Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
Bởi vì không có nồi, hái rau dại xong Phong Linh đành phải vắt lên trên nhánh cây thành một chuỗi dài đem nướng.
Không có bất kỳ gia vị gì, không có chút đồ nêm nếm nào, lại thêm tay nghề hiện tại không hề thuần thục, sau khi nướng cháy một cơ số rau, cuối cùng nàng cũng nướng xong. Dĩ nhiên đồ ăn như thế cũng khó mà nuốt được.
Có điều khó nuốt mấy cũng phải ráng nuốt xuống, bởi hiện tại không phải lúc tận hưởng mỹ thực, mấu chốt là phải ăn no để mai còn có sức đi tiếp nữa.
Trong lúc ăn, Thái Thượng lặng lẽ sửa đổi mùi vị của toàn bộ rau dại trong tay mình lại, thế nhưng ăn xong vẫn cảm thấy toàn thân không thoải mái. Bất đắc dĩ, ông ta đành phải len lén biến hết mớ rau dại trong bụng đi mất. Dù sao với tu vi ông ta, ăn hay không ăn cũng giống nhau cả.
Phong Linh lại khác, trong lúc ăn rau dại đã nhiều lần sắp phải nôn ọe cả ra. Chỉ có điều nàng vẫn cố gắng nuốt xuống. Sự quật cường của cô gái nhỏ này khiến Thái Thượng phải cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chỉ có điều nhìn xem tình hình thì thấy là ăn không đủ no.
Mệt mỏi một ngày một đêm, cơm nước xong xuôi, Phong Linh bèn nằm ngay bên bên đống lửa mà ngủ. Thái Thượng vẫn một mực ngồi một bên, lẳng lặng nhìn nàng.
Ánh trăng sáng xuyên qua đám mây, rọi xuống gương mặt thanh tịnh của Phong Linh. Hàng mày nàng khẽ cau lại, thỉnh thoảng nói mê tựa như đang lẩm bẩm cái gì đó.
- Thấy ác mộng?
Nghĩ vậy, Thái Thượng nhẹ nhàng lắc lư ngón tay. Từng điểm sáng lóng lánh từ đầu ngón tay theo đó chảy vào trong mi tâm của Phong Linh.
Thời gian dần qua, hàng lông mày cau chặt giãn ra, thay vào đó là một nụ cười mỉm ngọt ngào nở rộ.
- Vẫn nên là mộng đẹp đi, bằng không mai sẽ không có tinh thần.
Thái Thượng ngẩng đầu lên nhàn nhạt thở dài, vuốt vuốt râu dài, ngưng mắt nhìn vầng trăng tươi đẹp lấp ló sau tầng mây kia:
- Thật là cô bé tốt bụng. Ngươi cũng đừng trách lão phu, lão phu cũng là bị bất đắc dĩ. Chỉ trách cái tên hạ chiêu kia quá độc. Mấy người này... phá thiên đạo thật sự có gì tốt?
Nghĩ vậy, ông ta không khỏi mỉm cười cười khổ sở.
Đến nửa đêm, bầu trời nổi lên một cơn mưa phùn nhỏ.
Thái Thượng nhìn lên, khoát tay áo, nói khẽ:
- Đừng đến thêm phiền hà.
Long tộc trên mây nghe vậy lặng lẽ bỏ chạy, mây đen phiêu tán, ánh trăng trong như nước.
Không bao lâu, cái lạnh của ngày mùa thu lại kéo tới, ngưng kết thành một lớp sương màu trắng trên phiến lá.
Nhìn Phong Linh mệt mỏi một ngày một đêm, lại ăn không đủ no đang gối lên cánh tay, cuộn tròn người ngủ say, Thái Thượng thở dài thật dài. Ông ta chậm rãi đứng dậy, đi từng bước tới cạnh nàng, thò tay bắt lấy mạch môn.
- Hừ.
Ông ta chậm rãi lắc đầu:
- Lại để con bé ăn mấy thứ này. Tu vi thể hiện là cảnh giới Luyện Thần, kì thực còn chưa thể so được với cảnh giới Nạp Thần nữa. Khó trách còn sợ lạnh. Tu Bồ Đề này thật sự...
Ông ta cúi đầu, lấy một lọ đan dược từ trong ống tay áo, đổ ra hai viên nhét vào trong miệng Phong Linh.
