Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Trấn Nguyên Tử, Vạn Thọ đại tiên, Địa Tiên chi Tổ, đến Ngọc Đế của Thiên Đình còn phải kính ba phần.
Nghe Thiên Bồng nói vậy, Trấn Nguyên Tử chỉ nhàn nhạt cười, ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào trên bầu trời nhạt nhòa như ẩn như hiện mây bay.
- Chứ không phải là, muốn nhìn thấy chút ít điểm sáng trong mớ cát vàng mù trời này?
Thiên Bồng vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay, cúi đầu không nhúc nhích.
Từng đợt gió thổi qua, lướt trên cát vàng, thổi tung chòm râu của Trấn Nguyên Tử.
Trấn Nguyên Tử khẽ há miệng, nói:
- Ngươi có biết, mỗi tháng Ngũ Trang quán của bần đạo cung ứng vũ khí cùng đan dược cho yêu vương, có thể thu được bao nhiêu lợi không?
- Khoảng chừng một trăm vạn kim tinh.
- Ừm, xem ra cũng biết được nhiều a. Nếu đã biết vậy, ngươi còn muốn bần đạo đình chỉ cung ứng?
Trấn Nguyên Tử nghiêng mặt qua nhìn Thiên Bồng, chậm rãi thở dài:
- Muốn bần đạo đình chỉ cung ứng, Thiên Bồng Nguyên Soái chuẩn bị đền bù thiệt hại cho bần đạo thế nào đây?
Thiên Bồng chậm rãi thả tay xuống, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Không có đền bù.
- Ha ha, không có đền bù?
Trấn Nguyên Tử đưa tay vuốt vuốt râu dài, ánh mắt rủ xuống.
- Vậy lão phu dựa vào đâu mà đình chỉ đây?
Thiên Bồng lặng yên không lên tiếng.
Trấn Nguyên Tử khẽ ngừng lại, rồi mới khoan thai nói tiếp:
- Từ lúc thủy quân Thiên Hà của ngươi khởi công xây dựng thiên cảng ở Tây Ngưu Hạ Châu, nhiều lần nhúng tay vào chuyện trong đó, bần đạo đã sớm đoán được sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nhúng tay vào việc này. Chỉ là, ngươi không tập trung lo lắng những chuyện thuộc bổn phận của ngươi, cứ đánh giết yêu vương, cũng không đi báo cáo với Linh Tiêu Bảo Điện quản tốt chúng thần trên trời, lại tìm bần đạo đầu tiên, e là có chút không đúng? Hôm nay sở dĩ bần đạo nhận lời mời đến đây chỉ thuần túy là vì kính trọng ngươi. Cũng không có nghĩa là ngươi có thể đạt được một cái nhân tình lớn như vậy từ bần đạo.
- Nếu cứ như vậy, trăm năm về sau, cứ kéo dài như vậy e là Thiên Đình sẽ mất đi cường thịnh hôm nay, căn cơ dao động. Đến lúc đó thảm hoạ chiến tranh tam giới lại tái khởi, không khéo sẽ tái diễn loạn cục phong thần trước kia, sinh linh đồ thán. Đạo huynh cũng không thiếu chút ít kim tinh để mà phải nối giáo cho giặc như vậy chứ?
Thiên Bồng nhìn lên bầu trời thở dài.
Trấn Nguyên Tử chậc chậc nở nụ cười, chậm rãi lắc đầu:
- Nói cho cùng, trong mắt Thiên Bồng ngươi chỉ có một chữ “Trung“. Sinh linh đồ thán? Cái gì gọi là sinh linh? Chẳng lẽ đám yêu quái bị ngươi chém giết kia không phải là sinh linh hả?
Thiên Bồng trầm mặc không nói.
- Trong mắt bần đạo, người, yêu, tiên, thần, quỷ, ma đều là độc nhất vô nhị. Trong tay chúng thần Thiên Đình có thứ bần đạo muốn, nguyện ý bán, bần đạo sẽ mua. Trong tay bần đạo có thứ yêu vương muốn, bọn chúng trả được kim tinh thì bần đạo sẽ bán. Già trẻ không gạt, cũng không cần che giấu. Về phần ngươi nói chuyện về thảm hoạ chiến tranh tam giới kia, có liên quan gì tới bần đạo?
