Dịch: khangvan
Biên: †Ares†
Sắc mặt Ngọc Đế xanh mét, hai tay nắm chặt long ỷ cũng run rẩy, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Bên cạnh long án là một đống bừa bộn, nhưng mà chúng tiên bên dưới đại diện lại làm như không biết, từng người chỉ cúi đầu, không nhúc nhích.
Hồi lâu, Ngọc Đế thấp giọng nói:
- Các khanh có ý kiến gì không?
Không ai trả lời.
- Các khanh có ý kiến gì không?
Ngọc Đế lớn giọng hơn.
Vẫn lặng ngắt như cũ.
- Các khanh, nguy nan trước mắt, nếu ai có sáng kiến gì thì cứ nói ra. Một khi tiếp nhận, thi hành có hiệu quả, trẫm sẽ có trọng thưởng.
Ngọc Đế không ngừng thúc giục, thế nhưng trong điện Linh Tiêu vẫn cứ chìm trong lặng im, ngay cả những tiếng xì xào bàn tán thường ngày cũng không thấy.
Vào giờ phút này, hầu như mỗi vị tiên gia tại đây đều đã toát hết mồ hôi.
Mà bên ngoài điện, cũng đã là một cảnh tượng hoàn toàn khác ban nãy.
Biết tin yêu hầu vẫn còn sống, cả Thiên Đình như muốn nổ tung.
Những người đã vào bên trong Nam Thiên Môn thì ngay lập tức bỏ qua suy nghĩ muốn quay về điểm xuất phát, còn những người chưa tiến vào thì chen chúc xô đẩy, giẫm đạp lên nhau, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Ngay cả những rào chắn được thiên quân bố trí để chỉnh hàng lối cũng bị dòng người xô đẩy đổ sập.
Bên trong thành lâu, hai tay Lý Tịnh nắm gương đồng cũng run rẩy.
- Truyền lệnh của ta, chuẩn bị đóng kín Nam Thiên Môn.
- Đóng cửa?
Na Tra kinh hãi:
- Thế những người còn chưa vào được thì sao?
- Chỉ trách số bọn họ không tốt thôi. Nếu như yêu hầu kia vào được bên trong Nam Thiên Môn thì tất cả mọi người đều phải chết!
Nhìn thấy từng giọt mồ hôi đang chảy trên khuôn mặt của cha mình, Na Tra bỗng giật mình. Đến lúc này Na Tra mới nhận ra được sự nghiêm trọng của việc này.
Một bên, Trì Quốc Thiên Vương chậm rãi khom người, chắp tay nói:
- VIêc này xin giao cho mạt tướng!
- Phải nhanh lên!
- Mạt tướng hiểu!
Nắm lấy chuôi kiếm bên hông, Trì Quốc Thiên Vương nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
...
Mặt biển, sóng cuộn ầm ầm. Cửu Đầu Trùng lao ra khỏi mặt nước, theo sát phía sau là Mi Hầu Vương với vẻ mặt mờ mịt.
Hai người cùng một đường, chầm chậm bay sát mặt biển, không nói một lời nào.
Hồi lâu, Mi Hầu Vương bay lên bên cạnh Cửu Đầu Trùng, thấp giọng nói:
- Chúng ta cứ như vậy mà trở về?
- Không quay về... Ngươi có thể khuyên hắn sao? Cho dù có khuyên được thì làm cách nào tiêu trừ lệ khí cho hắn?
- Nếu cứ tiếp như vậy thì chắc chắn Hoa Quả Sơn cũng bị tiêu diệt. Những năm qua quá nhẹ nhàng, toàn bộ thế giới cũng biến hóa nghiên trời lệch đất... Thực ra ta đã sớm cảm giác mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy rồi. Nhưng thật không ngờ đám đại năng lại cùng tính toán hết lên người Đại Thánh gia. Giờ nghĩ lại mới hiểu, nếu bọn họ không tính toán, làm sao có thể để chúng ta tùy ý như vậy chứ...
