Dịch: Mink
Biên: †Ares†
Giữa lúc hoảng hốt, Khỉ Đá thấy được chiếc vòng kia bay về tay Quyển Liêm đại tướng cách đó không xa.
- Đây là… Kim Cương Trác? Khốn nạn, không phải Thái Thượng lão đang bế quan sao? Chơi ta à!
Cố nén đau nhức, hắn vội cắm đầu chạy.
Còn chưa chạy được trăm trượng, hắn giật mình phát hiện mình đã chui vào vòng vây của đám thiên tướng.
- Cút ra ~!
Hắn không hề do dự mà gào thét lao về phía một thiên tướng, giơ lên Kim Cô bổng đập xuống.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, thiên tướng kia không hề có chuẩn bị, một bên vai đã hoàn toàn biến dạng, giáp ngoài đã vỡ nát thành từng mảnh rụng xuống.
- Đuổi theo ~!
Tất cả lại đuổi theo Khỉ Đá.
Bay với tốc độ cực nhanh, Khỉ Đá chợt phát hiện chiếc vòng kia đang từ một góc bên phải mình với tốc độ không hề kém, rồi thay đổi quỹ tính phóng về phía mình.
Kinh hãi, hắn vội nghiên người né tránh, lại bị đập mạnh lên tảng đá lơ lửng phía trước, khiến chúng va đập vào nhau quay cuồng.
Chúng thiên tướng đang đuổi sau thấy được những tảng đá bị va chạm thay đổi loạn vị trí thì vội vàng vây lấy, Nhị Thập Bát Tú còn nhân cơ hội này liên thủ lập ciến trận, bọc lấy toàn bộ khu vực này.
Đến lúc này, chúng tướng đã đuổi theo Khỉ Đá suốt năm canh giờ không khỏi nhìn về phía Quyển Liêm nở nụ cười.
Một trận chiến này khiến bọn họ nín đến nghẹn. Nếu không phải Quyển Liêm mang theo Kim Cương Trác đuổi tới thì không biết bọn họ phải đuổi bắt con khỉ kia đến khi nào.
Trì Quốc Thiên Vương cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc vòng vàng trong tay Quyển Liểm, hỏi nhỏ:
- Lão Quân cho mượn hả?
Sắc mặt Quyển Liêm tái mét, không trả lời.
Kim Cương Trác này có thể xem là “mượn” sao?
Đối với thiên tướng ở đây, chỉ cần bắt được Khỉ Đá là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng với Quyển Liêm, bắt được Khỉ Đá chỉ là mới bắt đầu...
- Ha ha ha ha.
Sương khói trước mặt dần dần tan ra. Khỉ Đá lảo đảo đứng trên tảng đá mình va phải, khóe miệng chảy máu, nhìn về phía thiên tướng bao vây xung quanh, cười đầy lạnh lùng:
- Một đống người vây công một người? Sau đó còn tìm Thái Thượng Lão Quân mượn pháp khí? Các ngươi không biết xấu hổ hả?
Hắn nói xong thì cầm Kim Cô bổng chống xuống đất khiến cho tảng đá dưới chân rạn nứt vang lên tiếng lách tách.
- Con khỉ này, đến bây giờ mà vẫn còn can đảm khẩu xuất cuồng ngôn!
Một tên thiên tướng quát lớn.
- Đến bây giờ? Bây giờ thì làm sao? Các ngươi thực sự nghĩ ta đang trốn suốt năm canh giờ các ngươi đuổi theo hả?
Khỉ Đá cười hì hì nhìn bọn họ, lông mày nhíu lại, nói:
- Nếu ta không đoán sai, Vân Vực thiên cảng của các ngươi chắc đã bị công phá rồi nhỉ? Tiếp theo sẽ là binh tới Nam Thiên Môn. Coi như các ngươi bắt được ta, thì Thiên Đình và Hoa Quả Sơn, ai thắng ai còn khó nói, huống chi...
- Các ngươi cũng chưa chắc đã bắt được ta.
Lời còn chưa dứt, gương mặt đang cười kia đột nhiên trở nên dữ tợn, trán nổi gân xanh.
Đám thiên tướng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã gào thét rồi dùng toàn lực nắm Kim Cô bổng đập tới.
Gió lốc nổi lên!
Đến lúc này, các thiên tướng mới chú ý Kim Cô bổng kia chẳng biến đã biến dài ra từ lúc nào, đã xỏ xuyên qua tảng đá lớn dưới chân Khỉ Đá.
Tảng đá không biết mấy trăm vạn cân kia bây giờ lại hóa thành chiến chùy đánh thẳng vào pháp trận của Nhị Thập Bát Tú.
Trong chớp nhoáng này, chúng tướng thất kinh chạy tứ tán. Quyển Liêm cắn răng ném ra Kim Cương Trác. Nhị Thập Bát Tú đều biến sắc, nhưng chỉ có thể đau khổ chống đỡ pháp trận.
“Uỳnh” một tiếng, sấm sét quay cuồng, thiên địa thất sắc.
Tảng đá nhanh chóng cháy đen rồi hóa thành bụi bay mất. Pháp trận cũng bị lung lay như sắp tan vỡ.
