Dịch giả: †Ares†
Biên: Spring_Bird
Chỉ thấy Thanh Vân Tử cuống quít lên, cũng không chờ đạo đồ kia nói tỉ mỉ, hai chân dậm một cái đã vọt ra ngoài cửa sổ, bay lên không trung trăm trượng nhìn xuống đạo quán, hai tay giương ra, theo gió bay nhanh về góc phía Tây.
Khỉ đá và Phong Linh cũng vội vàng chạy ra, nhưng mà cả hai chạy chậm, khi chạy đến nơi phát sinh sự việc thì chỉ thấy một đám đạo đồ vây quanh Vu Nghĩa đang tức giận mắng chửi.
Khi khỉ đá và Phong Linh chạy tới, mọi người đều ngậm miệng. Vu Nghĩa vội vàng lấy tay rẽ đám người ra hai bên, gật đầu chào:
- Sư thúc. Khụ khụ khụ...
Vu Nghĩa phụ trách trấn thủ Tàng Kinh các, thường ngày tuy không có lui tới gì với khỉ đá, nhưng khi gặp mặt còn không đến mức lạnh lùng căm tức như các đạo đồ khác, chí ít vẫn có thể gật đầu chào hỏi.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì Vu Nghĩa tương đối hay giao tiếp với Tu Bồ Đề.
Những đạo đồ khác thấy Vu Nghĩa cung kính như vậy, cũng đành gật gật đầu với khỉ đá.
Lúc này khỉ đá mới nhìn rõ tình huống.
Vu Nghĩa kia được một nữ đạo đồ dìu, khóe miệng đầy máu, dường như bị nội thương.
- Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không sao chứ?
Khỉ đá hỏi.
Vu Nghĩa khoát tay áo, nói:
- Không có việc gì.
- Sao lại không có việc gì? Yêu nữ Dương gia kia thật sự là khinh người quá đáng!
Có đạo đồ không nhịn được nóng giận quát.
Nhưng người này lập tức bị Vu Nghĩa phất tay ngăn lại, chỉ nói:
- Ai đúng ai sai, sư tổ đều có định đoạt, chớ có nói bậy.
Đúng lúc này, một đạo đồng nhỏ tuổi vội vàng chạy tới, giao chiếc hộp trong tay cho Vu Nghĩa, nói:
- Sư tổ nhắn nhủ, để Vu Nghĩa sư huynh ăn vào dưỡng thương.
Vu Nghĩa run run tay mở nắp hộp gỗ, bên trong là một viên đan dược tỏa hào quang nhàn nhạt.
Các sư huynh đệ xung quanh thấy vậy cực kỳ hâm mộ.
Đan dược này vừa nhìn đã thấy tiên khí tràn đầy, nếu ăn vào, chỉ sợ không chỉ có thể chữa trị thương thế, mà có khi còn tăng cả tu vi.
Nhưng Vu Nghĩa chỉ nhìn thoáng qua, khẽ thở dài, rồi trả lại cả hộp gỗ lẫn đan dược cho đạo đồng kia, nói:
- Thay mặt Vu Nghĩa tạ ơn sư tổ ban dược, chỉ là Vu Nghĩa không sao cả, tự điều dưỡng là được, không cần lãng phí đan dược tốt như vậy.
Một đám đạo đồ đều tiếc hận, trong lòng mắng to Vu Nghĩa đầu gỗ.
Đạo đồng nhận lại chiếc hộp, do dự, cúi mình vái chào, rồi chạy trở về.
Vu Nghĩa được nữ đạo đồ dìu lấy, chậm rãi đi tới cạnh khỉ đá, gật gật đầu, nói:
- Lăng Vân sư thúc đã lệnh Dương Thiền sư muội dời đến Lăng Yến lý rồi, về sau sư thúc... Chỉ sợ là phải chú ý hơn một chút.
- Hả? Dời đến Lăng Yến lý sao? Đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Khỉ đá trợn tròn mắt.
...
Trên đường trở về, đều thấy đám đạo đồ không ngừng chửi mắng, có vẻ năng lực gây chuyện của Dương gia muội tử vượt xa khỉ đá.
Một đoạn đường này, khỉ đá và Phong Linh cũng nghe được đại khái.
Lúc chập tối, Dương Thiền và nữ đạo đồ ở cùng xảy ra xích mích, sau đó lại hóa động thủ, Dương Thiền ra tay trước.
Nguyên nhân xích mích không rõ, nhưng khỉ đá có chết cũng không tin có người không có việc gì đi trêu chọc Dương gia muội tử. Đừng quên nhị ca người ta vừa mới tiêu diệt mười vạn đại quân Thiên Đình.
