Đại Bạo Ngọt

Chương 32: Chương 32: Tình địch đáng gờm




Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cô thu tay về, vì sao cậu lại ở đây?

Thi Điềm căng thẳng nắm chặt hai tay, ánh mắt thất thần dừng lại một chỗ. Kỷ Diệc Hoành đi tới, giọng nói vô cùng nhẹ rơi xuống đỉnh đầu cô. “Nhìn cái gì đấy?”

Thi Điềm giật mình, xoay người nhìn anh, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cô vỗ vỗ ngực, “Sao cậu đi tới mà không có chút tiếng động nào vậy?”

Kỷ Diệc Hoành đưa tay về phía màn sân khấu, Thi Điềm không chút nghĩ ngợi đè lại cánh tay của anh, tầm mắt Kỷ Diệc Hoành lần thứ hai rơi xuống khuôn mặt cô, “Làm sao vậy?”

“Không...... không có gì.” Thi Điềm cũng không biết vì sao mình lại chột dạ, chỉ là theo bản năng làm động tác này mà thôi.

Kỷ Diệc Hoành nhíu chặt mày, anh đẩy tay Thi Điềm ra, đẩy tấm màn sân khấu sang, nhìn thấy người thiếu niên đang ngồi trước cây đàn dương cầm.

“Cậu quen?”

Thi Điềm không ngờ Kỷ Diệc Hoành lại tinh mắt như thế, cô chưa làm gì mà đã bị anh phát giác rồi sao?

“Hả? Ừ.”

“Người kia là ai?”

Thi Điềm luống cuống vân vê vạt áo, cách đó không xa đột nhiên có người gọi tên cô, Thi Điềm vừa quay đầu lại, đã thấy Từ Tử Dịch nhanh chân bước tới.

“Đây, của cậu.” Từ Tử Dịch đưa tập kịch bản ra, Thi Điềm cứng đờ duỗi tay nhận lấy, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng coi như hạ xuống, “Cám, cám ơn nhé.”

May là đến kịp, Từ Tử Dịch không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Cô ấy không có ngu như vậy, tập kịch bản này nếu như giao cho Tống Linh Linh thì không phải kết cục cũng sẽ như tờ đơn xin vào hội kia sao?

Sắp đến lượt Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành, cô đọc sơ qua kịch bản một lần, cuối cùng cũng coi như yên lòng lại.

Tiếng đàn dương cầm im bặt, người dưới đài lập tức vỗ tay rào rào. Thi Điềm khẽ giương mi mắt, Kỷ Diệc Hoành nhìn thấy Thi Điềm lại thất thần thì giọng nói không khỏi lạnh đi mấy phần, “Chuẩn bị xong chưa?”

“Rồi, rồi đây.”

Thiếu niên kia rời khỏi sân khấu, đi xuống, ngồi ở một góc của hội trường.

Người dẫn chương trình tiến lên giới thiệu tiết mục tiếp theo, Thi Điềm đi bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, tiến vào một gian phòng nhỏ bên sân khấu.

Dương lão sư đang thử cho chạy trước đoạn phim, Thi Điềm và Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống, tiết mục lồng tiếng của bọn họ nhanh chóng bắt đầu.

Theo tiếng nhạc dập dềnh lên xuống, giọng nói của Kỷ Diệc Hoành cũng chậm rãi phát ra, có cứng rắn bạo liệt, có dịu dàng ôn nhu, người ngồi bên dưới đều cảm giác được cả người nổi đầy da gà. Thi thoảng giọng nói thuộc về một cô gái xinh đẹp lại mềm mại đáng yêu của Thi Điềm sẽ đan xen vào giữa, âm cuối còn mang theo mấy phần làm nũng. Thiếu niên ngồi bên dưới khẽ ngẩng đầu, vừa rồi cậu đã nghe được tên của Thi Điềm qua lời giới thiệu của người dẫn chương trình.

Giọng nói của cô gái nhanh chóng được một giọng nam êm tai làm rung động lòng người đệm lên, rơi vào tai bất cứ ai ngồi đây đều có chút ngứa ngáy.

Bởi vì bên dưới có rất nhiều người xem nên Thi Điềm thật ra vẫn rất căng thẳng, mà một khi cô căng thẳng thì lòng bàn tay sẽ chảy mồ hôi.

Kỷ Diệc Hoành đang chờ cô đọc xong phần thoại của mình, Thi Điềm căng thẳng đè tay phải lên tập kịch bản, ngón tay dò theo dòng thoại trên đó cẩn thận đọc ra.

Anh đột nhiên đưa tay, cầm lấy ngón út bên tay trái của Thi Điềm.

Cô giật mình nhìn sang anh, Kỷ Diệc Hoành là người viết toàn bộ kịch bản nên từ sớm đã không cần nhìn thoại, anh cầm ngón tay cô, càng lúc càng chặt.

Mấy phút ngắn ngủi mà cảm giác dài đằng đẵng như một ngày rốt cuộc trôi qua, kết thúc lời thoại cuối cùng, Thi Điềm khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Kỷ Diệc Hoành buông ngón tay của cô ra, đứng lên, Dương lão sư cũng từ bên ngoài đi vào. Thi Điềm cuộn ngón út vào trong lòng bàn tay, cầm tập kịch bản đi nhanh ra ngoài.

