Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cậu thiếu niên vẫn còn tiếp tục, Thi Điềm miệng lưỡi khô quắt, nhưng lúc cô đến quên không mang theo cốc nước, hiện tại cũng không dám đi loạn, chỉ có thể cố nhịn.
Đọc xong phần thoại còn lại của mình, Kỷ Diệc Hoành nói vài câu kết thúc, không còn thời gian phát nhạc đề cử, anh tắt mic, buổi phát thanh ngày hôm nay kết thúc tại đây.
Thi Điềm nhìn đồng hồ, chiều nay cô chỉ có một ca, bây giờ quay về vẫn còn kịp ngủ một giấc.
“Đỏ mặt rồi?” Giọng Kỷ Diệc Hoành thình lình chui vào tai Thi Điềm.
Thi Điềm theo bản năng sờ má, “Đâu có.”
“Trong ngăn kéo có gương, tự cậu soi đi.”
Rốt cuộc mỗi ngày anh ở trong phòng phát thanh này làm gì vậy? Đến cả thứ mỗi cô gái không thể thiếu là chiếc gương nhỏ cũng có?
Thi Điềm cầm bản thảo lên, “Kết thúc rồi phải không? Vậy mình về đây.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Kỷ Diệc Hoành quay đầu lại nhìn, Nghiêm lão sư đã đẩy cửa đi vào.
Thi Điềm vội vàng đứng dậy lên tiếng chào hỏi, Nghiêm lão sư đi đến trước mặt hai người, “Xong cả rồi phải không?”
“Vâng.” Kỷ Diệc Hoành thu dọn trên bàn rồi đứng lên.
“Kỷ Diệc Hoành, vừa rồi mấy thầy cô giáo trong phòng nghỉ cũng nghe được nội dung phát thanh, cái kia.......”
Thi Điềm gật đầu như gà mổ thóc, đúng rồi đó, nội dung này rất có vấn đề, trái tim cô đến tận bây giờ vẫn còn đập thình thịch đây!
“Nội dung làm sao ạ?” Kỷ Diệc Hoành đúng là rất bình thản, giọng nói cũng không có lấy nửa phần không tự nhiên.
“Dù sao đây cũng là đài phát thanh của nhà trường, tất cả sinh viên và thầy cô đều sẽ nghe được, bộ tiểu thuyết em chọn thực sự là một vài từ có chút.....có chút, có chút, nói thế nào nhỉ, chính là quá trần trụi. Thật ra có thể đổi thành tứ đại kiệt tác(*) mà, bác đại tinh thâm vậy có phải hay không hahaha -------”
(*) cái này có thể có vài người biết rồi, tứ đại kiệt tác của TQ là: Tam quốc diễn nghĩa - La Quán Trung, Thủy hử - Thi Nại Am, Tây du ký - Ngô Thừa Ân, Hồng lâu mộng - Tào Tuyết Cần
Thi Điềm cảm thấy nên cho Nghiêm lão sư chút mặt mũi, liền cười theo hai tiếng haha phối hợp.
“Nghiêm lão sư, em nhớ lúc trước thầy có dạy em, một khi cầm bản thảo thì trong lòng không được suy nghĩ bất cứ một chuyện nào khác, âm thanh là linh hồn của tác phẩm, nếu như ngay cả chủ nhân của thanh âm đó cũng cảm thấy xấu hổ không dám mở miệng, vậy thì tác phẩm này chẳng khác gì không có linh hồn. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đây còn là chuyên ngành theo học, vậy nên em cảm thấy càng sớm tiếp xúc càng tốt.”
Kỷ Diệc Hoành nói xong, quay đầu nhìn Thi Điềm, “Nếu bây giờ có một cơ hội đặt trước mặt cậu, hơn nữa đối diện còn có một đối thủ cạnh tranh, mà nội dung duy nhất đưa cho cậu phỏng vấn chỉ là một đoạn thở dốc làm người ta mơ màng, vậy cậu sẽ làm thế nào?”
