Âm Phủ.
Khỉ Đá xuất ra toàn bộ sức mạnh, ý định đột phá phong tỏa trở lại nhân gian. Nguyên Thủy Thiên Tôn lại cũng xuất toàn bộ vốn liếng để giữ hắn ở lại.
Trong giằng co, trung tâm xoắn ốc trên trời chậm rãi mở ra một lỗ hổng khổng lồ. Ánh chớp đỏ lập lòe trong mây, nhuộm tất cả thành màu máu. Thật giống như một cái miệng đang há lớn, chuẩn bị cắn nuốt thế gian.
Tràng cảnh nơi này cực kỳ đáng sợ.
Dưới lực hút kinh hồn, linh khí không ngừng tràn vào tròng cơ thể Khỉ Đá, còn linh lực của Nguyên Thủy Thiên Tôn lại chầm chậm khô kiệt.
Khuôn mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, đối mặt với con khỉ đang không ngừng tăng trưởng tu vi, ông ta đã không có cách nào.
...
Trong Linh Tiêu bảo điện.
Ngọc tỷ hạ xuống, côn dấu đỏ thắm in lên tấm lụa vàng.
Ngọc Đế nhấc tay, nhìn hàng chữ trên thánh chỉ, tựa hồ có chút do dự.
Một tiên gia thấy thế, chắp tay nói:
- Bệ hạ, nếu Thiên Bồng thật sự không có quan hệ gì với con khỉ kia, thì đợi thẩm vấn xong cũng có sao đâu? Còn nếu Thiên Bồng thật sự thông đồng với địch… Chuyện này, có thể lớn có thể nhỏ.
Tiên gia này nói xong thì không nói thêm gì nữa.
Ngọc Đế nghe thế mới đặt ngọc tỷ xuống góc bàn.
Quan khanh bên cạnh vội vàng bước lên, cầm lấy thánh chỉ, bỏ vào tay áo rồi lui ra sau, xoay người bước ra ngoài điện.
Chúng tiên im lặng nhìn cảnh này, có người tức giận, có người mừng thầm. Nhưng phần lớn đều tỏ ra dửng dưng như chuyện này không liên quan gì đến mình.
Thái Bạch Kim Tinh lặng lẽ ngáp một cái.
Phúc Tinh đứng cạnh nhìn thấy thì hơi khó hiểu, lại không tiện nhiều lời.
...
Hoa Quả Sơn.
Hai vạn quân bao gồm yêu binh dưới quyên Dĩ Tố cộng thêm những yêu binh nguyện ý đi theo đã giương buồm xuất phát.
Trên boong, Đa Mục Quái dẫn theo bảy sư muội, vội vàng đi đến trước mặt Dĩ Tố, khom mình hành lễ.
Dĩ Tố hơi bối rối, vội vàng giơ tay đỡ:
- Đa Mục huynh và Dĩ Tố là cùng cấp, bây giờ lại trượng nghĩa xuất binh, Dĩ Tố đã rất cảm kích, huynh làm thế này ….
- Ti chức có một câu, không biết Đô Thống có nguyện ý nghe?
Dĩ Tố hơi do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Đa Mục huynh cứ nói.
Đa Mục quái ngẩng đầu, nhìn quanh một vòng, lại kéo Dĩ Tố đến một góc của boong tàu, thì thầm:
- Âm Phủ có sát khí, quân ta lại chưa đủ ngàn người có tu vi Luyện Thần, thêm với đối thủ hiện tại của Đại Thánh gia là Nguyên Thủy Thiên Tôn... Thứ cho ti chức nói thẳng, đi Địa Phủ, sợ là lấy trứng chọi đá, vô ích thôi.
Dĩ Tố nghe thế, trợn trừng mắt:
- Đa Mục huynh xuất binh cùng Dĩ Tố là vì thuyết phục Dĩ Tố trở về sao?
- Đô Thống hiểu lầm.
Đa Mục quái mím môi, nhìn chăm chú Dĩ Tố, cẩn thận nói:
- Đại Thánh gia thân hãm Địa Phủ, một đám yêu tướng làm thần tử kia lại không muons giải cứu, chỉ muốn tử thủ Hoa Quả Sơn đểu cần an ổn, thật làm ti chức thấy xấu hổ thay. Sắp tới đây, nếu Đại Thánh gia đắc thắng trở về, cần phải trừng trị bọn họ mới phải. Đô Thống nghĩa bạc vân thiên, thật làm người ta khâm phục. Chỉ là... Thế cục hiện giờ, sợ rằng chỉ có, chỉ có thể dùng kế chứ không thể lỗ mãng. Mong Đô Thống nắm rõ.