Hơi dừng một chút, Mi Hầu Vương khẽ nói:
- Trở về thì ngươi tính nói như thế nào?
Cửu Đầu Trùng thản nhiên liếc Mi Hầu Vương, nói:
- Nếu nói thật thì Hoa Quả Sơn khẳng định tan rã.
Yên lặng.
Lại bay thêm một hồi, Mi Hầu Vương nhỏ giọng nói:
- Nếu không thì đừng nói.
- Không nói?
- Theo như tình huống hiện tại thì hình như những đại năng đó cũng không thống nhất. Nếu như thống nhất thì chúng ta đã không thể đi đến được bước này. Theo ta thấy, nếu đã như vậy thì không cần nói nữa, giữ cho tất cả một chút hy vọng. Cứ như vậy... không chừng còn có cơ hội.
Cửu Đầu Trùng mặt không đổi sắc, nhìn Mi Hầu Vương.
Bất đắc dĩ, Mi Hầu Vương thở dài, nói tiếp:
- Ta thật sự không muốn sống cuộc sống trước kia, cả ngày trốn Đông trốn Tây... Ta nghĩ các huynh đệ khác của ta cũng nghĩ như vậy. Không một con yêu quái nào muốn như thế. Nếu như có thể... tất cả mọi người hẳn đều nguyện ý đánh một phen. Đồng lòng với nhau, bất kể thế cục biến ảo thế nào, ta tin rằng chúng ta vẫn còn có một chút cơ hội.
Cửu Đầu Trùng chậm rãi cười:
- Ta vừa rồi còn nghĩ làm cách nào để thuyết phục ngươi, không ngờ ngươi lại nói trước.
Mi Hầu Vương cũng bật cười:
- Không có bất cứ con yêu quái nào thích suốt ngày phải trốn Đông trốn Tây. Ngươi chắc cũng thế chứ?
- Ta quen phiêu bạt, cũng chẳng sao cả... Nhưng mà, Noãn Noãn đang mang thai. Bất kể thế nào, ta cũng muốn con ta có một gia đình yên ổn.
- Chúc mừng ngươi sắp làm cha. Chúng ta bây giờ chắc hẳn đã cùng chung suy nghĩ rồi chứ?
Hai người liếc nhau một cái, đều hiểu ý mà cười, cùng yên lặng bay đi.
- Tình hình hiện tại của Đại Thánh gia chỉ chúng ta biết là được rồi. Trở về thì cứ nói Đại Thánh gia nắm chắc tấn công được Thiên Đình, bảo chúng ta trở về tử thủ Hoa Quả Sơn, chờ Đại Thánh gia trở về.
- Được, ngươi đi nói với đám Đoản Chủy. Còn ta thì nghĩ cách thuyết phục mấy huynh đệ của ta, để bọn họ ủng hộ.
- Cứ như vậy đi. Bên Dĩ Tố và Đa Mục Quái cũng không quản, dù sao binh lực của bọn họ cũng không nhiều... Nếu thật sự thủ được, xong xuôi ta sẽ cho con ta nhận ngươi làm cha nuôi.
- Thật ư? Ta còn chưa cưới vợ đã làm cha nuôi rồi sao? Không tốt lắm đâu?
- Vậy thì thôi.
- Không không không, ý của ta là...
Mi Hầu Vương nhếch môi cười, nói:
- Có con nuôi, nghĩ cũng hay hay đó.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sau lưng hai người, nước biển bắn tung tóe thành cột.
Quay đầu nhìn lại, bọn họ nhìn thấy Khỉ Đá rít lên, hóa thành một luồng hào quang vàng sậm bay vút về phía Nam. Toàn bộ bầu trời như bị xé rách.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Phía trong Nam Thiên Môn, Đa Văn Thiên Vương nhìn lướt qua Kính Chiếu Yêu, sau đó liền thu vào trong tay áo, trên mặt dần hiện ra vẻ tươi cười.
