Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Đêm khuya, tất cả nòng cốt của Hoa Quả Sơn bị triệu tập khẩn cấp đến cùng nhau.
- Chúng ta vẫn còn mười vạn vạn quân lực.
- Nhưng hôm qua ngươi nói với ta vẫn còn mười lăm vạn.
- Có năm vạn là thương binh.
Lữ Lục Quải nói.
Chúng yêu tướng đều đưa mắt nhìn nhau.
Khỉ Đá hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn chằm chằm sa bàn, qua lúc lâu mới than thở:
- Thương binh thì không tính sao?
- Dẫn theo thương binh, chúng ta chạy không được.
- Dù không dẫn theo thương binh thì chúng ta cũng chạy không được.
Hai bàn tay chống lên sa bàn bấu mười ngón sâu vào trong cát, Khỉ Đá mím môi nói:
- Di chuyển hết thương binh xuống chỗ sâu của thành trì dưới đất đi.
- Muốn tử thủ Hoa Quả Sơn thật sao?
Đoản Chủy khoanh tay hỏi.
- Ngươi cho rằng đám chính thần đó là gì?
Nhìn quanh một vòng chúng yêu tướng, không ai trả lời.
Khỉ Đá cúi đầu, nói khẽ:
- Bộ đội chính quy tới sẽ không nhiều, chắc chỉ có hạm đội Nam Thiên Môn mà thôi. Cấm quân Thiên Đình phải phụ trách công việc phòng thủ, vẫn chưa có tiền lệ nào điều động bọn họ. Nhưng đám chính thần đó sẽ dẫn theo thiên tướng dưới trướng mình. Cho dù bây giờ chúng ta bắt đầu rút lui, cũng không chạy được bao xa. Trong tay bọn chúng có rất nhiều pháp bảo kỳ quái, có thể dễ dàng tìm được vị trí của chúng ta. Nếu bọn chúng tấn công Hoa Quả Sơn, thì dù là công hay thủ, đều không thể nào chạy thoát được. Thậm chí chúng ta phân tán ra chạy trốn còn dễ bị đánh tan hơn. Cho nên, trận chiến này... Rất có khả năng toàn quân chúng ta sẽ bị diệt, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước.
Nhất thời, trong động phủ trở nên tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của chúng yêu.
- Sẽ như vậy... thật sao?
Hắc Tử dè dặt hỏi.
Khỉ Đá không trả lời, hắn nghiêng đầu hỏi Vạn Thánh Long Vương:
- Lão Long Vương, sáu yêu vương hiện giờ đang ở đâu rồi?
Vạn Thánh Long Vương chắp tay, đè thấp giọng nói:
- Bọn họ nói trên đường gặp phải chút chuyện nên bị chậm trễ, chỉ sợ phải một tháng nữa mới tới Hoa Quả Sơn.
- Hừ, một tháng.
Khỉ Đá lập tức giơ tay ra trước mặt Vạn Thánh Long Vương:
- Đưa ngọc giản lão liên hệ với bọn chúng cho ta.
- Việc này...
Lão Long Vương thoáng do dự, vươn tay móc ngọc giản trong tay áo ra, đưa cho Khỉ Đá.
Khỉ Đá cầm ngọc giản, sau đó giao cho Dương Thiền bên cạnh:
- Xác định vị trí của bọn chúng.
Dương Thiền nhận lấy ngọc giản, nắm chặt, truyền linh lực vào trong đó. Chỉ thoáng chốc, trên ngọc giản hiện ra đồ án phức tạp.
- Bọn chúng đang ở bờ bên kia.
- Ha ha ha ha, ở ngay bờ bên kia. Nhớ hồi đó, ta chẳng hề có chút tu vi nào, muốn vượt biển mất bao lâu? Ta nhớ hình như là bảy tám ngày nhỉ. Thế mà đám này phải cần tới một tháng? Ha ha ha ha.
