Dịch & Biên: †Ares†
Trong thiên lao, Thiên Bồng tóc tai bù xù, đang ngơ ngác nhìn phía song sắt đã không còn tia sáng xuyên vào.
Thấy một vị ngục tốt không ngừng chạy qua lại bên ngoài song sắt, Quyển Liêm ở gian bên cạnh vội vàng hô:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ánh mặt trời lại biến mất?
Ngục tốt kia dừng bước, quay đầu, có chút hoảng hốt nói:
- Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không rõ lắm. Nghe nói yêu hầu Hoa Quả Sơn đã giết Kim Ô...
- Yêu hầu giết Kim Ô...
Quyển Liêm ngơ ngác mở to mắt, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất:
- Sao có thể chứ, các đại năng làm gì vậy? Sao lại để hắn giết Kim Ô? Tại sao không có ai ngăn cản hắn?
Ngục tốt kia nuốt khan một cái, thấp giọng nói:
- Tiểu nhân cũng không rõ... Nghe nói yêu hầu kia đã một mình tấn công Vân Vực thiên cảng. Hắn có tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh phong, không ai chống đỡ được. Vân Vực thiên cảng, sợ là đã bị hủy toàn toàn.
Thiên Bồng cúi đầm, cười cười, tay lại nắm chặt tới run run.
Hai người ở đây đều hoảng sợ nhìn phía y.
...
Vào giây phút này, toàn bộ Vân Vực thiên cảng đã giống như một đống cát đồ chơi. Bên trong cát đá trộn lẫn máu tươi và những mảnh thi thể.
Trong ánh lửa, xen lẫn gương mặt cười vặn vẹo là đôi mắt che kín tơ máu không ngừng tìm kiếm người sống trong đống hoang tàn. Mỗi động tác của Khỉ Đá lại dẫn theo tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Một vị thiên tướng bay lên trời muốn chạy trốn, lại bị Khỉ Đá tóm lấy, còn chưa kịp kêu thảm đã bị bóp thành thịt vụn rồi ném lẫn vào trong “đống cát“.
Nhìn chăm chú vào con khỉ đã hóa thành khổng lồ cao tới mấy trăm trượng trong khói lửa, đang lúc thì rít gào, lúc thì khóc rống, mặt Lý Tịnh giật giật.
Cự Linh Thần nuốt khan, hỏi khẽ:
- Bây giờ nên làm gì?
- Lập tức báo cho Quan Vân thiên cảng rút lui. Chúng ta trở về hạm đội. Nếu chỉ một mình hắn thì chúng ta còn có thể khống chế. Sợ là sợ yêu quân Hoa Quả Sơn...
Lời còn chưa dứt, một cái bóng đen khổng lồ đã vọt qua bên cạnh Lý Tịnh, nháy mắt đánh bay mấy thiên tướng.
Chúng tướng đều thất kinh lui về phía sau.
Tập trung nhìn vào, trước mắt là một cái đuôi thật lớn đang phe phẩy.
Lý Tịnh giật nảy mình.
Từ xa, Lý Tịnh thấy Khỉ Đá quay cái đầu thật lớn, nhìn mình một cái, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Lắc mình, Khỉ Đá thở ra một luồng hơi sương, cười rộ lên.
- Ta muốn để tất cả các ngươi sống không bằng chết...
Âm thanh kia đục ngầu như tới từ Địa Ngục, làm cho người ta không nhận được phương hướng, lại lạnh tận xương tủy. Ngay cả Na Tra cũng không tự chủ được lui về sau.
Không đợi Lý Tịnh tỉnh hồn từ cơn kinh hãi, ngay sau đó, Khỉ Đá đã đấm một quyền vào giữa Vân Vực thiên cảng, duy trì hình thái Pháp Thiên Tượng Địa bật người lên, gào thét bay vọt về phía Đông.
Vân Vực thiên cảng trôi lơ lửng mấy trăm năm cứ như vậy cuồn cuộn khói đặc, phá tan tầng mây rơi xuống trước mặt Lý Tịnh. Ánh lửa bùng lên nhuộm đỏ cả một góc trời.
- Đều điên rồi.
Xoay người, Lý Tịnh quát to:
- Nhanh lên. Chúng ta mau trở lại hạm đội!
...
Trên bầu trời tối đen, một chi hạm đội có cắm cờ Hoa Quả Sơn chậm rãi bay đi.
Trong khoang thuyền, Dương Thiền ngơ ngác ngồi, trên người vẫn mặc áo cưới, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Ngưu Ma Vương và Cửu Đầu Trùng canh giữ ở cửa khoang lặng lẽ quay mặt đi.
Dĩ Tố ngồi bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ:
- Đừng khóc nữa, Dương Thiền tỷ... Có lẽ chỉ vài hôm nữa là Đại Thánh gia sẽ đi đón tỷ về.