Kim Cương Trác đập trúng giữa lưng của Khỉ Đá khiến hắn phun ra một ngụm máu, bắn ướt đẫm bàn tay nắm Kim Cô bổng.
Nhưng hắn vẫn cắn răng đứng vững rồi lao về phía chỗ pháp trận bị tảng đá xuyên thủng.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Bên trong cung Đâu Suất, Phong Linh ngồi cúi đầu, hỏi khẽ:
- Kim Cương Trác là cố ý để bị trộm mất sao?
Thái Thượng im lặng không nói.
Phong Linh cũng không hỏi lại.
Một hồi sau, Thái Thượng thở dài:
- Thiên Đình là trung tâm của tam giới. Bệ hạ nuốt không trôi cục tức này, không chịu mở Nam Thiên Môn, lão phu cũng không thể để mặc cpn khỉ kia gây họa. Tuy Quyển Liêm đại tướng sử dụng Kim Cương Trác không được thành thạo nhưng cũng đủ để bắt con khỉ kia rồi.
- Sau khi bắt rồi thì sao ạ?
- Chuyện sau đó thì để sau hẵng bàn.
Thái Thượng nói từ từ.
...
Cuộc truy đuổi trên tầng trời thứ bảy vẫn đang tiếp tục, song tình huống đã khác xa lúc trước.
Thân là Đạo Tổ, Thái Thượng Lão Quân đã chế tạo ra vô số pháp khí nổi tiếng tam giới, thậm chí Kim Cô bổng của Khỉ Đá cũng do ông ta tạo ra. Mà Kim Cương Trác lại xếp hàng đầu trong số đó.
So sánh với những trọng bảo khác của Thiên Đình, Kim Cương Trác nhìn qua không hề nổi bật, cũng khong có công năng khó tưởng tượng nào. Thế nhưng tốc độ của nó cực nhanh, lực rất mạnh, lại phảng phất có linh tính, có thể tự truy đuổi mục tiêu.
Bất kể Khỉ Đá bay tới đâu, nó vẫn luôn bảo trì được khoảng cách chừng một trượng với hắn, không ngừng tìm sơ hở của hắn, rồi tùy cơ tấn công.
Vừa phải đề phòng Kim Cương Trác, vừa phải chống đỡ chúng thiên tướng khiến Khỉ Đá cũng biến thành nỏ mạnh hết đà.
Ngay khi Khỉ Đá vừa hạ xuống Nam Thiên Môn, cả thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi.
- Đã cùng đường rồi sao? Bị đánh bại bởi một món pháp bảo… Có lầm hay không đây...
Hắm nằm ngửa ra rồi cười phá lên, cười đến mức khiến chúng thiên tướng khong hiểu ra sao cả.
...
Bên ngoài Nam Thiên Môn, đại quân yêu tộc đã ùn ùn kéo tới.
Đối mặt trăm vạn hùng binh, quân trấn thủ Nam Thiên Môn sớm đã rút tất cả trạm gác, toàn bộ rút vào trong cửa.
Phụ trách thủ vệ là Tăng Trưởng Thiên Vương. Gã nhìn qua lỗ mắt cửa, trông thấy thấy hạm đội đông nghịt khắp bầu trời như châu chấu thì không khỏi hoảng sợ.
- Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa!
Tất cả yêu quái đều hô vang. Một số trong bọn chúng còn cầm binh khí gõ vào boong thuyền, tạo ra những tiếng vang kinh thiên động địa.
...
Khỉ Đá chống Kim Cô bổng, chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn đám thiên tướng đang bao vây xung quanh, lại lắng nghe tiếng hô vang từ bên kia cánh cửa. Hắn mò xuống dưới hông tìm kiếm “Liên Độc“.
Mặt trên, chỉ có bốn chữ - “Ta ở ngoài cửa“.
Hắn không khỏi bật cười.
Hắn dùng ngón tay dính máu chạm lên “Liên Độc” nhưng lại không biết nên nhắn lại cái gì.
- Còn không bó tay chịu trói?
Giác Mộc Giao quát lớn.
Khỉ Đá không thèm ngẩng đầu, cứ ngơ ngác nhìn vào “Liên Độc“. Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ, nhét lại nó vào trong ngực.
Một lần nữa nắm chặt Kim Cô bổng, hắn hé miệng lộ ra răng nanh.
- Nói nhảm nhiều thế làm gì? Chiến thôi!
...
Trên soái hạm, Dương Thiền im lặng nhìn “Liên Độc”, lo âu chờ đợi.
Dựa vào ngọc giản dùng để liên lạc với Khỉ Đá, nàng đã sớm biết Khỉ Đá đang ở phía sau cửa.
Nhưng tình hình bên kia đang như thế nào?
Rất lâu sau, “Liên Độc” chậm rãi hiện ra một nét mực, rồi không còn gì nữa.
Dương Thiên hơi chua xót.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, mặc kệ gió lạnh thổi vào mặt.
- Dương Thiền tỷ, làm sao bây giờ?
Dĩ Tố hỏi.
- Đánh!
- Đánh?
- Đánh thẳng vào trong!
Tất cả chiến hạm đồng thời chuyển hướng. Cùng một lúc, vạn pháo ầm vang. Âm thanh vang dội truyền lên tận tầng trời thứ ba mươi ba.