Khỉ Đá lấy ngọc giản từ chỗ Dương Thiên về, bóp nó nát thành mảnh vụn.
- Được rồi, bây giờ đừng có trông chờ gì vào ai nữa, chỉ dựa vào chúng ta thôi. Trước hết cứ tiến hành theo sắp xếp lúc trước của chúng ta đi.
- Rõ!
Dương Thiền chờ chúng yêu tản đi hết mới đè thấp giọng nói:
- Có lẽ ngươi nên cân nhắc đến việc cầu viện Tà Nguyệt Tam Tinh động.
- Cô cảm thấy có khả năng không?
- Có thể tìm Lăng Vân Tử hỏi xem sao.
Lúc này chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi.
Khỉ Đá thoáng do dự, sau đó lật bao tìm ra ngọc giản của Lăng Vân Tử. Hắn đặt nó bên môi, thấp giọng nói:
- Lăng Vân sư huynh, Lăng Vân sư huynh?
Qua lúc lâu, đầu bên kia truyền lại giọng của Lăng Vân Tử:
- Ngộ Không sư đệ, bọn ta đều ở chỗ của nhị sư huynh đây.
- Bọn ta?
- Một đám sư huynh đệ đó.
Khỉ Đá hơi sững sờ, vội nói:
- Tình huống bên chỗ này của đệ có chút khó giải quyết, muốn hỏi xem huynh có giúp được không.
- Tình huống của đệ ta đã biết được đại khái rồi. Chỉ là... Đại sư huynh cũng tới rồi...
Lăng Vân Tử không hề nói tiếp, hai đầu ngọc giản đều trầm mặc.
Lặng im như vậy qua lúc lâu, Khỉ Đá lạnh nhạt nói:
- Đệ hiểu rồi. Tóm lại là cảm ơn huynh.
- Không cần cảm ơn...
...
U Tuyền cốc, trong đình viện, Thanh Vân Tử, Đan Đồng Tử, Thanh Phong Tử, U Tuyền Tử, Lăng Vân Tử ngồi vây quanh. Ngoại trừ năm người này có quen biết với Khỉ Đá ra, còn có thêm bốn người khác, bao gồm một nam tử trung niên nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặt mày hiền hậu; một đôi vợ chồng khoảng chừng ba mươi tuổi, và một người trẻ tuổi chỉ khoảng chừng hai mươi.
Chắc hẳn bốn người này chính là bốn đệ tử nhập thất khác của Tu Bồ Đề mà Khỉ Đá chưa từng gặp gồm tứ đồ đệ Y Viên, lục đồ đệ Vu Thanh, thất đồ đệ Tinh Nhan, cửu đồ đệ Mộng Tường.
Lăng Vân Tử buông ngọc giản xuống, cười ha ha nói:
- Đại sư huynh à, huynh xem đi, đệ đã từ chối rồi. Bọn đệ đến nơi này thật sự chỉ để thăm nhị sư huynh mà thôi.
- Thật không?
Thanh Phong Tử vẻ mặt không hề thay đổi nhìn y, một tay đặt trên bàn thỉnh thoảng lại điều chỉnh phương hướng của chén trà trước mặt, nhưng chẳng hề có ý sẽ bưng nó lên uống.
- Sao lại không thật được? Ha ha ha ha, ha ha ha ha.
Cười một hồi, giọng của Lăng Vân Tử càng lúc càng nhỏm, đến cuối cùng lại biến thành ho khan. Nuốt khan một ngụm nước bọt, y vùi đầu rất thấp.
Tinh Nhan đứng bên cạnh nhìn U Tuyền cốc phía xa xa chậm rãi nghiêng mặt, khoan thai nói:
- Muội không hiểu, cứu đồng môn thì có gì sai chứ? Cần phải trốn trốn tránh tránh thế này sao? Đại sư huynh, nếu muội không nhớ lầm, tứ đồ đệ Phong Linh của huynh cũng đang ở Hoa Quả Sơn đúng không? Huynh làm sư phụ mà không lo lắng sao?