- Đây coi như đền bù cho hai cái bánh tráng hồi nãy vậy.
Thu lọ đan dược lại, Thái Thượng duỗi tay trái ra. Trong bàn tay ông ta chợt có một tia sáng vờn quanh.
Dần dần, thân thể Phong Linh như thể không bị ảnh hưởng bởi trọng lực, trôi lơ lửng theo sau Thái Thượng, rồi cùng nhắm phía Đông mà bay đi.
Sau nửa ngày, Thái Thượng lại dẫn Phong Linh vòng trở lại.
- Được rồi, đổi cách khác, đỡ mất công ngày mai lão phu lại không giải thích được.
Phong Linh đang say ngủ lại được thả về chỗ cũ, còn mặt đất nơi đây lại chợt khẽ chấn động.
Thái Thượng chậm rãi vung vẩy cánh tay, điểm từng điểm huỳnh quang vung vãi ra xung quanh.
Lấy bọn họ làm làm trung tâm, toàn bộ phạm vi hơn mười trượng của mặt đất, có cả cây cối bùn đất cứ vậy bị rút thẳng lên không trung, như thể bị một cái xẻng khổng lồ xúc lên!
Dưới ánh trăng, nếu cư dân Tây Ngưu Hạ Châu có ngẩng đầu lên, sẽ thấy một mảnh đất hoàn chỉnh như một hòn đảo lơ lửng lướt qua đỉnh đầu, bay về phía Đông.
...
Sáng sớm, có một tên yêu quái gõ cửa phòng Ngọc Đỉnh.
Sau cả đêm không ngủ, ông ta giật mình ngồi dậy, nuốt khan nước miếng, thò tay đẩy cửa phòng ra.
Ngoài phòng, là một con ve tinh.
- Chuyện gì?
Ông ta nhẹ giọng hỏi.
- Đại vương mời Ngọc Đỉnh chân nhân đến phòng ăn cùng dùng cơm, Dương Thiền tỷ cũng ở đấy.
- Biết rồi.
Ngọc Đỉnh chân nhân chậm rãi khép cửa phòng lại, vuốt vuốt ngực thở dài.
Một đêm này, ông ta đã trằn trọc suy nghĩ rất rất nhiều.
Trước khi đến, ông ta chỉ lo lắng xem Khỉ Đá có thể nắm giữ được đám yêu quái nơi đây hay không, có thể phát dương quang đại những nghiên cứu chế tạo súng ống của mình, tranh lấy thể diện một lần khiến cho đám sư huynh phải trợn mắt há hốc mồm hay không.
Sau khi nhìn thấy tòa thành thị dưới mặt đất này rồi, ông ta phát hiện ra suy nghĩ của mình lúc trước căn bản không phải là vấn đề. Vấn đề thật sự ở đây là cuối cùng thì cái con khỉ này sẽ chơi đùa đống súng ống kia đến cao độ nào đây?
Hắn mà cứ như thế, cát cứ một phương ngang ngửa với Thiên Đình cũng không làm Ngọc Đỉnh thấy kỳ quái.
Ván này, chơi lớn quá rồi.
Lớn đến mức Ngọc Đỉnh còn mơ hồ sợ hãi.
Tuy rằng ông ta không ghét yêu quái, tuy nhìn Thiên Đình không vừa mắt, tuy cảm thấy cực kỳ hứng thú với lý niệm của Khỉ Đá, nhưng nói cho cùng ông ta vẫn thuộc Thập Nhị Kim Tiên của Xiển Giáo. Chưa kể thần phật đầy trời kia phần lớn là đồng môn của ông ta đấy.
Thân là Thập Nhị Kim Tiên, góp công phản thiên thì có coi được không? Đến lúc đó không khéo còn không trở về núi Côn Lôn được.
Đương nhiên, hiện tại ông ta còn phải suy tính một vấn đề khác. Đó là ông ta đã thấy hết bí mật của Khỉ Đá, nếu như hiện tại nói rằng sẽ không gia nhập, như vậy Khỉ Đá sẽ xử lý ông ta thế nào?
Cảm giác như ngay từ đầu Khỉ Đá dẫn ông ta đến thành thị dưới mặt đất này đã chuẩn bị cắt đứt đường lui đi rồi.
