Dịch & Biên: †Ares†
- Thừa dịp đang rảnh rỗi, nói một chút đi. Kế tiếp ông định làm thế nào? Giáng ta xuống trần, hay nhốt ở cái chỗ này qua ngày?
Hỏi xong, Khỉ Đá ngước mắt, cảnh giác nhìn Lão Quân, nhưng tay và miệng thì một giây cũng không ngừng.
Phòng luyện đan bỗng tĩnh lặng.
Lão Quân hơi ngửa đầu, vuốt râu dài suy nghĩ một hồi, lại cúi đầu nói:
- Ngươi đoán xem.
- Vẫn câu này sao?
Khỉ Đá bật cười, nhất thời lộ vẻ mặt lưu manh, lại bốc một nắm đan dược bỏ vào miệng nhai chóp chép, chờ nuốt xuống, mới nhìn Lão Quân một cái, nói:
- Đoán ông nghĩ gì á, ta có bệnh chắc? Đoán ai thì cũng không đoán Thái Thượng Lão Quân. Ta thích trực tiếp một chút, nói thẳng ra. Có lời gì ông nói, được chưa?
Nghe vậy, Lão Quân cười ha ha:
- Cho nên mới nói, ngươi mặc dù cũng kiêm tu Ngộ giả đạo, lại chưa thông tinh túy trong đó. Tâm tư của lão phu có khó đoán sao?
- Hắc hắc, tâm tư của ông mà dễ đoán thì còn ai khó đoán?
Khỉ Đá hỏi ngược lại.
- Vậy thì ngươi sai rồi. Tâm tư của lão phu rất dễ đoán.
Lão Quân vỗ tay áo đứng lên, từ từ nói:
- Đạo xử thế, ở chỗ “vô vi“. Mượn lực đả lực, lấy bốn lạng đỡ ngàn cân. Trong đó mượn lực là quan trọng nhất. Lại nói tới ngươi, lâu như vậy rồi, lão phu có từng ép ngươi cái gì chưa?
- Đúng là không có.
Khỉ Đá nói xong, chân mày kia lại càng nhíu chặt.
Cười nhạt, Lão Quân chắp tay sau lưng, chậm rãi tản bộ.
- Ở Hoa Quả Sơn, ngươi muốn làm lớn mạnh thế lực yêu tộc, lão phu sớm biết được, nhưng chưa bao giờ ngăn cản. Tuy lão phu khuyên bệ hạ hạ chỉ phong quan cho ngươi, nhưng chưa bao giờ ép ngươi tiếp chỉ. Muốn tạo phản, cũng là tự Hoa Quả Sơn ngươi quyết định, lão phu chưa bao giờ ra tay can thiệp. Còn Kim đan kia... Lão phu chỉ nói cho tiểu nha đầu là đan dược nơi này cứ tùy ý dùng, tiểu nha đầu liền đổ toàn bộ Kim đan vào miệng ngươi, sợ ngươi không tỉnh. Như thế nào lại trách lão phu.
- Ông muốn nói cái gì?
Khỉ Đá hỏi.
Lão Quân liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại:
- Ngươi cứ nói đi?
- Ý của ông là... để tự mình quyết định?
Khỉ Đá do dự hỏi.
- Có thể nói như vậy.
Lão Quân thản nhiên nói:
- Có điều, trước khi ngươi quyết định, lão phu nhắc ngươi một chuyện. Lão phu đang bế quan, ai ngờ tiên nữ Phong Linh ở Đâu Suất cung lại cả gan làm loạn, làm giả thư của lão phu yêu cầu mang ngươi đến đây, lại một mình thả khâm phạm, còn hiệp trợ khâm phạm đại náo phòng luyện đan ở Đâu Suất cung, ăn sạch Kim đan của lão phu...
Nghe vậy, mặt Khỉ Đá giật giật, hoảng sợ quay đầu nhìn thoáng Phong Linh đang nằm ghé cạnh giường ngủ say.
Khốn khiếp, lại là dạng này...
Nói là không bắt buộc, kỳ thật mỗi lần đều là không có lựa chọn nào khác.
Tình huống thế này, Khỉ Đá có thể không hạ phàm? Coi như Khỉ Đá dám không hạ phàm, thì hắn còn dám để Phong Linh tiếp tục sống ở chỗ này sao?
Giả mạo thư của Tam Thanh, tự thả khâm phạm, đại náo phòng luyện đan, ăn vụng Kim đan... Những tội danh này có thể nhẹ sao? Sau hôm nay, Khỉ Đá chiếm vị trí đầu tiên trên bảng truy nã tam giới, còn Phong Linh chắc chắn thứ hai. Cho dù Khỉ Đá có thể ỷ vào Lão Quân che chắn ở lại chốn này, mặc Hoa Quả Sơn vây công Thiên Đình, thì hắn dám để Phong Linh tiếp tục ở lại Thiên Đình sao?
Từng bước từng bước đều bị tính đến sít sao...
Ngộ giả đạo thật đáng ghét. Đây là kết luận cuối cùng của Khỉ Đá.
