Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_Bird
Càng mấy ngày cuối, việc tuyển chọn thiên tướng càng thêm hừng hực khí thế.
Chỉ có điều, việc trọng đại của núi Côn Lôn này lại chẳng có chút liên quan gì tới khỉ đá cả. Dù sao hắn còn không được bén mảng tới gần đó kia mà.
Tiếng yêu thú kêu rên vẫn thê lương như vậy, vẫn làm khỉ đá thấy khó chịu.
Vốn khỉ đá sớm đã quyết định không đối địch cùng với Thiên Đình, thậm chí còn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Dương Thiền. Quá lắm thì hắn cũng chỉ cứu Tước Nhi, đồng thời cầm được Kim Cô bổng trở về là không dính dáng thêm chuyện gì nữa cả. Có điều hiện nay hắn lại phát hiện ra mình đã định sẵn đứng ở mặt đối lập với Thiên Đình, bởi hắn là yêu.
Từ đó, dù cho hắn có làm gì thì tựa hồ như đã không cách nào đi cùng đường với Thiên Đình được cả. Tuy nói hắn không chỉ một lần tự xưng mình là yêu, thậm chí bản chất là yêu, nhưng sau những đau khổ trải qua từng ấy năm, hắn đã không có bao nhiêu cảm giác với cái khái niệm mình kiếp trước là người, hay muốn thành tiên nữa rồi. Có khi nào hắn đã thật sự trở thành yêu, và muốn sống cùng với yêu không đây?
Loại tâm tình xoắn xuýt này nói không rõ, miêu tả cũng không xong.
Thời gian vẫn cứ đơn điệu mà trôi đi. Mỗi ngày, khỉ đá vẫn cứ luyện côn, tu hành, nghiền ngẫm đọc sách, còn lại chăm chú vào các loại bí pháp của Ngọc Đỉnh... Cũng chỉ những chuyện như thế mà thôi.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua, tiếng động náo nhiệt nơi xa vẫn như trước. Vào ngày này, khỉ đá đi dọc theo đường núi, định tới ao nước lần trước tắm rửa, cũng là thư giãn một tí.
Đột nhiên, thân thể hắn khẽ sững lại, bước chân đặt xuống cũng chậm chạp lại. Thế nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc, rất nhanh, hắn lại khôi phục tốc độ như cũ.
Đến lúc hắn đi xa, sau lưng một gốc cây nhỏ bỗng nhiên nhoáng lên một bóng người, là một nam tử, chính là Vương Lộ Kỳ!
Vương Lộ Kỳ mặc một thân áo trắng, tay cầm quạt giấy, một bộ công tử văn nhã. Gã nhìn bóng lưng khỉ đá đi xa, nói thầm:
- Không phải bị nó phát hiện ra rồi chứ?
Xa xa, khỉ đá đã đi tới góc rẽ. Vương Lộ Kỳ không suy nghĩ nhiều nữa mà đành phải vội vàng đi theo.
Một đường nhẹ lướt, gã đi thẳng đến ẩn núp vào vách đá nơi góc rẽ đó, sau đó mới vụng trộm thò đầu ra xem xét.
Lập tức, gã lắp bắp kinh hãi.
Trước mắt là đường núi xa xa, lại không có một bóng người!
Gã nhắm mắt lại, tỉ mỉ cảm giác, phát hiện hoàn toàn không nắm bắt được linh lực của khỉ đá.
- Không phải quả thật bị phát hiện chứ? Vốn định cách xa Kim Hà động rồi thì... Không nghĩ con yêu hầu kia giảo hoạt như vậy. Mà sao tốc độ của nó nhanh đến vậy? Mới thời gian ngắn đó đã thoắt cái không thấy bóng dáng rồi.
Dứt lời, gã phe phẩy quạt giấy trong tay, quay người vừa nghĩ ngợi định trở về.
Đột nhiên bên tai gã truyền đến một luồng gió rít, trong lòng chợt cả kinh, cũng bất chấp hình tượng, theo bản năng lách mình né qua một bên.