Kỷ Diệc Hoành và Dương lão sư còn muốn nói chuyện, Thi Điềm đi ra đến ngoài, nhìn về phía hội trường, cuối cùng vẫn không đi vào.

Cô nhấc chân muốn về ký túc xá, thế nhưng từ phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc. “Sư tử nhỏ.”

Sống lưng Thi Điềm cứng đờ, chậm chạp xoay người, nhìn thấy thiếu niên từ dưới bóng cây ven đường đang đi tới. Hàng cây xanh um hai bên đường đem đèn đường tách ra thành đôi, từng tia sáng mờ nhạt giống như không thể chờ được thêm nữa xuyên ra bên ngoài. Vì phối đồ lên sân khấu nên hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và một chiếc quần đen, Thi Điềm vẫy tay. “Hi! Linh dương.”

“Còn tưởng cậu đã quên tớ rồi.”

Thi Điềm cười gượng hai tiếng, “Sao có thể chứ.”

Hàn Lăng Dương đi đến trước mặt cô, ánh mắt Thi Điềm khẽ rơi xuống khuôn mặt cậu, “Vì sao cậu lại ở trường mình?”

“Đây cũng là trường của tớ mà.”

“Đừng có đùa, không phải cậu đến Thượng Hải học sao?”

Hàn Lăng Dương nhấc đùi phải, đá đá viên sỏi trên đất, “Tớ chuyển trường rồi.”

“Thật không?” Thi Điềm cảm thấy khó tin, cũng đã lên đại học rồi, còn có thể muốn chuyển liền chuyển dễ dàng được vậy sao? “Trường kia của cậu rất tốt mà, chuyên ngành cũng rất phù hợp, vì sao lại chuyển trường?”

“Vì cậu đó.”

Thi Điềm ngắt lời cậu, “Dẹp dẹp, người trong nhà của cậu như thế, sao có thể tùy tiện được vậy chứ.”

“Khi đó tụi mình cùng nhau thi vào Đông Đại, chỉ là sau đó tớ bị người nhà lén lút sửa lại nguyện vọng. Giờ thì được rồi, chúng ta lại có thể học cùng một trường.”

Thi Điềm vung tay đập mạnh lên bả vai cậu, “Vậy sao không nói sớm cho mình biết hả? Nếu không phải vì hôm nay nhìn thấy cậu đánh đàn thì mình cũng không biết cậu đến Đông Đại đây.”

“Cũng vì hôm nay mới đến thôi, muốn cho cậu một kinh hỉ.”

“Đây không phải kinh hỉ, mà là kinh hãi có được không!”

Hàn Lăng Dương cười cười nhấc tay muốn cốc trán cô, Thi Điềm biết cậu sẽ có động tác này nên đã sớm nhảy về sau, “Đừng có vừa gặp nhau đã động tay động chân!”

“Sao thế? Chỉ một thời gian không gặp mà đã muốn coi tớ là người lạ rồi?”

Cũng không đến mức đó, chỉ là Hàn Lăng Dương quá hiểu rõ gia cảnh của cô, lúc trước Thi Điềm ở đây không có một bạn học cũ nào, trải qua cuộc sống tự tại không lo nghĩ, hiện tại nhìn thấy Hàn Lăng Dương không tránh khỏi trong lòng nổi lên cảm xúc phức tạp.

“Không có.”

“Còn nói không có, vừa rồi nhất định cậu đã thấy tớ, phải không?”

Thi Điềm đưa tay muốn đập một phát nữa lên bả vai cậu, cánh tay vừa mới giơ lên còn chưa kịp hạ xuống, từ phía sau đã truyền đến một giọng nói không thể quen thuộc hơn. “Thi Điềm.”

Cô giật mình thu bàn tay lại thành nắm đấm, xoay người lại, liền nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đứng trước cửa hội trường, thân thể như ngọc, dưới ánh đèn mờ nhạt cũng không thể làm nhu hòa đi ngũ quan sắc bén của anh.

“Qua đây.”

Thi Điềm thu tay về, Hàn Lăng Dương theo giọng nói đó nhìn lại, thuận miệng quay sang hỏi Thi Điềm, “Ai vậy?”

“À, giới thiệu một chút, đây là chủ tịch hội sinh viên của tụi mình, Kỷ Diệc Hoành.”

Kỷ Diệc Hoành nghe câu giới thiệu này, trên mặt rõ ràng có nét không vui. “Qua đây!”

Giọng anh đã tăng lên mấy tông, Thi Điềm vẫy tay với Hàn Lăng Dương, “Mình còn có chút việc, đi trước nhé.”

Cô bước nhanh đến trước mặt Kỷ Diệc Hoành, tầm mắt của cậu thiếu niên từ trên người Hàn Lăng Dương lúc này mới thu về. “Vừa mới kết thúc đã vội vội vàng vàng chuồn ra ngoài làm cái gì hả?”

“Không phải kết thúc rồi à?”

Kỷ Diệc Hoành rất cứng rắn, “Tôi đã cho cậu đi chưa?”

Làm sao thế? Anh ăn phải lửa đạn à? Tiết mục vừa rồi không phải rất suôn sẻ sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.