Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Nguyệt Sương có hơi sầu lo về chuyện dùng kim tinh do giết thiên binh để đi phủ khố Thiên Đình mua đồ, còn Khỉ Đá thì lại rất chờ mong. Phong Linh tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng thực ra cũng giống với Khỉ Đá.
Theo lời của Khỉ Đá, binh khí có, áo giáp có, duy chỉ thiếu mỗi dan dược để đột phá tu vi.
Đáng tiếc với tu vi Thái Ất Kim Tiên của Khỉ Đá, dù muốn tiến thêm nửa bước thì số đan dược cần đến cũng là một con số thiên văn. Khó khăn lắm mới giàu có được một lần, ném kim tinh vào chỗ không có tác dụng gì này thì hơi đáng tiếc.
Không mua cho mình, vậy thì mua cho Phong Linh?
Binh khí áo giáp của Hành giả đạo và vật liệu để luyện đan luyện khí của Ngộ giả đạo đều là cái hang không đáy. Nhưng Phong Linh giờ đây chỉ là nửa bước cảnh giới Luyện Thần, cho nàng vật liệu tốt hơn nữa cũng là lãng phí, nhiều nhất kiếm một đan lô tốt tốt chút là được, không tiêu tốn bao nhiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Khỉ Đá quyết định kiếm mấy món binh khí thay cho chúng tướng Hoa Quả Sơn. Nhưng mà, nếu vậy thì ba nghìn kim tinh hiện giờ sẽ không đủ dùng rồi.
Bất đắc dĩ, Khỉ Đá bèn viết ý định của mình lên “Liên Độc”, bảo Dương Thiền nhanh chóng nghĩ cách đưa số kim tinh trong thương khố lên trời. Nào biết một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, ước chừng nửa canh giờ sau, trên “Liên Độc” hiện ra một đống chữ, Khỉ Đá xem mà trợn ngược mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ than thở:
- Đám này đúng là chẳng biết khách sáo chút nào.
Khỉ Đá thừa lúc chữ còn chưa biến mất, tranh thủ tìm Phong Linh tới ghi chép danh sách lại.
Sau khi bận rộn một lúc, Khỉ Đá nhìn qua đống thẻ tre chồng chất như một ngọn núi nhỏ, đôi mày không khỏi nhíu chặt lại:
- Đoản Chủy muốn cây cung lớn nặng chừng hai trăm thạch* thì như trong dự liệu, Đại Giác muốn chiến phủ bảy nghìn cân, điều này cũng trong dự liệu, đều là những vật cần thiết. Nhưng Cửu Đầu Trùng muốn một viên dạ minh châu để tặng vợ là chuyện gì hả?
(Thạch: Đơn vị cân nặng cổ của Trung Quốc. Tính từ đời Tống, 1 thạch = 71.616 cân. Ở chỗ này chỉ sức nặng cảm nhận khi sức kéo căng dây mà cung chịu đựng được)
Phong Linh nghe vậy thì lập tức trừng Khỉ Đá, tức giận nói:
- Đây mới là nam nhân tốt, hiểu không?
Được rồi, nữ nhân đều cùng một đức hạnh cả. Chỉ cần ngươi đối tốt với nàng, nàng sẽ không quan tâm ngươi có phản bội toàn thế giới hay không.
Nhưng mà cái danh sách này cũng quá quái dị rồi. Khỉ Đá vốn chỉ muốn giúp bọn họ lấy mấy món vũ khí, kết quả ngay cả quần áo, giày, trâm cài đều có cả. Chuyện này khiến Khỉ Đá có cảm giác như mình đang đi mua đồ hộ vậy.
- Thôi bỏ đi, ai bảo chúng ta có tiền chứ? Đống kim tinh này không xài để vậy cũng phí.
- Đúng đó đúng đó!
Phong Linh hưng phấn phụ họa, Nguyệt Sương lại nhịn không được nhíu chặt lông mày.
