Đại Bát Hầu

Chương 311: Chương 311: Đi nương nhờ ta không?




Dịch & Biên: †Ares†

Trong trời đêm, từng chiếc chiến hạm loại nhẹ không ngừng lui tới.

Bên cạnh thiên võng, trên chiến hạm, có hai thiên tướng đang vịn mép thuyền, dựa theo cột sáng từ chiến hạm chiếu xuống quan sát rừng cây bên dưới.

- Cái gì kia!

Một thiên binh hô.

Tức thì, có ba cột sáng khác được chiếu ra, hội tụ cùng một chỗ về hướng thiên binh kia chỉ.

Một thiên tướng dẫn theo mười mấy thiên binh không chút nghĩ ngợi vọt thẳng về nơi kia.

Tất cả đều căng thẳng.

Sau một chốc, từ nơi ánh sáng chiếu tới kia, các thiên binh cùng cười lớn rồi tách ra trở về chiến hạm của mình.

- Cái gì thế?

Thiên tướng vẫn đứng canh chừng trên mạn thuyền hỏi.

- Không có gì, một con thỏ mà thôi. Ta còn tưởng rằng là trinh thám của đối phương chứ.

Thiên tướng tiến lên kiểm tra nhét trường đao vào vỏ, chậm rãi hạ xuống trên boong.

- Xác định là thỏ sao?

- Yên tâm đi, xác định! Là một con thỏ bình thường thôi. Thấy chúng ta, nó sợ đến choáng váng, còn không chạy nổi. Ha ha ha ha.

Nói xong, thiên tướng này vỗ vỗ vai đồng liêu, nói:

- Yên tâm đi, nghiêm mật như vậy, trinh thám của chúng không vào được đâu.

Đúng lúc này, thiên tướng phát hiện sắc mặt của đồng liêu dần dần trở nên trắng bệch.

- Sao thế?

- Ngươi... ngươi xem!

Nghiêng đầu qua, thiên tướng trợn tròn mắt.

Cách bọn họ không xa, ngay cạnh thiên võng, một con thú khổng lồ có chín đầu, toàn thân che kín lông vũ màu đen đang chậm rãi bước về phía thiên võng. Trong bóng đêm, chín cái miệng to như chậu máu đang há rộng, những đám lửa hừng hực bốc cháy từ trong đó.

- Địch tập kích ~! Địch tập kích ~!

Tiếng chuông cảnh báo tức thì vang dội toàn bộ doanh địa.

...

Trong tiếng nổ vang, ngọn lửa cuồng bạo như lũ vỡ đê phóng tới.

Ngay dưới mắt các thiên binh thiên tướng, thiên võng nhanh chóng bị xé ra một lỗ hổng lớn, theo đó là cuồng phong thổi quét không kiêng dè. Làn sương mù dày đặc trong doanh địa gần như bị thổi tan tức thì.

Tấm rèm che lều chủ soái bị xốc lên, Thiên Bồng mặc giáp bạc vọt ra ngoài, trong tay còn nắm vài tấm bùa chú đơn giản.

Ngay khi Thiên Bồng nắm lấy chuôi kiếm định tự mình ra trận, đã thấy Cửu Đầu Trùng biến lại hình người, bay nhanh ra ngoài.

- Đuổi theo ~!

Thiên Nhậm giơ trường kiếm quát um lên.

- Rõ!

Đáp lại là tiếng hô vang đồng loạt. Tất cả thiên binh thiên tướng đều dũng mãnh lao về hướng Cửu Đầu Trùng bỏ chạy.

- Đứng lại hết cho ta ~!

Một tiếng quát to khiến toàn bộ thiên binh thiên tướng đều giật mình, ai nấy ngơ ngác nhìn Thiên Bồng, không hiểu ra sao.

Hít một hơi thật sâu, Thiên Bồng lạnh lùng nhìn quanh một vòng, nói:

- Không cho phép đuổi theo. Toàn quân đề phòng, con khỉ kia đã vào được.

- Cái gì?

...

Tất cả thiên binh thiên tướng đều đình chỉ hành động, mệnh lệnh lặng yên không một tiếng động truyền khắp toàn bộ doanh địa.

Lúc này, Khỉ Đá đã tra xét được mấy cái lều trại, đang trốn trong lều, ngẩng đầu nhìn xuyên qua vải bạt lên trời. Tuy còn cách cả sương mù dày đặc nhưng hắn vẫn mơ hồ thấy được có rất nhiều thiên binh đang tạo thành quân trận ở trên không.

Hắn bỗng có một dự cảm bất thường.

Không đợi hắn nghĩ rõ ràng là nên tiếp tục dò xét hay nên rút lui, chỉ thấy tất cả chiến hạm đều bắt đầu chiếu cột sáng xuống dưới doanh địa.

Những cột sáng kia lướt qua lướt lại. Quân doanh càng lúc càng an tĩnh.

