Đại Bát Hầu

Chương 226: Chương 226: Đặt tên




Dịch: alreii

Biên: †Ares†

***

Khỉ Đá sửng sốt, nghiêng đầu nhìn yêu thành ngập tràn sức sống ngoài cửa sổ, không nhịn được cảm thán:

- Vậy lại phải chuẩn bị chiến đấu rồi.

Lý Tịnh sắp tới, đây xem như là chuyện trong dự đoán nhỉ.

Chuyện kéo dài đến tận hôm nay, đã không thể nào kéo dài thêm được nữa.

Nếu còn kéo dài, Lý Tịnh nhất định sẽ nhìn ra manh mối. Gã không phải là một người nhân từ nương tay, nếu phát hiện Quảng Mục Thiên Vương khó mà trở về được nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ dốc toàn lực vây công Hoa Quả Sơn.

Nếu đã nhất định phải đánh, còn không bằng lấy Bàn đào trước đã rồi đánh sau.

Thấy Ngao Thính Tâm, Phong Linh khẽ gật đầu với nàng sau đó đi lướt qua vai Khỉ Đá, phân loại từng thứ đồ chơi nhỏ dùng để đo đạc cùng với bản vẽ trong lòng rồi nhét vào trong ngăn tủ.

Ngao Thính Tâm thì lại tiếp tục ung dung thưởng trà. Bây giờ nàng thuộc người nhàn rỗi số một số hai ở Hoa Quả Sơn. Nàng cả ngày chỉ đi dạo, nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng giúp Dương Thiền bận bịu chút xíu thôi.

- Ngươi trở về trước đi, ta còn phải làm việc nữa.

Khỉ Đá ngơ ngác suy nghĩ lúc lâu, nói khẽ một câu với Ngao Thính Tâm, sau đó bước nhanh đến vị trí của mình, ngồi xuống, trải thẻ tre, chấm mực, bắt đầu chăm chú viết gì đó.

Ngao Thính Tâm thấy thế chậm rãi đứng dậy, nhưng không rời đi, mà là bưng tách trà bước đến phía sau Khỉ Đá, quan sát với vẻ đầy hứng thú.

- Nhanh vậy đã điều động quân đội sao? Nam Thiên Môn ít nhất phải mất mấy tháng mới có phản ứng mà.

- Chuẩn bị trước chẳng có gì là không tốt cả. Mấy bữa nay đã có vẻ buông lỏng quân vụ rồi.

Khỉ Đá cũng không hề phòng bị Ngao Thính Tâm.

Nàng là một người thông minh, có lẽ thỉnh thoảng sẽ chơi đùa một vài mưu kế, nhưng tuyệt đối sẽ không muốn chọc người mà Đông Hải Long cung nàng không thể nào trêu chọc nổi.

Chính ngay vấn đề hàng mưa lúc trước, khi được Khỉ Đá mãnh liệt yêu cầu, cuối cùng nàng vẫn chấp nhận. Vì chuyện đó mà Đông Hải Long Vương còn phải gửi mấy bản tấu cho Thiên Đình giải thích vấn đề biến động lượng mưa.

Qua lúc lâu, Khỉ Đá đóng ấn giám của mình lên, rồi buộc hai phần thẻ tre phân biệt đưa cho Phong Linh:

- Giúp ta đưa cho Lữ Lục Quải và Đoản Chủy, để bọn họ lập tức thông báo xuống, cần phải chắc chắn.

Phong Linh gật đầu không nói một tiếng nhận lấy, quay người đi ra ngoài. Lúc ra ngoài vừa đúng lúc gặp Dĩ Tố đang định tiến vào.

Dĩ Tố nhìn thành thục hơn một năm trước rất nhiều, mặc bộ giáp màu đỏ, mái tóc dài đỏ rực được buộc sau đầu. Bên hông nàng còn quấn lấy một thanh trường kiếm, hệt như một yêu tu Hành giả đạo, lại có mấy phần khí chất mạnh mẽ vang đội.

