Dịch & Biên: †Ares†
Thái Bạch các.
Trong thư phòng, Thái Bạch Kim Tinh nhàn nhã ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, chầm chầm lật quyển sách nhỏ trong tay, thi thoảng lại vuốt râu.
Đứng bên cạnh đó, Chu ti uyển và Trương giáo viên đã mơ hồ có chút bất an.
Chu ti uyển do dự nhiều lần, chắp tay nói:
- Đêm qua được Tinh Quân nhắc nhở, hai người ti chức đã sửa lại sổ sách suốt đêm, còn sắp xếp lại vườn Bàn đào từ trong ra ngoài, cam đoan không để con khỉ kia nhìn ra manh mối. Chỉ là, hôm nay bọn ti chức tới nghênh đón, con khỉ kia lại không biết vì sao không chịu ló mặt ra. Bọn ti chức cũng chỉ biết đợi, không biết làm thế nào.
Dứt lời, hai người giương mắt nhìn chăm chú Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh gập quyển sách lại, tiện tay ném qua một góc, hơi ngẩng đầu, vuốt râu dài suy nghĩ một lát, cũng không nhìn hai người kia, thản nhiên nói:
- Đối phó với con khỉ kia cần phải thật cẩn thận. Theo lão phu biết, thuật tiềm hành của con khỉ kia đã tới mức đăng phong tạo cực, thuật tra xét cũng vậy. Theo phương pháp lúc trước của các ngươi, không cần nhiều, chỉ cần hắn vừa bước vào vườn Bàn đào là có thể đập úp sấp các ngươi. Hiện giờ, hắn đang trong tình trạng không binh không tốt, còn các ngươi thì chỉ chiếm được ưu thế duy nhất là quen thuộc luật trời.
- Tinh Quân nói rất đúng.
Chu ti uyển vội vàng cười nịnh nói:
- Hiện nay con khỉ này chỉ xin điều một người, còn là một tiên nữ mới lên trời, gọi là cái gì... cái gì đó Linh ạ.
- Chỉ một tiên nữ thì có thể làm gì?
Nói xong, hai người kia nhìn nhau cười, nhưng Thái Bạch Kim Tinh lại không cười. Thấy thế, tiếng cười kia lập tức tắt ngóm.
- Tiên nữ kia tên là Phong Linh.
Thái Bạch Kim Tinh lạnh lùng nói.
- Tinh Quân... cũng nghe qua?
- Sao có thể chưa nghe chứ?
Thái Bạch Kim Tinh chậm rãi nhắm hai mắt, trầm ngâm nói:
- Phong Linh lên trời cùng ngày với con khỉ kia. Là bản tọa đi đón.
Con khỉ kia còn dễ nói.
Tuy hắn được lên trời nhậm chức là do chính Lão Quân mở miệng. Nhưng nghe nói gần đây Hoa Quả Sơn và thủy quân Thiên Hà càng lúc càng căng thẳng, Ngọc Đế đã có suy nghĩ muốn tiêu diệt Hoa Quả Sơn.
Lão Quân lựa chọn bế quan lúc này, lại không căn dặn gì, rõ ràng đã có ý không can thiệp việc này. Cho nên dù có đao thật thương thật cũng không sợ.
Nhưng tiên nữ Phong Linh này...
Nghe nói, lúc tiên nữ này ở Quảng Hàn cung, là Lão Quân tự đi đón. Mà trò chuyện giữa hai người cũng giống như hai ông cháu, làm cho đường đường Thái Âm Tinh Quân cũng phải nịnh bợ...
Nghĩ vậy, Thái Bạch không khỏi có chút do dự, thấp giọng nói:
- Mục đích lần này chỉ là con khỉ kia, còn tiên nữ Phong Linh thì nương nương đã có sắp xếp. Không phải vạn bất đắc dĩ, nhất quyết không được làm tiên nữ đó bị thương. Các ngươi phải nhớ kỹ điều này.