Quyết định xong danh sách mua đồ, tiếp theo chính là chờ kim tinh.
Vốn Khỉ Đá đoán Dương Thiền nghĩ cách đưa kim tinh lên trời thì cũng phải mất bốn, năm ngày; ai ngờ mới tối ngày hôm sau đã có rồi.
Người tới là một tăng nhân trẻ tuổi.
- Kim tinh Hoa Sơn Thánh Mẫu ký gửi vẫn còn đang ở trên đường. Sư gia bảo chúng ta ứng kim tinh giao tới cho Hầu Vương trước, để tránh Hầu Vương chờ sốt ruột.
Tăng nhân nói xong thì chỉ mấy vị tiên nữ đi chuyển đống rương chất đống từ trên chiến hạm lơ lửng xuống.
Khỉ Đá nhìn tăng nhân đó, không khỏi ngây người. Hắn nghĩ nghĩ sau đó lập tức hiểu ra.
Từ trước đến này, hắn vẫn biết Dương Thiền có quan hệ bí mật với Thiên Đình. Quan hệ này thẳng đến tới lúc trận chiến Hoa Quả Sơn kịch liệt nhất, vẫn còn không ngừng tiết lộ tin tức của Thiên Đình cho bọn họ.
Nếu là tiên gia bình thường, dù quan hệ có tốt thế nào đi nữa, nhiều nhất cũng chỉ như Na Tra, ngày thường mấy chuyện vụn vặt không quan trọng giúp đỡ là vẫn có thể. Nhưng đến lúc tiên yêu đối đầu nhau, không thể nào còn đứng về phía yêu được.
Nhưng tăng nhân thì lại khác. Tuy nói bọn họ cũng nhận chức ở Thiên Đình, nhưng Thiên Đình dù sao cũng là Thiên Đình của Đạo gia, nói thẳng ra thì bọn họ cũng là nhân công ngoại tịch, không có cảm giác thuộc về. Cũng chỉ có bọn họ, mới có thể vào lúc Thiên Đình và Hoa Quả Sơn đấu đến người chết ta sống vẫn còn ngấm ngầm giúp Hoa Quả Sơn một tay.
Chờ chuyển kim tinh xong hết, Khỉ Đá mới đè thấp giọng hỏi:
- Tôn sư là...
Tăng nhân nọ chắp hai tay thành hình chữ thập:
- Gia sư là Ba La Tăng Yết Đế.
- Ba La Tăng Yết Đế, một trong Ngũ phương Yết Đế?
Tăng nhận nọ gật đầu, cười khẽ nói:
- Trận chiến Hoa Quả Sơn ngày đó, gia sư từng gặp Hầu Vương, chỉ là không tiện chào hỏi mà thôi. Lần này tới, gia sư còn đặc biệt dặn dò bần tăng thay người nói tiếng xin lỗi với Hầu Vương.
Dứt lời, lại chắp tay trước ngực, cúi người.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Khỉ Đá thấy thế bèn vội vàng tiến lên đỡ, vỗ vỗ vai tăng nhân, nói:
- Chuyện này cần gì xin lỗi? Tình huống đó tôn sư mà chào hỏi với ta không chừng còn chết trước cả ta đó. Ngược lại là ta, từ trước tới nay tôn sư giúp đỡ ta rất nhiều, ta lại chưa từng nói một câu cảm ơn, thực sự rất ngại. Bằng không, hôm nào đó ta sẽ đến nhà cảm ơn?
Nghe vậy, nụ cười trên mặt tăng nhân hơi thu lại, đè thấp giọng nói:
- Hầu Vương đừng quá vội vàng. Thực sự không giám giấu giếm, lần này sư gia sai bần tăng đưa kim tinh tới trước, một mặt là sợ Hầu Vương cần dùng gấp, mặt khác là... bởi vì bần tăng theo thường lệ hôm nay sẽ đi ngang qua đây, bên ngoài đã có gia sư bố trí thuật che đậy... Nếu là để người có tâm thấy chúng ta qua lại, chỉ sợ ngày sau con đường này sẽ bị phong kín. Xin Hầu Vương thứ lỗi.