- Được lắm, ý của ông ta hiểu rồi.
Bất đắc dĩ thở dài, Khỉ Đá từ từ nói:
- Bất quá, ta muốn hạ phàm, ông sẽ để ta hạ phàm không? Ngọc Đế mất sức chín trâu hai hổ mới bắt được ta, ông cứ thả như vậy... Có phải là hơi quá...?
- Đã nói lão phu còn đang bế quan, làm sao lại do lão phu thả ngươi được?
Thái Thượng cười híp mắt nói.
- Vậy ông có ý gì? Ông không ra tay, Lý Tịnh sẽ mở Nam Thiên Môn cho ta ra ngoài chắc?
Lão Quân ho khan hai tiếng, nói:
- Nam Thiên Môn giờ mở rồi.
- Mở rồi sao?
Khỉ Đá hơi sửng sốt, hoài nghi nhìn chằm chằm Lão Quân hồi lâu, lại quay đầu liếc nhìn Phong Linh đang ngủ say:
- Mở rồi cũng không được. Tuy nói tu vi có tăng lên, nhưng Kim Cô bổng không có, muốn dẫn theo cả Phong Linh đột phá vòng vây, sợ là có chút khó khăn. Nếu không, thừa dịp rảnh rỗi ông làm cho ta cây gậy mới đi?
Lão Quân làm lơ coi như không nghe thấy câu cuối.
Ông ta thản nhiên cười cười, lấy từ trong tay áo ra Kim Cương Trác, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Khỉ Đá khẽ run lên, đôi mắt khỉ không nhịn được liếc qua bảo bối đã ép mình gần chết kia.
- Hiện tại có thể chưa?
Lão Quân nhẹ giọng hỏi.
Khỉ Đá đảo đảo mắt, làm vẻ bình thản nói:
- Còn kém một chút. Nếu lại thêm pháp bảo gì nữa thì càng bảo hiểm rồi.
Nhìn Khỉ Đá, Lão Quân nói đầy thâm ý:
- Chuyến này đã cho ngươi không ít ưu đãi rồi. Mọi chuyện đều phải có hạn độ.
Dứt lời, cũng không đợi Khỉ Đá nói gì thêm, Lão Quân thở dài, xoay người bước ra ngoài phòng luyện đan, cất cao giọng nói:
- Cẩn thận lòng tham không đáy, rắn đòi nuốt voi. Nhân sinh trên đời, biết đủ mới là hạnh phúc.
Tới gần cánh cửa vẫn đóng cặt, thân hình Lão Quân lóe lên một cái, hóa thành một làn khói xanh, tiêu tán.
Song giọng của Lão Quân vẫn còn vang vọng từ khắp bốn phương tám hướng, khiến Khỉ Đá đau cả màng nhĩ.
- Tam giới này, cuối cùng là tam giới của Thiên Đình. Lão phu không so đo với ngươi năm mươi vạn thiên quân kia. Nhưng ngươi không thể bác toàn bộ mặt mũi của bệ hạ được. Vân Vực thiên cảng và Quan Vân thiên cảng hiện tại đang trong tay yêu chúng Hoa Quả Sơn. Sau khi ngươi trở về, phải lập tức trả lại Thiên Đình.
- Yên tâm đi, ta không có hứng thú với hai cái thiên cảng này. Tuy rằng ông có mưu đồ khác, nhưng lần này vẫn tính là giúp ta. Bản vương từ trước đến nay ân oán rõ ràng, phần nhân tình này, ta sẽ trả.
- Nhớ kỹ lời ngươi nói.
- Mỹ Hầu Vương từ trước đến nay nói là làm.
Khỉ Đá giơ tay trái, cao giọng nói.
Đã không còn âm thanh nào nữa.
Lão Quân vừa đi, trong phòng luyện đan nho nhỏ chỉ còn lại Khỉ Đá và Phong Linh đang ngủ say.
Ngơ ngác ngồi hồi lâu, Khỉ Đá xoay người đứng lên, đi bước một đến bên cạnh Phong Linh, bế nàng đặt lên giường, đắp kín chăn.
- Tiểu nha đầu này, ngủ cũng không tìm chỗ tốt một chút.
Nhìn bộ dáng ngủ say của Phong Linh, Khỉ Đá không khỏi bật cười.
Hắn cầm lấy Kim Cương Trác, rót linh lực vào, biến nó lớn bằng cái vòng tay, đeo trên tay của Phong Linh, nhẹ giọng nói:
- Lại thêm một tội trộm Kim Cương Trác... Nhưng cũng chẳng sao, nhiều rận thì không còn ngứa, nhiều nợ thì chẳng còn lo. Chỉ là, tiểu nha đầu này... có biết khi mình tỉnh lại đã là tội phạm truy nã số hai tam giới không đây?
- Bất kể như thế nào... cảm tạ muội.
Hắn cúi đầu, một tay chống giường, chậm rãi dựa sát vào Phong Linh.
Đang lúc môi sắp chạm vào cái trán nhẵn mịn kia, Khỉ Đá đột nhiên khựng lại.
