sao bây giờ? Khả năng này...... cũng không phải là không có phải không?
Kỷ Diệc Hoành đưa Thi Điềm lên đến nơi, cô không để cho anh đi cùng mình đến cửa. Thi Điềm nhấn chuông, rất nhanh đã có tiếng bước chân truyền đến.
Thi Điềm phất phất tay với Kỷ Diệc Hoành, anh không thể không lùi về sau vài bước, nhìn thấy cửa được mở ra, một người phụ nữ nhiệt tình lên tiếng, “Là Thi Điềm phải không? Mau vào đi, ba con chờ con một lúc lâu rồi.”
Thi Điềm bị người phụ nữ đó kéo vào nhà, cánh cửa rất nhanh đóng lại. Kỷ Diệc Hoành đứng dưới ánh đèn u ám, cau mày.
Thi Điềm đi vào nhà, nhìn thấy Thi Niên Thịnh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, lúc này trái tim luôn treo lơ lửng mới coi như hạ xuống, “Ba.”
“Mau qua đây.”
Thi Điềm tiến lên vài bước, bị Thi Niên Thịnh kéo ngồi xuống.
“Muộn như vậy rồi còn gọi con đến đây, xảy ra chuyện gì?”
Thi Niên Thịnh đưa vài quyển tờ rơi đặt vào tay Thi Điềm, “Con nhanh chọn một căn đi.”
“Đây là cái gì?” Thi Điềm liếc nhìn, đều là quảng cáo nhà, “Ba, ba muốn làm gì?”
“Ba muốn mua cho con một căn nhà.”
“Cái gì cơ?”
Thi Niên Thịnh chỉ vào một tờ trong đó, “Ba thấy cái này cũng không tệ, nhưng ba nghĩ vẫn phải hỏi lại con, sau khi tốt nghiệp là muốn ở lại Đông thành hay về nhà?”
“Ba, không phải là ba xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”
Thi Niên Thịnh nhìn vẻ mặt sốt sắng của con gái, cô chính là từ nhỏ đã thiếu thốn cảm giác an toàn, bởi vậy nên lẽ ra là chuyện nên vui vẻ lại khiến cho cô thấp thỏm không yên. “Những năm này ba tích cóp được không ít tiền, nghĩ con cũng đã lớn, chúng ta cũng không thể cứ mãi thuê phòng, có đúng không? Dì Thẩm là bạn học cũ của ba, cũng làm trong đơn vị tiêu thụ của Trung Hải, cô ấy có giúp ba lưu ý vài căn rồi.”
Trong lòng Thi Điềm khẽ buông lỏng, nhưng cô biết rõ nhiều năm qua Thi Niên Thịnh đều không làm việc đàng hoàng, tiền của ông cô không đủ mặt dày để tiếp nhận, “Ba, con không cần nhà, thuê phòng cũng rất tốt mà. Hơn nữa con cũng chưa có tốt nghiệp, tương lai định cư ở đâu còn chưa quyết định được.”
“Bỏ đi, con vẫn là ở lại Đông thành thôi. Nơi này điều kiện vật chất rất tốt, người nhận ra con cũng ít.” Thi Niên Thịnh nói xong, mở một quyển ra. “Căn nhà này thế nào? 80 mét vuông, hai căn phòng.......”
“Ba, con không cần.”
“Không được, ba cũng không có nhiều cơ hội đến đây. Nếu lần này con không chọn được, vậy ba thay con quyết định.”
Kỷ Diệc Hoành chờ bên ngoài hồi lâu cũng không thấy Thi Điềm đi ra.
Mắt thấy thời gian sắp qua rạng sáng, Kỷ Diệc Hoành thả nhẹ bước chân đi đến gần cửa, lại không nghe được bất cứ âm thanh nào từ bên trong phát ra. Anh hơi thấp thỏm, ngộ nhỡ căn phòng này còn có mật đạo thì sao? Ngộ nhỡ Thi Điềm bị người ta bắt đi, thì anh phải làm sao bây giờ?
Mãi đến tận hơn một giờ Thi Điềm mới theo Thi Niên Thịnh đi ra ngoài.
Thi Niên Thịnh đứng ngoài cửa nhìn cô, “Đã trễ thế này rồi, con cứ ở lại chỗ dì Thẩm đi.”
“Không cần, con cũng về.”
Người phụ nữ còn muốn giữ cô lại, nhưng Thi Điềm đã nhanh chân đi về phía trước, cô không thích ở lại nhà của người lạ.
Kỷ Diệc Hoành hiện tại chắc đã về nhà rồi, vừa nãy cô đã tranh thủ lúc đi vào nhà vệ sinh nhắn tin để anh về trước. Cô nhịn đến bây giờ cũng sắp buồn ngủ muốn chết, sau khi đi theo Thi Niên Thịnh xuống dưới, bị gió thổi sượt qua, cô lập tức rùng mình một cái.