Dự cảm bất an kia càng lúc càng lớn. Tuy vậy Khỉ Đá vẫn kiên trì di chuyển ẩn nấp trong quân doanh. Thế nhưng theo thời gian dần qua, Khỉ Đá phát hiện những cột sáng này tựa như đang đuổi theo hắn.

Tim hắn đập loạn lên.

Một cơn gió thổi qua, thổi tan sương mù dày đặc.

Trong một tích tắc, ánh sáng chiếu tới mạnh đến mức Khỉ Đá không mở mắt ra nổi.

Cũng may tu vi tới trình độ của hắn thì dù không nhìn thấy cũng không sao cả, bằng cảm giác cũng có thể suy đoán được một phần hoàn cảnh.

Đến lúc này, Khỉ Đá mới phát hiện tất cả cột sáng đều chiếu lên người mình!

- Mỹ Hầu Vương tự mình giá lâm, Thiên Bồng không có tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.

Một giọng nói từ xa truyền tới.

Vất vả thích ứng ánh sáng, Khỉ Đá hơi mở mắt.

Ngay trước mắt hắn, Thiên Bồng mặc áo khoác trắng đang tiến vào phạm vi cột sáng. Một thân chiến giáp màu bạc ở dưới áng sáng mạnh mẽ càng chói mắt như mặt trời.

Vào giây phút này, toàn bộ thủy quân Thiên Hà đều ẩn trong bóng tối lặng yên nhìn chăm chú vào hai người.

Sau thoáng im lặng, dưới ánh mắt của sáu mươi vạn đại quân, Khỉ Đá bỗng nhếch môi nở nụ cười:

- Nhanh như vậy đã biết ta vào được? Thật không hổ là Thiên Bồng Nguyên Soái.

- Chút trò mèo này, bản nguyên soái gặp nhiều.

Mặt Thiên Bồng không thay đổi đáp.

- Phát hiện cũng không sao cả, dù sao cái gì nên thấy ta đều thấy rồi. Chỉ có một tầng thiên võng, phòng ngự mỏng quá nhỉ?

Thiên Bồng không trả lời, chỉ đứng lạnh lùng nhìn Khỉ Đá.

Mơ hồ, Khỉ Đá có thể cảm giác được bốn phía có vô số đao kiếm được rút khỏi vỏ.

Rút từ trong tai ra một cái kim, rồi biến nó thành cây gậy nắm trong tay, Khỉ Đá xoay tròn gậy một vòng, hít sâu một hơi, nói:

- Nghe nói ngươi kéo cả Vân Vực thiên cảng tới đây, mặt mũi của ta thật đúng là không nhỏ nhỉ. Đã tới nước này rồi, không trực tiếp gặp mặt cảm tạ Thiên Bồng Nguyên Soái sao được chứ?

- Muốn cảm tạ ta? Để đầu lại là được rồi.

Tay Thiên Bồng đã đặt lên chuôi kiếm.

- Khó mà làm được, đã nhiều năm như vậy, cái đầu này với ta sống dựa vào nhau. Cho ngươi rồi thì ta sẽ rất nhớ nó.

Khỉ Đá sờ sờ cổ của mình, cười ha hả:

- Mà này, ta thật sự rất tò mò trên thiên cảng kia có bí mật gì. Nghe nói, còn phải ít nhất một năm nó mới có thể đến Hoa Quả Sơn ta, đúng không?

- Ngươi không có cơ hội sống đến ngày đó, lo lắng chuyện đó làm gì cho phí sức.

- Ta nghe nói nguyên soái cũng rất không được chào đón trên Thiên Đình thì phải.

Khỉ Đá ra vẻ ưu thương thở dài.

- Chuyện Thiên Đình đã có bệ hạ làm chủ, không cần ngươi lo.

Mặt Thiên Bồng càng lạnh hơn.

- Chẹp, nếu cũng đã không chào đón ngươi, còn dụng tâm diệt yêu thế làm gì chứ? Không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho mấy chục vạn huynh đệ chứ? Làm thần tiên có cái gì tốt sao? Không bằng đi nương nhờ ta đi. Hoa Quả Sơn ta không ghét bỏ nhân loại. Bằng thực lực của ngươi, cho ngươi chức phó tướng không thành vấn đề. Nghĩ mà xem, dưới một người trên vạn người có sướng hơn không? Hơn nữa, Hoa Quả Sơn chúng ta không cấm cưới xin yêu đương, hắc hắc. Nghe nói Nghê Thường tiên tử của ngươi chết rồi, nếu không ta giới thiệu cho ngươi mấy nữ yêu tinh, muốn xinh đẹp thế nào cũng có. Tuyệt đối không bạc đãi ngươi. Nếu vẫn không ưng, ta đi bắt một con rồng cái tặng ngươi cũng được. Thế nào? Lão đại ta đây rộng rãi với ngươi quá ấy chứ? Dù sao Thiên Bồng Nguyên Soái ngươi phong độ thế này, không có ai không thích đâu. Ha ha ha.