Đến lúc này, hắn mới phát hiện Phong Linh đã mở mắt từ bao giờ, đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như một quả táo.
Mặt hai người gần trong gang tấc, có thể cảm giác rõ ràng cả hơi thở của đối phương.
Khỉ Đá vội vàng rụt đầu trở về, thuận thế đưa tay vuốt xuôi cái mũi của Phong Linh.
- Sao? Tỉnh cũng không nói một tiếng?
Phong Linh tức thì chau mày, xụ mặt nhìn chằm chằm Khỉ Đá.
- Sao vậy?
- Huynh đã đồng ý cái gì cũng nói với ta, tại sao lại không nói?
- Bởi vì ta không muốn liên lụy muội chứ sao. Muội ở nơi này có thể làm gì được đâu.
Phong Linh bĩu môi:
- Còn nói Mỹ Hầu Vương nói là làm, có mà nói không bao giờ làm á!
- Hắc! Lời này không thể nói như vậy.
Khỉ Đá giang tay nói:
Ta chỉ muốn tốt cho muội thôi.
- Nói không giữ lời!
Phong Linh giãy giụa đứng dậy, vẫn tức giận.
- Muội tỉnh lúc nào thế?
- Lúc huynh vừa chuẩn bị... hôn ta.
- Tuyên bố trước, đó ý nghĩa là trân trọng.
- Huynh không giải thích thì chết chắc!
Phong Linh trừng mắt nhìn Khỉ Đá, chân mày cau chặt đến độ có thể vắt ra nước.
Lời này làm cho Khỉ Đá không phản bác được.
- Đã tỉnh rồi thì... Chúng ta nhanh chóng chạy trốn, muội hiểu không?
- Lão tiên sinh đã nói với ta rồi.
- Vậy muội có biết mình phạm bao nhiêu luật trời không?
Phong Linh yên lặng gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói:
- Thế nhưng làm cách nào để trốn đây?
- Cả cái này muội cũng chưa nghĩ ra đã vội vã cứu ta?
Phong Linh nhíu mày sâu hơn.
Khỉ Đá chỉ vào “núi đan” bên cạnh, nói:
- Chỗ này để phần muội đấy. Những đan dược này thích hợp muội dùng, nhanh ăn đi. Một lát nữa ta lao ra trước, muội phía sau, dùng Kim Cương Trác hộ thân.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Bên ngoài Nam Thiên Môn, trên chiến hạm chỉ huy của yêu quân, Dương Thiền ngơ ngác nhìn “Liên Độc” trong tay.
- Hắn... hắn không sao!
Nhìn thấy Dương Thiền không giấu được niềm vui mừng trên mặt, Dĩ Tố bên cạnh không khỏi có chút kinh ngạc.
- Dương Thiền tỷ, sao vậy ạ?
- Hắn trốn ra được! Hắn trốn ra được! Đúng là hắn! Cái giọng điệu này đúng là hắn rồi! Hắn thật sự trốn ra được!
Dương Thiền che miệng, lệ nóng doanh tròng.
- Đại vương trốn ra được?
Chư tướng xung quanh không khỏi kinh ngạc.
- Ra khỏi Đâu Suất cung, còn chưa ra Nam Thiên Môn.
Dương Thiền vội vàng nói:
- Lập tức triệu tập tất cả nhân mã, chuẩn bị tiến công tiếp ứng hắn!
- Rõ!
Yêu quân lại bắt đầu đánh trống trận, thổi kèn lệnh. Tiếng kèn trống vang vọng trời đất.
Xa xa, các thiên binh Nam Thiên Môn trông thấy hạm đội của yêu quân bắt đầu triển khai trận hình, tất cả họng pháo nhằm hướng Nam Thiên Môn.
- Thời gian này không đúng lắm nhỉ? Sáng sớm nay không phải vừa bắn một trận rồi sao?
Một thiên binh thắc mắc.
- Không đúng, bọn chúng chuẩn bị tấn công!
Một thiên binh khác hét lên:
- Mau đi bẩm báo tướng quân!
Đến lúc này, các thiên binh thiên tướng đang canh gác mới phát hiện yêu quân đã hợp thành binh trận, đang chậm rãi tiến tới khe hở giữa các chiến hạm. Mà những đại pháo kia cũng bắt đầu được nhồi đạn.
- Chúng thật sự chuẩn bị tấn công... Thế nhưng có ý nghĩa gì đây?
Lý Tịnh vội vàng chạy tới, nheo mắt nói.
- Mặc kệ, trước lui vào Nam Thiên Môn nói sau. Dù sao có tấn công cũng là bọn chúng thiệt.
Giác Mộc Giao xoay người mang theo thuộc hạ của mình chạy về vị trí:
- Trọng giáp lên trước! Kết trận!
Lúc này, trong một góc không người chú ý bên trong Nam Thiên Môn, Khỉ Đá và Phong Linh đang từ xa quan sát quân trấn thủ Nam Thiên Môn thay đổi quân trận...