Dĩ Tố thờ ơ đưa mắt nhìn Phong Linh, sau đó bước nhanh vào phòng, hành quân lễ với Khỉ Đá:

- Khỉ Đá ca ca, vũ khí mới sắp thực nghiệm, tiên sinh hỏi ca ca có muốn đến xem không.

- Lúc nào?

- Sáng sớm mai, sân luyện binh ở ngoại ô.

- Nói với gã ta sẽ đến.

- Rõ.

Dĩ Tố gật đầu, lại nói tiếp:

- Còn có bản vẽ mở rộng thành mới, tiên sinh muốn ca ca xem qua.

- Nói với gã tạm hoãn mở rộng thành mới.

- Tạm hoãn?

Dĩ Tố ngẩng đầu nhìn Khỉ Đá.

- Đúng, tạm hoãn.

Khỉ Đá hơi dừng lại, như là nhớ đến gì đó, quay đầu hỏi Ngao Thính Tâm:

- Hiện giờ Dương Thiền đang ở đâu?

- Vật liệu còn thiếu sáng sớm hôm nay mới đưa tới, Dương Thiền tỷ đang bận bù đầu trong phòng luyện đan ạ.

Khỉ Đá chống bàn cuối đầu suy nghĩ một lát, rồi mím môi than thở:

- Dẫn ta đến gặp nàng.

Nghe được câu này cả Dĩ Tố và Ngao Thính Tâm đều ngẩn người.

Từ sau khi Phong Linh đến Hoa Quả Sơn, Khỉ Đá đã không còn ăn chung bữa cơm nào với Dương Thiền. Cho dù năm nay lúc đón năm mới, Hoa Quả Sơn hiếm khi mới tổ chức lễ mừng một lần, hai người cũng ngồi tách nhau.

Rõ ràng nơi ở chỉ cách có một bức tường, nhưng nhiều ngày cũng không gặp mặt một lần. Thỉnh thoảng cần trao đổi chút chuyện thì đều thông qua Ngao Thính Tâm đang cực kỳ nhàn rỗi đi truyền lời.

Bất chợt giữa hai người đã có sự ngăn cách, chỉ là đôi bên đều không nói toạc ra mà thôi.

Sự ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, Ngao Thính Tâm im lặng gật đầu.

Đi theo Ngao Thính Tâm ra khỏi lầu các, hai người nhanh chóng đến được phòng luyện đan.

Đây là một toàn kiến trúc hình vòm trắng cao đến mười mấy trượng, mang chút phong cách Trung Đông, khác biệt là ở trên vách tường trống trơn chẳng thấy được điểm nhấn nào. Nhưng nó nằm ở trong một đống nhà cửa thấp bé, nhìn từ phía xa có cảm giác thật rộng lớn.

Lúc đến cửa có mấy yêu quái mặc đạo bào đang từ bên trong đi ra, thấy Khỉ Đá ai cũng vội vàng hành lễ.

Phần lớn bọn chúng đều là yêu tu Ngộ giả đạo mấy năm qua được Hoa Quả Sơn bồi dưỡng, cũng có Ngộ giả đạo bởi vì đủ nguyên nhân nên tiến vào Hoa Quả Sơn. Giờ đây bọn chúng được thống nhất chia đến nơi này hoặc là sân tinh luyện kim loại ở thành trì dưới đất. Một phần làm trợ thủ cho Dương Thiền, một phần đi học tập tri thức về luyện đan và chế tạo vũ khí.

Nếu chỉ nhìn số lượng, bao gồm yêu tu Ngộ giả đạo nơi này cùng với được phân đến thành trì dưới đất học lập tinh luyện kim loại và kỹ thuật trận pháp, thì giờ yêu tu Ngộ giả đạo của Hoa Quả Sơn đã đạt đến con số cực kỳ khả quan là hơn bốn ngàn.