“Ba, bây giờ ba đi đâu......”
Điện thoại của Thi Niên Thịnh vang lên, ông không có thời gian trả lời Thi Điềm, vội vàng ấn nghe. “A lô.”
Thi Điềm mím chặt môi không nói, dè dặt nhìn Thi Niên Thịnh.
“Tôi về ngay đây...... Em đừng nổi nóng, tôi không đi đâu cả. Về rồi nói.”
Thi Điềm đứng dưới cây cột đèn đường, nhìn chính cái bóng trơ trọi của mình kéo dài. Thi Niên Thịnh vừa nghe điện thoại vừa bước nhanh đi, Thi Điềm thấy vậy, tăng nhanh bước chân cho kịp ông.
Kết thúc cuộc gọi, Thi Niên Thịnh đút hai tay vào túi quần, “Con xin ra ngoài hả?”
“Vâng.”
“Bây giờ đi vào có được không?”
“Được, con sẽ gọi dì quản lý ký túc xá, nhờ dì ấy mở cửa.”
Thi Niên Thịnh do dự nhìn cô, “Ba phải về rồi.”
“Vậy ba mau đi đi, con tự mình gọi xe được.”
Rốt cuộc vẫn là không yên tâm về cô, Thi Niên Thịnh nhìn ra ngoài cổng khu chung cư, “Hiện tại có lẽ sẽ không còn taxi.”
“Con lấy điện thoại gọi là được.”
Thi Niên Thịnh vẫy tay gọi cô qua, “Để ba đưa con về trường trước đi.”
“Ba, ba phải đi hướng ngược lại, không cùng đường với con, ba....... ba mau về đi thôi, tự con về được rồi.”
Điện thoại của Thi Niên Thịnh lại vang lên, ông hơi buồn bực.
“Vậy con chú ý an toàn, về đến ký túc xá thì gọi cho ba.”
“Vâng.”
Thi Niên Thịnh lái xe tới đây, Thi Điềm nhìn ông bước nhanh về phía bãi đỗ xe, sau đó chiếc xe phóng vụt đi.
Cô đứng dưới ánh trăng, nhìn chiếc xe của Thi Niên Thịnh chạy khỏi. Ông tăng tốc độ, bánh xe ma sát với mặt đường vang lên âm thanh chói tai, sau đó chút ánh sáng cuối cùng từ chiếc xe rốt cuộc cũng biến mất khỏi tầm mắt Thi Điềm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía tòa chung cư, đã không còn mấy ô sáng đèn nữa rồi.
Thi Điềm không ngờ Thi Niên Thịnh sẽ thật sự bỏ lại cô, cô vốn chỉ quan tâm ông một câu, thế nhưng đêm hôm bị bỏ lại nơi này cô cũng sợ lắm chứ.
Cũng đúng thôi, trái tim ông từ trước đến giờ lớn, cũng bỏ cô lại quen rồi.
Thi Điềm mờ mịt nhìn màn đêm tối đen phía trước, hiện tại sợ là gọi không được xe. Cô cũng không phải xin ra ngoài, nếu hiện tại về ký túc xá, nhất định cũng sẽ gặp không ít phiền phức.
Cô ấm ức không nhịn được, lẽ nào đến cả Kỷ Diệc Hoành cũng đi thật rồi sao?
Nhất định là đi rồi, dù sao cũng đã muộn như vậy.
Thi Điềm lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho Kỷ Diệc Hoành. Đúng lúc này trên bãi đỗ đột nhiên có một chiếc xe khởi động, ánh đèn sáng chói chiếu về phía Thi Điềm, dọa cô giật mình.
Tài xế nhấn còi, Thi Điềm tỉ mỉ nhìn kỹ, thế nhưng cô không có quen người này.
***
Bát Bát: Tối thứ 2 vừa rồi chính thức xem xong Minh Lan Truyện, mấy ngày nay làm gì cũng không nhấc được tinh thần. Chính là cái cảm giác trống rỗng sau khi kết thúc, nếu là sau khi đọc 1 bộ truyện thì dễ rồi, thời gian kiếm 1 bộ khác nhanh hơn, nhưng ta tìm quài mà chẳng thấy phim mới nào hay cả, ai đó hãy cứu rỗi tâm hồn ta đi, cầu giới thiệu phim hiuhiu~~
P/s: Nói thiệt là lâu lắm rồi mới coi được 1 bộ hay đến như vậy, dàn dựng công phu, diễn viên đẹp, nội dung chất, diễn xuất từ nv chính đến nv qua đường đều không thể chê vào đâu, làm sao lại có thể chọn được 1 dàn diễn viên chất như vậy nhỉ? Ta xem mà nổi da gà luôn ấy~~