Hai người nghe được hơi sửng sốt, lại không dám hỏi nhiều, chỉ chắp tay nói:
- Ti chức cẩn tuân Tinh Quân chỉ bảo.
Thoáng dừng một chút, Chu ti uyển lại thấp giọng hỏi:
- Mặt khác, ngày mai bọn ti chức có nên tới Ngự Mã giám không, kính xin Tinh Quân nói rõ.
- Đi, phải đi.
Thái Bạch Kim Tinh hít một hơi thật sâu, nói:
- Nghe nói hắn ở Ngự Mã giám vung tay xa xỉ, đối với cấp dưới rất rộng rãi. Các ngươi phải cho hắn cảm thấy được các ngươi cũng giống như người ở Ngự Mã giám, lễ độ cung kính với hắn. Một ngày chưa gặp được thì chờ hai ngày, hai ngày chưa được thì ba ngày. Chờ càng lâu, lại càng dễ khiến đối phương thiếu cảnh giác.
- Ti chức minh bạch rồi.
Hai người khom người chắp tay nói.
...
Sáng sớm hôm sau, hai người này lại ngoan ngoãn ngồi thuyền bay tới Ngự Mã giám. Khỉ Đá tự nhiên lại kiếm cớ không gặp, cứ thế trì hoãn.
Hai người kia được Thái Bạch Kim Tinh kê thuốc an thần nên cũng không nóng vội như hôm qua. Bọn họ cũng không phiền gì tới Vân Sương, coi phòng khách Ngự Mã giám thành vườn Bàn đào chỗ mình, vui vẻ ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
Cứ thế, lại một ngày trôi qua.
Khỉ Đá vui vẻ kéo dài thời gian, ti uyển và giáo viên tuy vẫn không thoải mái trong lòng, nhưng chẳng ảnh hưởng gì. Có điều, đã có người ngồi không yên.
- Ngươi nói cái gì? Hắn trì hoãn không đi nhậm chức?
Bên trong Dao Trì, Tây Vương Mẫu trừng mắt hung tợn nhìn chằm chằm Thái Bạch Kim Tinh khiến Thái Bạch không được tự nhiên, chỉ đành khom người nói:
- Khởi bẩm nương nương, ti chức thấy con khỉ kia không đến nhậm chức cũng là chuyện tốt. Dù sao hắn không đến thì không hại tới Bàn đào. Đến lúc đó, càng kéo dài, ti chức sẽ dâng tấu lên điện Linh Tiêu, hạch tội hắn trễ nải nhiệm vụ, cũng đủ khiến hắn không chịu nổi.
Nghe vậy, Tây Vương Mẫu đập bàn một cái, cả giận nói:
- Ngươi cảm thấy hắn ngu như vậy sao? Khỉ nhìn thấy đào sẽ không thấy muốn ăn hả? Chuyện này chưa giải quyết xong, bản cung ăn không ngon ngủ không yên. Ngươi cho là chuyện này không liên quan gì tới ngươi, nên ném qua một bên phải không? Bản cung mặc kệ, ngươi nói ba ngày, hiện giờ đã hết ngày thứ hai rồi. Qua ngày thứ ba mà vẫn chưa rõ ràng, bản cung hỏi tội ngươi!
Thái Bạch Kim Tinh không khỏi dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, thấp giọng nói:
- Nương nương nguôi giận, chuyện của nương nương chính là chuyện của ti chức. Là ti chức tính toán thiếu sót, kính xin nương nương lại cho ti chức ba ngày nữa, ti chức... ti chức tất không phụ nương nương giao phó.
- Tốt!
Tây Vương Mẫu trợn trừng mắt nhìn Thái Bạch, nói:
- Đây là ngươi nói đấy. Bản cung cho ngươi thêm ba ngày. Nếu việc vẫn không xong, ngươi tự biết thế nào rồi đấy!