Đáng tiếc Ngộ giả đạo chỉ có số lượng cũng vô dụng.

Đầu tiên, nơi này hơn chín phần là Ngộ giả đạo sau khi đến Hoa Quả Sơn mới tu luyện. Nếu tính toán theo tốc độ tu hành bình thường, bọn chúng giờ có thể đạt đến cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ đã phải cảm ơn trời đất rồi. Mà ở Hoa Quả Sơn đám này rõ ràng không phải tu hành theo cách thức bình thường.

Đa số đều là dùng đan dược cưỡng ép kéo tu vi lên. Bây giờ trong số bọn chúng, Ngộ giả đạo có cảnh giới Luyện Thần đều đã có hơn trăm. Đáng tiếc là thời gian tu hành của bọn chúng còn ít hơn cả Phong Linh, nó có nghĩa là nền tảng của bọn chúng còn yếu hơn cả Phong Linh. Cộng thêm những tri thức tích lũy được không hoàn chỉnh, có thể nói bọn chúng bây giờ đều là một đống vỏ rỗng. Muốn lấp đầy được đống vỏ rỗng này, thời gian và đan dược cần thiết sẽ là một con số thiên văn.

Còn về mười mấy yêu tu đến Hoa Quả Sơn đã là Ngộ giả đạo cảnh giới Luyện Thần, tu vi tuy cao, nhưng kiến thức lại trống không, trong số đó thậm chí còn có mấy kẻ mù chữ...

Nói tóm lại, yêu quái Ngộ giả đạo ở Hoa Quả Sơn, muốn tạo thành đội ngũ có sức chiến đấu, đồng thời xây dựng một hệ thống hậu kỳ hoàn chỉnh độc lập, vẫn là một chuyện cần thời gian rất dài. Thậm chí đám phụ trợ, trợ thủ, đều không thể khiến người ta hài lòng được.

Cũng chính vì vậy, Dương Thiền dẫn theo đám thuộc hạ này, công việc của nàng mới nặng nề khiến người muốn sụp đổ.

Giữa không gian rộng lớn đặt một lò luyện đan cao chừng năm trượng với chế tạo thô sơ. Xuyên qua khe hỡ trên đỉnh lò có thể thấy được ánh lửa hừng hực bên trong.

Ba bốn tiểu yêu Ngộ giả đạo đang sắp xếp các loại vật liệu luyện đan khắp trên mặt đất, Dương Thiền thì đứng trên cầu thang cao cao nhìn vào bên trong lò luyện đan, như đang quan sát sức lửa.

Nhìn thấy Khỉ Đá, nàng ngẩn ra một lúc, sau đó khẽ lau mồ hôi trên trán, lại quay đầu tiếp tục chăm chú nhìn lò đan, làm bộ như không nhìn thấy hắn.

Thấy vậy tiểu yêu đứng bên dưới định thông báo, lại bị Khỉ Đá đưa tay cản lại.

Hắn than khẽ một tiếng, bước lên bậc thang đi đến bên cạnh Dương Thiền, ngồi xổm xuống cùng nàng nhìn vào bên trong lò luyện đan.

- Vẫn chưa xong à?

- Ngươi nói thử xem?

Dương Thiền nói mà chẳng thèm quay đầu nhìn hắn:

- Những đan được này tối nay phải hoàn thành, vật liệu vốn nên đến vào bốn hôm trước thì sáng nay mới được đưa tới.

Giọng nói của nàng lạnh băng.

- Chuyện này bọn họ có nói với ta. Nói là trên đường sơ suất đã làm hỏng mất một phần, cho nên phải vận chuyển thêm lần nữa, đi đi về về nên mới lỡ mất mấy ngày.

Trầm mặc chốc lát, Khỉ Đá khẽ nói tiếp:

- Con của Đại Giác sắp ra đời rồi, cô biết chứ? Gã nhờ ta hỏi xin cô một cái tên thật hay, nói là tên cô lấy rất dễ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.