Dĩ Tố nghi ngờ nhín Đa Mục quái hỏi:
- Huynh có cách sao?
Đa Mục quái lùi lại vài bước, khom người chắp tay nói:
- Ti chức có một kế, nếu Đô Thống thực hiện thì tuy không thể thay đổi cục diện, nhưng vẫn có thể tạo ra trợ giúp không nhỏ.
Dĩ Tố nhìn chăm chú vào Đa Mục Quái một lúc rồi nói:
- Nói.
...
Nam Thiên Môn.
Một vị quan khanh dẫn theo một đám cấm vệ chậm rãi đi xuyên qua doanh trại, khiến thiên binh thiên tướng xung quanh vội vàng né tránh.
Quan khanh đi thẳng tới trước lều của thống soái, khẽ nói với thiên binh phòng thủ mấy câu. Thiên binh đột nhiên mở to hai mắt, vội vàng xoay người tiến vào trong lều.
Không lâu sau, Lý Tịnh đi ra từ bên trong, bên cạnh là Na Tra.
- Làm phiền quan khanh rồi.
Lý Tịnh chắp tay chào rồi vươn tay, mặt không đổi sắc nói:
- Mạt tướng có thể xem trước thánh chỉ được không?
Quan khanh gật đầu, lấy thánh chỉ từ trong ống tay áo ra rồi đưa cho Lý Tịnh.
Lý Tịnh mở thánh chỉ, nhìn qua vài lần, sắc mặt dần dần thay đổi.
Quan khanh nhỏ giọng nói:
- Bẩm Thiên Vương, bệ hạ có ý muốn để Thiên Bồng Nguyên Soái lặng yên theo chúng ta trở về, không cần kinh động tướng sĩ để tránh nhiễu loạn lòng quân. Dù sao việc Nguyên Soái thông đồng với địch cũng không phải chuyện gì đáng khoe khoang. May mà Thiên Bồng mới nhậm chức, nên chắc sẽ không có vây cánh ở trong quân đội. Về sau, chức Đại nguyên soái còn phiền Thiên Vương ngài tạm thay thế.
Na Tra đứng cạnh đã nắm chặt Hỏa Tiêm thương.
Lý Tịnh thu lấy thánh chỉ, lạnh lùng nói:
- Đây là chủ ý của kẻ nào?
- Rất nhiều tiên gia đều can gián như thế, cụ thể là của ai thì ti chức cũng không rõ.
Lý Tịnh hừ lạnh, rồi bật cười:
- Thiên Bồng vừa mới dốc sức chiến đấu ở Đia Phủ trở về, không nói tới chiến công, nhưng tu vi mất sạch... Làm thế này, thật là khiến người ta lạnh lòng.
- Chính vì tu vi mất sạch, nên mới không phù hợp để tiếp tục giữ chức Nguyên soái. Chỉ trách Thiên Bồng phúc mỏng, số mệnh chú định không đảm đương nổi chức Đại nguyên soái này.
Quan khanh khom người, chắp tay nói:
- Ti chức chúc mừng Lý Thiên Vương. Bây giờ ở Thiên Đình cũng chỉ có ngài có thể cầm quân, chức Đại nguyên soái nếu không phải ngài thì không ai có thể làm được.
Quanh khanh đã nói như vậy, Lý Tịnh chỉ biết hít một hơi thật sâu, tránh qua một bên.
Na Tra thấy thế thì cũng lùi ra.
Quan khanh khom người, xốc rèm đi vào bên trong, cười hì hì, chắp tay nói:
- Ti chức tham kiến Thiên Bồng Nguyên Soái. Bệ hạ nghe nói ngài bị thương nên hạ lệnh cho ti chức đến thăm, thuận tiến mang mật chỉ theo.
Trên giường, Thiên Bồng mặt trắng bệch đang được Trì Quốc Thiên Vương nâng dậy, vất vả lắm mới ngồi được, run run nói:
- Thần, tiếp chỉ.
Na Tra đứng ở bên cạnh đã cắn răng thật chặt.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Địa Phủ.
Khỉ Đá bị ép chặt trên mặt đất, không thể động đậy nhưng vẫn cười khằng khặc.
Hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, đồng tử cũng đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Nguyên Thủy Thiên Tôn đang không ngừng bắn ra linh lực, chậm rãi thở dài:
- Bàn Cổ phiên thực sự là đồ tốt. Nếu tu vi của ta chỉ vẫn như ban đầu, sợ là bị ông đè chết tươi rồi... Chúng ta đã giằng co năm mươi canh giờ rồi, tiếp theo thế nào đây? Ông còn có thể gắng sức bao lâu nữa? Năm canh giờ hay mười canh giờ? Thế nào, nói xem nào? Bằng đấy thời gian đã đủ để đạo đồ trên núi Côn Lôn chạy trốn chưa?
