Đại Bát Hầu

Chương 41: Chương 41




Dịch giả: Hoangtruc

Biên: Spring_Bird

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha...

Lại là tiếng cười kinh khủng kia, không phân rõ thực hư, vang dội toàn bộ đạo quán, cười đến tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Tất cả mọi người như ngừng thở, hoàn toàn yên tĩnh.

Bóng kẻ kia dính đầy máu tươi lẻ loi trơ trọi, đắm chìm trong ánh trăng, run rẩy, chầm chậm quay đầu lại. Hắn lau đi khóe miệng đỏ như máu tươi, liếm liếm ngón tay, dùng ánh mắt đỏ lừ kia nhìn từ trên xuống dưới gã tu giả cảnh giới Nạp Thần đã hoàn toàn mất đi ý chí chống cự.

- An...tâm...

Hắn thở hổn hển, khóe miệng nhếch ra, miễn cưỡng thốt một câu:

- Ta... sẽ không giết ngươi. Nhưng trừ điều đó, cái khác… Không có gì đảm bảo.

Từng chữ từng chữ rơi xuống, tạo thành sóng to gió lớn trong lòng đạo đồ chột mắt.

Ý chí trong một khắc đó bị đánh tan!

- Không được, đừng qua đây! Tha cho ta! Buông tha cho ta đi!

Đạo đồ chột mắt co quắp ngồi dưới đất, dùng một con mắt còn lại nhìn chằm chằm vào khỉ đá đang chậm rãi đi tới gần mình, nhìn chằm chằm vào dấu chân đầy máu lưu lại sau lưng khỉ đá. Gã thậm chí còn không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt khỉ đá nữa.

Gã thất kinh lùi về sau. Lúc này, gã cũng không còn năng lực chạy trốn nữa.

- A... buông tha?

Khóe miệng dữ tợn của khỉ đá lại nhếch lên.

- Không được qua đây! Không được qua đây! Là sư phụ ta! Là sư huynh của ngươi Đan Đồng Tử bảo chúng ta trừng phạt ngươi!! Chúng ta cũng không muốn vậy! Van cầu ngươi buông tha ta!

Đạo đồ chột mắt cao giọng kêu khóc.

Hết thảy đều vô ích.

Gió thổi qua bên tai khỉ đá như là vô số ác hồn thúc giục, thúc giục, thúc giục... Chúng khát khao nhấm nháp máu tươi của đạo đồ chột mắt.

Khỉ đá không khỏi hơi vươn tay ra.

Nhưng mà trong lòng khỉ đá lại có một giọng nói khác ngăn lại. Cái thanh âm này vừa như sợ hãi, lại vừa như ham muốn máu tươi.

Đây là một loại tâm tình không cách nào tưởng tượng được. Ý chí bất đồng như đan xen trong đầu, phức tạp khó có thể nói nên lời, lại không thể trực tiếp biểu hiện đi ra được.

Khỉ đá bước từng bước đi tới đạo đồ chột mắt, nhưng lại không ra tay. Thậm chí hắn còn cố ý bước chân thật chậm.

Muốn tra tấn gã, tra tấn gã!

Một loại hò hét đến từ sâu trong linh hồn muốn cho hắn hưởng thụ cái khoái cảm đến từ sợ hãi này, lắng nghe tiếng đối phương tuyệt vọng kêu rên.

Hắn ưa thích tiếng kêu khóc trong tuyệt vọng này, thích đến mức mê luyến!

Tất cả đạo đồ đều không kìm được mà biến sắc mặt.

Nếu như lúc trước không phải Vu Nghĩa ra tay ngăn cản, có lẽ nhóm đạo đồ cảnh giới Nạp Thần thủ hộ Tàng Kinh các bọn họ sẽ có không ít người giống với đạo đồ đang ngồi chồm hỗm ngoài kia, đang đối mặt với khỉ đá tiến bước về phía gã như thế đấy sao?

Nói như vậy, có lẽ hiện tại ngồi co quắp, đau khổ giãy giụa cầu sinh ở chỗ kia là chính là bọn họ rồi.

Lúc trước có rất nhiều người tức giận bất bình với quyết định của Vu Nghĩa, nhưng xem ra bây giờ, quả thật là vô cùng sáng suốt.

Con khỉ kinh khủng này căn bản không phải là thứ mà bọn hắn trêu chọc được. Đó là một con dã thú, một yêu ma!

Hắn tạo ra sợ hãi, rồi lại mê luyến sợ hãi.

Xa xa truyền đến từng tràng bước chân, xao động đến toàn bộ đạo quán.