Trong đạo quán này còn chưa có đạo đồ nào có gan đi chủ động trêu chọc người như thế, cùng lắm cũng chỉ đi khi dễ dạng tu vi còn chưa thành hình như khỉ đá.
Phải biết rằng ở lại trong quán phần lớn là các đạo đồ chỉ có tu vi cảnh giới Ngưng Thần, nữ đạo đồ kia cũng không ngoại lệ, làm sao có thể là đối thủ của Dương Thiền? Vu Nghĩa nhìn không được bèn ra tay ngăn cản, vì thế, có cảnh khỉ đá vừa được nhìn.
Nghe nói Dương Thiền còn xuất ra cả Bảo Liên đăng, tư thế như dù hủy Tà Nguyệt Tam Tinh động cũng phải liều một sống một chết cùng Vu Nghĩa. Cũng may Lăng Vân Tử đuổi tới đúng lúc, mới không tạo thành tổn hại gì.
- Quả nhiên không phải hạng dễ chịu gì, vậy là lại đẩy tới chỗ ta...
Quay đầu, khỉ đá nhìn Phong Linh đang đi cạnh mình, hỏi:
- Chuyện hôm nay ta nhờ ngươi thế nào rồi?
- Chuyện Quán Giang Khẩu á?
- Ừ.
Mặt Phong Linh hiện vẻ nghi ngờ. Buổi trưa cô bé còn tưởng rằng khỉ đá thấy người ta xinh đẹp nên tìm hiểu, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng giờ xem ra không phải chuyện này. Dương Thiền tới đây xác thực có điều khác thường.
- Mấy ngày trước đây, Thiên Đình phái mười vạn đại quân vây công Quán Giang Khẩu. Thái Thượng Lão Quân không ra tay, thời gian nửa ngày, mười vạn thiên binh bị Dương Tiễn dễ dàng diệt sạch. Nghe nói một mình Dương Tiễn và Hao Thiên Khuyển, Ngạo Thiên Ưng xông vào trận địa đối phương, nhưng phe Thiên Đình không người cản nổi. Thời điểm chiến đấu căng thẳng nhất, Dương Tiễn và Ngọc Đế chỉ cách nhau hơn trăm trượng. Nếu không phải có mấy đại tướng liều chết bảo hộ, sợ là Ngọc Đế phải ngã xuống tại Quán Giang Khẩu rồi. Nhưng chuyện tiếp sau thật sự quái dị, Thiên Đình đại bại lại phát ra lệnh chiêu an, Dương Tiễn đại thắng cũng vui vẻ tiếp nhận rồi đầu hàng. Không một ai giải thích được chuyện này, chẳng lẽ thật sự là nếu cắt đứt xương cốt thì liên lụy tới gân, cuối cùng vẫn là người một nhà? Hơn nữa, Dương Tiễn còn giải tán Mai Sơn Thất Thánh, thả Tây Hải tam công chúa, thậm chí mang muội muội gửi gắm cho Lăng Vân sư thúc...
- Dương Tiễn... nhận chiêu hàng?
Khỉ đá lắp bắp kinh hãi.
Tuy nói là một trận này kéo dài cả một năm, nhưng trên Thiên Đình thì chỉ có một ngày. Nhanh như vậy liền hòa thuận sao?
Theo khỉ đá biết thì không thể. Lẽ nào thế giới này khác biệt? Thật nghĩ không ra.
Chẳng qua hiện nay những tin tức nghe được đều chỉ là lời đồn mà thôi, huống hồ chuyện của Dương Tiễn có quan hệ gì với mình đâu? Vẫn là chú ý nhiều hơn tới vấn đề của mình đi, khi nào mới có thể tu đến tam trọng - Luyện Thần Quy Thực mới là việc quan trọng nhất trước mắt.
Cũng chỉ có tu đến một bước này, khỉ đá mới có thể chân chính bắt đầu tu luyện bảy mươi hai biến. Nhưng trước mắt, mới từ Ngưng Thần đến Nạp Thần đã là từng bước gian nan.
Trở về tới phòng, khỉ đá nhìn thấy Lăng Vân Tử đang cười híp mắt, nhàn nhã nhai thức ăn, uống chén rượu. Còn Dương Thiền thì ngồi một bên, mặt lộ vẻ giận dữ, trong tay nắm chén rượu, mắt ngấn lệ, thoạt nhìn trông rất đáng thương.
“Khóc? Chẳng lẽ Lăng Vân sư huynh mặt lúc nào cũng tươi cười này cũng biết dạy dỗ người?” Khỉ đá nghĩ.