Nguyên Thủy Thiên Tôn sầm mặt, bỏ đan dược vào miệng, không nói lời nào.
...
Quán Giang Khẩu.
Hạm đội của Dĩ Tố chậm rãi di chuyển.
Xa xa, một chiếc chiến hạm dưới trướng Dương Tiễn chặn trước. Một vị thảo đầu thần đứng ở mũi tàu, quát lớn:
- Người tới là ai, mau mau xưng tên!
Dĩ Tố ngẩng đầu, nói:
- Hoa Quả Sơn Dĩ Tố cầu kiến Tam Thánh Mẫu! Kính xin thần tướng thông truyền.
Trên boong tàu, mấy thảo đầu thần bàn bạc rất nhanh rồi một vị quát:
- Chân quân đã ra lệnh, Quán Giang Khẩu và Hoa Quả Sơn đời không qua lại với nhau, mời trở về đi!
- Làm sao bây giờ, nếu không gặp…
Đa Mục Quái đứng bên cạnh Dĩ Tố nói nhỏ:
- Vậy chúng ta đổi cách nói, đổi thân phận khác.
Dĩ Tố suy nghĩ, ngửa đầu nói:
- Đại đệ tử Dĩ Tố của cầu kiến ân sư Hoa Sơn Thánh Mẫu, kính xin thần tướng thông truyền.
Mấy thảo đầu thần ngơ ngác một chút, lại xì xào bàn tán, rồi một vị lấy ra ngọc giản liên hệ với một người nào đó.
Hồi lâu sau, một vị thảo đầu thần cao giọng quát:
- Chân quân có lệnh, bất kì yêu quái nào dám tiến vào địa giới Quán Giang Khẩu đều giết không tha. Các ngươi hãy trở về đi.
- Thấy không, ta đã nói Dương Tiễn sẽ không để cho chúng ta gặp Thánh Mẫu đại nhân. Lần trước hắn còn trực tiếp đuổi chúng ta ra khỏi phủ đệ.
Đa Mục Quái xua tay, ý bảo Dĩ Tố không cần nói nhiều. Gã quay đầu hỏi một vị sư muội:
- Nơi này cách phủ đệ Nhị Lang Thần có xa lắm không?
- Khoảng hai mươi dặm.
- Hai mươi dặm sao...
Đa Mục Quái hơi do dự, lại nói với Dĩ Tố:
- Bắn pháo. Vạn pháo cùng bắn thì chắc chắn Thánh Mẫu đại nhân sẽ nghe thấy. Khi đó Thánh Mẫu đại nhân sẽ biết chúng ta tới.
...
Thiên Đình.
Quan khanh dẫn theo cấm vệ đi trước, hai thiên tướng nâng cáng đi sát phía sau.
Thiên Bồng mặt không đổi sắc nằm ngửa trên cáng, ngơ ngác nhìn bầu trời không có một tia sáng.
“Tu vi của ngươi đã bị phế, nên cho là ta sẽ giết ngươi sao? Yên tâm đi, ta giết ai cũng sẽ không giết ngươi. Để lại cho ngươi một mạng, để ngươi tự xem kết cục của mình.”
Lời nói thầm lúc đó của Khỉ Đá như quanh quẩn bên tai hắn.
Rất lâu sau, Thiên Bồng chậm rãi nhắm mắt, chợt nhớ về rất nhiều năm trước kia, một ông lão cười tự giễu, nói với y: “Từ xưa bạc mệnh không chỉ có hồng nhan mà còn cả trung lương…“. Trọng thương chưa lành, đã phải ra pháp trường nữa sao? Cũng coi như chết có ý nghĩa rồi.
Phía sau, Na Tra bước nhanh lại gần, nắm lấy cổ tay Thiên Bồng, nhìn chằm chằm vào quan khanh phía trước, nói nhỏ:
- Thông đồng với địch là trọng tội, huống hồ bây giờ ngươi còn mất sạch tu vi rồi... Lần trước đã đắc tội Ngọc Đế, chuyến này nhất định không thể đi. Lát nữa ta để bọn họ đi chậm lại, kéo giãn khoảng cách, giúp ngươi mượn cơ hội đó chạy trốn. Hiện tại thế cục loạn như vậy, chỉ cần ra khỏi Nam Thiên Môn, sẽ không ai quản được ngươi nữa. Muốn cởi bỏ oan khuất, chờ sau này hẵng nói.
Thiên Bồng không khỏi giật mình.