Nghe được lời đó, Khỉ Đá lập tức hiểu rõ, chỉ đành học dáng vẻ của tăng nhân, chắp hai tay trước ngực, gật đầu nói:
- Vậy thì làm phiền đại sư thay Ngộ Không gửi lời cảm ơn tới Ba La Tăng Yết Đế.
- Sư gia và huynh muội Dương gia là thâm giao, nếu nói cảm ơn thì xa cách quá.
Tăng nhân đáp lễ, vươn tay từ trong tay áo móc ra một ngọc giản giao cho Khỉ Đá, nói:
- Về sau Hầu Vương nếu gặp chỗ nào cần bần tăng giúp đỡ, cứ nói một tiếng là được.
Lại trò chuyện thêm vài câu, tăng nhân nọ vội vàng rời đi.
Đưa mắt tiễn chiến hạm lơ lưng với chữ “Phật” lớn trên cánh buồm, Khỉ Đá lại cảm thấy khá nghi hoặc:
- Người của Phật giáo... Sao lại giúp Dương Thiền, phải chăng có ý đồ gì?
Từ sau khi nghe được chuyện xưa liên quan tới Phật từ chỗ Lăng Vân Tử, Khỉ Đá cũng không có hảo cảm gì với đám hòa thượng này.
Nhưng nói thì nói vậy, không phải mới đầu Khỉ Đá cũng không có hảo cảm gì với Dương Thiền sao?
“Có lẽ là ta đã “Lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi”, ít nhất thì bây giờ, Phật giáo chẳng mưu đồ được gì từ trên người huynh đệ Dương gia cả. Lại nói Dương Thiền tinh như khỉ vậy, cũng không phải người dễ lừa gạt.” Khỉ Đá nghĩ.
Lúc này, ông lão tóc đen ẩn mình trên tảng đá lơ lửng phía đằng xa, hai mắt đã nheo thành một đường chỉ.
Nếu là người bình thường nhìn vào, cũng chỉ thấy một chiếc chiến hạm chậm rãi lướt qua Ngự Mã giám, giữa chừng hình như vì nguyên nhân nào đó nên có dừng lại chốc lại. Nhưng rơi vào trong mắt ông lão thì lại khác.
Ông ta nhìn thấy rõ chiến hạm đến gần Ngự Mã Giám, đồng thời từ bên trên chuyển xuống mười mấy rương đồ, tăng nhân trên thuyền còn xuống trò chuyện với yêu hầu một lúc nữa...
- Đó là... Đệ tử của Ba La Tăng Yết Đế? Sao lại liên quan đến cả Ngũ phương Yết Đế chứ? Lại còn dùng cả chướng nhãn pháp cỡ lớn, nếu không phải lão phu tự mình tới thì thật đúng là không phát hiện được.
Cũng không uổng công ông ta tự mình đến đây quan sát lâu như vậy, xem như có chút thu hoạch. Nhưng thu hoạch này lại khiến ông ta nghi ngờ không thôi.
- Chẳng lẽ Phật Tổ Như Lai ở phương Tây cũng chen chân vào?
Thoáng suy tư, ông ta lắc đầu nói:
- Khả năng không lớn. Phật môn khác Đạo tông ta, coi trọng siêu thoát thành phật, đệ tử phần lớn đều mỗi người mỗi loại, chia năm bè bảy mảng. Dù Phật Tổ Như Lai thân là giáo tông thật sự có ý, chỉ sợ cũng không ép buộc được Ngũ phương Yết Đế mới đúng.
Hít một hơi thật sâu, ông ta ngồi thẳng lưng, lại trừng to mắt tiếp tục giám sát Ngự Mã Giám.