- Hắn có thể sống sót hay không đã là vấn đề rồi...
Đưa tay lau lệ nơi khóe mắt, Dương Thiền mím môi, xoắn chặt chiếc khăn trong tay:
- Hắn đã muốn chết, dựa vào cái gì cho rằng để ta đi Quán Giang Khẩu là an toàn? Nếu thực sự lo lắng cho ta, hắn căn bản sẽ không đi... Nói đến cùng, trong lòng hắn căn bản không có ta.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Trước Đâu Suất cung, Ngọc Đế vội vàng dẫn chúng tiên tới, còn chưa qua cổng đã bị đồng tử gác cổng ngăn lại.
Đồng tử kia phất phất trần, lạnh lùng nói:
- Sư phụ còn đang bế quan, xin mời bệ hạ trở về đi.
Ngọc Đế chỉ vào bầu trời không một tia sáng, trợn mắt nói:
- Ngươi có biết giờ là tình huống nào không? Mau cút ngay cho trẫm! Yêu hầu kia giết Kim Ô rồi!
Đồng tử kia chẳng những không tránh, ngược lại còn tiến lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngọc Đế, lặp lại câu cũ:
- Sư phụ còn đang bế quan, xin mời bệ hạ trở về đi.
Hai người mở to mắt đối diện nhau.
...
Ở bên trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân ngơ ngác ngồi, nhìn chăm chú hai mảnh đá Thiên Đạo.
Một đồng tử vội vàng đi vào, quỳ trước mặt ông ta:
- Sư phụ, chuyện bên ngoài, người mặc kệ thật sao?
Lão Quân nở nụ cười khổ, hỏi ngược lại:
- Quản như thế nào?
Nhìn vẻ mặt của Lão Quân, đồng tử không khỏi có chút nghi ngờ:
- Sư phụ... không bắt lấy con khỉ kia?
Lão Quân chậm rãi lắc đầu:
- Nuốt Thất Xảo Di Vân đan, lúc này bắt lại, hắn chắc chắn phải chết. Lão Phu cũng thành vi phạm lời hứa. Huống hồ, còn nhiều người không muốn hắn bị bắt lại.
Thở thật dài, Lão Quân nhắm hai mắt, nói khẽ:
- Thiên miệnh là như thế...
...
Bên ngoài Đâu Suất cung, Ngọc Đế đã giận đến run lên.
Chúng tiên đứng đằng sau đưa mắt nhìn nhau, lại không ai dám nói nửa lời.
Thái Bạch Kim Tinh đứng trong đám người, bất đắc dĩ cười khổ.
Hồi lâu, Ngọc Đế mím môi, nắm chặt tay bước lùi một bước về sau, hung hăng phất tay áo, xoay người sang chỗ khác, cắn răng nói:
- Đi, đi Di La cung!
- Rõ.
Chúng tiên vội vàng theo sát Ngọc Đế.
...
Bên trong Quan Vân thiên cảng, các thiên binh vội vàng cởi bỏ dây neo chiến hạm. Từng chiếc chiến hạm giương buồm, những vật nặng được vứt thẳng từ trên không xuống để giảm bớt sức nặng.
Chân trời, trong tầng mây chậm rãi lộ ra một bàn tay lông lá thật lớn. Tiếp theo là một cái đầu khỉ khổng lồ xuyên mây chui ra.
- Khẹc khẹc khẹc, các ngươi vội vã như vậy là định đi đâu?
- Là yêu hầu kia ~!
Thấy rõ gương mặt đó, toàn bộ Quan Vân thiên cảng đều vang lên tiếng thét kinh hãi.
Một chiếc chiến hạm đột nhiên gia tốc, vô ý đụng phải chiến hạm đằng trước. Toàn bộ quân cảng nhất thời náo loạn.
Khỉ Đá cười ha hả, cuốn theo mây lao vọt tới Quan Vân thiên cảng.
Tức thì, tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
...
Ở ngoài ngàn dặm, hạm đội Nam Thiên Môn bay chầm chậm.
Trì Quốc Thiên Vương sắc mặt trắng bệch buông ngọc giản trong tay xuống, nhẹ giọng nói:
- Quan Vân thiên cảng thất thủ rồi.
Chúng thiên tướng hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn phía Lý Tịnh.
- Xem ra tu vi vẫn còn tăng lên... Kế tiếp, hẳn là chúng ta.
Ngậm miệng, Lý Tịnh nắm chặt lấy Linh Lung bảo tháp, nghiêng mặt qua nói với Đa Văn Thiên Vương:
- Toàn quân giảm tốc độ, tăng cường đề phòng. Bất kể thế nào, không thể để hắn có thời cơ lợi dụng!
- Rõ!
Toàn bộ hạm đội Nam Thiên Môn, hai mươi vạn đại quân chậm rãi thay đổi trận hình.