Vô số đạo đồ cầm bó đuốc trong tay chạy đến, đều kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Tất cả đều cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, nhưng không người nào dám đi lên cứu giúp kẻ đáng thương đang đau khổ cầu khẩn kia.

Lúc này trong lòng khỉ đá mơ hồ sinh ra một sự mong đợi. Thậm chí hắn còn mong có thêm nhiều đạo đồ đến nữa, chờ đợi bọn họ động thủ ra tay với mình, chờ mong một trường ác đấu diễn ra.

Đây là phẫn nộ bị đè nén trọn vẹn trong hơn một năm. Hắn rất muốn thoải mái bộc phát hết ra.

Dương Thiền nắm Phong Linh đáp xuống một trên nóc nhà cách đó không xa, có chút hăng hái nhìn xem mọi chuyện...

- Rốt cuộc ngươi đã làm gì? Làm sao hắn lại biến thành như vậy?

Giọt nước mắt đảo quanh trong hốc mắt Phong Linh. Cô bé ra sức kéo tay mình thoát khỏi cánh tay đang nắm chặt kia, nhưng vẫn bị Dương Thiền níu lại.

- Ta không làm gì cả, chẳng qua là phóng đại tâm tình của hắn lên. Sớm để cho hắn làm chuyện hắn muốn làm mà thôi.

Dương Thiền mỉm cười.

- Hành giả đạo, chính là như vậy đấy. Hành sát kiếp, chỉ có máu tươi mới có thể giúp hắn tạo thành con đường tiến lên đỉnh phong được.

- Buông ta ra!

- Lo mà ở yên đó xem đi, có mất gì đâu nào.

Dương Thiền thò tay nắm lấy Phong Linh, che miệng Phong Linh, cúi đầu xuống, nói nhỏ nhẹ bên tai nàng một câu:

- Chớ làm ảnh hưởng hắn. Chúng ta xem cho vui thì được. Nếu ngươi cứ muốn một mực ở bên cạnh hắn thì nên học cách đứng xa xa, không được làm gì đấy. Cực hạn của tu giả Hành giả đạo đều là anh hùng độc hành. Ngươi cần phải làm là đứng xa xa mà nhìn, hò hét trợ uy là được. Bọn hắn không cần bằng hữu.

Giọng nói kia ôn nhu nhưng lại làm cho người khác phải ớn lạnh.

...

- Không được... Không được qua đây... Van cầu ngươi buông tha ta...

Nam nhi bảy thuớc, vậy mà lúc này ngay trước mắt mọi người, gã lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, gào thét khóc lớn. Gã nhìn người xung quanh đưa ánh mắt cầu trợ, chỉ nhận lấy được lảng tránh.

Đạo đồ chột mắt đã đánh mất tất cả sức mạnh, duy nhất chỉ còn lại là cầu xin

- Là sư phụ ta muốn ta làm, không phải ta... Tôn sư thúc... Van cầu ngươi buông tha ta...

Gã chưa bao giờ nghĩ có lúc phải xung đột chính diện với một ác ma như vậy.

Vì cái gì, tại sao phải đi tới mức này?

Gã gia nhập danh môn tu tiên, tiền đồ huy hoàng xán lạn trước mắt. Có lẽ có một ngày gã sẽ tu thành Địa tiên...

Thế nhưng trong ánh mắt ác ma này rõ ràng đã nói rõ không để cho gã sống qua tối nay, cái tiền đồ xán lạn kia không còn liên quan chút nào tới gã.

Sợ hãi đã áp đảo hết thảy, gã điên cuồng mà khóc thét, chân đạp đạp lùi về phía sau, dùng hết sức lực cố kéo lê ra được khoảng cách không ngừng rút ngắn lại.

- Không muốn a, toàn bộ đều là sư phụ ta, toàn bộ đều là Đan Đồng Tử, chuyện không liên quan đến ta...

- Thật chứ?

Một âm thanh lạnh như băng từ không trung truyền tới, lan đến tất cả trong đầu mọi người, khiến tất cả không nhịn được mà rùng mình một cái.

- Nếu hắn là một phế vật, vậy ngươi là thứ gì đây?

Đạo đồ chột mắt vừa nghiêng đầu, chẳng biết Đan Đồng Tử đã ở phía sau gã từ lúc nào.

Một thân đạo bào màu đỏ như máu tươi, không gió mà bay, biểu hiện ra chủ nhân của nó đang phẫn nộ đến cực hạn. Hai tay ông ta nắm chặt, ánh mắt chán ghét nhìn từ trên cao xuống.

Không rét mà run!