Thiên Bồng hít một hơi thật dài, thản nhiên nói:
- Nếu đạo huynh đã không chịu nể mặt lần này, thì Thiên Bông cũng chỉ đành cá chết lưới rách rồi.
Trấn Nguyên Tử trầm mặc không nói.
Thiên Bồng lại nói tiếp:
- Nếu Thiên Bồng trực tiếp đưa sự việc này buộc lên trên nhiều người, nhất định sẽ thành tứ cố vô thân nơi Linh Tiêu Bảo Điện. Kết cục là dù Thiên Bồng có thân tử hồn diệt nhưng sẽ đánh động được đến Ngọc Đế, phong kín con đường này. Pháp lực đạo huynh vô biên, có thể không bị dính đến tai họa, nhưng chỉ sợ một đường mua bán dễ dàng này đến đây chấm dứt rồi. Cũng đều là không làm, không bằng bán cho Thiên Bồng một lần thể diện. Nhân tình này, ngày sau Thiên Bồng nhất định trả lại.
Dứt lời, Thiên Bồng nâng chung trà lên nhấp một miếng nhỏ, thở dài:
- Trà này, có vị nhân sinh quả.
Trấn Nguyên Tử nhàn nhạt cười:
- Liều đến mức thân tử hồn diệt, cũng muốn quấy nát cục của lão phu sao?
Thiên Bồng đặt chén trà nhỏ lên bàn lại, cười qua loa:
- Thiên Bồng là dùng cái chết can gián. Từ xưa, số lương tướng trung thành vì can gián mà chết đã đếm không xuể. Ta thân là thần tiên trên trời, sao có thể thua bọn họ được?
- Văn tử vì can gián, võ tử vì chiến.
Trấn Nguyên Tử cũng nâng chung trà lên, cúi đầu hớp một ngụm:
- Đại tướng không chết ở sa trường, lại chết trên triều đình, chẳng phải đáng tiếc sao?
- Tình thế bức người, Thiên Bồng không còn đường nào khác, kính xin đạo huynh thứ lỗi.
Trấn Nguyên Tử nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chén trà nhỏ trong tay một lúc lâu, rồi hít một hơi thật dài. Ông ta ngẩng đầu lên, vuốt vuốt râu dài, thở dài nói:
- Đã như vậy, bần đạo sẽ tạm thời đình chỉ cung ứng vũ khí đan dược cho đám yêu vương vậy. Chỉ là, ngươi cần phải nhanh chóng một chút, nếu đám yêu vương ra cái giá nào đó khiến bần đạo phải động tâm thì khó mà nói trước được.
Thiên Bồng đứng dậy chắp tay nói:
- Tạ đạo huynh, nhân tình này nhất định ngày đó Thiên Bồng sẽ hoàn trả.
Trấn Nguyên Tử bật cười:
- Nhân tình này không bàn đến nữa. Bần đạo chỉ là không muốn gánh cái tội danh bức tử Thiên Bồng Nguyên Soái mà thôi. Một cây chẳng chống vững nhà, Thiên Đình mục nát thế nào há một mình ngươi thay đổi được? Ha ha ha ha. Hôm nay vốn là đến xem thanh gươm sắc bén Thiên Bồng Nguyên Soái của Thiên Đình có ba đầu sáu tay như lời đồn hay không? Không nghĩ tới, vừa gặp đã thấy không còn doanh thu trăm vạn kim tinh mỗi tháng nữa rồi. Quả nhiên là đắt giá a. Ngày sau có hẹn, cũng không đến gặp a.
Phẩy nhẹ tay áo, Trấn Nguyên Tử chậm rãi đứng lên. Lúc đi ngang qua Thiên Bồng, ông ta đưa tay vỗ nhè nhẹ bờ vai của y, thở dài:
- Từ xưa, bạc mệnh không chỉ có hồng nhan, mà có cả trung lương. Ngươi, tự giải quyết cho tốt.
Dứt lời, ông ta đi lướt qua, chậm rãi bước về phương xa, biến mất trong bão cát đầy trời.
Thiên Bồng ngơ ngác đứng yên chỗ đó, chưa từng quay đầu lại.
Một luồng gió lốc thốc tới, luồn qua tấm áo choàng cũ nát trên người y, thổi tung bay.
Y híp mắt ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bầu trời bị gió cát che mù, mờ mờ mịt mịt, không có lấy một tia sáng.
Hít một hơi thật dài, y đội mũ rộng vành lên, cúi đầu xuống bước về phương xa.