Tu sĩ áo đen bên cạnh thấp giọng hỏi:
- Thế nào?
Đa Văn Thiên Vương nhìn về phía Bạch Tố phía xa, nghiêm mặt, nói nhỏ:
- Đúng là đặc biệt, xương trắng thành tinh.
- Xương trắng... Thật sự là yêu quái ư? Như vậy chẳng lẽ Long Cung...
- Nói những điều này bây giờ quá sớm, cứ bắt lấy ả thẩm vấn mới biết được.
- Chờ một chút. Ả ta sao lại có thể trà trộn được vào Nam Thiên Môn chứ?
- Vẫn câu nói đó, cứ bắt lấy ả sau đó thẩm vấn là ra thôi.
Một tay đặt lên chuôi kiếm, Đa Văn Thiên Vương khẽ vung tay áo rồi chầm chậm bước về phía đám người, hướng về phía Bạch Tố.
Vài tên thiên tướng phía sau gã cũng nắm lấy binh khí, bước theo.
Đúng lúc này thì một tiếng thét to truyền đến.
- Tất cả tránh ra! Thiên quân chấp hành quân lệnh, ai cản, giết!
Dưới sự chỉ huy của Trì Quốc Thiên Vương, tướng sĩ Nam Thiên Môn trong tay cầm binh khí, giống như một thanh đao sắc, nhanh chóng xuyên qua đám người.
Một đám binh lính đẩy những khẩu đại pháo lấy từ những chiến hạm của thủy quân Thiên Hà, nhanh chóng chỉ về phía những con thuyền vốn đang định tiến vào Nam Thiên Môn.
- Toàn bộ thuyền bay lui lại! Kẻ vọng động giết bất luận tội!
Vài con thuyền phía trước nghe vậy vội vàng lơ lửng tại chỗ, va chạm với những chiếc đằng sau.
Trong nhất thời, dòng người bên trong Nam Thiên Môn liền bị hấp dẫn, sự hỗn loạn lại càng gia tăng.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Thiên tướng đứng sau Đa Văn Thiên Vương nhỏ giọng hỏi.
- Chúng ta trước hết cứ bắt ả yêu quái kia đã. Bên trong Nam Thiên Môn, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể để gian tế yêu tộc trà trộn vào được.
Nắm chặt chuôi kiếm, Đa Văn Thiên Vương vẫn một mực tiến về phía Bạch Tố.
- Bên cạnh ả hình như là Tây Hải tam thái tử thì phải?
- Hình như là vậy, Hình như là, nghe nói còn có bản lĩnh.
- Lát nữa bản thiên vương bám trụ Tây Hải tam thái tử, ba người tóm lấy bạch cốt tinh kia.
- Rõ!
Lối đi tiến vào Nam Thiên Môn, thiên quân đã tạo thành thuẫn trận, ngăn cản dòng người đang chen chúc tiến vào, khiến cho bọn họ không thể tiến thêm nửa bước. Thế nhưng vẫn còn rất nhiều đạo đồ vốn không rõ tình huống nên vẫn ra sức tiến lên, không hề có ý nghe theo quân lệnh.
Trì Quốc Thiên Vương chậm rãi rút trường kiếm bên hông, giơ lên cao, quát lên:
- Kẻ nào không lùi, chém!
- Chém?
- Chém?
Nhất thời, bất kể là thiên quân hay là đạo đồ vốn đang đùn đẩy chen về phía trước nghe vậy đều ngẩn hết cả người.
- Nghe rõ chưa? Kẻ nào không lùi lại, chém! Chấp hành quân lệnh!
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Trì Quốc Thien Vương đã cầm theo trường kiếm bước nhanh về phía trước, một kiếm chém lên cổ một đạo đồ trẻ tuổi lưng còn đeo bọc hành lý đang chen chúc hàng đầu.