Sau lưng vang lên một tiếng tiếng răng rắc chói tai. Đến khi ổn định lại, Vương Lộ Kỳ nghiêng đầu quay nhìn, hai mắt trợn tròn.
Sau lưng, Hành Vân côn thật dài cắm thẳng vào trong vách đá phủ đầy rêu xanh, tạo ra vô số đường nứt đang còn lan tràn ra. Khỉ đá đang giẫm chân sau lên đầu Hành Vân côn phía bên kia, người thẳng, thân hạ, mắt nhìn xuống gã.
- Ngươi dám đánh lén ta!
Vương Lộ Kỳ quát to.
Khỉ đá khinh miệt cười hỏi:
- Là ta đánh lén hay là ngươi đánh lén đây? Bám theo ta một đoạn từ Kim Hà động đến tận đây là ngươi định làm gì? Nếu là muốn tìm một chỗ không người thì nơi đây rất thích hợp rồi. Ha ha ha ha, ngươi thuận tiện, mà ta cũng thuận tiện.
Dứt lời, khỉ đá chậm rãi bẻ bẻ tay, các đốt ngón tay phát ra từng tiếng rặc rặc.
Trên gương mặt anh tuấn của Vương Lộ Kỳ lập tức hiển hiện vẻ giận dữ. Soạt một tiếng, quạt giấy trong tay gã mở ra. Gã cười lạnh nói:
- Trong lòng ta và ngươi đều đã rõ ràng mọi chuyện, không cần nhiều lời rồi. Tiểu tiện nhân kia đã bị ta giết. Hôm nay, ta cũng sẽ lấy mạng của ngươi, an ủi nỗi đau bị đánh rớt của ta phần nào!
- Thi Vũ Huyên đã bị ngươi giết?
Tim khỉ đá đập thình thịch:
- Ngươi giết nàng? Ngươi...
Rốt cuộc nữ tử như đóa hoa uất kim hương kia cũng vì nghĩa khí mà phải trả một cái giá quá lớn!
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, Vương Lộ Kỳ trước mắt đã vung quạt giấy lên, ba mũi ngân châm giấu trong trong quạt giấy đã phóng tới hắn.
Chỉ thấy khỉ đá khẽ cúi người, thò tay níu lấy thanh Hành Vân côn bị đạp dưới chân, dùng sức giơ lên. Lập tức, cát đất tung tóe, vô số đá vụn bị vẩy về phía Vương Lộ Kỳ.
Vương Lộ Kỳ vội vàng giơ quạt giấy lên dùng sức hất đi. Một luồng gió lướt qua, đánh tan toàn bộ đá vụn tung tóe rơi vãi về phía gã.
Mà đầu bên kia, trong màn cát bụi mù mịt vang lên ba tiếng va đập thanh thúy. Ba mũi ngân châm như ba tia sáng trắng bị đánh bay ra xung quanh.
Một luồng gió nhẹ thổi qua, cát bụi tản đi, trên đường núi kéo dài, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vương Lộ Kỳ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng nở một nụ cười lạnh:
- Một đạo đồ cảnh giới Nạp Thần nho nhỏ cũng tính là có chút bổn sự. Tính ra ta xem thường ngươi. Đáng tiếc, ta và ngươi không cùng một cảnh giới!
Khỉ đá chống thẳng côn, móc móc lỗ tai lười biếng thở dài:
- Có thật ngươi tu Ngộ giả đạo, còn ta tu Hành giả đạo không nhỉ? Làm sao mà kẻ tu Hành giả đạo ta đây lại không có lòng dạ độc ác không biết liêm sỉ như kẻ tu Ngộ giả đạo ngươi vậy?
- Hừ! Một con yêu hầu bày đặt nói gì đến liêm sỉ hả? Sự hiện hữu của ngươi chính là nỗi hổ thẹn rồi!
Dứt lời, gã vận khởi linh lực, hét lớn một tiếng, vọt thẳng tới khỉ đá.
Khỉ đá vẫn bình thường như không nhìn thấy gì, thò tay gãi gãi mặt, còn đầy khinh thường ngáp một cái. Đến khi Vương Lộ Kỳ tới gần, hắn mới mãnh liệt phát lực, xoay người túm Hành Vân côn, xuất toàn lực quét côn đi ra ngoài, nặng nề mà đâm vào quạt giấy trong tay Vương Lộ Kỳ!