Đoạn đường này có đi được xa bao nhiêu chính y cũng không biết. Chỉ là y đã không còn đường quay lại, chỉ có thể đi thẳng, đi tới lúc không còn đi được nữa thì thôi.
...
Một tháng sau, Quan Vân thiên cảng đúng hạn hoàn thành. Dựa vào hậu cần của thiên cảng, thủy quân Thiên Hà điều động hai mươi vạn tinh nhuệ tự hành khởi xướng tiến công khu quần cư của yêu tộc ở Tây Ngưu Hạ Châu. Lục đại Ma Vương đã sớm có chuẩn bị, thống lĩnh trăm vạn yêu chúng bố trận chính diện nghênh đón.
Vô số ánh mắt trên trời dưới đất đều đang nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái diễn trò.
Nhưng mà, đúng lúc này, yêu quân lại được báo cho biết lượng cung ứng đan dược và vũ khí cần thiết đã bị cắt mất, lập tức rơi vào hỗn loạn.
Hậu cần quan trọng nhất lại bị cắt đứt không được cung ứng. Sau một tháng giằng co, lục đại Ma Vương đã bỏ trốn ngay trong đêm, yêu quân tan tác. Thủy quân Thiên Hà không chiến mà thắng, một lần hành động đã quét sạch Tây Ngưu Hạ Châu. Yêu tộc tử thương vô cùng nghiêm trọng, kêu rên khắp nơi.
Nhưng mà, nghênh đón thắng lợi vĩ đại không phải là lễ mừng long trọng, mà là lời chỉ trích Thiên Bồng trên Thiên Đình càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Nửa năm sau, Thái Bạch Kim Tinh dẫn đầu đám người, đề cập đến chuyện nụ hoa trên cây nguyệt Thiên Bồng ngay tại Linh Tiêu Bảo Điện, vạch tội Thiên Bồng. Ngọc Đế phải triệu gấp Thiên Bồng lên yết kiến.
Tin tức truyền đến cung Quảng Hàn, Nghê Thường ngơ ngác ngồi trong sân, nước mắt từng giọt rơi xuống, chiếc khăn tay ướt đẫm bị siết đến thít chặt.
- Vì sao... lại ngốc như vậy...
Nàng nhịn không được mà nức nở.
Cách đó vạn dặm, bách tướng đưa tiễn, Thiên Bồng mặc bồ đồ trắng đứng ở đầu chiến hạm.
Từng quân trận hình vuông khổng lồ lướt qua trước mặt y, áo giáp sừng sững như núi, binh khí dày đặc lập loè tia sáng.
Ở phía sau y, đại kỳ có hình bọt sóng và kiếm sắc đón gió phấp phới.
Tâm huyết ngàn năm, từ lúc bảng phong thần không có tên y, cuối cùng đã biến chi bộ đội này thành đội quân mạnh số một số hai trong trời đất, là nền tảng của Thiên Đình.
Sau này, dù không có y nhưng vẫn có thể tiếp tục thực hiện sứ mạng của mình rồi a.
Trong đội ngũ, bầu không khí bi thương dần dần lan tràn.
Tất cả mọi người biết rõ, nguyên soái đi chuyến này dù không chết cũng không còn là Thiên Bồng Nguyên Soái của bọn họ nữa.
Y mỉm cười, đứng lặng nơi đầu chiến hạm vui mừng nhìn tới hàng quân trận cuối cùng, rồi thở dài thật dài, quay người trở về trên boong thuyền. Y lướt qua từng tướng soái tinh nhuệ của mình.
- Thiên Hành, ngươi quá thẳng, còn thẳng tính hơn cả ta. Sau này ngươi sẽ chịu khổ không kể nổi đấy, tính nết này cần phải sửa đổi đi...
...
- Thiên Nhậm, tự tin là tốt, nhưng đừng có tự tin quá. Phải biết rằng kiêu binh tất bại, lần nào phái ngươi xuất chinh ta đều lo lắng không ít...
...
- Thiên Cầm à, ta không phản đối ngươi hòa mình với thuộc hạ, nhưng nếu để dính dáng tình cảm quá nhiều, sau này cầm quân ắt gieo họa...
...
- Thiên Nội, tư chất ngươi thuộc hàng thượng giai, đáng tiếc lại quá lười. Ta còn chưa từng thấy ngươi chủ động xin đi giết giặc cả...