Thi Điềm chỉ nghĩ thôi đã đỏ mặt, “Sao lại có thể yêu cầu như vậy chứ? Cũng quá kỳ cục rồi......”
“Tôi đã từng gặp rồi.”
Chuyện này là sự thật, lúc đi phỏng vấn, Nghiêm lão sư còn là người đưa anh đi.
Thậm chí ông đã hoàn toàn bị Kỷ Diệc Hoành thuyết phục với cách xử lý của mình, sau đó liền luôn miệng nói Kỷ Diệc Hoành sinh ra là để làm nghề này. Khi đó không ít người ngồi trong phòng, tất cả mọi con mắt đều nhìn chằm chằm vào phòng ghi âm, có người không nhịn được cười liên tục, liền lập tức bị loại.
(*) chương trước hay trước nữa gì đó ta nhầm Nghiêm lão sư là cô giáo, nhầm đó nhầm đó, là thầy hiuhiu~~~
Tầm mắt của Nghiêm lão sư dời xuống mặt Thi Điềm, nhanh chóng chuyển đề tài, “Cái đó, hôm nay là ngày đầu tiên phát thanh phải không, đã quen chưa?”
“Quen rồi, quen rồi ạ.” Thi Điềm vội vội vàng vàng gật đầu.
“Được rồi, tôi còn phải lên lớp, tôi đi trước.”
Thi Điềm nhìn theo Nghiêm lão sư đi ra ngoài, cô nhấc chân lên, cũng chuẩn bị rời đi.
Kỷ Diệc Hoành lên tiếng gọi cô lại. “Chiều nay cậu có tiết hả?”
“Có một ca, hơn hai giờ.”
“Cùng tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Thi Điềm ôm chặt bàn thảo trong tay, “Đi đâu?”
“Có một mẫu tai nghe mới, tôi muốn đi xem thử.”
“Mình cũng phải đi sao? Mình không rành mấy cái đó lắm đâu, mà chiều nay mình còn phải đi học nữa.”
Kỷ Diệc Hoành cầm chiếc ba lô đặt bên cạnh lên, “Cậu vào làm trợ lý ở phòng phát thanh rồi, chuyện của tôi chính là chuyện của cậu, lẽ nào thầy Nghiêm không nói với cậu sao?”
“Mình thành trợ lý của cậu thật rồi hả?”
Kỷ Diệc Hoành lại gật đầu một cái, “Gần như, có thể coi là như vậy.”
Sau đó đi thẳng ra ngoài, Thi Điềm đuổi theo, “Nhưng cũng đâu phải cậu không có tai nghe, nè nè......”
Cuối cùng, vì bảo vệ đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này nên Thi Điềm không thể không khuất phục. Cô đi theo Kỷ Diệc Hoành đến trung tâm thương mại gần đó, cậu thiếu niên đi vào một cửa hàng, Thi Điềm lật đật theo sau.
Anh chọn một chiếc headphone rồi đeo lên, Thi Điềm đứng bên cạnh nhìn.
Cô không nhịn được đọc giá niêm yết của chiếc tai nghe, không lẽ gia đình Kỷ Diệc Hoành chính là một cái quặng vàng hả? Tai nghe thôi mà, một cái là đủ rồi không phải sao.
Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm từng chi tiết nhỏ trên chiếc tai nghe, anh có yêu cầu cực kỳ cao với tai nghe, một chút tỳ vết cũng không chịu được.
Thi Điềm nhàm chán ngồi xuống bên cạnh, Kỷ Diệc Hoành thình lình tháo tai nghe xuống, đặt lên tai cô.
Thi Điềm giật mình suýt chút nữa thì đứng phắt dậy. Hai tay Kỷ Diệc Hoành đặt hai bên tai, Thi Điềm rũ mi mắt, lắng nghe thứ âm thanh chân thực rót vào tai, thật giống như đang có người đứng bên cạnh cô nói chuyện vậy.