“Đinh ~!”
Âm thanh chói tai vang vọng trong núi.
Trong nháy mắt đó, vẻ mặt Vương Lộ Kỳ dần dần vặn vẹo lại đầy kinh ngạc.
Một chiêu này vốn là đâm thẳng vào ngực Vương Lộ Kỳ mà đến đấy. Chỉ là thế tới quá mạnh mẽ, mà Vương Lộ Kỳ thấy tình thế không đúng, mới tranh thủ đưa quạt giấy dùng trong tay bảo vệ ngực, mới có va chạm vào nhau thế này.
Nhưng mà, cú chống đỡ này cũng không thể ngăn đỡ được một kích của khỉ đá. Cổ tay nắm lấy cán quạt bị vỡ nát, máu tươi tung tóe, cây quạt kia cũng bị Hành Vân côn oanh kích, nặng nề đập ngược vào ngực gã.
Lập tức, cả người Vương Lộ Kỳ xiêu vẹo lại, như một mũi tên thoát khỏi dây cung bắn ra ngoài, nặng nề đập vào vách núi đá bên cạnh.
Một vòi máu tươi từ miệng gã phun ra. Gã ôm lấy ngực, rồi thò tay sờ trán, nhìn thấy cả bàn tay đều là máu đỏ tươi.
Gã ngồi co quắp, ngẩng đầu có chút khó tin mà nhìn chằm chằm vào khỉ đá.
- Đây là chuyện gì... lực đạo thế này... còn có... Vừa rồi vì sao ta không cảm giác được linh lực của hắn? Hắn là Hành giả đạo, theo lý không có khả năng che giấu linh lực sâu như vậy được.
Trùng trùng điệp điệp nghi hoặc hiển hiện trong đầu, gã không tự chủ rùng mình một cái.
- Sơ suất rồi...
Núi đá phía sau lưng gã, bị đụng phải mà rạn nứt cả ra.
- Hóa ra máu ngươi cũng có màu đỏ hả? Ta còn cho rằng sẽ là màu đen kia đấy.
Khỉ đá vẫn dựng cây gậy đứng tại chỗ, vẻ mặt trêu chọc.
Chỉ là sát khí trong đôi mắt trừng lớn kia không cách nào che giấu hết được.
Vương Lộ Kỳ nổi gân xanh đầy trán, từng giọt máu theo miệng vết thương trên trán tràn ra, lăn xuống mặt rồi nhỏ giọt xuống trên quần áo màu trắng của gã.
Gã nặng nề thở hổn hển, hoảng sợ nhìn khỉ đá như muốn nói gì đó. Thế nhưng mới há miệng, một ngụm máu tươi lại phun ra.
Vốn là lời muốn nói ra lập tức hóa thành nhiều tiếng ho khan.
Bàn tay nắm chặt y phục nơi ngực, lại càng nắm chặt hơn nữa.
Nhìn bộ dáng Vương Lộ Kỳ lúc này có vẻ đã trọng thương, hấp hối, như thể một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Khỉ đá kéo lấy Hành Vân côn trong tay, từng bước một đi đến trước người Vương Lộ Kỳ, tay lau lau mũi, nghiêng người cúi đầu cười bảo:
- Ngươi nói rất đúng. Ta và ngươi, không cùng một cảnh giới. Giết ngươi, hệt như chém dưa thái rau vậy.
Một kích này khỉ đá vận linh lực khiến Hành Vân côn nặng ba trăm cân, toàn lực đánh ra, lực đạo cũng phải chừng hai ngàn cân, đến chính tu giả Hành giả đạo cảnh giới Luyện Thần cũng không cách nào dựa vào bản thân mà chính diện tiếp được, huống hồ là Ngộ giả đạo.
Dám so khí lực với cực hạn Hành giả đạo? Cho dù là so khí lực với cực hạn Hành giả đạo cảnh giới Nạp Thần cũng là hành vi tìm chết!