Nhìn thấy khỉ đá và Phong Linh tiến vào, Dương Thiền chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục cơn giận dỗi của mình. Mà Lăng Vân Tử thì ngẩng đầu nhìn khỉ đá, cười hì hà nói:
- Sư đệ, về sau nữ đồ đệ này của ta ở phòng cạnh sư đệ được không?
- Phòng cạnh là phòng của ta!
Phong Linh vội vàng hô.
Lăng Vân Tử ngẩng đầu lên trêu chọc nói:
- Ngươi không phải cũng là nữ sao, cùng ở, có bạn còn không tốt?
Phong Linh hiển nhiên là không vui, bũi môi trừng mắt với Lăng Vân Tử, lại liếc qua Dương Thiền, không nói.
Khỉ đá thản nhiên liếc nhìn Dương Thiền. Tuy rằng nàng xinh đẹp như tiên, lúc này trông càng điềm đạm đáng yêu, nhưng khỉ đá cũng không quên vừa xảy ra chuyện gì.
Những người khác nói gì có thể mặc kệ, dù sao bọn họ có bàn tán gì thì cũng chẳng có nổi lời hay. Nhưng Vu Nghĩa...
Lập tức đi đến trước bàn, khỉ đá đặt mông ngồi xuống, đặt tay lên bàn, ngón tay gõ gõ lên mặt gỗ, tựa hồ đang nghĩ xem làm thế nào để mở miệng từ chối.
Lăng Vân Tử cũng ở một bên nhìn chằm chằm. Toàn bộ căn phòng nhất thời chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gõ gõ lên bàn của khỉ đá.
Hồi lâu sau, Lăng Vân Tử kéo tay khỉ đá:
- Sư đệ, chúng ta nói chuyện đi.
- Sao?
Khỉ đá còn chưa kịp có phản ứng thì đã bị Lăng Vân Tử kéo tới cửa.
Phong Linh muốn cùng đi ra, lại bị Lăng Vân Tử đẩy trở lại:
- Chuyện của nam nhân, nữ nhân đi qua một bên.
Liên tiếp búng tay hai cái, hai pháp thuật được ném vào trong căn phòng gỗ.
Một là kết giới, có thể hạn chế người ra vào, một là cấm âm, cũng là loại từng dùng ở Tiềm Tâm điện.
- Có chuyện gì mà phải ra ngoài nói?
Khỉ đá có chút không kiên nhẫn, hỏi.
Lăng Vân Tử lại nở nụ cười chiêu bài, nói:
- Chuyện này chỉ lúc có hai chúng ta mới tiện nói, chớ để Phong Linh nghe được. Sư huynh ta cũng là muốn tốt cho sư đệ. Sư đệ xem, Dương Thiền trời sinh khuynh quốc khuynh thành, gia thất lại có bối cảnh... Sư đệ còn chưa có hôn phối chứ? Sư huynh ta đây chính là đang chế tạo cơ hội giúp đệ a!
Dứt lời, Lăng Vân Tử còn dùng vẻ mặt nham nhở, lấy khuỷu tay đẩy đẩy người khỉ đá, tủm tỉm nói:
- Sư đệ tu hành giả đạo chẳng cần kiêng kị gì, thật làm sư huynh hâm mộ chết mất.
Mẹ nó chứ! Vì đẩy phiền toái cho ta, lời này cũng nói được ra khỏi miệng? Lăng Vân Tử này cũng quá không cần mặt mũi.
Khỉ đá tức thì vô cùng xem thường Lăng Vân Tử, nhưng trên mặt lại vẫn không hề hiện biểu cảm gì, đáp lời:
- Sư huynh, ta là khỉ, không có hứng thú với nữ nhân. Nàng ta ở lại đây thật sự không tiện.
- Hắc hắc, chớ đùa.
Lăng Vân Tử cười sặc:
- Ngươi còn là khỉ á? Phải tính là khỉ thành tinh rồi.
- Thành tinh cũng không có hứng thú.
Khỉ đá nhấn mạnh lại.
Coi như bị ngộ nhận chỉ có hứng thú với khỉ cái cũng không sao cả. Hiện tại hắn chỉ nghĩ tìm cớ để đẩy nhân vật phiền toái này trở về.
Không đề cập tới Dương Thiền có chạy tới Hoa Sơn, thông đồng với họ Trầm phạm phải luật trời, cũng không nói tới lúc đó có thực sinh ra một nhi tử gọi là Trầm Hương hay không [1]. Tóm lại, dính dáng cùng huynh muội Dương gia này, chính xác là không có chuyện tốt.