Hóa ra chiếc tai nghe bảy ngàn và thứ rẻ rách cô bỏ ra 70 đồng mua về cách biệt nhau là ở chỗ này.
Hô hấp của Kỷ Diệc Hoành rơi xuống đỉnh đầu cô, ngón tay thon dài đưa ra gạt mấy sợi tóc rối của cô về sau.
Một lúc sau, cậu thiếu niên lấy tai nghe xuống, “Nghe thích không?”
“Ừm,“ Thi Điềm khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Nhưng mà đắt quá, thật sự là quá đắt.”
Kỷ Diệc Hoành đeo tai nghe lên rồi điều chỉnh âm lượng, Thi Điềm lại buồn chán nhìn bốn phía xung quanh, đột ngột một bóng người quen thuộc đi lướt qua.
Tầm mắt dừng lại, nhìn thấy người kia bị một người phụ nữ trung niên mập mạp ôm cánh tay, đang hướng về phía cửa hàng này đi tới.
Thi Điềm có chút không biết phải làm sao, cô căng thẳng siết chặt hai tay, thật sự hận không thể tìm một chỗ tránh đi.
Hai người đó vừa đi vào, lập tức có nhân viên phục vụ tiến lên bắt chuyện. Trong cửa hàng không có nhiều người, người kia quét mắt một cái là thấy được Thi Điềm, hai người vừa vặn đối mặt nhìn nhau.
Thi Điềm hốt hoảng chuyển tầm mắt đi, người kia muốn đi qua, nhưng có lẽ là nhớ ra còn có người bên cạnh, đành mạnh mẽ dừng lại bước chân.
“Mau vào xem thử......” Người phụ nữ kia ăn mặc sang trọng, hào hứng kéo cánh tay người đàn ông.
Trong mắt Thi Điềm đều là phức tạp, một mực nhìn bọn họ không rời mắt.
Kỷ Diệc Hoành ngẩng đầu, nhận ra bầu không khí có chút khác lạ, muốn quay đầu nhìn sang.
Thi Điềm không chút do dự dùng hai tay ôm mặt anh không cho Kỷ Diệc Hoành quay sang, cảnh này rơi vào mắt người khác dĩ nhiên là sẽ vô cùng thân mật, mà cậu thiếu niên không ngờ cô sẽ làm ra hành động này, giật mình ngẩng đầu nhìn cô.
Thi Điềm dùng sức, lực ở tay mạnh đến mức mặt anh muốn biến dạng. Kỷ Diệc Hoành nắm hai cổ tay cô muốn kéo xuống, nhưng Thi Điềm làm thế nào cũng không chịu buông, hơn nữa còn càng lúc càng dùng sức.
Cậu thiếu niên lấy tai nghe xuống, Thi Điềm túm chiếc ba lô của anh, một tay còn lại duỗi ra túm cánh tay Kỷ Diệc Hoành lôi đi, “Chúng ta đi nhanh thôi, hôm khác rồi quay lại.”
“Làm sao thế?” Kỷ Diệc Hoành bị cô kéo đi lên trước vài bước, Thi Điềm càng đi càng nhanh, như thể phía sau đang có quỷ đuổi theo.
Kỷ Diệc Hoành đi ra đến cửa, không nhịn được quay đầu lại nhìn. Trong cửa hàng ngoại trừ một người phụ nữ trung niên thì cũng chỉ còn một người đàn ông nhìn qua nhiều lắm là bốn mươi tuổi.
Người đàn ông ăn mặc gọn gàng ngay ngắn, mái tóc vuốt keo về sau, Kỷ Diệc Hoành thu tầm mắt lại, anh đoán không ra Thi Điềm đang sợ hãi ai.
***
Bát Bát: Quên mất đấy, cái hồi bỏ phiếu tên vẫn chốt là Đại Bạo Ngọt nhé, thật là thì Phu thê bạo ngọt kém có 1 phiếu thôi haha