Nếu là Khỉ Đá mấy năm trước kia, Ngọc Đỉnh còn an tâm, mấy chuyện như “chém ngang rồi mang đi” chẳng qua chỉ là đùa chút mà thôi. Thế nhưng hiện tại thì sao chứ?
Kỳ thật Ngọc Đỉnh vẫn cảm thấy sẽ không sao, nhưng ông ta lại không dám tin vào nhận định của mình. Đừng quên, lúc mới vừa đến ông ta cũng còn không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống thế này.
Ai nghĩ ra được một con tiểu yêu non nớt sáu năm trước chỉ ở cảnh giới Nạp Thần, nay đã biến thành yêu vương hùng bá một phương, muốn tranh cao thấp với Thiên Đình.
- Nếu như... lén lút bỏ trốn, có phải cũng là một cách?
Ông ta chợt nhớ tới năm đó đã dạy Khỉ Đá nguyên vẹn bộ pháp môn cảm giác linh lực của mình, thế thì làm sao chạy thoát? Khụ khụ, tự gây nghiệt rồi, vậy thì chết chắc rồi, chết thật rồi.
Ngọc Đỉnh rửa mặt mũi, sửa sang lại áo mũ y quan, nhăn nhăn nhó nhó ra khỏi cửa phòng, đi theo tiểu yêu dẫn đường tới phòng ăn.
Trong phòng ăn, Khỉ Đá và Dương Thiền đã ngồi đợi sẵn rồi.
Nhìn thấy Ngọc Đỉnh, Dương Thiền vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như trước, cả bữa điểm tâm không nói lời nào. Có chăng, nàng chỉ hàn huyên vài câu mà thôi.
Trong bữa ăn, Khỉ Đá cũng có nói một lần, rằng hiếm khi Ngọc Đỉnh đến đây, muốn Dương Thiền ngơi tay dẫn Ngọc Đỉnh dạo chơi Hoa Quả Sơn thể hiện đủ tình chủ nhà. Thế nhưng nàng đã trực tiếp cự tuyệt.
Điều này làm cho Ngọc Đỉnh không khỏi sinh nghi, không lẽ đồ đệ được mình nuôi từ nhỏ đến lớn này đã biết chuyện mình gặp vấn đề, lại hùa theo người ngoài tận lực giữ khoảng cách với mình?
“Không xong, như vậy không có lấy nửa điểm trông mong gì nữa!” Ngọc Đỉnh nghĩ.
Ông ta đành bất đắc dĩ, yên lặng cúi đầu bắt đầu nghĩ ra đủ loại lí do thoái thác. Chuẩn bị khi Khỉ Đá hỏi “đã cân nhắc xong chưa?” thì có thể đối đáp trôi chảy, tiến lùi thỏa đáng, nếu như chuyện không xong thì vẫn còn đường lùi lại.
Nào ngờ Khỉ Đá không hỏi một tiếng.
Vậy là phải chủ động đề cập sao?
Thật có lỗi, ông ta không có gan đó.
Một bữa cơm mang đầy lo lắng không yên cũng xong, Khỉ Đá nói với Dương Thiền có việc bận nên đi trước. Trước khi đi hắn còn gọi Đoản Chủy Đại Giác và tiểu hồ yêu tới, nói là để bọn họ đưa Ngọc Đỉnh đi dạo một vòng.
Đi dạo ở đâu?
Tiếp tục đi dạo thành thị dưới mặt đất...
Tiểu hồ yêu tới đây là để dẫn đường, thế nhưng Đại Giác cùng Đoản Chủy là cảnh giới Hóa Thần, không cần nói cũng biết chắc chắn là đến giám thị ông ta rồi.
Có yêu tu Hành giả đạo cảnh giới Hóa Thần canh giữ ở bên cạnh, ngươi bảo một Ngộ giả đạo có tu vi Kim Tiên sống mấy nghìn năm như ông ta phải làm sao bây giờ? Ở dưới mặt đất này yêu quái nơi nơi, xông ra kiểu nào? Cho ông ta thêm mười cái mạng cũng không đủ!
Mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống, khóe miệng Ngọc Đỉnh khẽ run rẩy, càng cảm thấy mình đã nhảy vào một cái hố sâu không thấy đáy.
Ông ta bèn theo tiểu hồ yêu đáp xuống thành thị dưới mặt đất, đi dạo qua khu tinh luyện kim loại, đi dạo kho cất trữ, rồi dạo qua trạm phân phối. Toàn bộ tràng diện đều có hiệu suất khiến người ta phải khiếp sợ.