Khỉ Đá cười, tùy ý bước tới, con ngươi đảo quanh, âm thầm cảm giác thiên binh thiên tướng phân bố xung quanh:

- Hay là ngươi nhất định cứ phải là Nghê Thường tiên tử? Vậy thì chúng ta liên thủ đi chiếm Địa Phủ, tra sổ Sinh Tử, muốn hồi sinh ai thì hồi sinh. Nguyên soái ngươi xem thế được không?

Thiên Bồng khẽ run lên, sau đó rút trường kiếm ra. Từng luồng linh lực hội tụ.

- Tạ ơn hảo ý của Mỹ Hầu Vương. Có điều người và yêu không thể cùng một phe, chuyện kia chờ ngày nào đó Thiên Bồng trở thành yêu rồi nói sau.

- Ngươi yên tâm, sẽ có một ngày như vậy. Chỉ là đến lúc đó ta có thu nhận ngươi không thì còn phải tính đã. Hơn nữa, khai quốc công thần luôn được khen thưởng nhiều hơn, đừng bỏ qua cơ hội kiến công lập nghiệp nha.

- Vậy Thiên Bồng đành mỏi mắt chờ mong rồi.

Lời còn chưa dứt, Thiên Bồng bước từng bước tới, đất đá dưới chân nháy mắt nứt nẻ.

Một tia sáng trắng thoáng hiện, vỏ của Đồ Ma trường kiếm đã bay về phía Khỉ Đá.

Gió tán loạn!

- Hừ, hồ đồ ngu xuẩn mất khôn!

Khỉ Đá không nhanh không chậm vung côn, dễ dàng đẩy bay vỏ kiếm.

Ngay trong nháy mắt này, Thiên Bồng đã vọt tới trước mặt khỉ Đá, ngưng tụ tất cả sức mạnh chém từ trên xuống!

Một tiếng vang thật lớn!

Một kiếm này chém xuống, cát đá bay tứ tung, bụi mù che khuất bầu trời, lại có cuồng phong thổi quét khiến các thiên binh thiên tướng không mở mắt ra nổi.

Chờ đợi cát bụi tan hết, trên mặt đất đã xuất hiện một cái rãnh dài ba mươi trượng, sâu hai mươi trượng!

Thế nhưng trong cái rãnh kia lại không thấy Khỉ Đá đâu.

Tất cả thiên binh thiên tướng như ngừng hô hấp.

Thiên Bồng xoay người nhìn về một phía.

Cách đó không xa, cạnh cột sáng, Khỉ Đá đang chống Kim Cô bổng móc móc lỗ tai.

Chỉ thấy hắn nhếch môi, bất đắc dĩ thở dài nói:

- Muốn để ta nằm lại, có phải là chuẩn bị chưa đầy đủ không?

Nói xong, hắn hơi nghiêng mình, lẩn vào bóng tối.

- Giết ~! Đừng cho hắn chạy!

Vô số thiên binh thiên tướng giơ binh khí lao về phía Khỉ Đá. Thiên Bồng lại chỉ ngơ ngác đứng, cắn răng, nắm chặt kiếm.

Trên bầu trời, toàn bộ thiên võng đã bị tán đi. Tất cả chiến hạm đều động.

Vô số thiên binh đào sâu ba thước lục soát, các thiên tướng bay qua lại không ngừng gây sức ép, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

- Mẹ nó chứ, năng lực tiềm hành của con khỉ này quá mạnh mẽ!

Các thiên tướng oán hận chửi mắng.

- Nguyên soái, làm sao bây giờ?

Thiên Phụ lặng lẽ nhìn Thiên Bồng hỏi.

- Thu binh đi, không có chuẩn bị sẵn sàng, không ngăn được hắn.

Dứt lời, Thiên Bồng xoay người đi về phía lều của mình.

Đại yêu đã khó bắt, huống chi loại đại yêu trong đại yêu như con khỉ kia?

- Cứ mặc kệ như vậy?

Một đám thiên tướng nhìn nhau không hiểu ra sao.

...

Hoa Quả Sơn, trong động phủ, Khỉ Đá chăm chú nhìn đống lá bùa nhăn nhúm lấy được từ trong quân doanh của thủy quân Thiên Hà, chân mày cau chặt.

- Cái gì đây?

Dương Thiền vừa vặn từ bên ngoài vào, đưa tay cầm một lá bùa, tò mò nhìn.

- Mấy cái này mang về từ trong doanh địa của thủy quân Thiên Hà.

- Bùa kích hoạt Cự Lưu trận? Cái này là Hành Thổ trận, Ngự Thủy thuật, Sương Mù...

Nhìn từng lá bùa, Dương Thiền cười nói:

- Đều là mấy thứ thông thường thôi, không có gì lạ.

Khỉ Đá ngẩng đầu nhìn Dương Thiền, nói:

- Ta ở trong doanh địa của thủy quân Thiên Hà nhìn thấy có ít nhất mấy vạn lá bùa kiểu này. Có lẽ còn hơn thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.