Có lẽ cây quạt bị đánh bay qua một bên kia hẳn là một kiện pháp bảo, bởi lẽ dưới oanh kích của khỉ đá như thế cũng không bị bể nát, mà chỉ ngoặt thành hình cánh cung mà thôi.
- Sao có thể... Có thể...
Vương Lộ Kỳ thoáng nhìn cây quạt của mình bị cong thành hình cánh cung nơi xa, thì thào tự nói.
- Để lại chút sức lực xuống đó mà nói chuyện với Diêm vương gia đi.
Khỉ đá giơ Hành Vân côn lên.
Vương Lộ Kỳ xóa đi vệt máu nơi khóe miệng, dữ tợn nở nụ cười:
- Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta! Giết ta, ngươi không chạy thoát khỏi núi Côn Lôn đâu!
- Đó là chuyện sau khi ngươi chết, bớt nghĩ ngợi cho thanh thản đi.
Dáng cười vốn dữ tợn kia nhanh chóng chuyển biến thành kinh hoàng.
Khỉ đá không chút do dự nào, một gậy đập thẳng xuống đầu Vương Lộ Kỳ.
Trong tích tắc toàn lực đập xuống không chút do dự đó, khỉ đá tựa hồ nhìn thấy Vương Lộ Kỳ đang cúi đầu, miệng khẽ giật giật, lẩm bẩm gì đó.
Ngay sau đó, một tiếng vang thật lớn, cát đá vẩy ra.
Đến khi bụi mù tản đi, chỉ thấy khỉ đá nắm Hành Vân côn đứng ở chỗ đó, đang đưa mắt nhìn qua bốn phương tám hướng.
Một gậy này đánh xuống, chỉ đánh nát mặt đá sau lưng Vương Lộ Kỳ, còn bản thân gã đã biến mất không còn dấu tích.
- Đây là chuyện gì?
- Ta nói, ha ha... Khụ... Chúng ta không phải cùng một cảnh giới, chẳng lẽ ngươi không biết Nạp Thần và Luyện Thần chênh lệch ở điểm nào sao? Ha ha ha ha. Khụ khụ...
Giọng nói kia truyền tới từ bốn phía, căn bản không phân rõ được phương hướng.
Khóe miệng khỉ đá khẽ nhếch lên, mỉm cười liếm liếm bờ môi nói:
- Thuật ẩn thân?
Ánh mắt vốn quét quanh bốn phía chợt của hắn chợt ngừng lại, tay nắm côn cũng siết chặt hơn.
Tại một chỗ trên bậc đá cách đó không xa, vừa mới có thêm hai vết máu đỏ tươi nữa.
- Ta là Luyện Thần, còn ngươi chẳng qua chỉ là Nạp Thần. Cho dù sức lực ngươi có lớn hơn, hừ hừ... Khụ khụ... Tốc độ có mau hơn nữa, cũng không chống được đạo pháp của ta! Khụ khụ khụ... Như thế nào? Muốn dựa vào âm thanh tìm kiếm phương hướng của ta? Ngươi cho rằng ta ngu xuẩn như vậy sao? Khụ khụ khụ khụ...
Cách hai vết máu đỏ tươi kia không xa, lại có thêm hai giọt máu đỏ tươi nữa.
- Ta thật sự sợ a, tha cho ta đi, đại hiệp.
Khỉ đá ngẩng đầu lên, nhếch môi cười nói.
- Muốn ta tha cho ngươi? Hặc hặc, khụ khụ khụ... Đã quá muộn rồi! Ta còn cho rằng ngươi muốn làm anh hùng kia mà? Ha ha ha, khụ khụ khụ... Hiện tại dù ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng không cho ngươi cơ hội! Khụ khụ khụ... Ta muốn ngươi sống không bằng chết!... Khụ khụ khụ... Ngươi... Khụ khụ khụ...
Giọng nói kia đã ho đến thở không ra hơi rồi.
Bên cạnh hai vết máu vừa mới xuất hiện ở đằng kia, đã xuất hiện thêm một đống bảy tám giọt máu nữa.
Nụ cười trên mặt khỉ đá càng thêm đậm.