Máu tươi phun ra, đạo đồ nó ôm chặt cổ mình, hoảng sợ nhìn về chằm chằm Trì Quốc Thiên Vương, ngã xuống đất, co giật một chút rồi bất động.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người liền yên tĩnh lại, ngơ ngác nhìn Trì Quốc Thiên Vương.
Ngay sau đó, một đạo đồ liền hét lên:
- Giết người rồi! Giết người rồi! Thiên quân giết người rồi ~!
- Vẫn chưa hiểu à? Kẻ nào không lùi, giết! Chấp hành quân lệnh!
- R... Rõ!
Đám thiên binh ngơ ngác gật đầu, rút vũ khí, chém về phía đám đạo đồ không hề có chuẩn bị.
Nhất thời, tiếng kêu gào vang khắp bốn phía.
Dòng người hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Rất nhanh, phía trước thuẫn trận của thiên quân chỉ còn lại mấy thi thể nằm chỏng chơ, cùng với máu tươi chậm rãi chảy lan ra trên mặt đất.
Bước qua đám thi thể, thuẫn trận của thiên quân nhanh chóng khống chế được lối vào Nam Thiên Môn.
- Bọn họ muốn làm gì vậy?
- Sao lại giết người?
- Thiên quân chuẩn bị xuất chinh à?
- Yêu hầu kia vẫn còn sống, sao lại ngăn chúng ta ngoài cửa chứ?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Trì Quốc Thiên Vương đang cầm đầu đám thiên binh kia. Không chỉ có bên ngoài mà ngay cả đám người phía bên trong Nam Thiên Môn cũng bị hấp dẫn nhìn ra.
Trong tiếng ầm vang, cánh cổng lớn màu đỏ thẫm rung lắc. Trong nháy mắt, toàn bộ đạo đồ đã hiểu ra.
- Bọn họ... muốn đóng cửa Nam Thiên Môn...
- Bọn họ muốn đóng cửa Nam Thiên Môn! Muốn vứt bỏ chúng ta cho yêu hầu ~! Mọi người xông lên đi!
Trong những tiếng la hét hoảng hốt, toàn bộ đạo đồ, kể cả những con thuyền, đều liều mạng lao về phía Nam Thiên Môn.
- Ai tiến, giết bất luận tội ~!
Trì Quốc Thiên Vương vung trường kiếm, quát ầm lên.
Một cuộc tàn sát đẫm máu bắt đầu.
Đám đạo đổ xuất ra đủ thứ kỳ kỳ quái quái, thậm chí ném cả pháp bảo không dùng cho tác chiến về phía thiên quân.
Còn thiên quân thân là quân nhân thì xây lên tường thẫn, rút binh khí, bắn tên, thậm chí cả dùng cả đại pháo để bắn tới thuyền bay.
Trong phút chốc, con đường chen chúc đã biến thành chiến trường tanh máu.
Tuy đạo đồ có số lượng đông đảo, nhưng cả vũ khí ra hồn còn không có, càng chưa nói đến tổ chức, thì làm sao phá được phòng tuyến của thiên quân đây?
Âm thanh ầm ĩ nổi lên bốn phía, Nam Thiên Môn hỗn loạn không thể tả. Cũng vì thế, Đa Văn Thiên Vương bị mất dấu Bạch Tố.
Phẫn hận giậm chân, Đa Văn Thiên Vương liền nhỏ giọng nói với thiên tướng bên cạnh:
- Các ngươi tiếp tục tìm kiếm, tìm được cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ!
- Rõ!
Xoay người, Đa Văn Thiên Vương chạy như điên về phía cổng lớn.
...
Trong mây, Khỉ Đá đang dùng tốc độ cực nhanh phóng thẳng về phía Nam Thiên Môn, mà tay trái và chân phải vốn đã mất, giờ lại mọc ra như ban đầu.