...
- Thiên Phụ...
Thiên Bồng hơi há miệng, lại không nói tiếp được nữa.
Lão tướng đối diện, đã là nước mắt tuôn đầy mặt.
Thiên Phụ cúi đầu lau nước mắt. Đám quân binh thiên tướng ngay ngắn phía sau đã mơ hồ truyền ra tiếng nức nở.
Thời gian dần qua, tiếng nức nở kia đã lan tràn khắp binh sĩ trong quân trận.
Nước mắt đàn ông không dễ rơi. Bọn họ là chiến tướng Thiên Đình, thà đổ máu chứ không rơi lệ.
Tất cả mọi người nhanh chóng siết chặt nắm đấm, liều mạng nín nhịn.
- Khóc đi, không có gì đâu.
Thiên Bồng nhàn nhạt cười.
Vào lúc này, tiếng thút thít nỉ non cũng không có nghĩa là mềm yếu, mà là vì cố gắng kiên cường tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của mình.
Nhất thời, tiếng khóc thảm thiết vang lên kinh thiên động địa. Chi quân đội tinh nhuệ giáp bạc rong ruổi khắp tam giới này trong chốc lát đã tan vỡ.
Cả đời vì Thiên Đình chinh chiến bốn phương, bắt yêu, cuối cùng lại không thể chết trong tay yêu quái mà chết ở tại Thiên Đình?
Trong đội ngũ vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế.
- Nguyên soái, đừng đi nữa. Chúng ta làm phản đi!
- Đúng vậy a, nguyên soái! Chúng ta nghe người, chúng ta không nhận lệnh Ngọc Đế!
- Chúng ta là thủy quân Thiên Hà! Thủy quân Thiên Hà của Thiên Bồng Nguyên Soái!
Khóe miệng Thiên Bồng khẽ giật giật. Y nhếch miệng, cúi đầu xuống, lại ngẩng lên. Vài lần như thế, hai mắt y đã đỏ hồng, nghẹn lời nói:
- Lời này, chỉ một lần này. Nếu như ta còn nghe thấy, nhất định chém không tha.
Còn có thể nghe được lần nữa sao?
Từng tên đại hán cao to, thiết giáp sừng sững, cứ vậy ở trước mặt y tuyệt vọng mà khóc lóc thảm thiết.
Vỗ vai Thiên Phụ, Thiên Bồng giúp ông ta chỉnh đốn lại áo giáp áo mũ quan, vừa bình thản nói:
- Ta sẽ tiến cử ngươi với Ngọc Đế trở thành tân nguyên soái, nhưng chưa chắc sẽ được tiếp nhận. Nếu như bên trên phái tân nguyên soái tới... cũng nhất định phải phục tùng mệnh lệnh tân nguyên soái, không được làm bậy.
Đây là mệnh lệnh cuối cùng rồi a...
Thiên Phụ đã khóc không thành tiếng, dùng hết tất cả lực lượng đánh một quyền thật mạnh bạo vào giáp ngực mình, quỳ xuống, quát lớn:
- Mạt tướng tuân mệnh! Dù chết muôn lần cũng không từ!
Nước mắt từng giọt một theo chóp mũi lăn xuống mặt, thân thể lão tướng kia không ngừng run rẩy.
Thiên Bồng ngẩng đầu lên, hô lớn:
- Các ngươi cũng phải vậy!
- Cẩn tuân mệnh lệnh của nguyên soái! Dù chết muôn lần cũng không từ!
- Vĩnh biệt a... Thủy quân Thiên Hà của ta!
Từng đợt sóng cánh quân quỳ xuống, như thể thủy triều thối lui trên bờ cát hòa cùng tiếng gọi ầm ĩ nghiêng trời lật đất.
Gió lớn lướt qua bên người làm thổi tung áo choàng, y vuốt tóc mai, tư thế hiên ngang. Nhìn giáp bạc khắp nơi, y vui mừng mà cười rồi cao giọng hô:
- Đây mới là thủy quân Thiên Hà mà Thiên Bồng ta mang ra ngoài!
Chiến hạm nổi lên trống trận đưa tiễn.
Trời chiều phía chân trời đỏ như máu, cực giống với cái ngày mà y nhậm chức hồi đó. Đã ngàn năm rồi, rốt cuộc cũng không phụ lòng người.
Chỉ là, y, đã thật sự mệt mỏi.