Vị thất sư tỷ này của Khỉ Đá nhìn rất quý phái sang trọng, không giống người tu đạo chút nào.
Lăng Vân Tử nghe vậy vội âm thầm lắc đầu, tỏ ý nàng đừng nói tiếp nữa, Tinh Nhan thì chẳng để ý lắm.
Thanh Phong Tử hít sâu một hơi, mặt không thay đổi vuốt chòm râu dài, nói:
- Ngộ Không lần này tụ tập yêu chúng, chọc giận Thiên Đình, dẫn tới thảm họa chiến tranh, đó là chuyện trong số mệnh của đệ ấy. Chuyện này sư phụ đã dặn không được quản.
Thanh Phong Tử nói tới đó, chậm rãi nhìn về phía U Tuyền Tử:
- Vừa không được quản, cũng không được giúp.
Đây là đang nói tới chuyện ôn độc sao?
U Tuyền Tử quay đầu giả vờ câm điếc, không hề trả lời.
Tinh Nhan hừ lạnh, nói:
- Nếu đã không muốn quản, lúc đầu không nên nhận làm đồ đệ. Hồi đó Ngộ Không sư đệ làm đệ tử nhập thất, chúng ta ở đó có ai xem trọng không? Sư phụ cứ cố chấp làm theo ý mình, bây giờ nói không cho quản là ý gì chứ? Chẳng lẽ, Tà Nguyệt Tam Tinh động còn định giải tán hay sao?
- Nên làm gì, sư phụ tự có chừng mực. Tóm lại, trước khi trận chiến Hoa Quả Sơn kết thúc, không ai được rời khỏi U Tuyền cốc cả.
Thanh Phong Tử lạnh lùng nói.
...
Trong Đâu Suất cung, Thái Thượng Lão Quân lẳng lặng đứng trong đại điện nhìn chăm chú đá Thiên Đạo đang lơ lửng trước mặt.
Tảng đá ghi chép lại tạo hóa vạn vật này đã sớm không còn ánh sáng như trước. Giờ nhìn nó chẳng khác gì một tảng đá bình thường.
Nhưng những vết nứt bên trên nó so với trước đây đã ít đi rất nhiều. Giờ có rất nhiều điểm sáng nhảy nhót qua lại, như thể đang dốc hết sức tu bổ vết nứt.
Thiên đạo đã dần dần khôi phục lại quỹ đạo của nó.
Thái Thượng nhìn đá Thiên Đạo, thở dài khẽ một hơi. Tầm mắt của ông ta dừng trên hai vết nứt đan xen vào nhau rõ ràng nhất.
Chỉ còn lại hai vết nứt này nữa, tu bổ thiên đạo chỉ còn lại bước cuối cùng này.
Trong lúc Thái Thượng thở dài, một đạo đồng từ bên ngoài điện bước nhanh vào, chắp tay cúi người, nói:
- Sư phụ, tiểu thư đã tỉnh rồi?
- Ồ?
Thái Thượng không nói nhiều cùng đạo đồng, lập tức quay người bước nhanh ra bên ngoài điện, đi qua hành lang, đi thẳng vào hậu điện, nhanh chóng tiến vào một căn phòng nhỏ.
Khác với những nơi còn lại của Đâu Suất cung, trang trí của căn phòng này hệt như khuê phòng của một nữ tử. Hai vị tiên nữ đứng hai bên giường, nằm ở trên giường là một cô bé với ngũ quan cực kỳ tinh xảo nhưng vẻ mặt tiều tụy. Cô bé đang chớp mắt, mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh.
Thái Thượng nghiêng người ngồi bên cạnh giường, nhẹ giọng hỏi:
- Hài tử, còn nhớ được con tên là gì không?
- Con tên...
Cô bé đó ôm đầu suy nghĩ mãi mới trả lời với vẻ không xác định lắm:
- Con tên... Tước Nhi?