- Sư phụ, ta...

Không đợi đạo đồ chột mắt nói xong, chỉ thấy Đan Đồng Tử một cước đá vào ngang hông của gã. Tích tắc, cả người gã bay lên, máu tươi từ miệng phun ra một đường dài, cuồn cuộn. Rồi gã nặng nề mà đập thẳng người vào vách tường bên cạnh.

Cát bụi mù mịt, âm thanh ầm ầm cứng rắn của vách tường đá bị đụng nứt.

Hai đạo đồ vội vàng chạy tới, lật người gã lên. Trên mặt gã lúc này đã huyết nhục lẫn lộn, hoàn toàn ngất đi.

- Sư huynh cần gì phải vậy?

Chẳng biết Thanh Vân Tử đã xuất hiện từ lúc nào, ở trên thềm đá cách đó không xa. Ông ta chỉ đứng đấy, không có động tác gì khác, nếp nhăn nơi khoé mắt lộ ra đầy bất đắc dĩ.

Đan Đồng Tử lạnh lùng liếc nhìn đạo đồ chột mắt, khẽ nói

- Đồ đệ khi sư diệt tổ đến bậc này, chết không có gì đáng tiếc!

Dứt lời, ông ta tự cởi bỏ bao cổ tay của mình, đưa cặp mắt ưng nhìn qua khỉ đá, thở dài:

- Những phế vật này rốt cuộc cũng không đáng tin cậy rồi, cuối cùng thì ta cũng phải đích thân ra tay.

Lúc này, gương mặt kia lại chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười:

- Sát khí thật nhiều, thật khiến người ta hoài niệm a. Hôm nay để ta nhìn xem thập sư đệ ngươi có có tài đức gì mà khiến sư phụ phải hậu đãi như thế!

Một luồng gió rít lướt qua trên người ông ta, lập tức xé nát quần áo trên người. Một thân đạo bào màu đỏ rơi ra, chỉ còn lộ ra là một bộ áo giáp màu xanh lá cây!

- Hành giả đạo!

Tất cả mọi người hoảng sợ nói.

Dương Thiền mở to hai mắt, không tự chủ được nhanh chóng siết chặt lấy tay Phong Linh.

Hành giả đạo, trong đạo quán này lại vẫn có tu giả Hành giả đạo!

Nếu là ở núi Côn Lôn gặp phải tu giả Hành giả đạo thì không tính là kỳ quái gì. Những người đó lấy mục tiêu là trở thành thiên binh thiên tướng. Thế nhưng đây là Tà Nguyệt Tam Tinh động nổi tiếng hòa nhã, lại không hề có liên quan tới Thiên Đình, tọa hạ Tu Bồ Đề cũng có đạo đồ Hành giả đạo khác sao?

- Tại sao có thể như vậy...

Khí tức trên người Đan Đồng Tử mãnh liệt mênh mông, lăng lệ ác liệt, tàn sát bừa bãi. Một chiếc lá rụng vừa bị cuốn vào, đã lập tức bị nghiền nhỏ thành từng mảnh.

Đan Đồng Tử chậm rãi giang hai tay ra, đón gió mà đứng.

Trên mặt ông ta cuối cùng cũng nhếch lên một điệu dáng tươi cười phủ lấy một tầng băng lạnh. Ông ta chậm rãi duỗi tay trái ra, bỏ qua tư thế phòng ngự lúc trước, miệng nói:

- So với ngươi cao hơn hai trọng cảnh giới. Hôm nay, lão phu chỉ đấu với ngươi một tay. Chuyện giữa ta và ngươi, ngay trong tối nay hoàn toàn giải quyết!

Một người là tu giả Hành giả đạo cảnh giới Nạp Thần, một người là tu giả Hành giả đạo cảnh giới Hóa Thần, dù tư chất có cao thế nào đi nữa, dù có được chấp một tay đi nữa, thì có chút khả năng chiến thắng sao?

Đáp án đã vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi người đều đang tội nghiệp cho khỉ đá. Mặc cho hắn cường hãn như thế nào, Hành giả đạo cảnh giới Nạp Thần mà gặp phải Hành giả đạo cảnh giới Hóa Thần, thua không nghi ngờ.

Giờ phút này, giơ tay đầu hàng e rằng chính là hành động sáng suốt nhất.

Nhưng mà, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, khỉ đá toét miệng cười, khe khẽ cúi người. Sau một khắc, hắn đã vọt về phía Đan Đồng Tử!

- Hắn rõ ràng có thể khống chế được... Tại sao còn...

Dương Thiền không tự chủ đưa tay che miệng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.