Dứt lời, Tây Vương Mẫu vung ống tay áo, quét rơi bộ ấm trà trên bàn, khiến chúng vỡ tan tành trên đất.
Mấy giọt nước trà bắn lên ống tay của Thái Bạch Kim Tinh, khiến Thái Bạch không khỏi nhăn mày.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Ban đêm, Thái Bạch Kim Tinh từ Dao Trì về Thái Bạch các, lập tức sai đồng tử triệu kiến hai người ở vườn Bàn đào, rồi suy tính thêm một lát, lại phái thêm mấy người đi tra xét tin tức.
Một ngày đêm cứ vậy qua đi.
Tới sớm ngày thứ ba, cũng là ngày thứ sáu mươi ba kể từ khi Khỉ Đá lên trời, điện Linh Tiêu phái một vị quan khanh mang theo khẩu dụ của Ngọc Đế chuẩn bị tới thúc giục Khỉ Đá đi nhậm chức.
Kết quả, không đợi quan khanh kia đến Ngự Mã giám, liền có người tới trước.
Người nọ là tiên nữ thủ hạ của Tây Vương Mẫu, mang tới ý chỉ của Tây Vương Mẫu.
- Nương nương muốn ti chức đi Dao Trì gặp nương nương?
Khỉ Đá nhíu mày hỏi.
- Ý của nương nương là “lập tức“.
Tiên nữ kia cải chính.
- Được, vậy mời vị tỷ tỷ này chờ một lát, ti chức chuẩn bị một chút liền xuất phát.
Nói xong, Khỉ Đá xoay người rời khỏi phòng.
Vừa ra cửa, Khỉ Đá đã thấy Chu ti uyển và Trương giáo viên đợi bên ngoài.
Hai người mỉm cười thi lễ nói:
- Chúng ti chức chờ đại nhân đã lâu.
- Bản quan phải tới Dao Trì trước đã.
- Vậy để cho ti chức dùng thuyền đưa đại nhân đi thôi?
Khỉ Đá yên lặng gật gật đầu.
Bị điều từ Ngự Mã giám qua vườn Bàn đào, người lãnh đạo trực tiếp của hắn biến thành Tây Vương Mẫu. Hai kẻ kia là thuộc hạ tới mời hắn còn dễ nói, hắn không để ý, cùng lắm người khác cho hắn cái tiếng xấu cuồng vọng, chứ cũng không phạm tội gì. Nhưng muốn chống lệnh thượng cấp lại không dễ như vậy.
- “Không làm tròn trách nhiệm”, “chống lệnh” v.v... các loại tội danh có thể ghép vào quá nhiều.
Nói đến cùng, vẫn là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Không bao lâu, Khỉ Đá liền rửa mặt xong. Mặc bộ giáp đen từ da thuồng luồng vào, dẫn theo Phong Linh, cả hai bước lên thuyền bay của vườn Bàn đào, xuất phát đi tới Dao Trì.
Dọc đường đi, Chu ti uyển và Trương giáo viên vô cùng lễ độ cung kính với Khỉ Đá, hỏi han ân cần, hoàn toàn không thấy bất cứ oán niệm nào với hành động hai ngày trước đó của Khỉ Đá.
Điều này làm Phong Linh không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không dám hỏi gì trước mặt bọn họ.
Đoàn người nhanh chóng tới Dao Trì.
Đi vào Thiên Đình, tuy Khỉ Đá và Phong Linh đã gặp kỳ cảnh tráng lệ như cây Nguyệt, thấy được dãy cung điện xa hoa rộng lớn như Linh Tiêu bảo điện, đi qua những nơi phồn hoa khác như phủ khố Thiên Đình, nhưng đi vào Dao Trì vẫn không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Vô số tảng đá lơ lửng bao quanh một hồ sen vô biên vô hạn. Những tán lá sen lớn nhỏ đan xen, hoa sen cao ngang người, kiến trúc giống như sao trời rơi rụng, hành lang bạch ngọc uốn lượn gấp khúc... Tất cả ẩn ẩn hiện hiện trong mây mù, làm người ta cảm giác tựa như lạc lối vào một thế giới khác.