Càng rung động, tâm tình Ngọc Đỉnh lại càng hốt hoảng. Ông ta tưởng tượng thấy mình bị Thiên Đình phát hiện giúp đỡ Khỉ Đá nghiên cứu súng ống, sau đó trong đầu bắt đầu hiện lên số tiền trên lệnh truy nã.
“Ba vạn kim tinh?”
“Ặc, ít nhất mười vạn.”
“Không hẳn, có lẽ trăm vạn.”
“Có lẽ núi Côn Lôn muốn phân rõ giới tuyến mà thêm vào hai trăm vạn nữa, đấy mới giống phong cách sư huynh ta...”
Càng nhìn thấy nhiều, ông ta càng càng kinh ngạc. Cuối cùng, phát hiện đầu mình có khả năng phá kỷ lục tới ngàn vạn kim tinh.
“Nếu không...tự bán mình trước đi? Xài hết rồi hãy chết.”
Bỗng nhiên ông ta chợt nảy ra một câu như vậy.
- A, chân nhân, người nói gì vậy?
Tiểu hồ yêu đi trước quay đầu lại hỏi.
- Không, ta chỉ nói là, nơi đây rất có tiền đồ.
- Đó là đương nhiên.
Tiểu hồ yêu đắc ý ngẩng đầu lên, cười nói:
- May mắn có Khỉ Đá ca ca đấy. Không có huynh ấy, chúng ta bây giờ còn không biết đang chui lủi trốn tránh ở xó nào rồi. Chỉ cần cho chúng ta một chút thời gian, dù đại quân Thiên Đình có dốc toàn bộ lực lượng cũng không làm gì được chúng ta!
- Đúng rồi.
Ngọc Đỉnh lân la làm quen:
- Thông thường các ngươi đối xử với mấy yêu quái rời khỏi nơi này thế nào? Đã xử lý như thế nào hả?
- Rời khỏi? Sao phải rời khỏi?
- Quản chuyện đó làm gì, ngươi nói cho ta biết xem. Nếu thật có như thế, các ngươi xử lý như thế nào?
Tiểu hồ yêu gãi gãi đầu, đáp:
- Thì...giết chứ sao? Biết nhiều như thế, thả ra nhỡ đâu để lộ bí mật làm sao? Vì an toàn của mọi người, chúng ta có nghĩa vụ giết bọn chúng đi. Làm sao vậy?
Quả nhiên, quả là thế!
Ngọc Đỉnh chân nhân khóc không ra nước mắt.
Ông ta lại theo tiểu hồ yêu rời khỏi nơi này. Một đường đi, Ngọc Đỉnh chân nhân đã không còn nghe thấy nửa lời giời thiệu của tiểu hồ yêu nữa, trong lòng một mực bất an chú ý đến hai yêu quái cảnh giới Hóa Thần phía sau mình.
Một lúc lâu sau, Ngọc Đỉnh chân nhân lại cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm:
- Vậy... Nếu như người biết rõ bí mật lại là bạn tốt của đại vương bọn ngươi, có trường hợp đặc biệt không?
- Đại vương chúng ta sẽ không để những bằng hữu không gia nhập Hoa Quả Sơn đi vào trong thành thị dưới mặt đất này, để chúng ta tránh phải khó xử. Chân nhân ngài hỏi vậy làm gì?
Đột nhiên, tiểu hồ yêu mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc Đỉnh, giật mình kinh hãi hỏi:
- Chân nhân, không phải ngài định rời đi chứ?
Ngay lúc đó, Ngọc Đỉnh cũng hết hồn.
Ông ta vội vàng lắc đầu khoát tay kinh hoảng nói:
- Suỵt! Đừng! Chớ nói lung tung, ta không có nói rời đi! Ta không có nói gì nha.
Đang lúc này, ông ta chợt nghe Đoản Chủy sau lưng thấp giọng nói với một vệ binh bên cạnh mình:
- Đi, chuyển phòng ở của Ngọc Đỉnh chân nhân xuống thành thị dưới mặt đất. Thu xếp cho chân nhân một chỗ ở tầng dưới.
Muốn chết, tâm tình bỗng trở nên muốn chết!
Tự gây nghiệt a! Sao phải nhiều lời làm gì? Đây không phải là muốn chết sao?