Bên trong phòng, Phong Linh không ngừng muốn lao ra, nhưng mặc cho cô bé có dùng cách nào thì cũng không qua được cánh cửa kia, càng không nghe được bất kỳ âm thanh gì bên ngoài, chỉ cảm thấy như có một bức tường vô hình ngăn cách hai bên.
Lăng Vân Tử quay đầu nhìn Phong Linh một cái, lại quay qua khỉ đá, giơ hai ngón tay:
- Như vậy được chưa, hai viên Nạp Thần đan. Ta cấp cho ngươi hai viên Nạp Thần đan, ngươi để Dương Thiền ở lại Lăng Yến lý này, thế nào?
Nghe tới Nạp Thần đan, mắt khỉ đá sáng lên, nhưng rồi lập tức tim nhảy lên thình thịch.
Ở trước mặt đám người này, quả nhiên là không có bí mật a...
Thoáng lấy lại bình tĩnh, khỉ đá lạnh lùng nói:
- Nàng ta vừa tới đã xích mích với đạo đồ khác, về sau không biết còn muốn gây ra phiền toái gì nữa.
- Có phiền toái hơn phỏng chừng cũng không lớn bằng sư đệ ngươi chứ?
Lăng Vân Tử cười ha hả.
- Hai chuyện này khác nhau. Ta không chủ động gây chuyện, nàng ta ngược lại.
Lăng Vân Tử mấp máy miệng, rồi vung tay, cuộn ống tay áo:
- Ba viên! Ba viên Nạp Thần đan!
- Nếu nàng ta ở nơi này, sau này sợ là ta không được an bình!
- Năm viên! Nơi này của ngươi vốn không an bình, thêm một cái có làm sao?
Khỉ đá có chút do dự. Năm viên, một viên dùng được ba ngày, năm viên là nửa tháng, đủ cho hắn dùng. Nhưng mà để Dương Thiền ở đây thật là không có vấn đề gì sao? Hơn nữa nói đến cùng, Phong Linh mới cùng Dương Thiền ở một chỗ, không phải mình a.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích:
[1] Dựa theo câu chuyện trong phim Bảo Liên Đăng Tiền Truyện:
Giao Long ba đầu (Tam Đầu Long) trên Thiên giới trốn xuống phàm trần, thần cai quản dục giới là Dao Cơ truy bắt, bị Giao Long ba đầu đánh nát trái tim, may nhờ thư sinh Dương Thiên Hựu cho trái tim mới thoát nạn. Từ đó Dao Cơ và Dương Thiên Hựu có chung một trái tim, tình yêu nảy sinh và họ kết hôn, bất chấp luật trời hà khắc. Hai người sống hạnh phúc và sinh được ba người con: con trai cả Dương Giao, con trai thứ Dương Tiễn, con gái út Dương Thiền.
Nhưng cuộc sống gia đình hạnh phúc không kéo dài được bao lâu, Thiên đình phát giác liền cử Đại Kim Ô cùng Thiên Bồng Nguyên Soái xuống hạ giới bắt Dao Cơ. Trong trận chiến, Dương Thiên Hựu và con trai cả Dương Giao bị thiên binh thiên tướng giết chết, Dao Cơ bị bắt và đày xuống Đào Sơn. Anh em Dương Tiễn và Dương Thiền nhờ có Thiên Bồng Nguyên Soái ngầm giúp mới thoát chết. Từ đó hai anh em bắt đầu cuộc hành trình tầm sư học đạo, giải cứu mẹ. Đến cuối cùng, Dương Tiễn được phong tước Chiêu Huệ Hiển Thánh Nhị Lang Chân Quân, giữ chức Tư Pháp Thiên Thần, Dương Thiền trở thành Hoa Sơn Tam Thánh Mẫu hưởng hương hoả của nhân gian. Cuối truyện, Dương Thiền gặp anh học trò thi hỏng nhưng nghĩa hiệp Lưu Ngạn Xương, hai người nảy sinh tình cảm và kết hôn với nhau sinh ra một cậu con trai tên là Trầm Hương, cuộc sống hạnh phúc không kéo dài được bao lâu thiên đình phát giác và Dương Tiễn phải ngậm đắng nuốt cay khi phải lựa chọn giữa bá tánh thiên hạ hoặc là tình huynh muội tương tàn và Dương Tiễn đành phải chấp nhận chấp pháp đày Tam Thánh Mẫu xuống Hoa Sơn và câu chuyện Bảo Liên Đăng lại bắt đầu…