Phong Linh há to miệng vì kinh ngạc lẫn thích thú. Khỉ Đá thì tỏ vẻ hờ hững, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thán.
Thuyền dừng lại, Khỉ Đá và Phong Linh bước đi trên hành lang dưới sự hướng dẫn của tiên nữ. Bất kể đi tới đâu cũng ngửi thấy hương sen thơm ngát.
Đi một hồi lâu, hai người mới trông thấy phần đại điện lộ thiên của Dao Trì trong truyền thuyết. Đáng tiếc là cả hai không nghe được thiên âm trong truyền thuyết, càng không thấy được các Hằng Nga múa vũ điệu của trời.
Giờ khắc này, hai bên đại điện đang có rất nhiều người đứng. Có nhạc công, có khách khanh, có Hằng Nga, có quan úy, thậm chí có binh tướng. Tất cả đều lặng yên nhìn chăm chú Khỉ Đá.
Tây Vương Mẫu ngồi ở bảo tọa trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng, mang theo vẻ chán ghét không hề che giấu.
- Ti viên vườn Bàn đào Tôn Ngộ Không (Tiên nữ vườn Bàn đào Phong Linh) tham kiến Vương Mẫu nương nương.
Tiếng của hai người lan tràn rồi quanh quẩn mãi trong đại điện, lại không có ai đáp lời.
Hai người đành phải tiếp tục duy trì tư thế hành lễ.
Hồi lâu, Tây Vương Mẫu mới hít một hơi thật dài, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là ti viên tân nhiệm của vườn Bàn đào sao?
- Đúng là ti chức.
Khỉ Đá lớn tiếng đáp.
Tây Vương Mẫu lập tức cười lạnh:
- Hóa ra ngươi cũng biết ngươi là ti viên vườn Bàn đào à?
Những người xung quanh câm như hến. Khỉ Đá cũng không đáp lời.
Hơi ngẩng đầu lên, hắn thấy Tây Vương Mẫu nhìn mình nói:
- Vậy ngươi có biết, ti viên vườn Bàn đào do ai quản không?
Khỉ Đá vẫn không đáp lời.
- Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây gặp bản cung đi?
Vẻ tươi cười trên mặt Tây Vương Mẫu bất ngờ biến mất. Tây Vương Mẫu đập mạnh lên chiếc bàn cạnh người, quát:
- Thánh chỉ đã hạ ba ngày rồi! Ba ngày! Ngươi không đi nhậm chức cũng thôi, lại dám không tới đây! Nếu đã không thích làm ti viên vườn Bàn đào như vậy, sao không dâng tấu nói cho bệ hạ biết? Chỉ là một con yêu hầu, lại dám dở trò vặt với bản cung, tính là chuyện gì đây?
Mắt thấy Vương Mẫu đã nổi trận lôi đình, mọi người trên điện không khỏi rụt cổ lại, sợ gặp vạ lây. Ngay cả Phong Linh cũng cả kinh. Khỉ Đá lại chỉ chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú Tây Vương Mẫu, nói:
- Nương nương, ti chức tuy rằng chức vị thấp kém, nhưng cũng biết đạo lý phải làm tròn phận sự. Được bệ hạ coi trọng, ti chức mới được nhận chức Bật Mã Ôn, thì giờ chuyển đi cũng phải sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện mới đi chứ? Thánh chỉ lại không nói rõ khi nào đi nhậm chức. Nếu nương nương không hài lòng bổ nhiệm của bệ hạ, thì có thể dâng tấu để bệ hạ đổi người khác, chứ không cần mượn dao giết người như vậy.
Nghe vậy, khóe mắt Tây Vương Mẫu không khỏi giật giật.
Mọi người trên điện thấy vậy, đều không tự chủ lui về phía sau.