- Chỉ cần đến Nam Thiên Môn, chuyện kế tiếp dễ làm rồi...
Nhìn hướng Quan Vân thiên cảng, Lý Tịnh nhớ lại cuộc đối thoại của Khỉ Đá và Thái Thượng Lão Quân, nói khẽ với Na Tra và Tứ Đại Thiên Vưog bên cạnh:
- Hai cứ điểm bên ngoài Nam Thiên Môn đều đã thất thủ, chúng ta bây giờ chỉ cần bảo vệ chi đại quân này là được rồi. Đóng cửa Nam Thiên Môn, còn dư lại giao cho đại năng quản đi.
...
Ngoài Di La cung, đám người Ngọc Đế lại bị ngăn lại.
Đồng tử gác cổng chắp tay nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, sư phụ đang đánh cờ cùng Thông Thiên sư thúc, không tiện quấy rầy. Mời bệ hạ trở về thôi.
- Đánh cờ?
Ngọc Đế kinh ngạc, khóe miệng co rúm. Chúng tiên phía sau lặng im không lên tiếng.
Một con khỉ chọc thủng cả trời, Kim Ô cũng bị giết, hai cứ điểm bên ngoài Nam Thiên Môn liên tiếp thất thủ, thế gian loạn cào cào. Thiên Đình gặp phải đại kiếp nạn, Tam Thanh lại một người “bế quan”, hai người “đánh cờ” không tiện tiếp khách...
Vào giây phút này, dù là ai cũng biết trong chuyện này có uẩn khúc rồi.
...
Di La cung, trên lầu các, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ ngồi đối diện nhau, cùng nhìn phía chân trời.
Thông Thiên Giáo Chủ cúi đầu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Không ngờ lão hồ ly kia lại ẩn giấu một chiêu như vậy... có thể hủy diệt tất cả dấu vết. Hắc hắc, nếu chỉ bằng hai người chúng ta, lần này, sợ là đã thất thủ rồi...
- Còn may có người bày bố cục sâu hơn cả chúng ta.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói:
- Kế tiếp, ngồi đợi đá Thiên Đạo kia vỡ thành bụi phấn thôi.
Chậm rãi liếc Thông Thiên Giáo Chủ một cái, Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu dài, nhẹ giọng nói:
- Thuận tiện nhìn xem tác phẩm đắc ý của người kia có thể đạt tới trình độ nào.
- Nhìn không tới.
Thông Thiên Giáo Chủ khoanh tay, nhíu mày nói:
- Giết Kim Ô, thuận tiện diệt sạch mấy vạn quân coi giữ hai thiên cảng quả thật có thể tăng lớn thực lực. Đáng tiếc thế gian cũng chỉ còn lại hai mươi vạn quân trấn thủ Nam Thiên Môn, có giết toàn bộ cũng không cách nào lấp đầy được hố lệ khí và nghiệp lực. Huống hồ, con khỉ kia còn chưa chắc đánh thắng được hai mươi vạn binh tướng của Lý Tịnh... Hai thiên cảng kia chẳng có thiên tướng cao cấp nào, còn trong quân của Lý Tịnh lại có đại tướng. Dù sao chỉ lẻ loi một mình, kết cục cuối cùng đơn giản là nổ tan xác mà chết thôi.
...
Giữa bầu trời bao la, hạm đội Nam Thiên Môn lúc này đã kết thành trận hình hình cầu, mở pháp trận phòng hộ, lại tung toàn bộ thám báo ra ngoài, khống chế trọn phạm vi trăm dặm.
Trên boong, Lý Tịnh cầm kinh thiên lý đi đi lại lại, không ngừng rà soát vùng trời tối đen như mực. Những thiên tướng bên cạnh cũng bất an dõi theo.
Nơi này chỉ còn cách Nam Thiên Môn chừng năm trăm dặm. Chỉ cần vượt qua năm trăm dặm này, chi hạm đội này sẽ được an toàn. Nhưng giờ phút này, khoảng cách năm trặm dặm lại chẳng khách nào con đường vô tận.
Ai cũng biết, bọn họ là mục tiêu tiếp theo.
...
Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tiềm Tâm điện.
Tu Bồ Đề lẳng lặng ngồi ngay ngắn. Thanh Phong Tử bên cạnh hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt đờ đẫn như đang bệnh nặng.
U Tuyền Tử mặt không thay đổi khom người dập đầu, chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, đệ tử muốn biết, có phải là sư phụ đã sớm biết được Phong Linh là Tước Nhi, nhưng lại mặc kệ, thậm chí... trợ Trụ vi ngược?!
Lời vừa nói ra, ba sư huynh đệ phía sau, kể cả Thanh Phong Tử đều không khỏi cả kinh.
Tu Bồ Đề chỉ cười nhạt, vuốt râu dài, nhìn chăm chú vào U Tuyền Tử, nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?